ZingTruyen.Store

[BHTT - Edit] Tôi mới không phải tra A

Chương 28: 'Tại sao cậu không tìm đối tượng đánh dấu tạm thời?'

NhaQunh

Khóe mắt của Lâm Căng Trúc lặng lẽ ửng đỏ, chỉ là nàng đã trang điểm mắt, nên vệt đỏ hồng này dưới ánh đèn pha lê lạnh lẽo, chói mắt không quá rõ ràng. Nàng nhìn chằm chằm vào Cố Thu trước mặt, hơi thở không đều. (Editor: Thương baobao)

Không một ai biết được dưới gương mặt đang cố gắng duy trì vẻ lạnh nhạt này đang suy nghĩ gì, ngoài chính Lâm Căng Trúc.

Nàng đoán được những lời Cố Thu định nói, đơn giản cũng chỉ là những câu tương tự như những người kia.

Cũng chính vì vậy, nàng mới hoảng hốt, mới thất thố đau lòng, thậm chí là ngạt thở.

Ánh đèn trong sảnh lớn sáng trắng, chói mắt đến đáng sợ. Lâm Căng Trúc không kìm được mà nhắm mắt lại.

Nàng nghĩ, ai cũng có thể nói những lời này, chỉ riêng Cố Thu là không thể.

Là Cố Thu đã trêu chọc nàng trước, từ lần đầu gặp mặt khi còn nhỏ, chính là Cố Thu đã chủ động quấn lấy nàng.

Sự cố chấp buồn cười của nàng, tình cảm nồng đậm của nàng, sự kìm nén cực độ của nàng, Cố Thu cũng đều không hiểu, cô chẳng hiểu gì cả.

Nàng đã dùng hết sức lực để giữ chặt tay Cố Thu, nhưng đối phương lại đang cố gắng đẩy nàng về phía người khác.

Lâm Căng Trúc siết chặt bàn tay, tim càng đau, thần sắc lại càng lạnh lùng, xa cách: "Cố Thu, cậu không cần tự trách hay áy náy."

Ở nơi không ai nhìn thấy, đầu ngón tay nàng dùng sức đến trắng bệch: "Tớ không tìm, chỉ là vì tớ chưa gặp được người vừa ý, liên quan gì đến cậu?"

"Đợi đến khi gặp được người mình thích, không cần cậu nói, tớ cũng sẽ chủ động."

Nàng nói từng chữ một: "Cố Thu, những lời ấu trĩ đó của cậu, chỉ có kẻ ngốc mới tin."

Ngoài câu cuối cùng, nàng đều nói ngược lại với lòng mình.

Đúng vậy, chỉ có kẻ ngốc mới tin...

Giữa hai người họ, nào có ai ngốc bằng Cố Thu. (Editor: CT là nhân vật chính mà không có miếng, ẻm bị mắng miết)

Tiếng nói chuyện trong sảnh lớn nhiều lên, dường như có một nhân vật quan trọng nào đó đã đến. Chỉ là nơi này không phải là trung tâm của sự náo nhiệt, giờ đây rất yên tĩnh, không hợp với bầu không khí ở khu vực kia.

Cố Thu không nhìn về phía đó, sự chú ý của cô cực kỳ tập trung, chỉ nhìn vào Lâm Căng Trúc.

Sự lạnh lẽo trong mắt Lâm Căng Trúc đâm vào mắt người, nhưng Cố Thu lại cảm thấy, đối phương giây tiếp theo như muốn khóc, muốn vỡ vụn.

"Lâm Căng Trúc..."

Tại sao cậu lại có bộ dạng như vậy?

Trong mắt Cố Thu chỉ toàn là ánh sáng lấp lánh trong mắt Lâm Căng Trúc. Cô không kìm được mà đưa tay ra, muốn dùng đầu ngón tay chạm vào khóe mắt đối phương.

Nhưng Lâm Căng Trúc lại lùi lại một bước, né tránh.

"Tránh xa tớ ra một chút."

Bằng không nàng thật sự sẽ không kiểm soát được cảm xúc của mình nữa.

Nàng sẽ không kiểm soát được mà muốn nắm chặt lấy Cố Thu, sẽ muốn dùng môi mình lấp kín cái miệng đang nói những lời đáng ghét của đối phương.

Nhưng Lâm Căng Trúc biết, không được, ít nhất là bây giờ không được, vẫn chưa đến thời điểm thích hợp.

Phía sau, bóng tối của nửa cầu thang xoắn ốc bao phủ. Lâm Căng Trúc lùi bước vào trong bóng tối đó, vừa vặn có thể che đi sự điên cuồng nơi đáy mắt.

Nàng nhắc lại: "Cố Thu, cậu tránh xa tớ ra một chút."

Giọng nói của nàng từ trước đến nay đều lạnh băng, xa cách. Dù trong lòng đang dao động dữ dội, từ âm điệu cũng không nghe ra được chút khác thường nào.

Vài chữ ngắn ngủi, sự bài xích trong đó làm cho bước chân của Cố Thu dừng lại, lồng ngực trống rỗng trong giây lát.

Tiếng nói chuyện ở trung tâm sảnh lớn lại nhiều hơn một chút.

Lâm Căng Trúc nghiêng mặt, vừa vặn hướng về phía đó. Gia chủ của nhà họ Liễu và viện sĩ Lâm của Viện nghiên cứu Đế Đô đã từ lầu hai xuống, bên cạnh đã có không ít người vây quanh.

Hai người mẹ của nàng đã có mặt, có nghĩa là buổi giao lưu sắp bắt đầu, nàng cũng không còn thích hợp để ở lại đây nữa.

Nàng cuối cùng liếc nhìn Cố Thu một cái, sau đó quay người rời đi.

Bóng lưng của Lâm Căng Trúc ngày càng xa dần. Cố Thu đứng tại chỗ, không đuổi theo. Vài giây sau, cô thầm thở dài một hơi.

Hoàn cảnh bây giờ không đúng, có lẽ cả cô và Lâm Căng Trúc đều cần phải bình tĩnh lại.

Hai người quay lưng lại, đi về hai hướng trái ngược nhau. Ánh đèn trắng nhợt ở giữa lưu lại tại chỗ, trong thoáng chốc như một vách ngăn, chia cách hai người.

...

Ở một góc nào đó của sảnh lớn trang viên, Lương Tuế Tuế một lần nữa quay lại bên cạnh Hứa Văn Duyệt. Hứa Văn Duyệt hỏi: "Tuế Tuế, em vừa mới đi đâu vậy?"

Lương Tuế Tuế ngẩng mặt lên, ánh mắt lấp lánh, vẻ mặt có chút chột dạ, nói: "Em thấy ở đây đẹp quá, không cẩn thận đi hơi xa. Chị Văn Duyệt, có phải em không được tùy tiện đi lung tung không ạ."

Hứa Văn Duyệt quan sát cô ta một lúc, nở một nụ cười nhạt có chút cứng đờ: "Đương nhiên là không phải rồi. Chị chỉ lo em sẽ bị lạc thôi. Buổi giao lưu sắp bắt đầu rồi, em cũng không nên tùy tiện rời đi nữa."

"Vâng." Lương Tuế Tuế trông có vẻ ngoan ngoãn đáp lời, nhưng thực ra trong mắt vẫn có một tia không cam lòng.

Trong mơ, hôm nay cô ta có một tình tiết quan trọng. Vì thân phận thường dân của mình, trong buổi giao lưu có người đã cố ý làm khó cô ta, hắt rượu vang đỏ lên quần áo cô ta. Trưởng bối đi cùng Cố Thu thấy không vừa mắt, đã bảo Cố Thu dẫn cô ta xuống thay quần áo.

Đây là một cơ hội tuyệt vời để kéo gần quan hệ, làm sao cô ta có thể từ bỏ được?

Lương Tuế Tuế ngước mắt lên, nhìn về phía trung tâm đám đông, Omega tên Lâm Căng Trúc kia đang được mọi người vây quanh, trông vừa thanh lãnh lại vừa cao quý.

Lương Tuế Tuế trong lòng khinh thường, đồng thời lại vô cùng ghen tị. Cô ta nghĩ, Lâm Căng Trúc chỉ là may mắn, đầu thai vào một gia đình tốt.

Nếu cô ta cũng được đầu thai vào một gia đình giàu có, cô ta chắc chắn sẽ sống một cuộc đời rực rỡ hơn cả Lâm Căng Trúc.

Sảnh lớn của trang viên náo nhiệt, nhân viên phục vụ bưng ly rượu đi lại trong đám đông.

Cố Thu lấy một ly rượu vang đỏ từ chỗ nhân viên phục vụ, nghiêng vai dựa vào một cây cột. Alpha vốn diễm lệ, tươi tắn, lúc này trông lại có chút ủ rũ.

Khi Vân Thư đến, nhìn thấy chính là cảnh tượng này: "Tiểu Thu, sao con lại ở đây một mình, không đi tìm Lâm Căng Trúc à?"

Bà có chút lạ lùng, phải biết rằng Cố Thu chỉ hận không thể dính lấy Lâm Căng Trúc 24/7, bây giờ lại hiếm khi thấy cô ở đây một mình, còn có bộ dạng thất hồn lạc phách.

Cố Thu cụp mắt xuống, che đi sự mất mát trong mắt. Cô thật sự không biết nên nói thế nào về chuyện cô và Lâm Căng Trúc hiện giờ gần như đang giận dỗi.

"Dì Vân, sau khi buổi giao lưu kết thúc, con sẽ nhờ tài xế đưa dì về trước, con có lẽ sẽ ở lại một lúc nữa."

Cô muốn đợi sau khi buổi giao lưu kết thúc sẽ nói chuyện lại với Lâm Căng Trúc. Cô không muốn cãi nhau với Lâm Căng Trúc, một chút cũng không muốn.

Vân Thư cũng không biết có phải đã nhận ra điều gì không, không hỏi nhiều, đáp lại: "Được, lát nữa lại bảo tài xế đến đón con."

Bữa tiệc diễn ra suốt ba tiếng đồng hồ. Gần đến lúc kết thúc, Liễu Nguyên Vu và Lâm Mạn đều đã rời đi. Một nhân viên phục vụ dẫn Lâm Căng Trúc đến một căn phòng nào đó ở lầu hai. Cửa phòng không đóng chặt, để lại một khe hở nhỏ, có thể mơ hồ nhìn thấy ánh sáng bên trong.

Nhân viên phục vụ đứng yên ngoài cửa, cung kính nói: "Thưa tiểu thư, viện sĩ Lâm đang đợi cô ở bên trong."

Nói xong, lại giúp nàng nhẹ nhàng gõ cửa phòng: "Thưa viện sĩ Lâm, tiểu thư đã đến rồi ạ."

Một giọng nói lạnh lùng xuyên qua khe hở nhỏ truyền ra: "Vào đi."

Thế là, nhân viên phục vụ giúp đẩy cửa phòng ra.

Xuyên qua huyền quan, có thể thấy mẹ của nàng đang ngồi trên ghế sofa, một đôi mắt đen đang nhàn nhạt nhìn về phía này.

Bị một đôi mắt như vậy nhìn chằm chằm, đổi lại là bất kỳ một nghiên cứu viên nào của Viện nghiên cứu Đế Đô cũng đã sớm áp lực vô cùng. Lâm Căng Trúc lại thần sắc không đổi, nàng lập tức đi vào. Cửa phòng ở phía sau nàng từ từ đóng lại, lần này không còn để lại khe hở nào nữa, hoàn toàn ngăn cách với những động tĩnh bên ngoài.

"Mẹ, xin hỏi mẹ muốn nói chuyện gì với con?" Lâm Căng Trúc hỏi.

Nàng vẫn còn nhớ lời nói của Lâm Mạn bên tai mình trước buổi giao lưu.

Lâm Mạn đánh giá nàng một lúc, sau đó hỏi: "Lần phát tình tiếp theo con định vượt qua như thế nào?"

Lâm Căng Trúc đã sớm đoán được lại sẽ là chủ đề tương tự, nàng đáp: "Thuốc ức chế."

So với những người khác, phản ứng của Lâm Mạn vô cùng bình thản. Nghe vậy chỉ gật đầu một cái, nói đâu ra đó: "Nhưng con cũng biết, thuốc ức chế sau khi Omega trưởng thành, hiệu quả sẽ ngày càng giảm đi. Kỳ phát tình không được an ủi, tuyến thể sẽ bị tổn thương. Con bây giờ có thể dựa vào thuốc ức chế, vậy sau này thì sao?"

Lâm Căng Trúc mím môi không nói.

Xung quanh rất yên tĩnh, những lời tiếp theo của Lâm Mạn, lại làm cho không khí gần như đình trệ.

"Con không tìm đối tượng đánh dấu tạm thời, là vì Alpha nhà họ Cố đúng không."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store