[BHTT - Edit] Tôi mới không phải tra A
Chương 17: 'Lâm Căng Trúc, tớ rất lo cho cậu'
"Ý nghĩa gì?" Cố Thu hỏi.
Tia sáng cuối cùng nơi chân trời đã tan đi. Màn đêm sâu thẳm như có thể che giấu đi tất cả những tâm tư không thể nói thành lời. Ánh đèn trong Từ đường mờ ảo, nhưng cũng không thể che đi được đôi mắt đen láy, trong veo của Cố Thu.
Lâm Căng Trúc nhìn gương mặt vô tư của đối phương, môi khẽ động, cuối cùng vẫn quay mặt đi, nói: "Không có gì."
"Sau này cậu sẽ biết."
Nhưng không phải bây giờ.
Câu nói của Lâm Căng Trúc cứ thế lửng lơ, trong lòng Cố Thu có chút bực bội, nhưng tình hình trước mắt cũng không thích hợp để hỏi nhiều.
Không ai ra ngăn cản, Cố Thu không ngốc đến mức cứ đứng đây lãng phí thời gian. Cô đỡ Lâm Căng Trúc dậy, thử đi ra ngoài.
Nhà họ Liễu về đêm trông rất yên tĩnh, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng côn trùng kêu râm ran từ khu vườn bên cạnh. Bên ngoài Từ đường không thấy một bóng người, mấy vệ sĩ Beta đứng gác lúc trước không biết đã đi đâu mất.
Lâm Căng Trúc thấy vậy, ánh mắt khẽ động. Tâm trạng có chút phức tạp mà nhìn về phía tòa biệt thự lớn nhất của nhà họ Liễu. Nơi đó đèn sáng trưng, là nơi sáng nhất trong đêm tối này, cũng là nơi ở của gia chủ nhà họ Liễu.
Trước cửa kính lớn, có thể thấy vài người hầu mặc đồng phục đen viền vàng nhạt đang bận rộn bên trong. Mà trong thư phòng ở lầu ba, đèn vẫn sáng, chỉ là rèm cửa đã được kéo kín, không nhìn rõ được bóng hình vốn luôn công tư phân minh bên trong.
Nhưng Lâm Căng Trúc biết, lần này, mụ mụ của nàng đã mềm lòng với nàng.
Cố Thu đỡ Lâm Căng Trúc, cùng nàng đứng ở cửa Từ đường một lúc. Sau đó lo gió quá lớn, Lâm Căng Trúc thổi lâu sẽ lạnh, một lúc sau, cô hỏi: "Chúng ta về chứ?"
Lâm Căng Trúc thu lại tầm mắt, cụp mắt lên tiếng: "Ừm."
Người tài xế mà Cố Thu mang đến đang đợi ở cách đó không xa. Cố Thu đỡ người vào ghế sau, mình cũng ngồi xuống cùng.
Chiếc xe thương mại màu đen từ từ khởi động, xuyên qua cánh cổng sắt, rời khỏi nhà họ Liễu. Từ đầu đến cuối, đều không có ai ra ngăn cản.
Người tài xế nghiêm túc lái xe. Bên trong xe, tấm vách ngăn được nâng lên, hoàn toàn ngăn cách tầm mắt của hàng ghế trước, cũng biến ghế sau thành một không gian riêng tư, kín đáo.
Lâm Căng Trúc dựa vào ghế sau rộng rãi, mềm mại của chiếc xe thương mại. Trên người khoác vài chiếc áo của Cố Thu. Máy sưởi trên xe hoạt động, thoát khỏi môi trường rét lạnh, nàng lại cảm thấy đầu óc choáng váng càng thêm rõ ràng.
Nàng chịu đựng chút khó chịu này, không khỏi nhắm mắt lại.
Bên tai, giọng nói của Cố Thu truyền đến, nội dung ngày càng mơ hồ: "Lâm Căng Trúc, đầu liên lạc của cậu tối sầm rồi, tớ không liên lạc được với cậu."
"Tớ rất lo cho cậu. Tớ muốn hỏi cậu rốt cuộc ở đâu, nhưng tớ đột nhiên lại nghĩ đến, dù có hỏi, cậu chắc cũng sẽ lừa tớ."
"Cậu lúc nào cũng như vậy. Dù là không muốn làm tớ lo lắng, cậu cũng không thể cứng đầu đến mức lấy thân thể của mình ra đùa giỡn được."
Cố Thu nói rất nhiều, nhưng mãi không nghe thấy tiếng trả lời của đối phương.
Lâm Căng Trúc đã nhắm hai mắt dựa vào lưng ghế, trông rất yên tĩnh, như đã ngủ rồi. Chỉ có đôi mày vô thức hơi nhíu lại, để lộ ra một tia khó chịu của chủ nhân cơ thể.
Lâm Căng Trúc từ trước đến nay luôn kiềm chế, nhẫn nại. Giờ đây như vậy, trong lòng Cố Thu có một tia dự cảm không lành.
Cô dí sát mặt vào trước mặt Lâm Căng Trúc, lo lắng gọi: "Lâm Căng Trúc? Lâm Căng Trúc? Cậu có sao không?"
Gọi vài tiếng, Lâm Căng Trúc cuối cùng cũng mở mắt ra. Ban đầu ánh mắt nàng mang theo một chút mơ màng, sau đó tầm mắt bắt đầu tập trung. Tầm nhìn đã bị ngũ quan rạng rỡ, bắt mắt của Cố Thu chiếm trọn, những sợi tóc của Cố Thu cũng có vài sợi rơi trên người nàng.
Trong mắt nàng hiếm khi hiện lên một tia mờ mịt rất nhỏ. Ý thức của nàng vẫn còn dừng lại ở lúc quỳ gối ở Từ đường. Giờ đây thấy người trước mặt, không khỏi đưa tay ra nắm lấy vài sợi tóc mềm mại, đôi mắt lá liễu vốn lạnh lùng nhìn không chớp mắt vào người, chần chừ gọi tên nàng: "Cố Thu?"
Giọng nói trong như ngọc thạch, lúc này trở nên có chút khàn khàn.
Cố Thu dí sát lại gần hơn một chút, hỏi: "Cậu có chỗ nào không thoải mái à?"
Lâm Căng Trúc phản ứng có chút chậm chạp mà chớp mắt, sau đó trả lời: "Không có."
Cố Thu nhíu mày thật chặt, nói: "Giọng cậu đã như vậy rồi, mà còn nói không có nữa."
Lâm Căng Trúc không trả lời nữa.
Cố Thu có thể cảm nhận rõ ràng rằng đối phương bây giờ có chút mơ hồ. Người bị bệnh hầu như đều như vậy, chỉ là Lâm Căng Trúc ít khi bị bệnh, rất ít khi có bộ dạng này. Khí chất lạnh lùng trên người dường như cũng theo đó mà vơi đi một chút.
Cố Thu nghĩ vậy, lùi lại một chút. Sợi tóc cũng theo động tác của cô mà tuột khỏi tay Lâm Căng Trúc.
Lâm Căng Trúc theo bản năng siết chặt lòng bàn tay, lại không nắm được gì cả. Trong lòng nàng vừa hiện ra một tia nôn nóng và mất mát, ngay sau đó liền thấy Cố Thu đưa tay ra, dùng mu bàn tay áp lên trán nàng.
"Nhiệt độ cơ thể hình như hơi nóng lên rồi." Cố Thu lẩm bẩm.
Làn da dưới mu bàn tay mịn màng, tinh tế, mang theo hơi nóng nhẹ, như một khối ngọc được sưởi ấm.
"Lâm Căng Trúc, cậu hình như hơi sốt nhẹ rồi." Cố Thu lo lắng nói, nhưng vẫn chưa chắc chắn. Đang định áp mu bàn tay lại gần hơn một chút, để cảm nhận kỹ hơn nhiệt độ, giây tiếp theo, cổ tay cô liền truyền đến một luồng hơi ấm.
Là Lâm Căng Trúc đã dùng lòng bàn tay ôm lấy cổ tay cô.
Đôi mắt vốn đạm nhiên của đối phương vì cơ thể nóng lên mà nhuốm một tia hơi nước. Lòng bàn tay nắm lấy cô siết chặt, trong giọng nói mang theo chút cố chấp: "Tớ không sốt." (Editor: Mấy bạn thụ ngạo kiều, đáng iu gheee aaa)
"Được được được, cậu không sốt, vậy thì tớ cũng giúp cậu đo nhiệt độ." Cố Thu nói. Dỗ dành Lâm Căng Trúc như thế này, đối với cô là một trải nghiệm rất mới lạ, dù sao thì Lâm Căng Trúc ngày thường luôn lạnh như băng.
Cô mặc kệ Lâm Căng Trúc nắm tay mình, cứ duy trì tư thế này áp chặt vào trán đối phương, lại cẩn thận cảm nhận.
Đúng là sốt nhẹ, hơn nữa có thể còn có nguy cơ sốt cao.
Bệnh không thể trì hoãn được. Căn hộ riêng của Lâm Căng Trúc còn một khoảng cách nữa, có lẽ đến chỗ ở của mình sẽ nhanh hơn.
Nghĩ vậy, Cố Thu liếc nhìn người bên cạnh mình, hỏi: "Lâm Căng Trúc, cậu còn nghe được tớ nói chuyện không?"
Lâm Căng Trúc dừng lại hai giây mới trả lời: "Có thể."
"Cậu cần phải đi khám bác sĩ ngay. Đến chỗ ở của tớ trước nhé?"
"Được."
Có được sự đồng ý của Lâm Căng Trúc, Cố Thu rất vui mừng. Cô nhanh chóng liên lạc với bác sĩ riêng, bảo đối phương đến căn hộ của mình trước, rồi hạ tấm vách ngăn ở giữa xuống một chút, nói với tài xế: "Về chỗ ở của tôi."
"Vâng, thưa tiểu thư."
Khi đến chỗ ở của Cố Thu, nhiệt độ cơ thể của Lâm Căng Trúc quả nhiên đã tăng lên.
Xe vững vàng dừng lại ở gara ngầm. Cố Thu nhẹ nhàng lay đối phương: "Lâm Căng Trúc, Lâm Căng Trúc..."
Nhiệt độ trên người Lâm Căng Trúc rất nóng, lúc này đã rơi vào trạng thái nửa hôn mê, đối với tiếng gọi của cô cũng không có phản ứng gì.
Ngoài lúc còn nhỏ, Cố Thu chưa từng thấy đối phương bị bệnh nặng như vậy.
Trong lòng cô nôn nóng, liếc nhìn người đang vì sốt cao mà sắc mặt ửng hồng. Dứt khoát quay người lại, đặt tay của Lâm Căng Trúc lên vai mình, cứ thế cố sức cõng người, đi về phía thang máy cách đó không xa.
Người tài xế bên cạnh thấy vậy định đến giúp, nhưng bị Cố Thu một ánh mắt giữ lại tại chỗ: "Anh không cần lại đây, cô ấy không thích người khác lại gần."
Người tài xế đành phải dừng bước, nhìn bóng dáng họ đi xa.
Bên ngoài không khí lưu thông. Trong lúc xóc nảy, ý thức của Lâm Căng Trúc cũng hơi tỉnh táo lại một chút. Nàng có thể cảm giác được cơ thể mình lúc này rất nóng, chỉ có trên người Cố Thu đang cõng nàng là có chút mát mẻ.
Điều này khiến nàng không kìm được mà cúi đầu, vùi đầu vào bên cổ của Cố Thu. Đây là một vị trí rất ái muội, rất gần với tuyến thể, chỉ cần nghiêng mặt, là có thể dùng môi chạm vào vùng da mềm mại đó.
Nơi đó là tuyến thể của Cố Thu.
Ý nghĩ này xẹt qua, nàng theo bản năng áp sát chóp mũi vào, đôi mắt mờ sương, vô thức vuốt ve vùng da xung quanh.
Đều nói độ tương thích Pheromone cao, là có thể ngửi được Pheromone của nhau. Nhưng lúc này họ gần gũi như vậy, nàng lại vẫn không ngửi được gì cả.
Thậm chí rất có khả năng, cả đời này nàng cũng không thể ngửi được Pheromone của Cố Thu...
Người bị bệnh dễ dàng bộc lộ cảm xúc rõ ràng nhất trong lòng, cũng dễ bị cảm xúc ảnh hưởng nhất. Lâm Căng Trúc phá vỡ lớp vỏ bọc thanh lãnh, ở nơi Cố Thu không nhìn thấy, để lộ ra một tia độc chiếm dục và khát cầu.
Bàn tay nàng nắm lấy quần áo của Cố Thu hơi siết lại, chỉ cảm thấy không cam lòng, nàng thật sự rất không cam lòng.
"Cố Thu..."
Cố Thu bị động tác của Lâm Căng Trúc làm cho có chút ngứa. Nghe thấy tiếng thì thầm của đối phương, cô lập tức đáp: "Tớ đây, Lâm Căng Trúc. Chúng ta sắp đến nơi rồi, bác sĩ đã đợi sẵn rồi."
Cố Thu không khỏi nhanh hơn bước chân. Cô nghĩ, Lâm Căng Trúc bây giờ chắc chắn rất khó chịu.
Bởi vì cô chưa bao giờ nghe thấy đối phương dùng giọng điệu như vậy để gọi cô.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store