[BHTT - Edit] Tôi mới không phải tra A
Chương 135: Tuyệt vọng
'Đây là hoa gì' - 'Lưu ly'
Gần đây Cố Thu cảm thấy mình bị bệnh, không phải về thể xác mà là về tâm lý, bởi vì cô thường xuyên cảm thấy trong lòng thiếu hụt một thứ gì đó, trống rỗng, mà làm thế nào cũng không tìm ra được nguyên nhân.
Buổi sáng, cô ra khỏi nhà, hiện tại đã vào thu, cái nóng của mùa hè đã tan đi một chút, nhiệt độ giảm xuống, theo gió, góc áo khoác trên người cô trong không khí vẽ nên một quỹ đạo mượt mà.
Trên đường đến Tư Duy Nhĩ, Cố Thu ngồi ở ghế sau, chống cằm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, thần sắc uể oải, có chút không thú vị và cô đơn, bên cạnh trống trải, như là thiếu người nào đó ở bên cạnh.
Mấy ngày nay, cô luôn có ảo giác như vậy, nhưng mỗi khi lúc này, tất cả mọi người sẽ rất kinh ngạc, cũng nói cho cô: "Nhưng cậu vẫn luôn một mình mà."
Cố Thu có chút buồn bực.
Đặc biệt là ngày hôm qua, cô đem cảm giác này miêu tả một chút với bạn tốt của mình là Hứa Văn Duyệt, Hứa Văn Duyệt đối với điều này còn trêu ghẹo: "Cậu bình thường không phải rất độc lập sao? Hiện tại có cảm giác này, có phải là muốn yêu đương không."
"Phải không?" Cố Thu nghĩ nghĩ, rất nhanh phủ nhận ý tưởng này, "Chắc là không thể nào, tớ trước nay không hề có ý định muốn yêu đương."
Hơn nữa nói thật, cô thật sự không thể tưởng tượng được một ngày nào đó mình sẽ thích một người nào đó, sau đó cùng đối phương yêu đương, điều đó cũng quá kỳ quái, cô chịu không nổi.
Sau khi vào Tư Duy Nhĩ, mọi thứ như thường lệ, tiết học này là môn sinh lý học tự chọn, vào phòng học, đa số người đều đã đến đông đủ.
Hứa Văn Duyệt ngồi ở bên trái phòng học, vị trí cạnh cửa sổ trống, sau khi thấy Cố Thu, cô nhẹ nhàng vẫy tay ra hiệu.
Đợi Cố Thu đi tới, sau khi ngồi xuống vị trí bên cạnh cô, cô mới nói: "Hai ngày nay cậu sao cứ ủ rũ thế, giống như cỏ nhỏ thiếu nước vậy, sao vậy, là gặp phải chuyện gì không vui à?"
Cố Thu nửa nằm trên bàn, nghỉ một lát, mới nói: "Không có."
Cuộc sống của cô mọi thứ như thường lệ, không có gặp phải bất kỳ chuyện không vui nào, nhưng cô chính là... không hiểu sao rất không vui, rất nôn nóng, rất cô đơn.
Cảm xúc này đến không thể giải thích được.
Hứa Văn Duyệt thấy cô thật sự không vui, liền muốn nói gì đó để dời đi sự chú ý của bạn tốt, cô nói: "Được rồi được rồi, không nói chuyện này nữa, đổi sang chuyện khác, cậu biết không, hôm nay trường có một học sinh bình thường mới nhập học, nghe nói là một Omega, được tuyển vào lớp đặc cách."
"Cái gì?" Cố Thu ngẩn người, luôn cảm thấy cuộc đối thoại này hình như đã từng quen biết.
Nghe được ba chữ "học sinh đặc cách", cô nhíu mày, trông cũng không có hứng thú, chỉ đơn giản nói một câu: "Vậy à."
Rất nhanh liền đến giờ học, nội dung môn sinh lý học mỗi công dân của Đế quốc sớm đã ghi nhớ trong lòng, người nghiêm túc nghe không có bao nhiêu.
Cố Thu cũng đang thất thần, cô mở quang não của mình, điểm vào danh sách người trò chuyện, lần lượt lật xem danh sách ghi chú.
Cô dùng mười phút, từ trên xuống dưới, sau đó lại từ dưới vừa nhìn vừa lên trên, mãi cho đến đỉnh, như vậy qua lại rất nhiều lần.
Càng lật, trái tim Cố Thu càng nôn nóng, ngũ quan rạng rỡ kia trầm xuống, khi không có biểu cảm gì, cảm giác xa cách rất nặng.
Hứa Văn Duyệt mặt lộ vẻ lo lắng: "Cậu như vậy thật sự không có vấn đề gì sao?"
Cố Thu không trả lời, ngược lại hỏi một câu đột ngột: "Văn Duyệt, mục ghim của tớ đâu rồi?"
Hứa Văn Duyệt: "Cái gì mục ghim?"
Cố Thu quay đầu lại, nhìn cô, chỉ vào đỉnh quang não, so với nói là dò hỏi, càng giống như một loại lẩm bẩm tự nói: "Chính là mục ghim trên danh sách trò chuyện của tớ, sao lại không thấy tăm hơi."
Hứa Văn Duyệt liếc nhìn quang bình của đối phương: "Cậu có phải thật sự bị bệnh không, tớ nhớ cậu chưa từng ghim ai lên cả."
Cố Thu nói: "Tớ chưa từng ghim ai lên sao?"
"Đúng vậy."
Cố Thu vẫn luôn nhìn chằm chằm cô, ánh mắt băn khoăn, tựa hồ là đang đánh giá mức độ chân thật của những lời này, khi nhìn thấy sự nghi hoặc và lo lắng không sót một li trong đáy mắt kia, sự đánh giá của cô liền biến mất.
Cô một lần nữa thu hồi ánh mắt, đột nhiên cảm thấy rất không thú vị.
Không, là không thú vị cực kỳ.
Cô đóng quang bình lại, cửa sổ rộng mở, gió bên ngoài thổi vào, trên người bị thổi đến lạnh lẽo, nhưng cô không muốn đi đóng cửa sổ, vì thế lười nhác nằm trên bàn, lẩm bẩm nói: "Ồ, thôi được."
Không nhắc lại chuyện khác.
Tan học, cô từ chối lời mời đi cùng của Hứa Văn Duyệt, định tự mình trở về.
Cô xuyên qua đám đông náo nhiệt sau giờ tan học, thỉnh thoảng có người thấy Cố Thu, sẽ nhiệt tình đến chào hỏi.
Khi sắp đến cổng trường, có người trực tiếp xông về phía Cố Thu, là một Omega, buộc tóc đuôi ngựa cao, vóc dáng nhỏ xinh, ngũ quan không quá xuất chúng, thuộc loại thanh tú đáng yêu.
"Phịch" một tiếng trầm vang, Cố Thu bị lực va chạm này đâm phải lùi lại một bước.
Còn về phía đối diện, Omega kia sau khi đụng phải cô, không rên một tiếng, cũng không xin lỗi, chỉ có cặp mắt kia nhìn qua có vẻ hiểu rõ loại cảm xúc, như là ẩn giấu rất nhiều lời muốn nói, rồi lại do dự.
Cố Thu bản năng bài xích người trước mặt này, cô bước đi vòng qua đối phương, sau khi đi được vài bước, người phía sau đột nhiên mở miệng.
"Này, tớ tên là Lương Tuế Tuế."
Cho nên thì sao? Liên quan gì đến cô.
Trong lòng Cố Thu chỉ cảm thấy không thể giải thích được, bước chân chưa dừng.
...
Qua năm ngày, Cố Thu phát hiện mình ngày càng kỳ quái.
Ví dụ như cô bắt đầu không thích nói chuyện, cơ thể và tâm lý luôn có một cảm giác mệt mỏi và không thú vị, gương mặt rạng rỡ không còn cười, đa số là không biểu cảm;
Ví dụ như cô mở quang não luôn muốn gửi tin nhắn cho ai đó, nhưng khi nhìn danh sách trò chuyện, lại không biết cụ thể muốn chia sẻ cho ai;
Ví dụ như cô luôn cảm thấy bên cạnh quá mức quạnh quẽ, cảm thấy nơi mình ở quá trống trải, nhưng cho dù chuyển đến nơi nhỏ hơn một chút, cô vẫn có cảm giác như vậy;
Lại ví dụ như cô đi ngang qua đại lộ phong của Tư Duy Nhĩ, thường xuyên sẽ nhìn lá phong, ngẩn người rất lâu.
Dần dà, người xung quanh ít nhiều đều phát hiện ra tình trạng bất thường của cô.
"Cậu như vậy thật sự không ổn." Hứa Văn Duyệt nói, "Cậu chắc chắn không cần đi xem bác sĩ sao?"
Cố Thu uể oải ngước mắt, đáy mắt có một lớp màu xanh nhạt, là do không ngủ được, cô nói: "Không cần, tớ không có chỗ nào không thoải mái."
Gương mặt ôn hòa của Hứa Văn Duyệt mang theo sự lo lắng: "Nhưng cậu đã thay đổi ba nơi ở, tớ rất lo lắng cho cậu."
Cố Thu nhấp môi, không biết nên miêu tả cảm giác như vậy với bạn tốt thế nào, châm chước một lát, cô nói: "Tớ chỉ là cảm thấy nơi ở rất trống, rất quạnh quẽ."
Hứa Văn Duyệt: "Sao lại đột nhiên cảm thấy như vậy, nơi ở ban đầu của cậu đã ở rất lâu, cậu vẫn luôn một mình mà."
Cố Thu không nói lời nào.
Hứa Văn Duyệt liền lại đưa ra kiến nghị: "Có thể là ở nhà buồn lâu rồi, hay là tớ bồi cậu đi ra ngoài đi một chút, có thể sẽ tốt hơn một chút."
Phải không? Có thể là vậy, đi ra ngoài đi dạo cũng được.
Cố Thu đồng ý.
Sau khi chương trình học cùng ngày kết thúc, Cố Thu đi theo Hứa Văn Duyệt đến một quán cà phê.
Kính toàn cảnh lớn đủ để có thể nhìn rõ phong cảnh ngoài phố, Cố Thu chống cằm thất thần, trông không được ở trạng thái.
Mãi cho đến khi hai ly cà phê được người bưng, đặt lên bàn các cô, chiếc ly và mặt bàn phát ra tiếng vang giòn giã.
Hứa Văn Duyệt ngẩng đầu, nhìn người trước mặt, có chút kinh ngạc: "Sao lại là cậu? Cậu làm thêm ở đây sao?"
Đây là nhóm học sinh đặc cách đầu tiên nhập học Tư Duy Nhĩ mấy ngày hôm trước, tên là Lương Tuế Tuế.
Giờ phút này, Lương Tuế Tuế mặc quần áo lao động của quán cà phê, tầm mắt không khỏi lướt qua mặt Cố Thu, cô nắm chặt đầu ngón tay, nói: "Đúng vậy."
Còn về Cố Thu, cô chỉ nghe giọng liền nhận ra người đó là ai, giữa mày nhíu lại.
Lại là cô ta, cái học sinh đặc cách tên Lương Tuế Tuế này mấy ngày nay luôn lượn lờ trước mặt cô, thật làm người ta phiền lòng.
Cố Thu chống cằm, không nhúc nhích, đầu ngón tay trắng nõn thon dài nâng gương mặt xuất sắc đó, tóc dài buông xuống trên vai, che khuất non nửa vành tai.
Vị trí vành tai chỉ có một lỗ tai nhỏ, Lương Tuế Tuế chú ý tới, từ khi cô nhập học Tư Duy Nhĩ, cô liền chưa thấy Cố Thu đeo khuyên tai hay những thứ tương tự.
Sau khi cô đưa xong cà phê, cũng không rời đi, đứng ở đó, nhìn nhìn, như là thất thần, cư nhiên thử vươn tay, muốn đi chạm vào đốt ngón tay của Cố Thu.
Trong khoảnh khắc sắp chạm vào, Cố Thu lại đột nhiên đứng lên.
Động tĩnh này làm cả người Lương Tuế Tuế run lên một chút, đột nhiên không kịp đề phòng bị hoảng sợ.
Hứa Văn Duyệt cũng có chút kinh ngạc, không biết tại sao Cố Thu lại có động tác lớn như vậy.
"Sao vậy?" Hứa Văn Duyệt hỏi.
Cố Thu không nói một câu, cặp mắt vốn hứng thú thiếu thiếu kia đang gắt gao nhìn chằm chằm một nơi nào đó ngoài cửa kính.
Hứa Văn Duyệt theo tầm mắt nhìn lại.
Đó là một cửa hàng hoa, trông có vẻ mới khai trương không lâu, cửa còn dán dải lụa rực rỡ và bóng bay, xuyên qua cửa kính lớn của cửa hàng hoa, có thể thấy bên trong có không ít hoa tươi đang nở rộ.
Mà Cố Thu xem, là tất cả các loại hoa, duy nhất có lúc màu xanh lam, năm cánh hoa nhỏ màu xanh lam cấu thành đóa hoa nhỏ tinh mỹ, từng bụi kề sát vào nhau, thanh nhã xinh đẹp.
Cố Thu ngơ ngác nhìn những đóa hoa này, tiếng tim đập rất lớn, kịch liệt đến làm đại não cô sinh ra một loại hít thở không thông trống rỗng, bước chân dưới chân rất gấp, giống như là đã ở trong bóng tối rất lâu, rốt cuộc nhìn thấy ánh sáng đậu lớn, cũng đem nó coi như toàn bộ hy vọng, muốn gắt gao nắm trong tay.
Cố Thu cứ như vậy không màng tiếng dò hỏi kinh ngạc của Hứa Văn Duyệt, đi vào cửa hàng hoa đó.
Ngón tay đang run, môi cũng đang run.
Cố Thu đứng trước đám hoa đó, chạm vào những cánh hoa màu xanh lam đang nở rộ, cẩn thận đến cực hạn.
"Đây là hoa gì?"
Chủ tiệm một bên nói: "Lưu Ly."
...
Cố Thu điên rồi, bởi vì cô đã mua hết tất cả hoa Lưu Ly của cửa hàng hoa đó, bao gồm cả những cây được trồng trong nhà kính, một đóa cũng không thừa mà cho người dọn vào chỗ ở của cô.
Sắc thái xanh thẳm lấp đầy mọi ngóc ngách của sảnh lớn, cực kỳ giống màu biển sâu, lúc này, Cố Thu lại có chút hối hận vì đã chuyển nhà, nếu là nơi ở trước đây, không gian sảnh lớn lớn hơn một chút, cô có thể đặt nhiều hoa hơn.
Cô ngồi giữa biển hoa màu xanh lam, tùy ý mình bị những đóa hoa này vây quanh.
"Chủ tiệm nói, kỳ hoa nở của các ngươi là từ tháng tư đến tháng năm, trước đây dù có nở cũng sẽ không đặc biệt nhiều, năm nay lại không biết tại sao lại lớn lên đặc biệt rực rỡ." Cố Thu lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm vào cánh hoa, nói, "Ta cũng cảm thấy các ngươi rất đẹp."
"Mấy ngày nay ta rất không vui, như là mất đi thứ gì đó, nôn nóng lại bất an."
"Nhưng sau khi nhìn thấy các ngươi, ta cảm giác mình khá hơn nhiều."
Máy sưởi trong sảnh lớn hoạt động, thổi bay cánh hoa màu xanh lam động một chút, chạm vào đầu ngón tay cô.
Đôi mắt Cố Thu cong lên, ngũ quan tác động, khi cách nhiều ngày như vậy, lần đầu tiên một lần nữa lộ ra nụ cười có thể nói là sáng ngời tươi đẹp, cô nói: "Ngươi đây là đang an ủi ta đúng không?"
"Cảm ơn ngươi, sao ngươi có thể tốt như vậy." Một câu nói như vậy tự nhiên mà vậy nói ra.
Cố Thu ngẩn người, luôn cảm thấy mình trước đây thường xuyên nói như vậy với một người nào đó.
Nhưng cô suy nghĩ rất lâu đều không có manh mối, ngược lại đầu bắt đầu phiếm vựng, chỉ phải từ bỏ.
Cả ngày xuống, cô không động đậy gì nhiều, đối với những đóa hoa này nói rất lâu, trong sảnh lớn chỉ có giọng nói của một mình cô không ngừng vang lên, dù không có bất kỳ ai đáp lại cô cũng không để tâm, chút nào không mệt mỏi.
Nếu có người ngoài ở đây, chỉ biết cảm thấy cảnh tượng này có vẻ có chút quỷ dị.
Một người đang lẩm bẩm tự nói với một đống hoa, trông thật sự rất giống một kẻ điên.
Rốt cuộc, Cố Thu có chút nói mệt, cô giọng nói phát khô, nhưng đã lười đi đổ nước.
Cô duy trì tư thế ngồi dưới đất, chậm rãi đặt đầu lên ghế sofa, trong không khí có một mùi hoa nhàn nhạt, là mùi hương thuộc về hoa Lưu Ly.
Pheromone Carlo của cô dường như cũng đặc biệt thích mùi hương này, không khỏi lan tỏa ra, ở xung quanh hân hoan phiêu động, không ít Pheromone còn trực tiếp chặt chẽ dán vào những đóa hoa đó, dính người thực.
Cố Thu híp mắt, thấp giọng cười một chút, đôi mắt có chút chua xót, sau khi cười xong, trái tim chỗ cư nhiên bắt đầu có chút chết lặng, phảng phất thiếu một cái lỗ, làm thế nào điền cũng không đầy.
Buồn ngủ quá, cô muốn ngủ.
Cố Thu đã mất ngủ rất lâu, hiện giờ khó được có buồn ngủ, liền mặc kệ mình nằm trong biển hoa nhỏ bé này mà ngủ.
Một giấc này, cô ngủ rất say, thậm chí còn mơ một giấc.
Trong mơ, cô chìm sâu trong một màn sương mù dày đặc, cái gì cũng không thấy rõ, chỉ có thân ảnh mảnh khảnh phía trước đứng ở đó, như cành liễu, quay lưng về phía cô không thấy rõ khuôn mặt.
Đối phương chỉ mặc một chiếc áo đơn, mái tóc đen rối tung, đơn bạc thanh lãnh.
Cố Thu lại là trái tim kinh hoàng, cô luyến tiếc chớp mắt, không có nửa phần do dự, vội vàng đuổi theo thân ảnh đó, ngày càng gần, ngày càng gần...
10 mét, 5 mét, 3 mét...
Rốt cuộc, cô sắp đuổi kịp, ngay khi cô vươn tay, sắp chạm vào khoảnh khắc đó, thân ảnh đó nháy mắt hóa thành vô số mảnh nhỏ, như cát chảy một chút tan ra, hoàn toàn biến mất không thấy.
Cố Thu mở môi, định nói chuyện, giọng nói lại như bị đè ngàn cân, không phát ra tiếng.
Cô chỉ có thể nhìn những mảnh nhỏ đó cũng một chút biến mất, trong lòng một lần một lần kêu to, tuyệt vọng vô thố.
Không... Không cần... Đừng đi... Cầu xin ngươi...
Cầu xin ngươi... nhìn xem ta... Ta rất nhớ ngươi...
Hiện thực, một giọt nước mắt chậm rãi từ khóe mắt chảy xuống, theo khuôn mặt rơi xuống trên ghế sofa, để lại một dấu vết sẫm màu nho nhỏ.
Sau khi tỉnh mộng, cô lại không nhớ gì cả.
Thời gian thoảng qua, lại là một khoảng thời gian dài trôi qua, Cố Thu càng thêm gầy gò.
Rõ ràng mỗi ngày đều ăn uống bình thường, nhưng cân nặng vẫn một ngày một giảm, cùng với đó là sự chú ý ngày càng nhiều của cô đối với những thứ liên quan đến "Lưu Ly".
Đóa hoa, hạt giống, và các loại lưu ý gieo trồng...
Gia đình Cố Thu đã đặc biệt đến thăm cô, thấy bộ dạng mảnh khảnh này của cô, rất là lo lắng, các nàng đưa cô đi gặp bác sĩ, ngoài dự đoán, bác sĩ không nhìn ra bất kỳ vấn đề gì, dù là dụng cụ kiểm tra nào, kết quả biểu hiện ra đều là bình thường.
Thể chất của Alpha cấp cao vốn là phổ biến tốt hơn so với những người khác, rất ít khi sinh bệnh, càng đừng nói Cố Thu vẫn là Alpha cấp 3S.
Bác sĩ lắc đầu, nói: "Cơ thể cô Cố không có vấn đề gì, như bây giờ, có thể là bệnh tâm lý."
Nhưng rất kỳ quái không phải sao? Cố Thu sinh ra trong gia đình hào môn đỉnh cấp, cấp bậc Pheromone bản thân cực cao, tướng mạo xuất chúng làm người ta liếc mắt một cái khó quên, tính cách phương diện cũng là từ trước đến nay rạng rỡ rộng rãi, nhân duyên cực tốt.
Một người như vậy, có thể có bệnh tâm lý gì? Đến mức biến thành như vậy, giống như là một đóa hoa vốn đang nở rộ, hiện tại đang từng chút từng chút đi về phía khô héo.
Là người nhà của Cố Thu, Cố Văn Tiêu lo lắng canh giữ ở bên cạnh dụng cụ kiểm tra, ngay cả Khâu Tư Ý thường xuyên thích đi quay phim ở ngoài cũng đã chạy đến.
Nghe được những lời này, sống mũi Khâu Tư Ý có chút cay cay, cô nói: "Bảo bối, con tại sao lại không vui?"
Cố Thu mở to mắt, nói: "Mẹ, con không biết, con không ngủ được, con không dám ngủ..."
Cô vuốt trái tim mình, mờ mịt đến như là đứa trẻ lạc đường, không tìm thấy lối ra, cô nói: "Con cảm thấy nơi này thật trống rỗng."
Cuối cùng, bác sĩ chỉ dám kê một ít thuốc trợ miên, sau khi trở về, mọi tình huống đều không có chuyển biến tốt đẹp.
Cố Thu buồn bã ở trong nhà, ngoài việc đi học, liền không bao giờ ra khỏi cửa.
Cố Văn Tiêu có chút lo lắng như vậy đi xuống con gái sẽ thoát ly khỏi đám đông, cô liên lạc với Cố Thu, cố ý nghĩ ra lý do: "Đêm mai nhà họ Liễu có một buổi giao lưu, ta có một số việc cần xử lý không đi được, hay là con thay ta đi một chút, dì Vân sẽ đưa con đi."
Dưới ánh sáng lạnh lẽo của sảnh lớn, đóa hoa Lưu Ly vẫn còn chất đầy sảnh, Cố Thu ngồi dưới đất, biết người nhà lo lắng, cô nhấp môi khô ráo, nửa ngày sau, không từ chối, đáp: "Được."
Dì Vân là bạn cùng trường trước đây của mẹ cô, vẫn luôn cho rằng quan hệ đều không tệ, hiện tại là giám đốc bộ phận kỹ thuật của "Ánh sao".
Cố Thu có phương thức liên lạc của cô, vào ngày giao lưu hội, cùng dì Vân hẹn gặp mặt tại hiện trường giao lưu hội, cô mặc một bộ quần áo thỏa đáng, trang điểm cho mình, khí sắc trông khá hơn không ít, màu môi thiên về tông màu diễm lệ, khi không biểu cảm cúi mắt, lại mang theo sự xa cách lạnh nhạt.
Cô vén những sợi tóc bên tai lên, nhìn vành tai của mình, cuối cùng không lựa chọn đeo khuyên tai.
Trong hộp trang sức của cô có vô số khuyên tai quý giá, nhưng không có một cái nào là cô thích.
Nhà họ Liễu là thế gia ngàn năm, sớm đã có nền tảng rất sâu, buổi giao lưu hội lần này được tổ chức tại một trang viên riêng.
Khi vào đây, Cố Thu không biết vì sao cảm thấy trong lòng bắt đầu hoảng hốt.
Hiện giờ đã có không ít người có mặt, Cố Thu cố ý tránh những nơi đông người, đi đến một góc để tranh thủ thời gian.
Vị trí của cô ẩn nấp, gần như không có ai sẽ chú ý.
Bất quá nơi này hiển nhiên là một nơi tốt để tán gẫu, bởi vì không bao lâu, cô liền nghe thấy có mấy người đang nói chuyện, âm lượng không cao cũng không thấp.
Cho dù không phải cố ý, cảm giác của Alpha cấp 3S cũng làm cô nghe không sót một câu những lời này vào tai.
"Nhà họ Liễu này thật đúng là hào phóng, một buổi giao lưu hội thôi mà, lại sắp xếp ở một trang viên lớn như vậy."
"Nói dễ nghe một chút là giao lưu hội, thực ra còn không phải là tuyên dương nền tảng gia tộc với mọi người sao."
"Bất quá nhà họ Liễu cho dù gia đại nghiệp đại, không phải là không có người thừa kế chính thống sao? Đều phải đi dòng bên chọn lựa."
"Thực ra cũng không phải không có người thừa kế chính thống, mười mấy năm trước không phải ——"
Rất nhanh có người ngắt lời: "Đừng nói cái này, ngươi điên rồi sao, tên này đều đã trở thành một cấm kỵ."
Người trước đó nói thầm: "Ta nói cũng là sự thật, nếu không phải sự kiện mười mấy năm trước, nhà họ Liễu làm gì phải từ dòng bên chọn lựa người thừa kế, Liễu Chức Chi này cũng thật là may mắn..."
Nội dung những lời này từng câu một chui vào tai Cố Thu.
Mười mấy năm trước... cấm kỵ... nhà họ Liễu không có người thừa kế chính thống...
Không đúng, không nên như vậy, không phải như thế.
Mười mấy năm trước đã xảy ra chuyện gì?
Không biết vì sao, trái tim thoáng chốc đau đến lợi hại, giống như bị một đôi tay vô hình siết chặt, không ngừng quấy loạn, cảm giác hít thở không thông ập đến.
Cố Thu nặng nề thở hổn hển một hơi, nhìn về phía trung tâm trang viên.
Nơi đó đứng một đứa trẻ chỉ có mười bốn mười lăm tuổi, đối phương đang bình tĩnh nói chuyện với người xung quanh, đúng là người mà những người đó đề cập đến "Liễu Chức Chi".
Đều là những gia đình hào môn hàng đầu của Đế Đô, nhưng vì tuổi tác có chút chênh lệch, Cố Thu và Liễu Chức Chi tiếp xúc cũng không nhiều.
Đã nhận ra tầm mắt của cô, đối phương nhìn lại, đôi mắt kia không hề gợn sóng, như một vũng nước lặng vắng lặng sâu thẳm.
Chỉ đơn giản một cái đối diện, tầm mắt của hai người liền tách ra.
Trong đầu Cố Thu hiện lên một ý niệm không thể giải thích được.
Cô nghĩ, Liễu Chức Chi hẳn là nên hoạt bát hơn một chút, nên hay cười, mê chơi. Mà không phải như vậy, tử khí trầm trầm, không có bất kỳ sức sống nào, trông một chút cũng không vui vẻ.
Cố Thu nghĩ đến nhập thần, quang não ở cổ tay đột ngột rung lên vài lần.
Là dì Vân gửi tin nhắn cho cô, dò hỏi cô đã đến chưa, hiện tại đang ở đâu.
Cố Thu mở quang bình, trả lời cô, sau đó chậm rãi từ trong một góc đi ra.
Mấy người nói chuyện phiếm đã đi rồi, không có một ai.
Cố Thu rất nhanh liền gặp mặt Vân Thư.
"Tiểu Thu, con vừa mới ở đâu vậy?" Vân Thư ôn tồn nói, "Ta vừa mới trên đường đến, gặp phải một Omega, một đứa trẻ rất không tồi, cô bé nói cô bé tên là Lương Tuế Tuế..."
Lại là tên này, lại là ba chữ này...
Đầu ngón tay Cố Thu nắm chặt, nói: "Dì Vân, có thể không cần nhắc đến tên này không?"
Vân Thư ngẩn người, cô nuốt những lời còn lại vào, sau đó đáp: "Được."
Đã không có tên này bên tai, Cố Thu mới cảm thấy xung quanh thoáng yên tĩnh một chút.
Cả buổi giao lưu hội, Cố Thu đều thất thần, cô có thể giao tiếp bình thường với người khác, nhưng cặp mắt kia đều không có tiêu điểm.
Cô sẽ nhìn trái cây ngẩn người, sẽ nhìn đèn chùm ngẩn người, nhìn chằm chằm nhiều nhất, là gương mặt lạnh như sương của gia chủ nhà họ Liễu.
Vân Thư ở một bên có chút lo lắng, sao lại cảm giác chuyến đi ra ngoài này, ngược lại hoàn toàn ngược lại?
Cô đưa Cố Thu, đang định đi về phía giữa sảnh lớn, giây tiếp theo, liền nghe thấy Cố Thu nói.
"Dì Vân, đừng qua đó." Cố Thu kéo cô, giọng nói có chút khô khốc, "Đèn chùm sẽ rơi, sẽ đập trúng người."
Đèn chùm rơi?
Vân Thư nhìn chiếc đèn pha lê lớn phía trên, tuy rằng có chút nghi hoặc, nhưng vẫn theo lời đi theo Cố Thu lùi lại một bên.
Nhưng mãi cho đến khi buổi giao lưu hội kết thúc, chiếc đèn pha lê đó đều treo yên ổn trên đỉnh, không có chút nào dấu hiệu rơi xuống.
Thần sắc Cố Thu không mờ mịt một mảnh: "Không phải... Ta nhớ rõ ràng chiếc đèn pha lê này đã rơi..."
Nhưng cô nhớ gì? Loại chuyện này sao lại nhớ được? Lại có thể từ đâu mà nhớ được? Trang viên nhà họ Liễu này tổ chức nhiều buổi tiệc như vậy, có thể nửa đường xuất hiện một số tai nạn nhỏ, nhưng chiếc đèn pha lê trung tâm đó, chưa từng rơi, dù chỉ một lần cũng không có.
Nhưng thần sắc của Cố Thu nói những lời này quá mức làm người ta động lòng, môi rất nhỏ run rẩy, ánh sáng đèn pha lê chiếu vào gương mặt trang điểm tinh xảo của cô, đôi mắt mang theo sự mê mang, cất giấu sự nghi hoặc rõ ràng, ánh đèn trong mắt cô thu thành một điểm nhỏ sáng lấp lánh.
Hoảng hốt, như là hình thành một giọt nước mắt.
Thấy thế, tâm Vân Thư chợt chua xót lên, cô vỗ vỗ cánh tay Cố Thu, nói: "Tiểu Thu, con chỉ là quá mệt mỏi."
Phải không? Ta chỉ là quá mệt mỏi sao?
Cố Thu nghĩ, có thể là vậy, thật sự mệt mỏi quá, thật hiếm lạ, cô có chút muốn ngủ.
Cô đi ra ngoài, trên đường thấy được rất nhiều người, có Hứa Văn Duyệt, có vị gia chủ nhà họ Liễu kia, còn có Liễu Chức Chi...
Những người này đều bị cô lần lượt tránh đi, khi sắp hoàn toàn bước ra khỏi cửa lớn, trước mặt đột nhiên có người hô: "Cố Thu!"
Là Lương Tuế Tuế, cô không biết tại sao lại xuất hiện ở đây, cũng không biết khi nào đến trước mặt cô.
Cố Thu phát hiện, cô giống như bắt đầu đối với hoàn cảnh xung quanh có chút trì độn.
Còn về Lương Tuế Tuế, cô nhìn Cố Thu, trong mắt có chút kinh ngạc và phức tạp, đối với cô như vậy cảm thấy vô cùng xa lạ, chỉ hỏi một vấn đề: "Cậu sao lại biến thành như vậy?"
Cố Thu nghe vậy nâng mắt lên, lạnh lùng nhìn đối phương, đồng tử sâu thẳm mang theo một tia tử khí không dễ phát hiện, chỉ nói một câu nói.
"Có thể cách xa tôi một chút không."
...
Từ sau khi trở về từ buổi giao lưu hội, Cố Thu ngủ một giấc trời đất tối tăm, khi tỉnh lại, đã là mười lăm tiếng sau.
Rất thần kỳ, bắt đầu từ hôm nay, cô không còn mất ngủ, cũng không biết có phải là thuốc mà vị bác sĩ kia kê đã hoàn toàn phát huy tác dụng.
Những loại hoa "Lưu Ly" mà cô mua về đã nảy mầm, Cố Thu đã đặc biệt thuê một số chuyên gia để giúp chăm sóc hạt giống và hoa tươi trong lúc cô ngủ, sau khi những người đó vào nhà Cố Thu, rất là kinh ngạc.
Mặc dù hoa hiện tại đã qua chọn lọc gen, nhưng mùa này cũng không phải là mùa hoa Lưu Ly, theo lý thuyết, đóa hoa và hạt giống ít nhiều đều sẽ bị ảnh hưởng mới đúng.
Nhưng hoa "Lưu Ly" ở đây lại nở rộ vô cùng rực rỡ, dù một tuần trôi qua, cánh hoa cũng không xuất hiện bất kỳ tình trạng khô héo hay cuộn lại nào, hạt giống nảy mầm cũng vô cùng thuận lợi.
Có khi chủ nhà ngủ trên ghế sofa, hoa tươi theo máy sưởi lay động, nhẹ nhàng nhớ nhung cọ vào cánh tay buông thõng một bên, đầu ngón tay.
Như là vận mệnh chú định ở bên cạnh người này.
Ý tưởng này quá mức hoang đường, cuối cùng những người được thuê đến chăm sóc hoa này chỉ lắc đầu, vứt bỏ sau đầu.
Mà Cố Thu thường xuyên hôn mê, một giấc ngủ gần mười tiếng, rất ít khi tỉnh táo.
Tình huống này, vẫn tiếp tục đến một ngày sau khi chương trình học kết thúc.
Tài xế chở cô về nhà, khi đi ngang qua một khu thương mại nào đó, không biết là ai đã xảy ra chuyện vui, phóng pháo hoa.
Mùa này, càng là cuối mùa thu, sắc trời liền càng tối nhanh, giờ phút này thời điểm này, đèn đường ven đường và các cửa hàng đều đã sáng lên, theo tiếng cười nói hoan hỉ, có một bộ phận những mảnh sáng nhỏ màu trắng rơi xuống, dưới ánh đèn ẩn ẩn tỏa sáng.
Đêm thu, cảnh tượng này, như là tuyết rơi nhỏ.
Cố Thu bảo tài xế dựa vào ven đường dừng xe, cô mở cửa xe, đi xuống.
Nhìn những điểm sáng màu trắng trong không khí, Cố Thu khép đôi tay lại, nâng một viên trong đó trong lòng bàn tay. Trong mắt cô hiếm hoi lóe lên một tia ánh sáng, rồi quay đầu nhìn sang bên cạnh, buột miệng thốt ra: 'Lâm Căng Trúc, ngươi xem, giống như tuyết vậy!'
Nhưng bên cạnh cô không có một bóng người.
Lòng tràn đầy vui mừng của Cố Thu rút đi, ngược lại trở nên có chút mờ mịt, trái tim như là phá một cái lỗ, gió lạnh chảy qua, mang theo sự lạnh lẽo làm người ta run rẩy.
Lâm Căng Trúc? Ai là Lâm Căng Trúc?
Tại sao niệm ra tên này, cô lại thương tâm và khổ sở như vậy?
(Editor: không có Lâm Căng Trúc, cả thế giới dường như thật trống rỗng)
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store