ZingTruyen.Store

[BHTT - Edit] Tôi mới không phải tra A

Chương 129: Hoàn thành đánh dấu thành công

NhaQunh

Cô muốn đợi Cố Thu cùng, và vì thế luôn chú ý đến hướng đi.

Lâm Căng Trúc tiếp tục giải thích: "Trong đó có người là bạn học của Liễu Chức Chi, vừa vặn cũng ở nhà ăn, thấy Liễu Chức Chi sau liền đến trò chuyện một chút."

Cố Thu giọng buồn bã nói: "Liễu Chức Chi lần trước nói em ấy có một bạn học chị gái Alpha rất có hảo cảm với cậu, chính là Alpha vừa mới nói chuyện với cậu."

Lâm Căng Trúc sửng sốt một chút, cô nói: "Phải không, tớ không chú ý đến cô ấy, lúc đó toàn bộ tâm tư đều ở trên người cậu."

Một câu vô cùng đơn giản, tức khắc lập tức làm cho sự ghen tuông trên người Cố Thu biến mất không còn dấu vết.

Cô một lần nữa nở nụ cười, nói: "Wow, tớ thật sự rất vui."

"Lâm Căng Trúc, cậu vừa mới là đang nói lời âu yếm sao?" Cố Thu hỏi.

Lâm Căng Trúc mím môi, rũ mắt như ngượng ngùng, nhưng vẫn nói: "Cậu có thể cho là như vậy."

Cố Thu quả thực thích cực kỳ bộ dáng này của đối phương, cô ôm lấy Lâm Căng Trúc, chóp mũi không ngừng cọ sợi tóc đối phương, sau một lúc lâu, đột nhiên không đầu không đuôi nói một câu: "Ô ~ thật hối hận, sớm biết vậy đã không ra ngoài."

Cô có lẽ không nên ra ngoài, cô nên cùng Lâm Căng Trúc tiếp tục ở nhà.

Bởi vì cô hiện tại rất muốn tùy ý hôn Lâm Căng Trúc, ôm Lâm Căng Trúc, thậm chí làm một số chuyện quá mức hơn.

Đầy ắp ngọt ngào tràn ngập trong tim, gần như làm Cố Thu say đến có chút mơ hồ.

Pheromone Carlo lan tràn ở hàng ghế sau, mang theo sự vội vàng.

Chờ xe chậm rãi đi vào cổng chung cư, tiến vào gara ngầm, Cố Thu liền một tay cầm túi nhỏ đựng nhẫn, một tay kéo Lâm Căng Trúc, bức thiết đi thang máy lên lầu.

Một thang một hộ phối trí cũng không cần lo lắng có người sẽ đột nhiên xâm nhập, trong lúc thang máy đi lên, Cố Thu cũng đã ôm Lâm Căng Trúc vào lòng, một chút một chút hôn lên đôi môi kia.

Cô thoạt nhìn còn tính khắc chế, màu son trên môi hai người vốn là không giống nhau, nhưng qua lại lăn lộn như vậy, hai màu sắc đã xen lẫn vào nhau.

Không biết qua bao lâu, Lâm Căng Trúc nghiêng đầu né tránh nụ hôn của Cố Thu, nói: "Cửa thang máy mở rồi."

Cố Thu thoáng buông lỏng ra một ít cô, hai người mười ngón tay đan chặt, bước chân đều có chút loạn, bước nhanh đến cửa lớn, sau khi mở cửa ra, giày cũng chưa đổi, liền lại quấn lấy nhau.

Lâm Căng Trúc bị Cố Thu đè lên tường, bức tường sau lưng rất cứng, cùng với thân hình mềm mại mảnh mai của Alpha hình thành một sự đối lập mạnh mẽ.

Lâm Căng Trúc ngẩng cổ, đón nụ hôn vô cùng nhiệt tình của người này từ khi bước vào.

Trong không gian hơi hẹp, Lâm Căng Trúc bám vào vai cô, tránh đi những sợi tóc tán loạn, cởi áo khoác của Cố Thu xuống, áo khoác rơi trên mặt đất, không phát ra một tia tiếng vang.

Nơi này rất tối, huyền quan không có bật đèn, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở hỗn độn đan xen và tiếng nước do hôn môi mang lại, không biết là ai đụng phải công tắc bên cạnh, không gian này mới sáng lên.

Ánh đèn bật ra là màu ấm, mặt Lâm Căng Trúc đã ửng hồng, lớp trang điểm trên môi vương ra, ở khóe môi để lại dấu vết ái muội.

Cố Thu chỉ cảm thấy lý trí vốn đã không nhiều của mình bắt đầu tan rã, cô nói: "Tớ lại ngửi được Pheromone của cậu."

Cô đã biết Lâm Căng Trúc bị cô hôn rất thoải mái, bởi vì đây là biểu tượng của sự động tình của Lâm Căng Trúc.

Lâm Căng Trúc nói: "Phải không?"

Cô chủ động đón lên, hai người môi lại một lần nữa dán sát vào nhau.

Hai người ai cũng không quản quần áo rơi trên mặt đất, động tác không quá lưu loát mà thay giày, đi về phía phòng ngủ chính.

Chiếc túi nhỏ đựng nhẫn bị Cố Thu cẩn thận đặt trong tủ quần áo, may mắn Lâm Căng Trúc giờ phút này lực chú ý cũng không ở trên đó, đối với điều này không nghĩ nhiều.

Pheromone Carlo ở xao động, vô hình thúc giục Cố Thu.

Lâm Căng Trúc đã nằm trên giường, quần áo bên trong xiêu xiêu vẹo vẹo, lộ ra bờ vai oánh nhuận, dưới thân là ga trải giường màu xanh lam mới đổi không lâu, tôn lên làn da cô như một nắm tuyết trắng, thanh lãnh đến cực điểm, cố tình đôi mắt kia thủy ý tan rã, môi cũng đỏ tươi, sự va chạm thị giác này luôn làm người ta tim đập thẳng thắn.

Cố Thu dùng tay chống giường, chậm rãi cúi người xuống, hôn lên vùng da trắng mịn trên vai.

Không khí xung quanh bắt đầu trở nên đặc quánh, hai loại Pheromone trong không khí nồng đến một mức độ không thể tưởng tượng, loại Pheromone cấp cao này tụ lại với nhau, chỉ sợ lúc này dù là ai vào cũng sẽ lập tức thay đổi sắc mặt, một khắc cũng không chịu nổi sự va chạm này.

Mùi hoa Lưu Ly kia dần dần trở nên rõ ràng và nồng đậm, phảng phất như muốn ngưng tụ thành thực chất, cô chưa bao giờ rõ ràng như vậy mà cảm nhận được sự bá đạo và độc chiếm của Pheromone kia.

Cố Thu không những không cảm thấy sợ hãi và chống cự, ngược lại là vui mừng khôn xiết.

Giống như cô ghen hôm nay, Lâm Căng Trúc đồng dạng cũng rất để tâm đến cô.

Giọng Cố Thu mềm mại, ở bên tai Lâm Căng Trúc nói: "Cậu có thể lại nói với tớ vài câu lời âu yếm không? Giống như hôm nay ở trong xe."

"Cậu lại nói vài câu được không." Cố Thu hôn ở xương quai xanh của Lâm Căng Trúc, trong lúc tóc dài hoạt động, ngứa, làm cảm quan của Lâm Căng Trúc tập trung ở đó.

"Lâm Căng Trúc, tớ muốn nghe."

Lâm Căng Trúc: "Cậu muốn nghe lời âu yếm gì?"

Cố Thu: "Đều được, chỉ cần cậu nói tớ đều thích."

"Được." Lâm Căng Trúc nhắm mắt, chậm rãi mở miệng, "Thực ra không cần ghen, bởi vì ngoài cậu ra, tớ sẽ không đi chú ý và tiếp nhận Alpha khác."

"Cố Thu, cậu vĩnh viễn đều là đặc biệt, cũng là quan trọng nhất."

Cô liên tiếp nói rất nhiều, lấy những lời này làm âm thanh nền, nụ hôn của Cố Thu cũng lần lượt rơi xuống các nơi trên người Lâm Căng Trúc, làm giọng nói âu yếm của đối phương cũng trở nên đứt quãng.

Dưới thân, Lâm Căng Trúc đã nói đến câu cuối cùng, ngữ điệu đã trở nên vô cùng mềm mại: "Muốn cùng cậu vẫn luôn ở bên nhau."

Cố Thu vốn là vì những lời này mà động tình, khi nghe được câu cuối cùng, đồng tử càng là bị kích thích mà co lại.

Giờ khắc này, cô cảm giác khoảng cách của mình và Lâm Căng Trúc xưa nay chưa từng có gần, không chỉ là trên thân thể, còn có linh hồn, và một số thứ càng thêm sâu sắc lại không thể nói thành lời.

Nhưng chỉ có một điều không thể nghi ngờ, cô vĩnh viễn đều sẽ vì tình yêu trắng ra của Lâm Căng Trúc mà luống cuống tay chân, lại vui mừng khôn xiết.

"Tớ cũng muốn cùng cậu vĩnh viễn ở bên nhau." Cố Thu lòng bàn tay đặt ở vị trí ngực của Lâm Căng Trúc, tựa than thở, "Tim cậu đập thật nhanh."

Cô đặt tai lên đó, nói: "Tim tớ cũng đập rất nhanh, cậu có cảm nhận được không?"

Đương nhiên có thể cảm nhận được, tim đập của Alpha tựa như nhịp trống dồn dập, chấn đến đầu quả tim Lâm Căng Trúc tê dại, tần suất tim đập của hai người dần dần đồng bộ, nhất thời có chút không phân biệt được là tim ai đập. Quanh hơi thở, cô ngửi thấy được mùi hương Carlo.

Ngón tay Cố Thu như đang đàn tấu một khúc nhạc khác, nhẹ nhàng và chậm rãi, điều này làm Lâm Căng Trúc cắn môi dưới, cơ thể không khỏi vặn vẹo một chút, nói: "Cố Thu, cậu động tác nhanh một chút."

Cố Thu liền theo lời cô, đàn nhanh hơn.

Thấy biểu cảm của Lâm Căng Trúc ngày càng thất thần, Cố Thu mút vào liếm láp tuyến thể của đối phương, hỏi: "Tớ làm cậu rất thoải mái đúng không?"

Lâm Căng Trúc không thể thốt nên lời, nhưng hơi nước dâng đầy trong mắt đã trở thành câu trả lời ngầm. Hương thơm thanh nhã, ngọt ngào của hoa hồng Carlo ngày càng rõ rệt — mùi hương mà nàng vẫn luôn khao khát được cảm nhận, giờ đây vờn quanh, không còn chỉ thoáng qua mà đã bao phủ lấy nàng.

Cố Thu lúc này cũng không còn bận tâm đến việc phải nghe câu trả lời từ miệng đối phương. Hàm răng nàng siết chặt, cắn xuống làn da mềm mại tinh tế. Tuyến thể đã phiếm hồng, sau khi bị Cố Thu mút vào, vùng da xung quanh phủ lên một lớp ánh nước mỏng manh, sáng lấp lánh như thủy quang.

Ngay lập tức, pheromone Carlo đồng loạt tràn vào, mãnh liệt và không thể ngăn cản.

Cô muốn khắc sâu dấu ấn lên Lâm Căng Trúc, để pheromone Carlo lưu lại vết hằn trên cơ thể nàng. Như vậy, cho dù không có mặt, mọi người cũng sẽ biết rõ rằng Lâm Căng Trúc là Omega thuộc về cô.

Hai người, từ nay về sau, đều là sự sở hữu chỉ dành cho nhau.

Pheromone Carlo tràn vào cơ thể, như xuyên thấu vào tận linh hồn, khắc sâu và rõ ràng đến mức không thể xóa nhòa.

Mọi thứ trong cơ thể Lâm Căng Trúc giờ phút này dường như đồng loạt mở ra, không còn giữ lại, phơi bày trọn vẹn trước Cố Thu.

Cảm giác ấy khiến nàng không kìm được mà khẽ cuộn người lại.

Carlo như nhận được ám chỉ, từ mọi hướng len lỏi vào da thịt nàng.

Thân thể Lâm Căng Trúc căng chặt, đầy ắp, nhưng cảm giác khó chịu không kéo dài lâu. Tất cả pheromone Carlo nhanh chóng hội tụ tại tuyến thể, chậm rãi hòa nhập cùng pheromone của nàng. Khi đạt đến một mức độ nhất định, chúng đồng loạt xuyên sâu vào, chạm tới một chiều sâu chưa từng có.

Như phá tan xiềng xích vô hình, pheromone sau khi dung hợp trở nên dịu lại, rồi lắng đọng ở đó, để lại một dấu vết không thể dễ dàng biến mất.

Đầu ngón tay Lâm Căng Trúc khẽ động, đôi mắt chậm rãi mở ra.

—— Hoàn thành đánh dấu thành công.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store