ZingTruyen.Store

[BHTT - Edit] Tôi mới không phải tra A

Chương 12: Nghi hoặc

NhaQunh

"Sao vậy?" Giọng nữ ở đầu dây bên kia vẫn dịu dàng như thường lệ, nhưng dường như không còn quan tâm như lần trước.

Chỉ là Lương Tuế Tuế đang quá hoảng loạn, nên không nhận ra sự thay đổi tinh tế này. Cô ta nói: "Chị Văn Duyệt, giúp em với, em hình như đã làm sai chuyện rồi."

"Đã xảy ra chuyện gì, không sao đâu, em cứ từ từ nói." Đầu dây bên kia im lặng hai giây, sau đó mới tiếp tục có tiếng nói.

Lương Tuế Tuế nuốt nước bọt, run rẩy kể lại toàn bộ câu chuyện.

"Em bị các bạn cùng lớp bắt nạt, họ khinh thường em, chê em làm bài tập, lời nói rất quá đáng..."

"...Em cứ tưởng Cố Thu trốn xem em làm trò cười, chiếc khuyên tai đó em nhặt được từ trước, em định trả lại cho cậu ấy. Nhưng lúc đó em tức quá, nên mới ném đi. Em cũng đâu có cố ý, em hối hận lắm rồi."

"Em cũng muốn xin lỗi, nhưng Cố Thu trông có vẻ rất tức giận."

Lương Tuế Tuế nói đến đây, cũng có chút không phục. Chẳng phải chỉ là một chiếc khuyên tai thôi sao, Cố Thu có cần phải hung dữ như vậy không. Nếu không phải cô ta nhặt được, chiếc khuyên tai đó đã sớm mất rồi, Cố Thu phải cảm ơn cô ta mới đúng chứ.

Hơn nữa, cô ta chỉ là quá hoảng loạn, nên mới ném chiếc khuyên tai xuống đất thôi. Nếu không phải vì Cố Thu dọa cô ta, cô ta có làm ra chuyện như vậy không?

"Chị Văn Duyệt, chị bảo cậu ấy đừng giận nữa, được không."

"Cậu ấy giận như vậy, em sẽ cảm thấy áy náy lắm."

Lương Tuế Tuế vừa nói, vừa thầm nghĩ một cách hiển nhiên, dù thế nào đi nữa, Hứa Văn Duyệt, nữ phụ dịu dàng này, cũng sẽ giúp đỡ mình.

Dù nhà Hứa Văn Duyệt không bằng nhà họ Cố, nhưng họ có tình cảm cùng nhau lớn lên. Chỉ cần Hứa Văn Duyệt thay mình cầu xin, cô ta nhất định sẽ không sao cả.

Chẳng phải chỉ là một chiếc khuyên tai thôi sao? Cô ta chính là nửa kia định mệnh tương lai của Cố Thu mà!

Nghĩ như vậy, sự tự tin của Lương Tuế Tuế lại từ từ dâng lên.

Cô ta chìm đắm trong suy nghĩ của mình, hoàn toàn không phát hiện ra bên Hứa Văn Duyệt đã rất lâu không có hồi âm.

Mãi một lúc lâu sau, Lương Tuế Tuế mới nhận ra bầu không khí khác thường này.

Đầu dây bên kia quá yên tĩnh.

"Chị Văn Duyệt?" Trong lòng cô ta không biết tại sao lại có chút bất an, cô ta nín thở gọi về phía đầu dây bên kia.

Đối diện, Hứa Văn Duyệt cuối cùng cũng có tiếng nói.

"Ra là vậy à. Tuế Tuế, chiếc khuyên tai đó Cố Thu luôn rất thích, nên khi bị ném vỡ mới khổ sở và tức giận như vậy. Chị tin là em không cố ý, nhưng điều quan trọng bây giờ là, em định bồi thường như thế nào?"

Giọng của Hứa Văn Duyệt trước sau như một vẫn dịu dàng, như làn gió xuân ấm áp, nhưng Lương Tuế Tuế lúc này lại có chút không hiểu.

Bồi thường như thế nào? Cái gì mà bồi thường như thế nào? Cô ta không muốn bồi thường, cô ta muốn Hứa Văn Duyệt giúp cô ta cầu xin mà!

Nhưng những lời này cô ta cũng không dám nói thẳng ra. Lương Tuế Tuế ấp úng, tạm thời không nói nên lời.

"Tuế Tuế?" Giọng Hứa Văn Duyệt mang theo vẻ nghi hoặc.

Lương Tuế Tuế chỉ có thể miễn cưỡng nói: "Em đương nhiên là có ý định bồi thường rồi. Chị Văn Duyệt, tuy em chỉ sinh ra trong một gia đình bình thường, nhà không có tiền, khác biệt một trời một vực với các chị, nhưng em là một người có cốt khí."

Nói đến đây, cô ta ngừng lại hai ba giây. Hứa Văn Duyệt không nói gì, như đang chờ đợi những lời tiếp theo của cô ta.

Lương Tuế Tuế chỉ có thể tiếp tục căng da đầu: "Chuyện này là do em quá lỗ mãng. Dù có chịu bao nhiêu khổ cực, trả giá bao nhiêu nỗ lực, em cũng sẽ bồi thường tổn thất cho Cố Thu."

"Ừm, có những lời này của em là được rồi. Yên tâm, chị sẽ chuyển lời đến Cố Thu."

Nói xong, cuộc trò chuyện cứ thế kết thúc.

Bên này, Lương Tuế Tuế nhìn quang não, vẻ mặt mờ mịt. Chuyển lời cái gì?

Cô ta đột nhiên có một dự cảm không lành.

Bên kia, Hứa Văn Duyệt đang ngồi trên ghế sofa nhà mình. Sau khi ngắt cuộc gọi, cô nhìn chằm chằm vào người liên lạc được mình ghi chú là "Tuế Tuế" vài giây, sau đó vén tóc dài lên, xoa xoa huyệt thái dương. (Editor: Mong là HVD sau này được tự chủ, không bị điều khiển)

Lần này khi đối mặt với Lương Tuế Tuế, cô dường như không còn bị động như trước, cảm giác bị kiềm chế đó cũng đã mơ hồ tan đi một ít.

Cô không phải kẻ ngốc, đương nhiên nghe ra được ẩn ý trong lời của Lương Tuế Tuế. Một người như vậy, tại sao lúc đó mình lại cảm thấy đối phương đơn thuần, không giả tạo, khác biệt với tất cả những người khác nhỉ?

Hứa Văn Duyệt suy nghĩ một lúc, rồi quyết định gửi yêu cầu liên lạc cho Cố Thu.

Đối diện rất nhanh đã bắt máy.

"Alo? Văn Duyệt."

Hứa Văn Duyệt hỏi: "Cố Thu, cậu đang ở đâu?"

Trên con đường sỏi nhỏ của Học viện Tư Duy Nhĩ, Cố Thu và Lâm Căng Trúc sóng vai đi về phía cổng trường. Lâm Căng Trúc ở ngay bên cạnh cô, mặc chiếc áo khoác của cô.

Gió mùa thu lớn, lại mang theo hơi lạnh. Chiếc cúc áo trên cùng của Lâm Căng Trúc không cài, gió thổi bay ngọn tóc và vạt áo của cả hai. Cố Thu lo gió sẽ lùa vào cổ áo của Lâm Căng Trúc, bèn đưa tay ra, tự nhiên cài lại cúc áo giúp nàng.

Lâm Căng Trúc cứ thế lặng lẽ nhìn động tác của đầu ngón tay đối phương, không hề động đậy.

Nghe được câu hỏi của Hứa Văn Duyệt, Cố Thu đáp: "Tớ và Lâm Căng Trúc vừa tan học, không còn tiết nào nữa, định về đây. Có chuyện gì không?"

Khi cô hỏi câu này, bên Hứa Văn Duyệt vẫn chưa trả lời ngay.

Khoảng lặng ngắn ngủi này, Cố Thu không để trong lòng. Cô buông tay đang giúp cài cúc áo ra, cùng Lâm Căng Trúc đi vài bước đến cổng trường.

Cách một khoảng ngắn, Cố Thu mắt tinh nhìn thấy những chiếc siêu xe đang đợi ở cổng trường. Có một chiếc SUV màu đen, trên thân xe có một mảng nhỏ ẩn hiện hoa văn màu vàng nhạt, mang theo vẻ cao quý, bí ẩn của một thế gia ngàn năm.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đó là xe của nhà họ Liễu.

Bước chân Cố Thu khựng lại, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.

Hôm nay Lâm Căng Trúc lại phải về nhà họ Liễu à? Nhưng hôm nay cô không nghe đối phương nhắc đến chuyện này.

Mà bên cạnh, sắc mặt Lâm Căng Trúc vẫn như thường, như thể đã đoán trước được chuyện này.

Phía trước xe, người tài xế hôm qua đến đón Lâm Căng Trúc đang đợi sẵn. Thấy hai người, đối phương liền đi tới, đầu tiên là nở một nụ cười lịch sự với Cố Thu, sau đó mới hơi cúi người, cụp mắt xuống nói với Lâm Căng Trúc: "Thưa tiểu thư, gia chủ bảo tôi đến đón cô ạ."

Thần sắc Lâm Căng Trúc lạnh nhạt, liếc nhìn người tài xế, nói: "Tôi biết rồi."

Cùng lúc đó, trong cuộc gọi, Hứa Văn Duyệt đã im lặng một cách kỳ lạ rất lâu cuối cùng cũng lại mở miệng: "Lần này tớ tìm cậu, là về chuyện của Lương Tuế Tuế."

"Lương Tuế Tuế?"

Nghe thấy cái tên này, Cố Thu theo bản năng nhíu mày, nói: "Cô ta tìm cậu làm gì?"

Giọng nói hiếm khi mang theo vẻ không kiên nhẫn của Alpha xuyên qua cơn gió thu, truyền vào tai Lâm Căng Trúc còn chưa hoàn toàn bước vào trong xe.

Động tác của Lâm Căng Trúc khựng lại. Ngón tay nàng níu lấy chiếc ghế da đột nhiên dùng sức, đồng tử vốn không gợn sóng trong nháy mắt tối sầm lại.

Lương Tuế Tuế, lại là Lương Tuế Tuế. (Editor: Rén giùm bạn học Lương)

Nàng đột nhiên lùi lại một bước, nửa người vốn đã vào trong xe lại hoàn toàn lui ra.

"Thưa tiểu thư?" Người tài xế ở một bên gọi một tiếng, mang theo vẻ nghi hoặc.

"Đợi một chút, tôi có chút việc." Lâm Căng Trúc lạnh lùng nói. Nói xong, nàng nhìn về phía Alpha cách mình vài bước, gọi một tiếng, "Cố Thu."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store