[BHTT - Edit] Tôi mới không phải tra A
Chương 116: Liên kết
Hôm nay sự chú ý của Lâm Căng Trúc dường như có chút phân tán, Cố Thu rất nhiều lần thấy Lâm Căng Trúc mở quang não, nhưng không biết đang xem gì.
Vì bật chế độ riêng tư, Cố Thu không thể nhìn rõ nội dung trên quang não của đối phương.
Xem ánh mắt Lâm Căng Trúc chuyên chú như vậy, chắc là nhà họ Liễu lại giao cho cô nhiệm vụ gì đó, bất quá sao lại cảm giác biểu cảm của Lâm Căng Trúc ngày càng lạnh?
Nhiệm vụ rất khó giải quyết sao?
Cố Thu có chút nghi hoặc, hư hư dán dựa vào vai đối phương, nhiệt độ cơ thể Lâm Căng Trúc sớm đã được cô sưởi ấm, cô một bên nhìn Lâm Căng Trúc, một bên liền dùng tay chống cằm, trong lòng nghĩ, đợi lát nữa hơi chút yên tĩnh một chút, liền lại tiến vào không gian đó.
Trong lúc suy nghĩ lan man, Cố Thu mơ hồ nghe được một số chữ tương đối mơ hồ, bên trong hình như xuất hiện tên của mình.
Còn chưa kịp nghe kỹ, thời gian thảo luận tự do cũng đã kết thúc.
Trong phòng học một lần nữa khôi phục yên tĩnh.
Lâm Căng Trúc bên cạnh còn đang nhìn quang não, thừa dịp chút thời gian này, Cố Thu tập trung sự chú ý, trầm tâm xuống, khống chế ý thức của mình, kết nối đến không gian đó.
Loại kết nối lúc tỉnh táo này cô đã ngựa quen đường cũ, lại càng ngày càng dễ dàng làm được.
Khi ý thức tiến vào không gian tối tăm đó, cô đi vào khu vực lũ chỉ xám.
: Thần!
: Thần, ngài đến rồi!
Lũ chỉ xám vô cùng hoạt bát, trong khoảng thời gian này Cố Thu đến rất thường xuyên, còn luôn truyền Pheromone, lũ chỉ xám tuy rằng bề ngoài vẫn tối tăm không đổi, nhưng chỉ có Cố Thu tự mình biết, năng lượng trong cơ thể lũ chỉ xám hiện giờ trở nên đầy đủ, tựa như lu nước dần dần được lấp đầy.
Cô nói: "Lần trước các ngươi nói ta có thể thiết lập lại kết nối, để các ngươi cảm nhận được thế giới bên ngoài, ta cần phải làm thế nào? Cùng với hiện tại mức độ phục hồi năng lượng của ta có thể làm được điều này không?"
: Năng lượng của Thần sao?
: Thần muốn thiết lập lại kết nối sao!
Lũ chỉ xám có vẻ rất hưng phấn kích động.
: Năng lượng của Thần đã phục hồi một bộ phận, tỷ lệ thành công rất lớn.
: Thần thử thúc giục năng lượng trong cơ thể chúng ta, có lẽ có thể cảm nhận được sự liên kết giữa chúng ta. (Editor: nhí nha nhí nhố, nói tóm lại là ồn ào i như Thần của nó)
Một đám âm thanh ríu rít, nói cho cô phương pháp, Cố Thu mất một chút thời gian, đại khái hiểu được quy trình trong đó.
Suy tư một lát sau, cô nhắm mắt lại, nếm thử đi cảm nhận Pheromone của mình lưu lại trong cơ thể lũ chỉ xám.
Lũ chỉ xám bất tri bất giác đều yên tĩnh xuống, không có những âm thanh hoạt bát đó, toàn bộ không gian tĩnh mịch trống rỗng, chỉ có màu tối vô biên vô hạn.
Giống hệt như ban đầu.
Mới đầu, Cố Thu cái gì cũng không cảm nhận được, bất quá cô không từ bỏ, cẩn thận ngưng thần, Pheromone Carlo không ngừng lang thang trong cơ thể, dần dần, cô đầu tiên là cảm nhận được một dao động rất nhỏ, giống như ánh sáng huỳnh quang mỏng manh.
Đại não truyền đến một chút đau đớn, Cố Thu không lựa chọn dừng lại, cô tiếp tục dao động rất nhỏ này dần dần mở rộng,
Vô số năng lượng rất nhỏ, trong não Cố Thu giao hội với nhau, giống như hình thành một mạng lưới dày đặc, đem chính mình và một bên khác liên hệ với nhau.
Đau đớn đại não ngày càng rõ ràng, trong hiện thực, Cố Thu không khỏi nắm chặt lòng bàn tay.
Cô cắn chặt răng, thúc giục Pheromone trong cơ thể, đột nhiên truyền vào mạng lưới đó, Pheromone chảy qua trên mạng, nơi đi qua, để lại dấu vết màu đỏ.
Trong không gian kia, một dao động vô hình lặng lẽ đẩy ra.
Trong khoảnh khắc đau đớn kịch liệt qua đi, Cố Thu rốt cuộc cảm nhận được trong đầu mình có thêm một liên kết mỏng manh.
: Thành công!
: Thật thuận lợi liền thành công, không hổ là thần! Thần ngài rời khỏi đây sau, nếu cần chúng ta, giống như vừa rồi liền có thể cảm nhận được chúng ta.
Trong âm thanh vui vẻ của lũ chỉ xám, thân hình Cố Thu hơi hoảng, trong đầu nhanh chóng hiện lên một số mảnh ký ức.
Cố Thu tâm căng thẳng, theo bản năng tập trung lực chú ý, muốn nhìn rõ những ký ức hiện lên đó.
Ký ức đều là góc nhìn thứ nhất, làm người hoảng hốt sẽ sinh ra một loại đây là ký ức của mình ảo giác, đại đa số hình ảnh, đều có một đóa hoa.
Hoa màu xanh lam.
Cô nghe thấy giọng nói của chính mình nói: "Tiểu hoa, năng lượng của ta đang tiêu tán, thế giới này đã không cần thần, ta có lẽ phải rời đi."
Cành lá của đóa hoa màu xanh lam động như vậy một chút, chính mình lại nở nụ cười, giọng nói rộng rãi: "Ngươi là muốn hỏi ta đi đâu sao? Yên tâm, ta sẽ không biến mất, ta muốn đi đến thế giới ta sáng tạo ra, biến thành một tồn tại bình thường."
"Tiểu hoa của ta, ngươi là luyến tiếc ta sao?" Cô thấp đầu, dựa vào những cánh hoa nhỏ màu xanh lam kia, ngược lại trở nên vô cùng buồn bã, "Ta cũng luyến tiếc ngươi."
Sau khi rời đi, ta còn có cơ hội gặp lại ngươi không? Tiểu hoa của ta.
...
Khi rút ý thức ra khỏi không gian đó, Cố Thu còn có chút hoảng hốt.
Cô còn ngồi ở trên chỗ ngồi trong phòng học, người xung quanh cũng đã lục tục rời khỏi chỗ ngồi.
Đây là mới vừa tan học không lâu sao?
Cố Thu quay đầu đi, phát hiện Lâm Căng Trúc bên cạnh cũng đứng dậy.
Thần sắc Lâm Căng Trúc nhìn lạnh lẽo, sau khi sửa soạn xong đồ vật trên bàn, nói: "Cố Thu, cậu ở đây đợi tớ, tớ tạm thời có việc cần xử lý."
Còn không đợi Cố Thu trả lời, cô đã đi được vài bước.
Nhìn bóng dáng Lâm Căng Trúc ngày càng xa mình, cô mạc danh nhớ lại cảnh tượng người có giọng nói giống mình và tiểu hoa tách ra, trong lòng Cố Thu mạc danh dâng lên một cảm xúc bi thương, không có lý do.
Cố Thu không khỏi vươn tay, định giữ chặt quần áo Lâm Căng Trúc.
Nhưng không giữ được, chung quy vẫn thiếu chút khoảng cách, chỉ có sợi tóc từ đầu ngón tay cô lướt qua.
"Lâm căng..." Cố Thu ngơ ngác nhìn tay mình, một câu còn chưa kịp gọi xong, lại ngẩng đầu, Lâm Căng Trúc liền đã không thấy bóng người.
Qua vài giây, Cố Thu rốt cuộc thoát khỏi loại cảm xúc kỳ quái đó.
Chỉ là ngược lại nhớ lại sự khác thường của Lâm Căng Trúc hôm nay, cô lại héo héo nhìn về hướng cửa, có chút mất mát.
Cho nên Lâm Căng Trúc rốt cuộc có chuyện gì, lại tự mình rời đi.
Cũng không biết Lâm Căng Trúc khi nào sẽ trở về, bất quá vừa vặn cô cũng cần đi phòng y tế bên kia một chuyến.
Hơi chút bình phục lại tâm tình của mình, để tránh Lâm Căng Trúc nghĩ nhiều, cô gửi cho Lâm Căng Trúc một tin nhắn, cố ý nói một chút về việc cô muốn đi phòng y tế tìm Lương Tuế Tuế.
Theo sau cô thử thúc giục liên kết trong đầu.
Lần này, giọng nói của lũ chỉ xám vang lên trong đầu, như vỡ nồi.
: Thần, chúng ta đến rồi, ta biết ngài cần chúng ta.
: Lại đến thế giới thần sáng tạo, đã lâu không đến, nơi này thay đổi thật lớn!
: Thật nhiều thứ không quen biết.
Lũ chỉ xám tràn đầy ngạc nhiên, dưới tình huống như vậy, không thể tránh khỏi sẽ có một số âm thanh bị che giấu.
Giọng nói đó có chút chần chờ, lại mang theo kinh hỉ: Ta giống như... cảm nhận được năng lượng của tiểu hoa!
Cố Thu tự nhiên không nghe thấy.
Người trong phòng học đã đi không ít, chỉ có hai Beta, vì Cố Thu nhìn qua thần sắc ngưng trọng, trước đây những người khác căn bản không dám tiến lên quấy rầy.
Cố Thu đi ra phòng học, gần như vừa đi ra ngoài, ngữ khí của lũ chỉ xám rõ ràng kích động lên.
: Thế giới này, thật nhiều người trên người đều có năng lượng của thần!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store