ZingTruyen.Store

[BHTT - Edit] Tôi mới không phải tra A

Chương 109: Cậu có thể để lại dấu vết trên người tớ

NhaQunh

Mặc áo khoác và quàng khăn cổ kỹ càng, ra khỏi căn biệt thự có phần cổ xưa trang nghiêm này, bên cạnh chính là hoa viên, vào mùa này, phong cảnh chắc chắn không bằng mùa xuân.

Cố Thu mới từ trong nhà ấm áp ra, hiện tại càng có thể cảm nhận rõ ràng sự lạnh lẽo trong không khí.

Thấy tay Lâm Căng Trúc còn buông thõng bên người, chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủi, đốt ngón tay đã lạnh đến hơi ửng hồng.

Lâm Căng Trúc sao cũng không biết giữ ấm vậy? Ngốc quá.

Cố Thu vừa nghĩ, một bên nắm lấy hai tay Lâm Căng Trúc, đem tay trái của nàng nhét vào túi chiếc áo khoác trên người; tay phải còn lại thì mười ngón giao nhau, cùng mình nhét chung một chỗ.

"Lâm Căng Trúc." Cố Thu mở miệng gọi.

Lâm Căng Trúc: "Sao vậy?"

"...Không có gì." Cố Thu chần chừ một lát, cuối cùng vẫn lắc lắc đầu.

Thực ra cô có muốn hỏi về cuốn thơ tình trong phòng kia, nhưng trong tiềm thức lại đoán được Lâm Căng Trúc có lẽ sẽ không muốn nói cho cô biết.

Hai người đi dọc theo con đường đá nhỏ một đoạn, Cố Thu nhìn xung quanh, nói: "Cảm giác không có thay đổi nhiều so với trước đây."

Bên cạnh hoa viên có một khoảng đất trống gần 1 mét, đứng ở đó, có thể đối diện với một căn phòng ở lầu hai, Cố Thu biết, đó là một phòng sách nhỏ.

Khi còn nhỏ, Lâm Căng Trúc thường xuyên học tập ở đó.

Nhớ lại gương mặt mềm mại như bánh gạo nếp của đối phương, khóe môi Cố Thu liền không nhịn được cong lên, cô nói: "Lâm Căng Trúc, cậu còn nhớ không? Tớ khi còn nhỏ thường xuyên đứng ở dưới đó đợi cậu."

Lâm Căng Trúc theo tầm mắt cô nhìn qua, càng thêm nắm chặt tay Cố Thu, nói: "Nhớ."

Sao có thể không nhớ? Cố Thu trước đây sẽ thường xuyên đến tìm nàng, đứng ở đó gọi tên nàng.

Đó là niềm mong đợi duy nhất trong tuổi thơ bận rộn nặng nề của nàng ở nhà họ Liễu.

Cố Thu còn nói thêm: "Vậy cậu còn nhớ không, có một lần cậu xuống vội quá, còn ở đó ngã một cái, vì trời mưa, lúc bò dậy, quần áo và tay đều là bùn."

Lâm Căng Trúc: "...Cậu nhớ rõ thật."

Cố Thu đối với điều này rất đắc ý, cô nói: "Đúng vậy, rất nhiều chuyện về cậu, tớ đều nhớ."

Lâm Căng Trúc sững sờ trong giây lát, chỉ cảm thấy câu này của Cố Thu nói thật sự làm người ta động lòng.

Bên ngoài thật sự quá lạnh, các nàng không đi quá xa, rất nhanh liền định quay về.

Trước khi đi, Cố Thu quay đầu lại, nhìn về một hướng phía sau.

Từ góc độ này, xuyên qua những cành cây khô khốc, cô có thể thấy một góc mái hiên nào đó.

Đó là hướng của từ đường nhà họ Liễu.

Nhớ lại chuyện Lâm Căng Trúc quỳ gối bên trong trước đây, tâm trạng vốn rất tốt của Cố Thu hạ xuống một chút, theo bản năng lại dắt Lâm Căng Trúc chặt hơn một chút.

Liễu Nguyên Vu và Lâm Mạn đến nhà họ Liễu vào gần 12 giờ, hai người đối với việc quản lý thời gian vô cùng nghiêm ngặt, vì vậy dù về đường khác nhau, cũng vừa vặn gặp nhau ở cổng lớn.

Hiện giờ cùng nhau vào cửa, tầm mắt Liễu Nguyên Vu lướt qua sảnh chính, thấy Lâm Căng Trúc và Cố Thu đang ngồi trên ghế sofa.

Trên mặt nàng từ trước đến nay không có cảm xúc gì lộ ra ngoài, làm người ta không nhìn thấu được trong lòng nàng đang nghĩ gì.

Ngược lại Lâm Mạn đối với hai người hơi hơi gật đầu.

Lâm Căng Trúc đứng dậy, bình tĩnh gọi một câu: "Mẹ, mụ mụ, chúng con đến rồi."

Trong lòng Cố Thu căng thẳng, nhưng trên mặt vẫn lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn và rạng rỡ, là loại hình rất nhiều trưởng bối đều sẽ thích, cô lần lượt gọi hai người: "Dì Liễu, dì Lâm, chào các dì."

Liễu Nguyên Vu cởi lớp áo gió ngoài cùng ra, người hầu bên cạnh vội vàng tiến lên nhận lấy áo khoác, cô đi lên phía trước, biểu cảm rất nhạt, nhìn hai người nói: "Ừm, đến khi nào?"

"Đã đến vài tiếng rồi, vừa mới ở bên ngoài đi dạo một chút." Lâm Căng Trúc nói.

Liễu Nguyên Vu nói: "Cũng tốt, con dọn ra ngoài sau, cũng rất ít khi trở về."

Lâm Căng Trúc: "Cho nên lần này con mang theo Cố Thu cùng về thăm ngài và mẹ... Với tư cách là người yêu, ngài hẳn là đã biết, độ tương thích Pheromone của con và Cố Thu không chỉ có 5%."

Những lời này nàng không cố tình hạ thấp âm lượng, những người có mặt, bao gồm cả đại đa số người hầu đều có thể nghe thấy.

Hai giây tiếp theo không có ai nói chuyện, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ.

Ngay khi Cố Thu cân nhắc muốn nói gì đó, muốn mở miệng nói gì đó để giảm bớt không khí, Liễu Nguyên Vu mở miệng, cô thoạt nhìn rất bình tĩnh, thậm chí không hỏi nhiều, chỉ hỏi một câu: "Tối nay các con định ở lại nhà họ Liễu sao?"

Lâm Căng Trúc lắc đầu, nói: "Chúng con ăn cơm xong liền định về chung cư."

Cố Thu ở một bên giải thích: "Bởi vì ngày mai Tư Duy Nhĩ phải học lại, về chung cư sẽ tiện hơn rất nhiều."

Vị trí của nhà họ Liễu tương đối xa học viện Tư Duy Nhĩ, đi học cũng không quá tiện.

Liễu Nguyên Vu đối với điều này không tỏ ý kiến.

Người hầu lúc này tiến lên, cung kính nói: "Gia chủ, có thể dùng cơm."

Liễu Nguyên Vu "Ừm" một tiếng, được sự đồng ý, đám người hầu rất nhanh bưng món ăn, lần lượt đi đến bàn ăn.

Ăn cơm ở nhà họ Liễu, vẫn còn giữ một số thói quen của thế gia trước đây, lúc ăn và ngủ không nói chuyện, đám người hầu mặc đồng phục thống nhất, đứng ở một bên tùy thời chờ đợi phân phó, bầu không khí trên bàn ăn rất trầm mặc, chỉ thỉnh thoảng sẽ có tiếng muỗng và đĩa va chạm phát ra tiếng vang giòn giã.

Từ nhỏ đến lớn, Cố Thu ở đây ăn không ít lần cơm, đối mặt với cảnh này, đã sớm thích ứng tốt đẹp.

Thấy Lâm Căng Trúc ăn ít, cô thậm chí còn có thể không động thanh sắc, lén gắp cho Lâm Căng Trúc một đũa món ăn yêu thích.

Một bữa cơm ăn xong, đã là gần hai mươi phút, mọi người buông đũa xuống, đám người hầu thấy thế đang định tiến lên dọn dẹp bàn, Liễu Nguyên Vu lại dùng khăn giấy lau môi, tay nhẹ nhàng nhấc lên phía sau.

Đây là ý bảo những người khác rời đi.

Đám người hầu được sự đồng ý, bước chân vốn định tiến lên biến thành lùi về phía sau, cho đến khi rời khỏi nơi này.

Đợi trong sân chỉ có bốn người các nàng, Liễu Nguyên Vu rốt cuộc lại một lần nữa mở miệng: "Chuyện độ tương thích Pheromone của các con, ta quả thực đã biết."

"Bất quá các con yêu nhau khi nào?" Tầm mắt cô lướt qua hai người, khí thế của gia chủ nhà họ Liễu tỏa ra, nếu là người bình thường, chỉ sợ dưới ánh mắt cực có uy hiếp này, đã sinh ra tâm lý sợ hãi.

Nhưng thái độ của Cố Thu vẫn là không kiêu ngạo không siểm nịnh, cô ngước mắt trả lời: "Dì Liễu, con và Lâm Căng Trúc yêu nhau khoảng nửa tháng trước."

Xem ra là trước khi phát hiện độ tương thích Pheromone có sai sót, Liễu Nguyên Vu nhàn nhạt thu hồi ánh mắt.

Dù là cô cũng không thể phủ nhận, ở thế hệ Alpha nhỏ tuổi, Cố Thu là người xuất sắc nhất, hai người lại là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, sẽ không có người nào xứng đôi hơn.

Chỉ là...

Liễu Nguyên Vu đứng dậy, nói: "Được, ta đã hiểu tình hình, bất quá, Lâm Căng Trúc, con hiện tại cùng ta lên thư phòng, chúng ta còn có một số chuyện cần nói."

Lầu hai, cửa thư phòng mở ra, lại bị đóng lại.

Bên trong chỉ có hai người các nàng, Liễu Nguyên Vu lướt qua cổ Lâm Căng Trúc, dù nơi đó bị tóc dài che khuất rất nhiều, nhưng nàng vẫn gần như chắc chắn nói: "Các con hẳn là vẫn chưa thể hoàn thành việc đánh dấu đi."

Lâm Căng Trúc nói: "Chúng con còn đang trong giai đoạn thích ứng."

Liễu Nguyên Vu nhíu nhíu mày: "Ta cũng không phản đối các con yêu nhau, ngược lại, Cố Thu cô ấy rất ưu tú, độ tương thích của các con tăng lên, ta hiện tại cũng đã không có lý do phản đối."

"Nhưng mà, ta hy vọng con có thể trước sinh nhật 20 tuổi, giải quyết được vấn đề đánh dấu."

Sinh nhật 20 tuổi của Lâm Căng Trúc khoảng còn hơn một tuần nữa, đây là kỳ hạn cuối cùng, nếu không có cách nào giải quyết vấn đề kỳ phát tình, như vậy chức năng cơ thể liền sẽ giảm xuống.

Loại ảnh hưởng tiêu cực này là không thể đảo ngược.

Lâm Căng Trúc nói: "Con sẽ cố gắng hết sức."

Ánh mắt Liễu Nguyên Vu nặng nề: "Không phải cố gắng hết sức, là phải nhất định."

Lâm Căng Trúc trầm mặc ba giây.

Một lát sau, trong hoàn cảnh yên tĩnh, ẩn ẩn truyền đến một câu thở dài, giọng nói của Liễu Nguyên Vu vang lên: "Trước sinh nhật 20 tuổi của con, ta sẽ giảm bớt hai phần ba nhiệm vụ cho con, nghỉ ngơi cho tốt đi."

Nàng sẽ cho thêm một chút thời gian, đây đã xem như là sự nhượng bộ của nàng.

...

Lâm Căng Trúc trở lại phòng mình, Cố Thu đã ở bên trong đợi.

Cô ngồi ở mép giường, biểu cảm trên mặt thoạt nhìn có chút rầu rĩ không vui.

Lâm Căng Trúc đi lên phía trước, hỏi: "Sao vậy?"

Cố Thu thuận thế ôm lấy eo nàng, đặt đầu lên bụng nàng, nói: "Dì Liễu khẳng định lại nói với cậu chuyện đánh dấu."

"Cơ thể chúng ta còn cần thích ứng bao lâu mới có thể ngửi được Pheromone, Lâm Căng Trúc, sinh nhật 20 tuổi của cậu ngày càng gần, tớ rất lo lắng." Cố Thu cọ cọ đầu nàng, lại buồn bã nói, "Chính là tớ không muốn cậu ở bên cạnh Alpha khác, ý nghĩ như vậy có phải là quá ích kỷ không."

Lâm Căng Trúc cúi đầu, chỉ có thể thấy đỉnh đầu tóc đen của Alpha, nàng đặt tay lên đó, xoa xoa mái tóc.

"Ý nghĩ như vậy cũng không ích kỷ." Lâm Căng Trúc nói.

Bởi vì trong mắt nàng, yêu là chiếm hữu, nàng cũng thường xuyên sẽ có ý muốn nhốt Cố Thu lại.

Ngón tay Lâm Căng Trúc theo sợi tóc đi xuống, đến đuôi tóc, đầu ngón tay ngược lại chuyển qua cằm Cố Thu, gãi gãi, mới nâng gương mặt kia lên.

Lâm Căng Trúc nghiêm túc nói: "Chúng ta không phải đã đang nỗ lực sao? Hơn nữa, tớ sẽ không chấp nhận Alpha khác."

Cố Thu: "Thật sao?"

Lâm Căng Trúc lại sờ sờ gò má cô, nói: "Thật."

Trong lòng Cố Thu cao hứng, cô cọ cọ lòng bàn tay Lâm Căng Trúc, ngoài miệng lại lẩm bẩm: "Lâm Căng Trúc, động tác này của cậu, giống như đang sờ một chú chó nhỏ." (Editor: thì đúng mà)

Là ảo giác của cô sao? Cô luôn cảm thấy một loạt động tác này của Lâm Căng Trúc, như là chủ nhân đang trấn an và an ủi cảm xúc của một chú chó nhỏ quen thuộc.

"Phải không?" Lâm Căng Trúc nghe thế, nhìn chăm chú Cố Thu hai giây, sau đó cúi người xuống, dưới sự nhìn chăm chú của đối phương, rơi xuống một nụ hôn nhẹ trên môi trên.

Tay nàng chỉ chuyển qua sau eo Cố Thu, cách lớp vải, ở chỗ nàng không lâu trước đây để lại dấu hôn, một câu nói rất nhẹ từ môi răng nàng thổ lộ ra: "Vậy thì Cố tiểu cẩu, nếu bất an, cũng có thể để lại dấu vết của cậu trên người tớ."

"Về sau, càng thêm nỗ lực lên, đánh dấu tớ nhiều hơn."

...

Khi rời khỏi nhà họ Liễu, nhiệt độ trên mặt Cố Thu còn chưa giảm xuống, trong phòng ngủ, những lời Lâm Căng Trúc nói thiếu chút nữa khiến trái tim cô nhảy dựng lên.

Nhiệt độ bên ngoài càng thấp hơn, gần như là một bước ra khỏi cửa chính, liền có thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương, điều này miễn cưỡng thổi tan đi một ít nhiệt ý trong cơ thể Cố Thu.

Cố Thu ngẩng đầu, một mảnh trắng nhỏ đột nhiên xuất hiện trong không khí, chậm rãi rơi xuống.

"Hửm?"

Đây là?

Cố Thu vươn tay, tiếp lấy nó, lòng bàn tay rất nhanh truyền đến một cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo.

Là bông tuyết.

Ánh mắt Cố Thu rất sáng, cô đưa lòng bàn tay đến trước mặt người bên cạnh, kinh hỉ nói:

"Xem, Lâm Căng Trúc, tuyết rơi."

—— Đây là trận tuyết đầu mùa năm nay.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store