ZingTruyen.Store

[BHTT - Edit] Tôi mới không phải tra A

Chương 103: Khát vọng

NhaQunh

Pheromone của Lâm Căng Trúc kiêu hãnh bay qua nửa sân vận động, những người có mặt muốn không chú ý cũng khó.

Toàn bộ sân vận động có thể nói là lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm.

Chỉ có vệt Pheromone màu xanh lam nhạt kia không hề để tâm đến bầu không khí kỳ quái hiện tại, nó mang theo sự chiếm hữu nồng đậm, chặt chẽ dán vào vùng da cổ và tay không có quần áo che đậy của Cố Thu, bề mặt sinh ra những gợn sóng hình sương mù màu xanh lam nhạt, giống như sóng biển, đe dọa và uy hiếp mỗi một người có ý định tiếp cận.

Có lẽ vì hôm nay có quá nhiều người thả ra Pheromone, dao động của các loại Pheromone trong không khí cũng rõ ràng, làm nó có một cảm giác nguy cơ bản năng, cho nên liền dùng cách này để thể hiện chủ quyền.

Thật đáng yêu.

Đại não Cố Thu còn chưa phản ứng lại tình hình hiện tại, cơ thể cũng đã theo bản năng dùng lòng bàn tay cọ cọ vệt màu xanh lam nhạt kia, đổi lấy sự dán chặt hơn của đối phương.

Mà Hứa Văn Duyệt ở bên cạnh cô, liếc nhìn Pheromone trên người Cố Thu, muốn nói lại thôi.

"Tít tít —— tít tít ——"

Âm thanh máy móc lạnh băng vang lên, là máy móc nối với bình thu thập chậm chạp không cảm nhận được Pheromone, đưa ra lời nhắc đếm ngược.

Vì khung cảnh quá mức yên tĩnh, âm thanh nhắc nhở này có vẻ vô cùng bắt mắt, cũng giống như một viên đá nhỏ, rơi vào mặt hồ phẳng lặng.

Trong khoảnh khắc, đám đông vốn yên tĩnh bắt đầu xuất hiện một số tiếng nói chuyện nhỏ, rậm rạp.

Có người cười gượng: "Ha ha, ha ha ha, thật là một cảnh tượng kỳ lạ."

Có người kích động: "Trời ơi! Bây giờ không phải đang thi sao? Sao Pheromone của Lâm Căng Trúc lại chạy đến chỗ Cố Thu vậy?"

Có người kinh ngạc cảm thán: "Xem ra quan hệ của các nàng thật sự rất tốt, bình thường như hình với bóng thì thôi đi, hiện tại tách ra thi, Pheromone cũng phải đến bên cạnh đối phương sao?"

"Lâm Căng Trúc bề ngoài thanh lãnh như vậy, cho người ta cảm giác rất khó tiếp cận, nhưng không ngờ Pheromone của cô ấy lại... dính người như vậy."

Bất quá càng nhiều người lại cảm thấy nghi hoặc: "Không phải chứ? Các cậu có phải đã bỏ qua một chút không, sao Pheromone của Lâm Căng Trúc lại dính Cố Thu như vậy, độ tương thích Pheromone của các nàng không phải chỉ có 5% sao? Theo lý mà nói Pheromone sẽ bài xích lẫn nhau mới đúng."

Hiện tại không chỉ không bài xích, ngược lại còn chủ động dán vào...

Có người suy đoán: "Chẳng lẽ Lâm Căng Trúc không khống chế được Pheromone của cô ấy sao? Chuyện này cũng quá kỳ quái."

Nhưng suy đoán này rất nhanh đã bị người khác phản bác lại: "Sao có thể, cậu đã từng thấy ai không thể khống chế Pheromone mà tình huống như thế này sao? Lâm Căng Trúc khẳng định là trong tiềm thức muốn làm như vậy."

Dù là Alpha hay Omega, khi bản thân không có năng lực khống chế Pheromone, Pheromone sẽ ở trạng thái tan rã như sương mù, không thể thành hình, giống hệt tình trạng của Lương Tuế Tuế.

Nhưng Pheromone của Lâm Căng Trúc rất rõ ràng không phải là tình huống này, không chỉ có thể nhanh chóng thành hình, còn mục tiêu vô cùng rõ ràng.

"Pheromone của một người có thể đại diện cho suy nghĩ nội tâm của chủ nhân, cho nên... Lâm Căng Trúc làm những điều này chẳng lẽ có mục đích gì sao?"

Đương nhiên, cũng có người chú ý đến điểm trọng tâm ở nơi khác: "Chẳng lẽ chỉ có mình tôi chú ý đến điểm rất kỳ quái sao, Lâm Căng Trúc không hổ là Omega đỉnh cấp, Pheromone cư nhiên có thể bay xa như vậy..."

Trong lúc mọi người nhỏ giọng thảo luận, máy móc trước mặt bình thu thập lại vang lên âm thanh nhắc nhở, hơn nữa trên đó đã xuất hiện con số đếm ngược.

Mỗi học sinh Tư Duy Nhĩ khi thi môn này chỉ có ba phút, đây là thời gian trung bình mà Alpha và Omega có thể khống chế chính xác Pheromone, đã được nghiên cứu ra.

Khu vực thi Omega, mấy Omega cùng nhóm với Lâm Căng Trúc sau khi máy móc nhắc nhở lần đầu tiên cũng đã hoàn hồn, giờ phút này đang vội vã tăng tốc thúc giục Pheromone.

Mà Lâm Căng Trúc không có hành động gì, cô sắc mặt đạm nhiên đứng ở đó, trên người mang theo một sự lạnh lẽo người sống chớ lại gần.

Dù cách nửa sân vận động, Pheromone của cô đang thân mật dán vào người Cố Thu, cọ qua cọ lại, hoàn toàn khác với những gì chủ nhân thể hiện ra. (Editor: cổ chiếm hữu cho toàn trường thấy)

Mãi đến năm giây cuối cùng, trái tim mọi người đã treo lên.

Lâm Căng Trúc vẫn luôn không có động tác rốt cuộc giật giật đầu ngón tay, đồng tử sâu thẳm trong giây lát.

Người đứng tương đối gần, có thể rõ ràng cảm nhận được, khí thế trên người Lâm Căng Trúc chợt trở nên sắc bén.

Pheromone màu xanh lam nhạt dính trên người Cố Thu có biến hóa, nó lưu luyến không rời mà rời đi, sau đó như mũi tên, lại một lần nữa từ không trung sân vận động xẹt qua một vệt tàn ảnh màu xanh lam nhạt.

Trong ba giây cuối cùng, Pheromone một lần nữa trở lại bên cạnh Lâm Căng Trúc, đầu tiên là vòng quanh cô một vòng, liền bay vào bình thu thập.

Sợi cuối cùng hoàn toàn tiến vào trong nháy mắt, trùng hợp giây cuối cùng kết thúc, thời cơ được căn chỉnh hoàn toàn thỏa đáng.

Một lát sau, máy móc màu bạc chậm rãi hiện ra thành tích cuối cùng của Lâm Căng Trúc.

—— "100". (Editor: I'm the boss)

Học sinh Tư Duy Nhĩ...

"???"

"!!!"

"Đừng, người khác dùng ba phút mới có thể hoàn thành, Lâm Căng Trúc chỉ cần... Ba... ba giây???" Người nói những lời này vì quá mức kinh ngạc, nói chuyện đều có chút lắp bắp.

"Đây vẫn là người bình thường sao? Đây đã vượt qua phạm trù người bình thường rồi!"

"Chúng ta thật sự học cùng một trường sao?"

"Sao mới mấy tháng, Lâm Căng Trúc lại lợi hại hơn rồi!"

Thực lực bản thân và Lâm Căng Trúc chênh lệch quá xa, học sinh Tư Duy Nhĩ ngay cả cảm xúc ghen tị cũng đã không thể nảy sinh, chỉ một mực ngữ khí chết lặng.

"Quá lợi hại."

"Cho nên cách làm vừa rồi của Lâm Căng Trúc, thực ra chính là để khoe kỹ năng sao."

"Khoe mẽ! Tuyệt đối là khoe mẽ!!!" (Editor: khoe chủ quyền đó má, đúng là cẩu độc thân, xứng đáng)

"Bởi vì muốn cho chúng ta biết thực lực thực sự của cô ấy, bởi vì muốn chúng ta phát ra tiếng kinh ngạc cảm thán, bởi vì muốn chúng ta biết cô ấy khống chế Pheromone lợi hại đến mức nào! Cho nên cố ý đầu tiên là dùng Pheromone vượt qua nửa sân vận động, tinh chuẩn tìm được Cố Thu trong biển người, lại dẫm lên điểm thời gian cuối cùng, làm Pheromone một giây không thiếu đi vào bình thu thập. Bị lừa rồi..."

"Từ từ, Lâm Căng Trúc vừa nhìn liền không phải người có tính cách này!"

"Thôi, đừng nói chủ đề này nữa, nói nữa tôi sẽ khóc, cứ coi đây là sự thật đi."

Tâm tư mỗi người trong sân vận động khác nhau, nhưng dù thế nào, kỳ thi vẫn phải tiếp tục.

Khu vực thi Alpha, Pheromone màu xanh lam nhạt đã rời đi, Cố Thu nhìn chỗ mình vừa bị cọ qua, khóe môi không nhịn được cong lên.

Cô ngẩng đầu, nhưng cô và Lâm Căng Trúc cách quá xa, sân vận động bóng người che khuất, hiện tại căn bản không nhìn thấy thân ảnh Lâm Căng Trúc.

Hứa Văn Duyệt ở bên cạnh rốt cuộc mở miệng: "Sao Pheromone của Căng Trúc lại đến đây?"

Hiện tại đang thi, theo lý mà nói, dựa vào tính cách của Lâm Căng Trúc sẽ không phạm phải loại sai lầm này.

Cố Thu cũng có chút nghi hoặc, cô lắc lắc đầu, nói: "Tớ cũng không rõ lắm, đợi thi xong tớ đi hỏi Lâm Căng Trúc đi."

Cô hiện tại còn đang đợi vòng thi đầu tiên, cũng giống như Lâm Căng Trúc, vòng đầu tiên của cô cũng là phân loại "kiểm soát chính xác", chẳng qua trình tự của nhóm tương ứng của cô so với Lâm Căng Trúc hơi lùi lại một chút.

Đối với tình hình thi của Cố Thu, học sinh Tư Duy Nhĩ cũng đang âm thầm chú ý, dù sao Cố Thu và Lâm Căng Trúc đều thuộc về những nhân vật hàng đầu của Tư Duy Nhĩ, người trước là Alpha cấp 3S, người sau là Omega đỉnh cấp, hai người luôn luôn không phân cao thấp.

Vừa rồi sự kiểm soát Pheromone của Lâm Căng Trúc quá mức làm người ta chấn động, người xem trong lòng không khỏi mong chờ, khi Cố Thu thi hạng mục này sẽ là tình huống như thế nào?

Mười phút sau, mấy nhóm đầu tiên rốt cuộc thi xong, khu vực thi Alpha đến lượt nhóm của Cố Thu.

Cố Thu thuần thục phớt lờ những ánh mắt nhìn chăm chú nóng rực của người xung quanh, cô đứng trước bình thu thập, Pheromone Carlo chậm rãi ngưng tụ trong không khí.

Cố Thu đối với việc kiểm soát Pheromone không hề tốn sức, thậm chí còn có thể thong dong bình tĩnh làm việc riêng trong đầu.

Cô nghĩ, Lâm Căng Trúc hiện tại đang ở đâu trong sân vận động? Lại đang thi hạng mục nào?

Đột nhiên, người xem truyền đến một trận kinh hô, Cố Thu lấy lại tinh thần.

Chỉ thấy trước mặt cô trống không, đám Pheromone Carlo màu đỏ tươi kia không thấy đâu.

Hửm? Pheromone của cô đâu?

Cố Thu có chút mờ mịt, cô ngẩng đầu, liếc mắt một cái liền thấy trong không khí có một vệt sáng đỏ xẹt qua, chạy về phía khu vực thi Omega.

Ồ, Pheromone của cô bay rồi. (Editor: hai khứa này như nhau, trời sinh một cặp)

Hoa nở lần thứ hai, trong giây lát, Pheromone Carlo cũng đã tìm được thân ảnh Lâm Căng Trúc, vô cùng nhiệt tình và tự nhiên dán chặt lấy Lâm Căng Trúc, nếu không phải bây giờ còn có rất nhiều người nhìn, đám Pheromone màu đỏ này quả thực hận không thể chui vào trong quần áo! (Editor: này này, ban ngày ban mặt đàng hoàng lên)

Cố Thu thông qua Pheromone, cảm giác mơ hồ đồng bộ.

Cố Thu: "..."

Cô rất nhanh phản ứng lại, khống chế được Pheromone còn muốn tiếp tục dính lấy Lâm Căng Trúc của mình, làm nó nhanh chóng bay trở về.

Để tránh xuất hiện một số tình huống khác, cô cứng rắn làm Pheromone Carlo trở về tiến vào trong bình thu thập, không thiếu một sợi.

Trong khi những người khác cùng nhóm còn đang làm Pheromone thành hình, điểm của Cố Thu đã ra rồi.

Lại là một cái "100".

Người xem: "..."

"Tôi đếm rồi, ba giây... cũng là ba giây..."

"A a a a a a a, chiêu trò khoe mẽ giống hệt nhau lại phải dùng đến hai lần sao! Đáng ghét!"

"Hai người các cậu rốt cuộc muốn làm gì! Tôi muốn nổi loạn!"

"Trước đây đối với thực lực của các nàng không có khái niệm gì, hiện tại dưới sự nhuộm màu và đánh dấu của thuốc thử K7, tôi rốt cuộc biết thực lực của các nàng biến thái đến mức nào."

Ngay cả Hứa Văn Duyệt cũng tâm tình phức tạp, nghiêm trọng nghi ngờ hai vị bạn thân của mình là cố ý.

Bất quá Hứa Văn Duyệt lại không nghi ngờ hai người này là khoe thực lực, mà là nghi ngờ hai người này có phải đã bàn bạc, dùng cách này âm thầm khoe ân ái.

...

Hai vòng thi còn lại, Cố Thu và Lâm Căng Trúc cố ý chú ý một chút, không tái xuất hiện hiện tượng Pheromone chạy đến chỗ đối phương.

Ba vòng thi, hai người theo lẽ thường đều là điểm tuyệt đối.

Toàn bộ buổi sáng, cả kỳ thi kiểm soát Pheromone hoàn thành, cũng có nghĩa là kỳ thi giữa kỳ của học kỳ này của Tư Duy Nhĩ rốt cuộc kết thúc.

Học sinh Tư Duy Nhĩ như trút được một gánh nặng lớn, thở phào nhẹ nhõm, sân vận động người mênh mông cuồn cuộn đi ra ngoài.

Hứa Văn Duyệt dường như có việc, tạm thời tách ra với các nàng.

Cố Thu và Lâm Căng Trúc không vội vã đi theo đám đông cùng nhau ra ngoài, mà là một bên ở sân vận động nhìn xung quanh, một bên đi về phía đường kẻ giới hạn giữa sân vận động.

Cuối cùng, cách đám người, các nàng ăn ý nhìn thấy nhau.

Tất cả mọi thứ phảng phất đều trở thành hư ảnh, phai màu và nhạt đi, trở nên không còn quan trọng, chỉ có người đang nhìn chăm chú vào hiện tại, càng thêm tươi sáng và bắt mắt.

Hai người bước chân đều không khỏi tiến lại gần đối phương.

"Lâm Căng Trúc!" Khi còn cách vài bước, Cố Thu vươn tay, nói, "Giữ chặt tớ."

Lâm Căng Trúc không chút do dự dắt lấy bàn tay trước mặt.

Đợi vai kề vai, hai người tay mới buông ra, trở thành buông thõng bên người.

Trong lúc đi đường, da thịt mu bàn tay các nàng va chạm vào nhau, lại cọ qua, lặp đi lặp lại.

Trên đường đi ra ngoài sân vận động, Cố Thu quay đầu lại, nói: "Lâm Căng Trúc, hôm nay thi, sao Pheromone của cậu lại dính đến bên này của tớ."

Nghe câu nói này, Lâm Căng Trúc nhấp môi, trong mắt khó được có chút ảo não không dễ phát hiện: "Lúc thi bị phân tâm, không khống chế được Pheromone."

Pheromone của nàng thực sự quá khát vọng được dính lấy Cố Thu mọi lúc, trước đây thì còn đỡ, hiện tại đã quen mỗi ngày quấn quýt lấy Pheromone của Cố Thu, cho nên chỉ cần tách ra, Pheromone của nó sẽ nôn nóng, sẽ bất an, loại khát vọng thân mật này, đã trở thành một loại tiềm thức, thấm sâu vào cốt tủy.

Giống hệt như nàng.

Ý niệm này vừa xẹt qua, nàng liền cảm nhận được ngón út của mình bị người nhẹ nhàng câu một chút.

Cố Thu hỏi: "Tại sao lại phân tâm? Là vì nghĩ đến tớ sao?"

Lâm Căng Trúc lông mi khẽ nhấc lên, nhìn về phía cô, tuy rằng không nói chuyện, thần sắc trong mắt lại như đang hỏi: Sao cậu biết?

Ý cười trong mắt Cố Thu càng rạng rỡ, cô cao giọng nói: "Tớ đương nhiên biết ~"

Lâm Căng Trúc, bởi vì tớ cũng có tâm tình giống như cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store