[BHTT - Edit] Tôi mới không phải tra A
Chương 100: Cùng nhau uống trà sữa tình nhân
Cố Thu canh chừng Lâm Căng Trúc, để nàng ngủ thêm một lát.
Khoảng 8 giờ, thuốc mỡ cô đặt trên mạng đã được giao đến, vì trả thêm gấp ba phí vận chuyển, cho nên tốc độ rất nhanh, hiện tại đã được nhân viên an ninh của chung cư đặt ở cửa.
Lâm Căng Trúc còn đang ngủ say bên cạnh, Cố Thu động tác kiềm chế lại rất nhỏ xuống giường, đem thuốc mỡ cầm vào.
Thuốc mỡ có chút lạnh, Cố Thu ủ ấm xong, mới vén chăn lên một chút, dùng đầu ngón tay dính thuốc mỡ, bôi lên những vết tích trên người Lâm Căng Trúc, động tác rất nhẹ.
Trên người Lâm Căng Trúc có không ít dấu hôn, từ trước ngực vẫn luôn đi xuống, đợi mạt đến đùi, ánh mắt Cố Thu cũng không biết nên nhìn đi đâu.
Sau khi tình cảm mãnh liệt tối qua lắng xuống, hiện tại lại một lần nữa nhìn những dấu vết ái muội mà mình để lại, Cố Thu cảm thấy mặt mình như sắp bị nung chín.
Bao gồm cả mắt cá chân, sau khi bôi xong những chỗ cần bôi, cô mới rốt cuộc thở phào một hơi.
Cố Thu nhẹ nhàng lên giường, nằm bên cạnh Lâm Căng Trúc, nghiêng người chăm chú nhìn chằm chằm gương mặt đang ngủ của Lâm Căng Trúc, hơn nửa ngày mới nỡ nhắm mắt.
Một giấc này, các nàng ngủ tới 10 giờ.
Đồng hồ báo thức đúng giờ vang lên, Lâm Căng Trúc mở mắt ra, nàng sờ sờ một vài chỗ trên người: "Sao có chút lạnh lạnh vậy?"
"Tớ bôi thuốc cho cậu một chút, có phải thuốc bắt đầu có tác dụng rồi không?" Cố Thu chọc chọc vào xương quai xanh của Lâm Căng Trúc, nói, "Có một số vết rất đậm, phải bôi chút thuốc mới được."
Cô không ngờ cô sẽ hôn mạnh như vậy, đặc biệt là vùng da trước ngực và bên trong đùi, quả thực không dám nhìn. Hơn nữa sao cô lại ngay cả vị trí như mắt cá chân cũng không buông tha.
Cố Thu càng nghĩ, càng hận không thể chui vào kẽ đất bình tĩnh một chút.
Các nàng lần lượt rời giường, ăn xong bữa sáng mà dì đã giữ ấm từ trước, Lâm Căng Trúc đi xử lý công việc, chiếc áo lót bằng cotton màu trắng tinh và chiếc quần túi rộng thùng thình bao lấy cơ thể nàng, cũng che đi những dấu hôn ái muội trên da, chỉ ở một vài khoảnh khắc vô tình nhấc chân lên, vải quần trượt lên, dấu hôn ở mắt cá chân mới xuất hiện trong giây lát đó.
Thuốc mỡ kia hiệu quả không tồi, chỉ trong ba tiếng ngắn ngủi, dấu hôn quả thực đã nhạt đi một chút.
Cố Thu trước sau như một dính lấy Lâm Căng Trúc, cô cuộn người trên ghế sofa, xem tình hình hiện tại trên mạng qua quang não.
Dư luận trên mạng quả thực đã lắng xuống một chút, cũng không biết là do Cố gia và phía nhà trường Tư Duy Nhĩ can thiệp, hay là do năng lượng mà cô đã truyền vào.
Có lẽ cả hai đều có.
Cô gửi tin nhắn cho người nhà, muốn thông qua phía chính phủ đế quốc để điều tra tài liệu nhập học Tư Duy Nhĩ của Lương Tuế Tuế.
Phía nhà họ Cố, Khâu Tư Ý đang đắp mặt nạ dưỡng ẩm, sau khi nhìn thấy tin nhắn của con gái, cô đã gửi một tin nhắn thoại qua: "Được thôi bảo bối, yên tâm, mẹ sẽ sắp xếp cho con, những dư luận trên mạng con không cần để ý, biết không?"
Trong lòng Cố Thu dâng lên một tia ấm áp, cô nói: "Vâng, con biết rồi."
Cô nghiêng mặt nhìn người bên cạnh, lại gửi hai tin nhắn thoại: "Đúng rồi, còn có... Mẹ không phải vẫn luôn muốn biết đối tượng đánh dấu của con là ai sao."
"Thực ra, chúng ta không chỉ đơn thuần là đối tượng đánh dấu, chúng ta còn ở bên nhau, cho nên chờ thi giữa kỳ xong, con muốn mang cô ấy về nhà gặp mặt các mẹ với một thân phận khác, các mẹ có thời gian không?"
Giọng nói của Cố Thu xuyên qua thiết bị phát âm thanh của quang não truyền khắp sảnh lớn nhà họ Cố, cũng lọt vào tai Cố Văn Tiêu đang ngồi trên ghế sofa.
Cố Văn Tiêu ngẩng đầu, mặt mày mờ mịt, suýt nữa nghi ngờ mình nghe nhầm: "Ở bên nhau? Là cái ở bên nhau mà ta hiểu sao?"
"Cố Thu rốt cuộc cũng chịu tiết lộ người bạn đời Omega của nó là ai rồi?"
Khâu Tư Ý tháo mặt nạ xuống, gật gật đầu: "Xem ra là vậy."
Bà còn rất mong chờ, không biết đối phương sẽ là ai.
Bất quá...
Khâu Tư Ý trầm tư, câu nói "mang cô ấy về nhà gặp mặt các mẹ với một thân phận khác" của con gái có ý gì?
Buổi sáng Cố Thu và Lâm Căng Trúc mỗi người xong việc của mình, giữa trưa ăn cơm xong nghỉ ngơi một lát, hai người liền phải đến trường.
Các nàng cùng nhau trang điểm nhẹ, nhiệt độ hôm nay không quá thấp, nhưng buổi tối sẽ hạ xuống, còn nổi gió, Cố Thu suy nghĩ một chút, chọn mang theo một chiếc túi, bên trong đựng hai chiếc khăn quàng cổ không quá dày, dung tích vừa vặn.
Khi đến Tư Duy Nhĩ, cổng trường đã có thêm một tầng nhân viên an ninh, tình hình bị vây chặn hôm qua lần này không tái diễn.
Tiết học này trùng hợp có Hứa Văn Duyệt, khi vào phòng học tự chọn, đối phương đã đến rồi.
Cố Thu và Lâm Căng Trúc ngồi ở hai chỗ trống phía sau cô.
Hứa Văn Duyệt quay người lại, nói: "Nghe nói hôm qua có người ngoài ở cổng trường chặn các cậu, còn ném đồ."
Cố Thu lấy giáo trình trong túi ra, đưa cho Lâm Căng Trúc, cô gật gật đầu: "Đúng vậy, là một chai nước, suýt nữa đập trúng Lâm Căng Trúc, bất quá cũng may cuối cùng không có việc gì."
Hứa Văn Duyệt cũng nhẹ nhàng thở phào: "Vậy thì tốt rồi."
Lâm Căng Trúc nhận lấy giáo trình, vẻ mặt cho người ta cảm giác tự mang sự lãnh đạm, ngôn ngữ lại mang theo sự quan tâm không dễ phát hiện: "Văn Duyệt, cậu ôn tập kỳ thi giữa kỳ đến đâu rồi."
Nhắc đến chuyện này, Hứa Văn Duyệt liền có chút đau đầu, cô bất đắc dĩ xoa xoa huyệt thái dương, nói: "Lý thuyết thì đuổi kịp tiến độ không thành vấn đề, nhưng kiểm soát Pheromone còn không quá thuần thục, độ dày Pheromone phóng thích chênh lệch vẫn luôn ở khoảng 10%."
"Chuyện này cần phải từ từ, cậu mới phân hóa, chỉ số này đã rất lợi hại rồi." Cố Thu nói.
Cô nói quả thực không sai, phải biết, đa số người phân hóa đã nhiều năm mới có thể duy trì ở khoảng chênh lệch này.
Hứa Văn Duyệt cũng biết chuyện này không thể vội vàng, cô nói: "Đúng vậy, từ từ thôi."
Hết giờ học, ba người quyết định cùng nhau đi ra ngoài ăn tối.
"Lần này không đi Sophia nữa, đi ăn chỗ khác đi." Cố Thu đề nghị.
Hai người kia đều tỏ vẻ không vấn đề gì.
Gần Tư Duy Nhĩ có một khu kinh doanh nhỏ chuyên phục vụ học sinh, có không ít cửa hàng trang trí và phục vụ đều rất tốt.
Các nàng tùy tiện tìm một cửa hàng đi vào, nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu đen lập tức tiến lên, dẫn dắt ba người đến một vị trí cạnh cửa sổ.
Trong quán bật nhạc du dương thư giãn, bên cạnh mỗi chỗ ngồi đều có cây xanh, có thể che khuất tầm nhìn của các chỗ ngồi khác.
Cố Thu và Lâm Căng Trúc ngồi cùng một hàng, Hứa Văn Duyệt ngồi đối diện các nàng, cửa sổ sát đất một chiều lớn mơ hồ phản chiếu hình dáng ba người.
Hứa Văn Duyệt nói: "Lương Tuế Tuế trong khoảng thời gian này thường xuyên đến chặn tớ, tạm thời còn không biết mục đích."
Cố Thu trước đây cũng nghe đối phương nhắc đến chuyện này, cô nhíu mày, nói: "Cô ta rất kỳ quặc, tớ điều tra thành tích nhập học của cô ta, cư nhiên không phát hiện ra điều gì khác thường."
Hứa Văn Duyệt gật gật đầu: "Kết quả điều tra của tớ cũng như vậy, nhưng tớ luôn cảm thấy sẽ không đơn giản như thế, tớ đã điều tra tình hình trước đây của Lương Tuế Tuế, theo thành tích trước khi thi nhập học của cô ta, là xa xa không đạt được yêu cầu của Tư Duy Nhĩ."
Cố Thu: "Đúng vậy, tớ cũng nghi ngờ điểm này, tớ đã liên hệ với nhà bên kia rồi, định điều tra lại, Lâm Căng Trúc cũng định giúp đỡ."
Sản nghiệp gia tộc của các nàng đều có những điểm trọng tâm riêng, điều tra từ nhiều phương diện, nói không chừng có thể tra ra được một số thứ mà trước đây đã bỏ qua.
Sau khi nói xong chuyện chính, bầu không khí không còn cứng nhắc như vậy nữa, Hứa Văn Duyệt vén những sợi tóc rơi bên tai, thuận tay cài sau tai, sau đó chống khuỷu tay lên bàn, chống cằm đánh giá đối diện.
Chỉ thấy vai Cố Thu đang dán vào Lâm Căng Trúc, hai người tay nắm lấy nhau, gần như cứ cách vài giây, hai người này lại dùng dư quang liếc nhìn đối phương một cái.
Hứa Văn Duyệt nhìn một lúc, đột nhiên nói: "Cảm giác hai cậu yêu nhau rồi mà hình thức ở chung thực ra cũng không thay đổi mấy, vẫn là hận không thể dính lấy nhau mọi lúc."
Trước đây cũng dính nhau như vậy.
"Hử? Có sao?" Cố Thu nhìn có chút kinh ngạc, cơ thể cô theo bản năng lại nghiêng về phía Lâm Căng Trúc, "Tớ cảm thấy tớ đã rất kiềm chế rồi."
Hứa Văn Duyệt: "...Thực ra cũng không, chỉ có cậu cho rằng như vậy thôi."
Đồ ăn các nàng gọi rất nhanh đã được mang lên đầy đủ, ba người nhân lúc ăn cơm, lại trò chuyện một số chuyện nhàn rỗi khác.
Một giờ sau, các nàng ăn xong sửa soạn lại một chút, liền từ trong quán đi ra, sắc trời đã ẩn ẩn tối sầm xuống, nhiệt độ buổi tối quả nhiên giảm đi một ít, còn nổi gió đêm, mang theo sự lạnh lẽo.
Cố Thu từ trong túi của mình lấy ra một chiếc khăn quàng cổ bằng cotton màu xanh lam nhạt, quàng cho Lâm Căng Trúc.
"Lạnh không?" Cố Thu hỏi.
Lâm Căng Trúc lắc lắc đầu, cô duỗi tay che cổ Cố Thu một chút, nói: "Cậu làm sao bây giờ? Chỗ này không che, gió sẽ lùa vào."
Cố Thu ghé sát lại gần Lâm Căng Trúc, nắm một chút đuôi khăn quàng cổ này, đương nhiên nói: "Không sao, khăn quàng cổ này dài như vậy, chúng ta gần lại một chút, liền có thể quàng chung a."
Hứa Văn Duyệt đứng xem: "..." Thật sự dính người đến mức không thể nhìn.
Cố Thu lúc này lại lấy ra một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ cùng kiểu dáng khác, đưa tới: "Văn Duyệt, cho cậu quàng, hai chiếc khăn quàng cổ này đều là mới, nhiệt độ không khí giảm rồi, quàng như vậy giữ ấm sẽ không bị cảm, tớ có thể quàng chung với Lâm Căng Trúc."
Biểu cảm của Cố Thu trông vô cùng vui vẻ, quả thực ước gì có thể thân mật quàng chung một chỗ với Lâm Căng Trúc.
Cô nói: "Hơn nữa, lát nữa cậu không phải còn định đi bộ về thư viện Tư Duy Nhĩ sao? Còn một quãng đường dài như vậy."
Hứa Văn Duyệt không khách sáo với cô, cô nhận lấy, quàng cho mình: "Được, cảm ơn khăn quàng cổ của cậu."
Chiếc xe phụ trách đón Cố Thu các nàng đậu ở một con phố khác, tài xế gửi tin nhắn hỏi, có cần bây giờ qua đón các nàng không, Lâm Căng Trúc liếc nhìn người bên cạnh, ở khóe mắt đuôi lông mày lộ ra ý cười của Alpha dừng lại hai giây, mới trả lời: Tạm thời không cần, chúng ta tự đi qua là được.
Ba người vừa lúc cùng đường, khi đi ngang qua một trong những cửa hàng, Cố Thu liếc vào trong.
"Tiệm trà sữa kia trang trí còn rất hồng phấn." Cố Thu liếc nhìn bảng thông báo bên ngoài, đôi mắt bỗng dưng sáng lên, "Lâm Căng Trúc, cậu xem, trên đó viết phần ăn tình nhân!"
Cố Thu lập tức không đi nổi, cô giữ chặt Lâm Căng Trúc, mắt hàm chứa sự mong đợi: "Chúng ta đã lâu không uống trà sữa, đi mua một ly được không?"
Cô thật sự rất muốn cùng Lâm Căng Trúc uống trà sữa tình nhân.
Tên này mang ý nghĩa thân mật, làm tim Cố Thu đập nhanh hơn một chút, cô kéo Lâm Căng Trúc, ý nghĩ trong lòng gần như lộ hết ra trên mặt.
Lâm Căng Trúc: "Vậy vào mua đi."
Hứa Văn Duyệt lấy hai người các nàng làm chủ.
Vì thế ba người đi vào tiệm trà sữa này.
Cố Thu cảm thấy mỹ mãn mà cùng Lâm Căng Trúc cùng nhau gọi một ly phần ăn tình nhân.
Đến lượt Hứa Văn Duyệt gọi đồ, nhân viên công tác treo nụ cười ngọt ngào, nói: "Chào cô, ly đồ uống cô gọi này cũng là một trong những loại có trong phần ăn tình nhân, xin hỏi cô có cần gọi thêm một ly nữa không? Ly thứ hai có thể được miễn phí."
Hứa Văn Duyệt: "...Có thể." Rất ít người có thể từ chối sự cám dỗ của ly thứ hai miễn phí.
Sau khi ba người lấy trà sữa ra, trên đường trở về, Cố Thu bưng ly của mình trong tay, uống một ngụm, liền nhìn một chút, rất là hiếm lạ, xem xong, cô lại nhìn chằm chằm vào ly trong tay Lâm Căng Trúc.
"Lâm Căng Trúc, ly của cậu là vị gì?" Tâm tư Cố Thu rõ như ban ngày.
Lâm Căng Trúc đưa trà sữa của mình đến trước mặt Cố Thu, trên ống hút còn vương một chút màu son hồng nhạt từ môi Lâm Căng Trúc.
Cô dư quang liếc nhìn Cố Thu, nhạt giọng nói: "Cậu nếm một ngụm sẽ biết."
"Được thôi." Cố Thu cứ thế, cắn ống hút Lâm Căng Trúc đã uống qua, nếm một ngụm, thỏa mãn nheo mắt lại, "Uống ngon thật, cậu cũng nếm thử của tớ."
Cô cũng đưa trà sữa trong tay qua.
Lâm Căng Trúc cúi đầu, theo lời nếm một ngụm: "Của cậu cũng khá ngon."
Giai đoạn tiếp theo, hai người cậu uống một ngụm tớ uống một ngụm, đem hai ly trà sữa đổi uống sạch gần một nửa.
Cố Thu và Lâm Căng Trúc quàng chung một chiếc khăn quàng cổ, thân mật khăng khít, cô đột nhiên nhớ tới cái gì, liền như thế nghiêng mặt đi, khóe môi gợi lên một độ cong vô cùng rạng rỡ, gió thổi bay mái tóc dài của cô, có một loại tiêu sái tùy ý phiêu dương.
Cô dắt tay Lâm Căng Trúc, mười ngón tay đan vào nhau mà quơ quơ: "Cậu xem, Văn Duyệt, thực ra vẫn là khác với trước đây đấy, tớ bây giờ có thể quang minh chính đại đổi trà sữa uống với Lâm Căng Trúc."
Hứa Văn Duyệt yên lặng dời mắt đi: "..." Thật sự không thể nhìn.
Cô mang theo hai ly trà sữa cùng đôi tình nhân nhỏ này cáo biệt, đi bộ trở lại thư viện, hiếm khi cảm thấy nhàn nhã.
Sắc trời đã tối sầm xuống, buổi tối Tư Duy Nhĩ phá lệ quạnh quẽ, gió cuối thu rất lạnh, trà sữa trong tay giữ ấm rất tốt, nhưng cho dù có nhiệt độ từ trà sữa truyền đến, không một lát sau, tay cô vẫn cảm thấy lạnh đến có chút tê dại.
Hứa Văn Duyệt tính thời gian, trong lòng nghĩ, đầu đông sắp đến rồi đi.
Năm nay cũng không biết khi nào sẽ có tuyết.
May mà thư viện cách nơi này không quá xa, nhờ vậy, cô không bị lạnh đến quá lợi hại.
Mang theo một thân hàn ý, cô đi về phía vị trí thường ngồi của mình.
Hứa Văn Duyệt vẫn là tương đối thích những nơi yên tĩnh ít người như thế này, khi không bị quấy rầy, tốc độ học tập của cô luôn nhanh hơn rất nhiều.
Vừa đến vị trí thường ngồi của mình, đang định đặt ly trà sữa thừa trong tay xuống, cô vô tình ngẩng đầu, tầm mắt vừa lúc dừng ở một lối đi nhỏ giữa hai hàng kệ sách, lối đi nhỏ đó, có một bóng hình đen sì đang co rúm lại bên trong, chuyên chú nhìn sách.
Mấy ngày nay cô đã biết tên đối phương, học sinh đặc cách tên Kỷ Gia Lan này mỗi ngày đều đến đây đọc sách học tập. Hứa Văn Duyệt ngồi vị trí này, chỉ cần vừa ngẩng đầu, luôn có thể thấy bóng hình đối phương.
Thư viện Tư Duy Nhĩ chiếm diện tích lớn, luôn có những góc yên tĩnh khác, Hứa Văn Duyệt nói không rõ vì sao mình không đổi chỗ khác, có lẽ là vì cảm giác tồn tại của đối phương quá yếu, cũng có thể là động tĩnh của đối phương rất nhỏ, thực sự không làm phiền đến cô.
Cô chỉ là nhìn thấy người kia quấn chặt chiếc áo khoác cũ nát, lấy lại tinh thần, chính mình đã đi qua, sau đó đứng yên trong ánh mắt kinh ngạc của đối phương.
"Hôm nay thời tiết có chút lạnh." Hứa Văn Duyệt nâng ly trà sữa không uống kia lên, khóe môi tươi cười ấm áp, ý bảo nói, "Ly trà sữa này chắc còn một chút hơi ấm, tớ mua hai ly, có thể mời cậu cùng tớ uống không?"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store