ZingTruyen.Store

Bhtt Edit Tien Boi Ky Luat A Yeu Em Duoc Khong


"Giờ đã muộn rồi, chị cũng biết mà."

"Chị biết."

"Vậy sao chị vẫn làm thế này?"

"Chị xin lỗi."

Sau khi thốt lên lời xin lỗi, hai người như chìm vào một cuộc trò chuyện trong thinh lặng, không còn tiếng nói nào được cất lên. Hình dáng nhỏ bé quen thuộc đang nằm trong vòng tay của một cô gái cao ráo, gương mặt cô ấy giống hệt người đứng cạnh mình lúc này, như thể họ được đúc ra từ cùng một khuôn mẫu, chỉ khác ở chỗ khuôn mặt xinh đẹp sắc sảo ấy có phần ngọt ngào và dịu dàng hơn anh trai của cô.

Cô muốn nghĩ đến cảm giác ghen tị khi nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong mắt mình, nhưng nước mắt và những tiếng nấc đã làm tan biến cảm giác đó, điều mà ngay cả một người nóng tính như cô cũng thấy thật kỳ lạ. Manaow khẽ ngoái lại nhìn, đôi mắt của người anh bên cạnh muốn tìm kiếm câu trả lời cho hình ảnh vừa xảy ra. Ánh mắt dưới hàng lông mày rậm của người anh chỉ ra hiệu cho cô im lặng. Chưa đầy một phút trước, nếu P'Pure không ra dấu, có lẽ cô đã không phải trong trạng thái của một kẻ lén nhìn như thế này. Hai người phía trước không hề nhận ra sự có mặt của bất kỳ ai ngoài họ, hoàn toàn không biết rằng họ đang bị theo dõi.

Cuối cùng, tiếng nấc cũng ngừng lại. Gyoza rút mình ra, bàn tay nhỏ bé vươn lên lau đi những giọt nước mắt cho người cao hơn. Khoảnh khắc im lặng chỉ kéo dài trong chốc lát rồi chuyển thành tiếng cười, tiếp theo đó là tiếng trò chuyện rôm rả, như thể sự kiện trước đó chưa từng xảy ra, khiến người đang lén nhìn không khỏi bối rối. Manaow quay sang nhìn khuôn mặt trắng sáng như toả rạng trong bóng tối của người anh đang giữ chức chủ tịch hội sinh viên. P'Pure chẳng tỏ vẻ nghi ngờ gì về hành động kỳ lạ này.

À, phải rồi, vì họ là anh em sinh đôi, nên chắc chắn hiểu nhau hơn ai hết.

Từng bông hoa trắng được hái rồi đặt vào một cái ống giấy cho đến khi đầy, trước khi người đang giữ chức trưởng nhóm kỷ luật năm hai nắm lấy cổ tay cô em song sinh và bước ra khỏi khu vườn hoa.

Đợi đến khi chắc chắn rằng cả hai đã đi xa ngoài tầm nghe, Manaow mới quay lại và nhìn vào đôi mắt của người anh song sinh. Lần này, cô sẽ có cơ hội để nói ra câu hỏi nhằm làm sáng tỏ những nghi ngờ của mình.


"Anh biết em đang nghi ngờ, nhưng anh không thể nói gì với em được."

Người đã biết rõ mọi chuyện nói rồi bước ra khỏi bóng tối phía sau bụi cây. Đôi chân dài đưa thân hình của anh dừng lại bên mép hồ xi măng trước khi ngồi xuống.

Manaow cúi gằm mặt khi nghe những lời đó. Cô lặng lẽ đi theo đàn anh năm ba cao lớn và ngồi xuống bên cạnh anh. Đôi mắt sắc sảo của người anh quay lại nhìn gương mặt u ám của cô em lớp dưới. Và có lẽ vì cảm thấy thương cảm cho vẻ mặt đượm buồn đó, Pure thở dài, nhượng bộ nói một câu cuối.


"Anh sẽ kể cho em nghe, trong khả năng của mình thôi."

Anh cũng cảm thấy bực mình với chính mình, lúc nào cũng thua trước ánh mắt như thế này, bất kể ai nhìn anh như vậy. Là do mấy đứa nhỏ này quá bám víu, hay là anh quá dễ mềm lòng?

Cô gái hiếu kỳ không để lỡ cơ hội, bắt đầu hỏi với những gì mình biết.


"Chị lúc nãy là P'Ploy, em song sinh của anh, đúng không?"


"Ừm, đúng rồi, bà cô già đó là em sinh đôi của anh..."

Đây là thông tin Manaow đã biết từ trước, khi cô bắt đầu tìm kiếm "người đàn ông trong bóng tối" từ cuốn sổ ghi chép. Cuốn sổ bìa đỏ, to bằng cái gối của đàn anh năm ba mà cô đã hỏi mượn và dọa dẫm Aey phải xin giúp từ người chị khóa trên. Vì thế, câu trả lời này không làm cô ngạc nhiên.


"...và cũng là mối tình đầu của Gyo."

Nhưng câu nói tiếp theo lại khiến tim cô thắt lại. Không phải cô hoàn toàn không biết hai người họ có tình cảm tốt đẹp dành cho nhau. Qua những sự kiện đã xảy ra, điều đó khá rõ ràng. Chỉ là cô không nghĩ rằng người đầu tiên có cảm giác lại là Gyoza.


"Họ đã từng hẹn hò chưa anh? Hay thực ra là đang hẹn hò?"

Cô ước mình có thể tự tát mình cho đến khi chảy máu miệng. Miệng nhanh hơn não rồi, cái con Naow này! Hỏi như vậy, cứ như thể mình sẽ chấp nhận bất kỳ câu trả lời nào. Một phần thì muốn biết, một phần thì sợ hãi câu trả lời sẽ nhận được. Muốn nhảy xuống hồ quá đi.

Chết thật, chẳng lẽ muộn quá rồi sao!? Không được, mình không muốn biết nữa!


"N..."


"Anh đừng trả lời, em không muốn biết nữa."

Nhưng Pure đã trả lời trước khi Manow kịp ngăn lại.


"Hai người họ chưa từng bên nhau, dù là trước kia hay bây giờ."

May mắn là câu trả lời không khiến cô lo sợ như đã nghĩ. Manaow nuốt đi câu hỏi cũ một cách nhẹ nhõm.


"Vậy chuyện gì đã xảy ra? Sao mọi thứ lại thành ra như lúc nãy, P'Pure?"

Đôi mắt tròn sáng nhìn thẳng vào ánh mắt anh, chờ đợi câu trả lời từ đôi môi đẹp kia. Nhưng chỉ có sự im lặng đáp lại. Pure tránh ánh nhìn tò mò của đàn em, chỉ nhìn xuống mặt nước đang gợn sóng nhẹ trước mặt.

Đây không phải điều anh nên kể. Phần nào đó khiến mọi chuyện thành ra như vậy chính là vì anh.

Manaow đợi lâu mà không thấy câu trả lời, cuối cùng cũng nhận ra sự tò mò của mình có phần hơi bất lịch sự.


"À... Naow nghĩ là mình cũng không muốn biết nữa."

Cô giả vờ quay mặt đi chỗ khác, giọng nói vẫn bình thản nhưng ẩn chút ngượng ngùng, như thể vừa hỏi điều không nên hỏi. Có vẻ Pure cũng muốn lảng tránh câu hỏi này. Thấy đàn em dường như đã từ bỏ tò mò, anh quay lại nhìn cô nhóc đang ngồi cạnh mình.

Hình dáng mảnh mai trong bộ đồng phục học sinh gọn gàng, ngồi bên bờ hồ xi măng, khuôn mặt thanh tú điểm chút phấn nhẹ. Manaow là cô bé dần trưởng thành đúng theo tuổi. Đôi mắt vẫn trong sáng, thể hiện cảm xúc đơn thuần, không chút phức tạp.

Nếu ví cô ấy như một cuốn sách, thì đây sẽ là cuốn sách với nội dung đơn giản. Dễ đọc, nhẹ nhàng, nhưng thú vị đến mức bạn không muốn đặt xuống. Nó có sức hút riêng, khiến bạn hứng thú và tự hỏi khi nào mới đến hồi kết. Nếu so với một cuốn sách khác tương tự, chắc chắn không thú vị bằng cuốn này. Cuốn sách kia có nội dung ảm đạm, cốt truyện kết nối tinh tế và khó đoán. Câu chuyện xoay chuyển liên tục, và đến gần cuối sách vẫn không có kết luận rõ ràng. Sự hấp dẫn khi lần đầu mở ra đọc dường như đã phai nhạt. Thêm vào đó, cuốn sách này không bao giờ có hồi kết. Như thể trang cuối cùng đã bị xé đi vậy.


"Em thích Gyo, đúng không?" Câu hỏi thẳng thừng, cùng ánh mắt sắc bén quay lại nhìn, khiến cô em nhỏ gần như muốn né tránh. Trời ơi! Sao lại hỏi trực tiếp thế này!? Em chẳng biết nói gì nữa.


"Trả lời anh đi. Sao lại im lặng thế?" Pure cười hỏi, nhưng nụ cười ấy lại khiến cô em rùng mình.

Manaow nuốt nước bọt, cố gắng vượt qua cảm giác nghẹn ngào, nhưng dường như anh tiền bối lại càng áp sát khuôn mặt mình để ép cô trả lời.


"Được rồi, em chịu thua, em chịu thua." Manaow giơ hai tay đầu hàng, lùi ra xa khỏi gương mặt quyến rũ đó.

P'Pure thật sự quá đẹp, đẹp đến mức không giống đàn ông chút nào. Đẹp đến mức cô thấy mình, dù là phụ nữ thật sự, cũng không thể nào sánh được.

Mái tóc dài, đen nhánh rủ xuống từ búi tóc buộc lỏng sau đầu, rơi trên gương mặt sắc nét, rõ ràng. Đôi lông mày đậm và thanh thoát phủ lên đôi mắt sắc với hàng mi dài dày. Làn da trắng sáng, khỏe khoắn ửng hồng. Sống mũi thon gọn với đầu mũi hơi bầu bĩnh. Đôi môi không dày cũng không mỏng, nhưng đầy đặn và có hình dáng hoàn hảo.


"Ha." Tiếng cười khẽ của anh tiền bối khiến cô em không khỏi lườm anh với vẻ giận dỗi.


"Chơi thế này là gian lận rồi," Manaow than thở.


"Gian lận gì đâu. Đây gọi là lợi dụng ưu thế. Nào, nhanh trả lời đi. Đừng để anh phải mạnh tay."


"Được rồi, được rồi! Đúng vậy, em thích P'Gyo!!"

Manaow vừa lắp bắp trả lời thì gương mặt sắc bén và tinh nghịch ấy lại ghé sát hơn khiến cô tim đập rộn ràng.


"Haha"

Một tiếng cười lớn bật ra từ cổ họng của Pure. Anh mỉm cười nhìn cô em khóa dưới giống như người lớn thấu hiểu trò chơi của trẻ nhỏ. Ánh mắt của Pure nhẹ nhàng hướng đến gương mặt đỏ ửng của Manaow khi vừa thốt lên lời thú nhận.


"Thế em đã nói với Gyo chưa?" Anh hỏi, giọng giả vờ như không để ý đến sắc mặt ngượng ngùng của Manaow.

Manow nhìn thẳng vào ánh mắt của Pure, cố tìm hiểu ý định thực sự trong cái nhìn ấy. Cô thắc mắc liệu từ những sự việc vừa xảy ra, phải chăng P'Ploy vẫn còn yêu và quan tâm đến P'Gyo. Nếu là như vậy, thì anh trai của cô ấy, P'Pure, chẳng lẽ không muốn giúp cho chuyện tình của em gái mình sao? Sao lại tỏ ra như muốn giúp người đối thủ của chị ấy hơn?


"Em hỏi nghiêm túc đấy, thực ra anh đang nghĩ gì mà hỏi em như vậy? Anh muốn giúp em hay chỉ đang thu thập thông tin để kể cho em gái mình thôi?" Manaow nghi hoặc nhìn.

Pure bật cười trước sự nghi ngờ của Manaow, cũng chẳng lạ gì khi em ấy nghĩ vậy. Nếu là người khác, chắc chắn họ sẽ đứng về phía em gái mình. Ai lại muốn giúp đối thủ của em mình chứ? Nhưng với anh, Gyoza như một người em gái ruột mà anh luôn yêu thương và chăm sóc không khác gì Ploy. Hơn nữa, anh biết trong lòng mình rằng, cho dù Ploy có yêu Gyoza đến đâu, thì hiện giờ trái tim của Gyoza không còn ở bên Ploy nữa. Vậy thì giúp Ploy đạt được tình yêu mà lại khiến Gyoza sống trong sự ngột ngạt có ý nghĩa gì chứ?

Hai người im lặng một lúc lâu. Manaow nín thở chờ câu trả lời, thầm lo lắng liệu những lời cô nói khi nãy có khiến người anh khóa trên nổi giận hay không.


"Anh chỉ muốn Gyoza được hạnh phúc, muốn cô ấy đôi khi nghĩ cho bản thân một chút. Nếu chúng ta có thể khiến Gyoza cười hạnh phúc như vậy, là anh thấy vui rồi. Nhưng anh có một điều muốn nhắc em, Gyo là người thích sự rõ ràng. Nếu em yêu, em thích, hãy thể hiện điều đó thật rõ ràng."

Giọng nói trầm thấp vang lên nhẹ nhàng trong màn đêm bên bờ ao. Manaow lén nhìn vào gương mặt sắc nét, vừa đẹp vừa lạnh lùng như tượng thần giữa bóng tối. Cả hai lặng im thêm một lúc, rồi đàn anh khóa trên nhìn lại và nói với Manaow:


"Ôi... Hình như Lada đang tìm hai chúng ta, và trông cô ấy có vẻ rất tức giận. Anh mới nhớ ra." Giọng nói từ tốn của Pure nghe rất điềm tĩnh, nhưng Manaow lại nhảy dựng lên.

Chết tiệt!!!! Sao mày lại có thể quên chứ, Naow!? Kiểu này mình chắc chắn chết thảm dưới tay chị Lada mất thôi!!!

Pure mỉm cười khi thấy khuôn mặt tái mét của cô em khóa dưới. Tựa như vị thần có thể đọc thấu suy nghĩ, anh bật ra nụ cười đầy điềm tĩnh trên gương mặt thanh tú.


"Nếu muốn ăn gì thì cứ báo mộng cho anh nhé, anh sẽ cúng cho. Còn về lễ tang, đừng lo, anh sẽ tổ chức thật xứng đáng với danh hiệu đại diện tân sinh viên khoa của em. An tâm mà đi, đừng lo lắng gì cả."

"Anh còn đùa được nữa hả!? Sao anh không nói sớm hơn chứ!?" Đó là lời nguyền rủa thầm trong lòng Manaow, nhưng thực ra cô đã bỏ chạy xa tít từ lúc nào rồi. Chỉ còn kịp quay lại hét với theo một câu chào vội vàng.

P'Pure, anh đúng là chỉ đẹp cái mã bên ngoài thôi!!

Pure nhìn theo bóng cô em đang chạy vụt đi, rồi biến mất sau cánh cửa kính dẫn vào trại. Anh thầm mong Manaow kịp quay lại cho buổi thi. Pure cũng hơi lo cho cô em này, vì tuy Lada là người tốt, nhưng khi nổi giận thì cũng đáng sợ lắm.

Anh chỉ hy vọng Manaow sẽ dùng hết mọi chiêu trò để giữ mình an toàn. Nếu không, có lẽ anh sẽ phải làm chủ xị cho sự kiện... "tiếc thương" đó mất thôi. Nhưng khi nghĩ đến khuôn mặt tái nhợt của Manaow lúc nghe đến tên Lada, Pure không nhịn được bật cười.

Thật hài hước. Ánh mắt tức tối của Manaow khi nãy làm anh chỉ muốn trêu ghẹo thêm. Từng biểu cảm ấy đúng là nét tự nhiên của Manaow. Không lạ gì khi Gyoza lại chọn cuốn sách này mà đọc. Cô bé này thật sự có sức hút riêng.

Anh quay lại nhìn mặt nước đang lăn tăn gợn sóng, để tâm trí trôi dạt đến một cuốn sách khác mà anh từng ví von. Cuốn sách mà chính anh là một trong những người đã góp phần tạo nên nội dung phức tạp như vậy, dù bản thân không hề cố ý. Cuốn sách đó mang tên... Peung Ploy.

Peung Ploy là em gái của anh. Cả hai đã ở bên nhau từ khi chỉ là những phôi thai trong bụng mẹ. Đúng vậy, chúng tôi là sinh đôi. Sinh đôi từ hai quả trứng khác nhau, hai tinh trùng khác nhau. Về mặt giá trị, việc cha mẹ có con sinh đôi là một điều tốt. Mọi người đều nói như vậy. Nhưng đối với gia đình anh thì lại hoàn toàn khác. Một gia đình người Hoa đã chèo thuyền buồm đến Thái Lan để sinh sống. Họ chỉ mang theo một tấm chiếu và chiếc khố. Anh lúc đó không có mặt ở đó. Anh không biết những khó khăn vất vả mà tổ tiên đã trải qua. Anh sinh ra khi mọi thứ đã hoàn thiện. Chỉ thiếu một điều duy nhất.

Mẹ anh qua đời khi sinh ra họ. Bà mất vì mất máu khi sinh đôi. Ông nội nói rằng ba anh vui mừng đến mức nhảy lên nhảy xuống khi bác sĩ thông báo rằng đứa con đầu lòng là con trai. Kỹ thuật y học của các bác sĩ hơn hai mươi năm trước không tiên tiến như bây giờ. Họ phải đợi đến khi sinh mới biết giới tính của thai nhi trong bụng. À, vào ngày sinh, mẹ anh không đủ sức khỏe. Nhưng khi bác sĩ nói rằng bà có nguy cơ cao khi mang song thai, cả mẹ và con đều có nguy hiểm, nhưng mẹ anh vẫn quyết định đánh đổi.

Anh trai cả mang lại tiếng reo hò lớn trước phòng sinh, còn cô em gái gây ra tiếng khóc to khi vừa mới chào đời. Ba anh rất buồn vì mất vợ, và ông chọn đổ lỗi cho Ploy vì cô bé sinh ra khiến người vợ yêu dấu của ông ra đi.

Em gái tội nghiệp của anh...

Anh và Ploy được sinh ra vào những ngày khác nhau theo thời gian vũ trụ. Anh chào đời trước nửa đêm vào Chủ nhật. Ploy sinh ra lúc 1 giờ sáng thứ Hai. Sinh nhật của cô là ngày mẹ anh qua đời. Dĩ nhiên, Ploy chưa bao giờ có một bữa tiệc sinh nhật vì hôm đó mọi người đều bận rộn chuẩn bị lễ cúng hàng năm. Cái cớ để làm vậy là:


"Mọi người đã tổ chức chung với anh trai mày hôm qua rồi mà. Cũng giống nhau thôi."

Việc sinh ra đã khó khăn với Ploy rồi, làm tốt thì chẳng được công nhận, nhưng làm sai thì lại trở thành chuyện lớn.

Học hành: Học hành chăm chỉ, cố gắng hết sức, nhưng vẫn chỉ đứng thứ hai sau anh. Luôn luôn đứng thứ hai trong lớp. Dù chỉ thấp hơn so với anh chưa đầy nửa điểm, nhưng vẫn là thứ hai. Và chưa bao giờ nhận được bất kỳ lời khen ngợi nào.

Thể thao: Khi anh đi học taekwondo, Ploy phải ở nhà chỉ vì cô là con gái. Nhưng sau lưng, vào giữa đêm, anh sẽ truyền hết mọi kiến thức cho em gái, càng nhiều càng tốt. Anh vừa là một người bạn, vừa là đối thủ tập luyện của cô.

Thật kỳ lạ khi Ploy chưa bao giờ thể hiện chút nào sự oán giận vì sự bất công mà cô ấy phải chịu. Khuôn mặt đó lúc nào cũng cười, cười và cười. Ploy luôn vui vẻ, rạng rỡ, khác hẳn với anh. Vì ba chỉ quan tâm đến anh, anh phải chấp nhận áp lực và mọi kỳ vọng đổ lên mình. Hai anh em chúng tôi hiểu nhau hơn bất kỳ ai khác. Dưới nụ cười và những lời nói có vẻ không mấy quan tâm của em gái, anh nhìn thấy tất cả những nỗ lực của Ploy, những cố gắng của cô để trở thành một đứa con gái ngoan, một đứa con gái mà ba mong muốn. Một trong những điều may mắn mà Thượng Đế ban cho chúng tôi là chúng tôi yêu thương và hiểu nhau.

Càng lâu, hành động thiếu suy nghĩ của người lớn càng vô tình làm tổn thương Ploy. Dưới vẻ ngoài vui tươi và rạng rỡ của cô, dưới đôi mắt lấp lánh đó, anh nhìn thấy một lỗ hổng nhỏ. Lo lắng hình thành trong lòng anh, sợ rằng một ngày nào đó Ploy sẽ bị hút vào đó. Và ngày đó đã đến.

Khi cô ấy sắp tốt nghiệp cấp ba, Ploy đã có một cuộc cãi vã nghiêm trọng với ba về việc chọn ngành học. Theo ý ba, con gái không nên chọn học kỹ thuật. Nhưng lần này, Ploy không chịu thua. Ploy đã chọn tương lai của riêng mình. Một điểm gãy đã xảy ra, và Ploy không còn là Ploy như trước nữa.

Ploy có nghĩa là đủ đầy, công bằng, mãi mãi

Ploy là một viên ngọc quý

Ploy có nghĩa là một viên ngọc quý, nhưng cô không xứng đáng với cái tên của đó. Em gái anh đã nói vậy. Cô ấy bảo anh gọi cô là Poy, và cô ấy cũng thường giới thiệu mình với người khác là Poy. Poy, không có giá trị, là từ không có ý nghĩa gì cả.

Poy không cần thiết phải dịch. Poy có nghĩa là Poy. Poy có nghĩa là cô ấy.

Nhưng dù vậy, điều đó không có nghĩa là Ploy không quan tâm đến ba. Ploy vẫn là Ploy cố gắng làm mọi thứ để trở thành một đứa con gái ngoan, một đứa con gái khiến ba hài lòng. Cô ấy có thể làm được, cô ấy làm rất tốt. Về điểm số, học hành và cách hành xử, có vẻ như ba cũng đã sẵn sàng mở lòng để nhìn nhận nhiều hơn những phẩm chất tốt của cô. Mọi thứ dường như diễn ra tốt đẹp cho đến khi cái tên Gyoza xuất hiện trong cuộc trò chuyện của anh với em gái.

Ai mà ngờ rằng những anh chị em yêu thương nhau bao lâu nay lại phải có sự rạn nứt vì yêu chung một cô gái? Cô sinh viên năm nhất mà anh đã phải lòng ngay từ lần gặp đầu tiên, cô sinh viên đã vội vã tự giới thiệu mình và xin chữ ký của anh giữa căng tin đầy người, chính là cô gái đầu tiên mà em gái anh yêu.

Anh không biết liệu có phải vì sự gần gũi hay mối liên kết vô hình giữa hai chị em sinh đôi. Chỉ cần nhìn nhau, anh có thể cảm nhận ngay được. Nhưng lần này, mọi thứ khác. Cứ như thể nỗi đau từ sự bất công mà em gái anh phải chịu suốt đời đã vỡ tung. Nếu là về khả năng, Ploy sẽ không bao giờ từ bỏ. Đó là điều có thể cải thiện. Cô ấy có thể cạnh tranh với anh. Nhưng khi nói đến giới tính, cô ấy không thể thay đổi được. Cô ấy nhận ra ngay rằng mình không thể đấu lại. Và anh không muốn cạnh tranh với em gái. Anh sẽ không tranh giành trong một cuộc thi kiểu này. Dù anh có cảm tình tốt với cô gái ấy đến đâu, nếu là về tình yêu, anh yêu em gái mình hơn bất cứ điều gì.

Việc anh rút lui khỏi cuộc chiến không khiến Ploy thành công trong tình yêu như anh nghĩ. Dù cô ấy đã đổi tên thành Poy, nhưng Ploy trong cô vẫn rất rõ ràng. Ploy sẽ không bao giờ làm dì thất vọng. Ploy sẽ không bao giờ muốn nhìn thấy ánh mắt khinh miệt từ ba. Chỉ riêng việc sinh ra là con gái đã đủ tồi tệ rồi. Hơn nữa, cô lại còn sinh ra và khiến mẹ mình mất đi. Dì có căm ghét cô đến vậy không? Anh nhìn em gái mình, người đang kiềm nén nước mắt để thốt ra những lời dồn nén bấy lâu nay.

Anh không thể tưởng tượng được cô sẽ phải nhận những ánh mắt và lời nói gì nếu dì biết rằng cô gái mà anh và em gái anh mang về nhà hôm đó chính là người mà em gái anh yêu. Ba sẽ ủng hộ cô gái ấy trở thành bạn gái của em gái anh sao?


"Em đã nói với Gyo rằng em không thể yêu Gyo."

Một đêm, cô đến phòng anh và nói những lời này. Sau đêm đó, anh không bao giờ thấy ánh mắt rạng rỡ của em gái mình nữa. Trong đôi mắt ấy, anh chỉ thấy một lỗ hổng đen tối quay cuồng bên trong, lạnh lùng và vô cảm.

Khác với đêm nay, ngay khi khóe mắt anh nhận ra bóng dáng một người trong bóng tối, không xa lắm. Chỉ trong tích tắc, anh đã nhận ra đó là ai. Cánh tay nặng nề của cô thay thế không khí trống rỗng xung quanh anh.

Anh để cô khóc cho thỏa thích. Không phải lúc nào Ploy cũng khóc. Thực ra, đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được nước mắt của cô. Một người như Ploy sao lại rơi lệ? Ai mà tin được? Lý do anh đã ngăn Manaow không can thiệp vào sự việc trước đó là vì anh muốn chắc chắn rằng tối nay Ploy thật sự sẽ khóc. Cuối cùng cô cũng có cảm xúc như một con người bình thường. Lỗ hổng đen lớn trong mắt cô biến mất, chỉ còn lại những mảnh vụn.

Những đống đổ nát của cảm xúc tuôn ra theo nước mắt.

Pure để em gái ôm lấy mình và khóc. Thời gian trôi qua chậm rãi, âm thanh của buổi lễ từ xa có thể nghe thấy họ đang giới thiệu các thí sinh. Chắc chắn Manaow đã trở về rồi.


"Em đau lắm." Ploy nói trong giọng nói run rẩy khi cô cố nuốt tiếng nấc nghẹn lại như một đứa trẻ.


"Anh sẽ không lau nước mắt cho em như Gyo đã lau cho em đâu," anh nói với một nụ cười.


"Anh nhìn trộm đấy à?!" Cô ngạc nhiên, kéo người ra, rồi nhìn anh trai, khuôn mặt anh vẫn đang mỉm cười.


"Anh tình cờ đi ngang qua thôi. Không có ý làm phiền đâu."

Ploy vội vàng lau nước mắt trên mặt bằng mu bàn tay, cảm thấy khó chịu khi thấy mình yếu đuối như vậy. Cảm giác này không phải là cô.


"Em nhỏ bé quá."

Giọng điềm nhiên không chút bối rối của anh trai nói với cô, nhưng lời ngụ ý kia không làm thay đổi nét mặt dửng dưng của anh.


"Anh không thấy mình nên giữ lấy cô ấy sao? Anh có nhiều cơ hội hơn ai hết. Sao anh không nắm lấy cô bé ấy chứ?"

Khi thấy anh trai sinh đôi không phản ứng gì trước những lời cô vừa nói, Ploy cảm thấy bực bội.


"Anh cũng yêu cô ấy nhiều như em yêu. Anh không cảm thấy gì sao?" Đứa em hét lên, như muốn trút hết những cảm xúc đang dồn nén trong lòng.

Pure ôm lấy cơ thể mảnh mai của em gái. Đôi bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài, đen nhánh của cô, mái tóc giờ đã xõa xuống che phủ cả lưng cô. Giọng anh ấm áp thì thầm bên tai cô.


"Đúng là anh yêu Gyo, nhưng quan trọng hơn hết, anh yêu em gái của mình. Anh muốn em nhìn lại xem, đã bao nhiêu lần em đã đến khóc với anh, khóc đến kiệt sức vì Gyo trước khi đi đến  ngày hôm nay"

Lời nói của anh trai khiến những cảm xúc bùng nổ trước đó của cô dần dịu lại. Cảm giác tội lỗi lại dâng lên, khiến nước mắt cô tuôn trào lần nữa.


"Những lời mà chúng ta bảo cô ấy cắt đứt mối quan hệ, thật ra chúng ta đã buộc cô ấy vào cái gì? Hôm nay là ngày cô ấy phải đi rồi. Thực ra, cô ấy có thể khóc và buồn bã, nhưng nếu em muốn cô ấy quay lại ngay lúc này, thì thực sự đã quá muộn rồi."

Thật ích kỷ, Ploy mắng bản thân trong lòng. Cô siết chặt chiếc áo của anh trai đến nỗi nó nhăn lại, để nước mắt tuôn ra, thấm đẫm chiếc áo sơ mi trắng.


"Buông tay em ấy ra đi, để em ấy đi gặp người em ấy yêu. Nếu một ngày em ấy buồn và khóc quay trở lại, thì đó sẽ là ngày của chúng ta."


"Này, anh quá tốt bụng, quá tốt rồi ấy. Vì vậy nên em mới không bao giờ được dì yêu quý, được dì coi là đứa cháu cưng."

Đôi tay mảnh khảnh đẩy mình ra khỏi lồng ngực ấm áp của anh trai, đôi mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào gương mặt của anh mình, trước khi khóe miệng cô hé ra một nụ cười biết ơn.


"Về chuyện này, chúng ta cách xa nhau lắm. Thời gian bay của chúng ta khác nhau, bé con ạ." Anh trai khoe khoang với nụ cười. Đôi bàn tay to lớn xoa đầu em gái đầy yêu thương như anh vẫn hay làm.

Anh trai kiểu gì đây? Luôn nhường nhịn em gái trong mọi chuyện như thế này, chiều chuộng cô ấy quá mức đến mức cô ấy đã quen, và trở thành người xấu rồi, phải không?


"Đi thôi. Đi xem họ yêu nhau đi. Vết thương mới như vậy, phải rửa bằng rượu mạnh thì mới nhanh lành được."

Pure ôm lấy vai em gái, định dẫn cô đến sân thi đấu. Anh có vẻ có ý tốt, nhưng ánh mắt đó, nhìn thế nào cũng rõ là đang cố tình trêu chọc cô.


"Không đi đâu!! Em muốn đóng vai người cha tốt, anh đi đi!

Ploy giằng mình ra khỏi tay anh trai. Chấp nhận thất bại cũng được, nhưng mà bảo đứng đó nhìn thì có vẻ hơi quá. Đúng là phụ nữ ngành kỹ thuật phải mạnh mẽ, nhưng không có nghĩa là trái tim cứ phải cứng rắn như nồi, như máy biến áp như câu khẩu hiệu đâu.


"Vậy thì anh đi nhé. Nếu không, anh sẽ bỏ lỡ buổi biểu diễn mà Nong Lada xinh đẹp bảo là tuyệt lắm đấy."

Anh vẫn tiếp tục trêu đùa để làm không khí bớt căng thẳng, Ploy cúi đầu, lắc lắc rồi thở dài. Cô liếc nhìn bóng lưng của anh trai đang dần xa khuất.

Hy vọng một ngày nào đó, cô sẽ giống như anh trai mình.

Là một người tốt mà chẳng cần phải cố gắng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store