[BHTT - EDIT] Thôn Hoa Cùng Nữ Tú Tài
Chương 44
Bởi vì hôm nay không phải lên núi, Tạ Nhan cũng không cố ý dậy sớm. Đến khi nàng tỉnh dậy thì mẫu thân cùng đệ đệ đã xuống ruộng, trong nhà chính trên bàn bát tiên đặt ngay ngắn một xấp sách đóng mới, chính là thoại bản"Tân Thập Tứ Nương Truyền Kỳ", mấy tờ giấy nháp lộn xộn bên cạnh cũng đã được mẫu thân cắt tỉa chỉnh tề.
Tuy rằng mấy bản thảo phía trước nàng đã lật đi lật lại không biết bao lần, nhưng nay nhìn thấy chúng được đóng thành sách hẳn hoi, bìa ngoài chữ viết giản lược mà tinh xảo, nội dung bên trong lên xuống phập phồng, nếu không phải vì sinh kế, Tạ Nhan thật sự chỉ muốn coi đó như bảo vật mà giữ lấy.
Rửa mặt xong, trong nồi còn mấy cái bánh nóng hổi, nàng vừa mới cắn một miếng thì ngoài sân vang lên tiếng gõ cửa.
Khoác áo ngoài đi ra mở cửa, chỉ thấy Trang Uyển cõng khiếp tử đứng ở đó.
Một thân áo trắng, thắt dải lụa vàng nhạt, dáng người mảnh khảnh, cao gầy thướt tha, gió thổi qua, có một loại cảm giác phiêu dật như tiên.
"Ngươi lạnh không?" Tạ Nhan nhịn không được hỏi.
"Không lạnh, tay còn ấm, đi thôi."
"Ăn chưa? Cái này cho ngươi." Tạ Nhan đưa bánh nướng áp chảo trong tay cho nàng.
Trang Uyển lắc đầu, lại thấy tiểu cô nương trước mắt bĩu môi hừ một tiếng: "Ngươi chính là ghét bỏ ta đã cắn qua, ta tối hôm qua ăn trứng chiên của ngươi cũng không ghét bỏ."
Nàng ngẩn người, một hồi lâu mới nói: "Vậy thì ngươi cho ta đi."
Tạ Nhan nghe vậy, đôi mi lập tức cong cong, đưa bánh tới, cười nói: "Nương ta đánh thêm trứng gà, còn bỏ chút hẹ, rất thơm."
Dưới ánh mắt sáng ngời chờ mong của tiểu cô nương, Trang Uyển chỉ đành căng da đầu, cắn một miếng ngay cạnh dấu răng kia.
"Ăn ngon không?"
"Ăn ngon." Trang Uyển thành thật đáp. Bánh nướng áp chảo này hương vị so với tưởng tượng không giống, có lẽ vì mang theo dấu ấn đặc biệt từ nơi môi răng nàng, trong lòng lại dấy lên một tia vi diệu như hoa nở.
Không thể không nói, tay nghề của Tào Nga thật sự không chê được, tuy vỏ bánh thô, nhưng trộn thêm trứng gà và rau hẹ, lại điểm chút mỡ heo, cắn một miếng, vị tươi mới của hẹ nổ tung trong lớp bánh bột ngô, ngoài giòn trong mềm, dư vị vô cùng. Trang Uyển vốn buổi sáng không quen ăn gì, nay bụng rỗng mà ra cửa, hiện giờ ăn xong hơn nửa cái, vậy mà còn thấy chưa đã thèm.
"Nồi trên còn hai cái, ta lấy thêm cho ngươi?"
Nghe vậy, nét mặt Trang Uyển hơi vi diệu, dường như muốn nói rõ ràng trong nồi còn bánh chưa ai ăn, vì sao cứ phải đưa cái đã cắn qua?
Tạ Nhan làm như không thấy, xoay người vào bếp, lấy hai cái bánh mới, phân cho Trang Uyển một cái.
Lúc này quyển thượng của "Tân Thập Tứ Nương Truyền Kỳ" đã hoàn thành, còn trung và hạ quyển vẫn ở trong đầu Trang Uyển. Trên đường đi, hai người vừa đi vừa bàn chi tiết cốt truyện, bất tri bất giác đã tới hiệu sách lần trước.
Tạ Nhan vốn định mang đi cửa hàng khác thử xem, nhưng nghĩ Trang Uyển bao năm nay vẫn chép sách cho vị chủ tiệm này, hai bên quen thuộc, tuy thái độ không tốt, nhưng trả tiền lại sòng phẳng, liền dẫn nàng tới đó.
Trang Uyển đã lâu không chép sách, Chung lão bản tiếc nuối vô cùng, rốt cuộc trong tiệm không ai viết chữ đẹp như nàng. Thấy nàng sáng sớm xuất hiện, vội vàng đón: "Trang tú tài, hôm nay tới chép sách sao? Ta nói ngươi nghe, gần đây tiệm có nhiều thoại bản mới, người chép không đủ, ta cho ngươi chọn mấy quyển đang bán chạy, mỗi quyển thêm cho ngươi năm văn tiền—"
"Chung lão bản—" một bên, Tạ Nhan không nhịn được cắt ngang, "Chúng ta nơi này có một quyển thoại bản, ngài có hứng thú xem thử không?"
Chung lão bản không ngờ là tới chào bán thoại bản, theo bản năng khoát tay: "Trong tiệm thoại bản đã đủ, chỉ thiếu người chép thôi."
Tạ Nhan cười: "Ngài chắc chứ? Nếu ta đem đến cửa hàng khác, đến lúc nó nổi tiếng lên, ngài cũng đừng nói chúng ta không chiếu cố người quen."
Chung lão bản do dự chốc lát, hừ mũi: "Tiểu nha đầu nhà ngươi thì viết nổi thoại bản gì tốt? Ngươi lại không biết chữ."
"Ai nói ta không biết chữ? Ngài xem thử rồi hẵng nói."
"Được, được, ta xem, ta xem, cho ngươi mặt mũi." Chung lão bản bất đắc dĩ nhận lấy, trong bụng nghĩ chỉ cần lật vài trang rồi phủ định là xong, vừa hay đánh gãy lòng tin của Trang tú tài, khiến nàng quay về chép sách.
Nhưng vừa mở trang đầu, mắt hắn đảo qua vài dòng, sắc mặt lập tức thay đổi.
Xem tiếp mấy trang nữa, thần sắc vốn có lệ, ngạo mạn dần dần nghiêm túc.
Tạ Nhan thấy hắn lật đến trang bốn, trang năm, liền giả vờ muốn giật lại: "Thế nào Chung lão bản, lâu vậy không nói gì, xem ra không hợp, chúng ta đi tìm nhà khác thôi."
"Đừng, đừng, đừng—" Chung lão bản vội vàng ôm chặt sách, "Ngươi đừng quấy rầy ta..."
Hắn lại tiếp tục xem.
Tạ Nhan cũng không vội, cùng Trang Uyển ngồi ghế trong tiệm, lẳng lặng chờ.
Đợi đến khi hắn xem được nửa quyển, Tạ Nhan mới đứng dậy, nhân lúc hắn không chú ý, rút sách về, cười hỏi: "Chung lão bản, hay chứ?"
Chung lão bản đang xem đến hứng, bị rút mất liền ngứa ngáy, gấp gáp nói: "Ngươi lấy đi làm gì, để ta xem thêm chút nữa a."
"Không được, xem xong rồi. Ngài nhớ nội dung phía sau rồi đi nhờ người khác viết, chẳng phải ta uổng công lớn sao? Chúng ta bàn giá cả đi, quyển này ngài có muốn không?"
Chung lão bản lúc này mới nhớ tới chính mình là chủ tiệm, ho khan một tiếng, đứng thẳng người nói: "Quyển này ta xem cũng tạm được, miễn cưỡng coi như hạng thứ đẳng trong thoại bản, cho các ngươi một lượng bạc."
Tạ Nhan khẽ cười: "Chung lão bản, ngài xác định muốn đem chúng ta đẩy sang tiệm khác sao? Chúng ta bộ này tổng cộng ba quyển, hiện giờ đây mới là quyển thứ nhất, nếu ta cầm sang nhà khác, giá tuyệt đối không phải như vậy đâu."
Nói xong, nàng thẳng tắp nhìn chằm chằm ông, đợi hồi đáp.
Chung lão bản cười gượng: "Thật ra trong tiệm thoại bản loại hình như thế có nhiều, cũng chưa đạt đến trình độ trung thượng đẳng—"
Còn chưa nói xong, Tạ Nhan đã làm bộ thở dài, muốn đứng lên. Chung lão bản thấy thế, vội vàng gọi: "Hai lượng, hai lượng, không thể thêm nữa!"
"Chung lão bản, chúng ta nói thẳng, bộ này ba quyển, một quyển mà không đủ ba lượng, chúng ta không bán. Trang tú tài mấy năm nay chép sách cho ngài, trong lòng nàng rõ chất lượng thoại bản thế nào. Đều là người quen, ngài mà còn khăng khăng ép giá, chúng ta cũng không cần phải bàn tiếp."
Chung lão bản nhìn không còn đường mặc cả, quả thực như lời Tạ Nhan, Trang tú tài cái gì cũng rõ ràng. Trên mặt ngượng ngùng, vỗ vỗ tay áo: "Được, được, ba lượng thì ba lượng. Vậy trung và hạ quyển khi nào có thể xong?"
"Một quyển năm ngày, hai quyển mười ngày. Bất quá sau hai quyển này phải đặt trước một hai bạc."
"Đều là người quen còn đặt cọc cái gì." Chung lão bản không vui.
"Không đặt cũng được. Nhưng đến lúc đó nếu ngài không nhận, chúng ta đem cả quyển thứ nhất bán sang nơi khác. Rốt cuộc hai quyển sau đều viết nối tiếp nội dung quyển đầu, ngài xem thế nào?"
"Tổ tông a, các ngươi chính là tổ tông! Ta đã định quyển thứ nhất, nào còn nuốt lời được. Đưa đây, đưa đây. Nếu không phải Trang tú tài theo ta chép sách bao năm, ta đã chẳng nể tình mà trả giá rồi."
Tạ Nhan thấy chuyện thành công, cũng không so đo lời ông, thu lấy năm lượng bạc, đem sách đưa qua, cười nói: "Chung lão bản, phát tài ha."
Chung lão bản hừ một tiếng, ôm quyển thoại bản mới, giấu ngay ra quầy sau như sợ mất.
Tạ Nhan trong tay cầm bạc nặng trĩu, cao hứng lôi Trang Uyển ra cửa. Nhiều bạc như vậy, lần trước cũng chỉ khi cùng Tào Nga lên núi nhặt được cây linh chi mới bán được. Nàng nghiêng đầu nói với Trang Uyển: "Chờ lát nữa chúng ta đi mua giấy và mực, phần còn lại chia đôi, trước kia tiêu giấy mực cũng tính chung luôn."
Trang Uyển xưa nay chép sách, cùng là bỏ thời gian và tinh lực, một quyển bất quá chỉ mấy chục văn đến một trăm văn. Bây giờ bỗng có được mấy lượng bạc, trong lòng tất nhiên vui, chỉ là nàng vốn tính trầm, không dễ biểu lộ.
Nghe Tạ Nhan nhắc tới tiền giấy mực, nàng lắc đầu: "Mấy cái đó tốn không bao nhiêu, thôi không tính."
"Vậy sao được. Năm lượng bạc, ngươi hai lượng, ta hai lượng, còn lại một lượng giữ làm phí tổn sau này, thế nào?"
Trang Uyển vốn định nói giấy mực đâu có đáng mấy, nhưng Tạ Nhan đã kéo nàng thẳng đến tiệm văn phòng tứ bảo*.
*"Văn phòng tứ bảo" (文房四宝) :cách gọi bốn bảo vật không thể thiếu trong thư phòng của người xưa, đặc biệt đối với nho sĩ, thư sinh, học giả, Bao gồm: Bút (毛笔 – Mao bút) → bút lông, Mực (墨 – Mặc) → thỏi mực dùng để mài, Giấy (纸 – Chỉ) → giấy để viết, vẽ, Nghiên (砚 – Nghiên) → nghiên mài mực.
Trước kia, Trang Uyển toàn dùng loại giấy bình thường trong tiệm. Lần này Tạ Nhan chọn giấy chất lượng tốt hơn một chút, mực cũng tùy ý để Trang Uyển chọn.
Nàng tự giữ hai lượng, còn lại toàn bộ đưa cho Trang Uyển.
Trong tiệm, Tạ Nhan tìm loại giấy và mực càng tinh tế cứng cáp hơn, vì muốn chế thử in dầu đơn giản, giấy phải càng tốt càng bền. Sau đó lại đi cửa hàng khác, tiêu hơn trăm văn mua giấy và thỏi mực thượng hạng.
Trang Uyển không biết nàng mua để làm gì, theo thói quen liền muốn trả tiền, lại bị Tạ Nhan ngăn: "Ta mua để thử nghiệm chuyện khác, chưa chắc thành, không tính vào chi phí chung. Tiền này ngươi cứ giữ, sau này mua bút giấy thì dùng."
Trang Uyển không lay chuyển được, đành phải nhận.
Tạ Nhan lại kéo nàng đi mua thêm ít nến, đèn dầu. Trang Uyển vốn là "con cú đêm", nên mấy thứ dầu đèn này cũng tính vào chi phí chung.
Đi ngang qua quầy có bán mật ong, Tạ Nhan lại nổi hứng với sáp ong, mua một ít mang về.
Sau đó lại đến cửa hàng vải, mua một cuộn tơ tằm nhỏ. Trang Uyển không biết nàng định làm gì, nhưng vốn không hay tò mò, cũng không hỏi.
Dọc đường lại ghé mua vài món lặt vặt, rồi chuẩn bị trở về.
"Hôm nay quyển đầu thoại bản ra mắt thành công, buổi tối cùng Ngu bà bà đến nhà ta ăn cơm đi. Đêm nay làm phong phú một chút, được không?" Tạ Nhan hỏi.
Đây chính là lần đầu nàng chân chính kiếm được tiền trong cổ đại. Nhặt dược thảo trên núi không tính, đó là ông trời thưởng cơm ăn, phần lớn dựa vào vận khí. Hiện tại thoại bản mới là con đường mưu sinh thật sự.
Trang Uyển suy nghĩ, gật đầu.
Ra chợ mua đồ ăn chiều, Tạ Nhan biết người nhà thích ăn bánh bao, bèn mua thêm mấy cái, tất nhiên cũng không quên phần của Ngu bà và Trang Uyển.
Tạ Nhan đưa bánh bao cho Trang Uyển, còn mình thì cắn một cái nóng hổi, nhân thịt thơm ngậy lan ra đầu lưỡi, khiến nàng nhắm mắt mà hưởng thụ.
Đang ăn xong một cái, quay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt đen láy của Trang Uyển, nhìn mình chằm chằm, giống như đang xem trò vui. Nghĩ tới cảnh bản thân vừa ham ăn bị nàng trông thấy, Tạ Nhan đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi sao không ăn?"
"Ách... Ở bên ngoài ăn bánh bao, có chút bất nhã... Ta về nhà rồi ăn."
Tạ Nhan lập tức nghẹn lời, nhưng nghĩ lại, Trang Uyển thân là tiểu thư khuê các, từ nhỏ nuông chiều mà lớn, lại là người đọc sách, dĩ nhiên sẽ không làm ra chuyện há to miệng ăn bánh bao nơi đông người.
Bất quá nàng cũng sẽ không cưỡng cầu người khác giống mình, tùy nàng vậy.
Chỉ là khi nàng xoay người định tiếp tục đi về phía trước, tay áo lại bị người phía sau kéo lại.
"Làm sao vậy?"
Trang Uyển đưa tay chỉ chỉ khóe môi nàng.
Tạ Nhan mới phản ứng, hóa ra lúc ăn bánh bao vừa rồi, miệng dính vụn, lại ngay trước mặt nàng mất mặt. Chỉ cảm thấy xấu hổ đến cực điểm, không ngờ Trang Uyển thế nhưng từ trong ngực móc ra một chiếc khăn tay, đưa tay định lau cho nàng.
Tạ Nhan hoảng hốt, không tự chủ mà lùi về phía sau hai bước, mặt thoắt cái đỏ bừng.
Nàng luống cuống dùng tay áo chà chà khóe môi, sau đó lén ngước mắt liếc Trang Uyển. Chỉ thấy nữ tú tài kia ánh mắt như nước, biểu tình thản nhiên, chẳng có biến hóa gì, tâm trạng vừa rồi còn hơi xao động, nay mới dần dần bình ổn.
Đáng chết thẳng nữ, mê người mà không tự biết.
————————————————————————————————————————————————————————————————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Trang Uyển: Giống như tiểu bằng hữu ăn lem luốc đầy miệng, ta giúp ngươi lau.
Tạ Nhan: Ta không cần khăn tay lau.
Trang Uyển: ... Vậy ngươi muốn ta lau thế nào?
Tạ Nhan: Dùng miệng ngươi lau.
Trang Uyển: Nhưng miệng còn phải dùng ở chỗ quan trọng hơn.
Tạ Nhan: ???
Ở chỗ ta, sắc tình có thể đến trễ, nhưng tuyệt đối sẽ không vắng mặt -_-
.Cảm tạ ở 2022-01-2721:04:25~2022-01-2820:21:19 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ đầu ra hoa tiễn tiểu thiên sứ: Hoặc nhiều hoặc ít 5 cái; quyện nghe mưa gió 2 cái;
Cảm tạ đầu ra tay lựu đạn tiểu thiên sứ: Miêu hề hề 2 cái; littlekate, tiểu hiến không, ice1 cái;
Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: Tiêu heo 2 cái; mê già lặc, đọc đọc nhìn xem viết viết, tiểu quả cam, bí đỏ, as~ileli, cải thìa 1 cái;
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Tư dương 225 bình; qzuser25 bình; mạn đà la 20 bình; chanh không toan 19 bình; bốn không bốn rải 10 bình; azr, shine hựu tiêu 5 bình; không tiện tiên, xuyên quần cộc đại thúc 2 bình; ta là mọt sách,374399201 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store