Bhtt Edit Thi Ra Nguoi Tieu Tra Xanh Xem Trong La Toi Tu La Y
Cùng Ninh Yên ăn xong bữa chiều, so với trong tưởng tượng của Khổng Giản tình huống có vẻ còn tốt hơn nhiều. Thậm chí còn có thể nói là hoàn toàn không giống. Buổi chiều lúc phân ký túc xá phải gấp chăn trải nệm xếp quần áo đã để lại cho nàng một ấn tượng xấu không nhỏ, đến tận trước khi đi ăn,, Khổng Giản vẫn luôn không khỏi hoài nghi rằng mình có phải cũng cần giống như trước đó phải chăm sóc cô công chúa này, phải chờ đến lúc đồ ăn chín cũng phải hỏi đối phương một câu. Trong lúc ăn, quả thật có người làm việc giống trong tưởng tượng của nàng. Ninh Yên không có làm người ta cảm thấy phiền toái, ngược lại còn mang cho Khổng Giản cảm giác. .......Hình như cô rất thích chăm sóc người khác trên bàn ăn như vậy. Lúc đầu Khổng Giản còn sẽ thử trợ giúp lấy đồ ăn, lúc ăn gần xong, đã vô tình quen thuộc những đũa thịt Ninh Yên gấp đưa đến, làm còn rất vừa khẩu vị, thịt mềm vừa ăn đưa vào trong chén mình. Ninh Yên lại đi đến với hai chai nước dừa, lạch cạch một tiếng đã mở ra một chai, đưa cho người đối diện còn đang giải quyết miếng khoai tây cuối cùng Khổng Giản. Âm thanh mềm mại, hàm chứa sự nuông chiều rõ ràng: "Học tỷ, còn muốn ăn gì không, muốn thì nói em lấy thêm."Không khí nóng bỏng không ngừng trào ra làm âm thanh cô bị dội đi chỉ còn lại câu hỏi thuần tuý, Khổng Giản vội vàng lắc đầu, nuốt xuống đồ ăn cuối cùng trong miệng: "Chị no rồi, nhưng mà còn em hình như cũng chưa ăn gì nhiều, em no rồi sao?"Cô gái nhỏ ngọt ngào cười: "Em nhìn no rồi.""Cái gì? Chị ăn có chút no, tâm trí lang thanh nơi đâu ấy, vừa rồi em nói gì không nghe rõ."Ninh Yên lắc đầu: "Không có gì, học tỷ, chúng ta đi thôi."Đêm nay ánh trăng thật đẹp.Có làn gió nhẹ phất qua bên tai. Khổng Giản bị cơn trướng bụng nhỏ làm cho đầu óc không rõ ràng, chờ nàng và Ninh Yên đi hết một vòng sân thể dục xong, cuối cùng lại chậm chạp phản ứng lại, bản thân vậy mà đồng ý lời rủ tản bộ tiêu cơm của Ninh Yên. Còn ổn là Tập Vân Vân không biết, nếu không có thể tưởng tượng ra được nhỏ kia sẽ bày ra bộ mặt hờn dỗi nhăn mặt với nàng. Dù sao thì Tập Vân Vân cũng từng nhiều ăn cơm chiều xong đều muốn KHổng Giản cùng đi dạo sân thể dục với cô nàng để tiêu hoá, nhưng Khổng Giản lại chưa từng chịu đi cùng bao giờ. "Học tỷ, ở kia có người hát kìa, chị có muốn đi nghe xem chút không?"Bị câu nói của Ninh Yên đánh gãy suy nghĩ, Khổng Giản theo tầm mắt cô nhìn qua, ở nơi có bốn người tạo thành ban nhạc hướng dưới chân cầu. Có không ít người cũng thấy bọn họ, sôi nổi dừng lại chuyện đang làm đi qua vây quanh chỗ đó. Có vẻ đều là fan của ban nhạc này. "Bây giờ cũng không có việc gì, vậy đi nghe một chút đi." Bị ngừoi kia tự nhiên kéo cũng bất giác đi theo, Khổng Giản lại vô tình lại biết được một việc. Từ lúc bắt đầu đi vào sân thể dục, tay nàng chưa từng rời khỏi tay Ninh Yên một lần nào. Khổng Giản bị Ninh Yên lôi kéo đứng ở hàng phía sau, ban nhạc còn vì màn trình diễn âm nhạc miễn phí này mà chuẩn bị thêm cả đẹp, vị trí của cá nàng vừa tốt, ánh đèn sẽ từ sườn mặt của hai người chiếu qua. Nàng quay đầu nhìn vào mắt Ninh Yên, người thiếu nữ chỉ chăm chú nhìn vào ban nhạc phái trước, vốn dĩ là một gương mặt xinh đẹp, người dưới ánh đèn mông lung càng thêm vài phần động lòng hồn người. Khổng Giản yên lặng thở dài, cô gái nhỏ này đẹp như vậy, như thế nào lại đi lên con đường đào góc tường nhà người ta vậy chứ. Nếu như bản thân có chút gì đó thích Trần Nhạn, thì buổi chiều ở cổng trường lúc nhận được người, hai người có thể trình diễn một màn vì yêu mà xé mặt nhau như trong phim thần tượng cẩu huyết. Mà không phải như bây giờ như một bộ điện ảnh chị chị em em. Cho nên phải nói, duyên phận là một thứ rất diệu kỳ. "Em rất thích anh ta?"Khúc nhạc dạo đầu kết thúc, ca sĩ bắt đầu hát lên những câu hát đầu tiên, là một bản tình ca xé ruột đau thấu tâm can. Âm thanh của Khổng Giản bị bao phủ trong đám người đang kiềm lòng không được mà hoà thanh vào, Ninh Yên xoay đầu, dùng một biến hoá rất nhỏ của lông mày hướng đến nàng phát ra không biết đang trả lời hay dò hỏi. Nàng cười lắc đầu: "Nghe nhạc đi."Chờ đến ngày nào đó Ninh Yên xác nhận tỏ vẻ yêu cầu nàng rời đi, đến lúc đó hẵng giải thích quan hệ của nàng và Trần Nhạn. Còn bây giờ, nàng không ngại mình có thêm một đàn em. Nếu qua đêm nay, hai người còn có thể tiếp tục qua lại. Lấy vài bài hát nổi trên nền tảng video ngắn làm sôi động không khí để mở màn, chờ người tụ tập lại không ít, ban nhạc mới chính thức bắt đầu trình diễn. Những bản tình ca đều do họ tự làm tự sáng tác nên. Khổng Giản lần đầu nghe, ngoài ý muốn lại thích ca khúc này của bọn họ. Nàng yên lặng chăm chú lắng nghe, bộ dáng nghiêm túc, như là đang ngắm một phong cảnh mỹ lệ. Mà người muốn vẽ nàng vào trong tranh, không ở trên lầu, vừa vặn tốt đang ở bên người. ......Khi đưa Ninh Yên ở trở về, Khổng Giản không quên đồ dùng sinh hoạt hằng ngày của Ninh Yên còn chưa mua, đi đường vòng dẫn người đến siêu thị. Cuối cùng mua về hai túi đồ to, một túi là đồ dùng sinh hoạt, một túi khác tất cả đều là đồ ăn vặt. Khổng Giản theo bản năng muốn hỗ trợ cầm, Ninh Yên trả tiền xong, nhanh hơn nàng một bước cầm lấy hai túi đồ. "Học tỷ hôm nay mệt cả ngày rồi, chuyện này không cần học tỷ phải giúp đâu."Khổng Giản nghe thấy những lời này hơi khựng lại một chút, cẩn thận suy nghĩ, hình như nàng trừ lúc hỗ trợ trải giường, gấp quần áo ra, cũng không có làm chuyện gì nặng nhọc. Vali hành lý là một mình Ninh Yên kéo, đi ăn lẩu đồ ăn đều là Ninh Yên làm cho. Nàng cười hỏi lại: "Hôm nay chị hình như cũng không có hỗ trợ được gì mà?"Ninh Yên nghe nàng nói liền trầm mặc, tiện đà, mềm giọng hỏi: "Học tỷ là nghĩ như vậy sao?""......"Đây là tự đào hố cho nàng sao? Câu hỏi kiểu này thì trả lời kiểu gì???Đối phương cũng không có tính làm khó xử nàng, lại vứt cho nàng cái vấn đề tiếp theo: "Một khi đã như vậy, hình như em có chút việc cần học tỷ hỗ trợ, học tỷ chịu giúp em sao?"Khổng Giản nhìn vào mắt người bên cạnh nàng nắm chặt hai tay, chẳng lẽ là cảm thấy đồ quá nặng, nên hối hận bản thân cậy mạnh cầm hết?""Em nói xem."Vừa mới làm xong chuẩn bị người kia chia cho một ít trọng lượng, Ninh Yên đã đưa tay trái cầm theo túi đồ ăn vặt kia, đổi qua tay phải của mình. Bàn tay trắng nõn sạch sẽ đưa tới trong tầm tay Khổng Giản, cô gái nhỏ cười vừa mềm mại lại vô hại: "Giống như em vẫn luôn nắm tay chị, vậy phiền toái chị cũng chủ động dắt tay em đi một chút."......Hai người đi đến dưới ký túc xá. "Cũng không còn sớm nữa, học tỷ đưa em đến đây là được rồi."Nói xong lại đưa túi chứa đầy đồ ăn vặt vừa mua vào tay khác còn trống. "Học tỷ hôm nay vất vả rồi, em mua chút đồ ăn vặt, hy vọng có thể giúp học tỷ bổ sung một chút năng lượng."Khổng Giản có chút kinh ngạc, ước lượng chút túi đồ nặng trĩu trong tay: "Này là mua cho chị sao?""Ừ, cũng không còn sớm nữa, học tỷ nhanh trở về đi, ngủ ngon."Nói tạm biệt với người kia xong, Khổng Giản mang đồ đi về ký túc xá của mình. Một lát sau, nàng không khỏi quay lại, vốn tưởng rằng Ninh Yên đã sớm vào cửa vậy mà giừo lại thẳng tắp đứng tại chỗ. Đối phương hiển nhiên cũng đã thấy cái quay đầu của nàng, khoảng cách quá xa, Khổng Giản nhìn không thấy biểu cảm của cô, chỉ có thể thấy được cô nâng tay lên, huonwgs về phái mình quơ quơ. Lúc đầu chỉ hơi nhấp khoé môi, lại không nhịn được, cong lên tạo thành một đường cong nhỏ. Điện thoại trong túi vang lên, nàng nghĩ là Tập Vân Vân, vừa lấy ra liền thấy, là Ninh Yên vừa rồi mới kết bạn còn chưa kịp chào hỏi trên WeChat. Tin nhắn thoại vừa gửi đi được giây tiếp theo, giọng của cô gái nhỏ mềm ngọt như mật được truyền đến. "Học tỷ, quên không nói với chị, bắt đầu từ ngày mai, học tỷ không cần phải vất vả đưa em về ký túc xá như hôm nay nữa."Nàng không nghĩ là đối phương lại nói như vậy, nghĩ lại thì mối quan hệ của các nàng, hầu như là qua ngày hôm sau sẽ không còn liên lạc. Ngay từ đầu cũng đã đoán ra được, bây giờ chẳng qua tiếp xúc với nhau thêm mấy tiếng, vậy tại sao cảm xúc lại nảy sinh thay đổi?Khổng Giản thoải mái cười.Những thứ như duyên phận, đã đến điểm dừng thì được rồi. "Được, ngủ ngon."Tập Vân Vân hẹn hò xong về trước. Vừa nhìn thấy túi đồ trong tay Khổng Giản, trong phút chống hoá thành hổ đói vồ mồi vọt đến trước mặt người kia. Nàng buồn cười nhìn hành động ngấu nghiến của bạn tốt, đến lúc người ta bị nghẹn bánh thì mới đi lên vuốt vuốt lưng người ta. "Không phải đi hẹn hò sao? Bạn trai cậu nhỏ mọn đến mức khôgn cho cậu ăn?"Tập Vân Vân hấp tấp uống một ngụm nước dừa,đợi dịu xuống, trả lời: "Lần đầu tiên hẹn hò, mình phải cố gắng giữ hình tượng, dù sao nhan sắc của người kia cũng được 5 trên thang 10 của mình, mình còn tính quen lâu một chút." Nàng bật cười: "Cậu vui là được, mình đi tắm trước."Tập Vân Vân đói chịu không được, trả lời qua loa, chờ Khổng Giản từ nhà về sinh đi ra, cô nàng ăn đến chắc bụng, ngưỡng đầu tựa lưng vào ghế ngồi, mắt nửa híp nhìn thấy thân ảnh của nàng, nhất thời mở to mắt. "Cậu không ổn!""?"Tập Vân Vân vỗ bàn: "Túi đồ ăn này không thể nào là do cậu mua, cậu cũng sẽ không nhận đồ của nam sinh mà bản thân không thích, hôm nay Trần Nhạn chắc cũng đang bận giúp đàn em dọn hành ý, kết luận lại, cậu muốn ngoại tình!""......"Vốn dĩ Khổng Giản đã bớt cáu nhưng bởi vì một cú này liền giống như một cầu đnag bành trướng, bụp một cái cơn giận liền phồng to đến cực đại. Nàng cong ngón tay, không chút khách khí mà hướng đến trán người kia gõ một cái, đổi lấy cái nhìn bất mãn căm tức của đối phương, trong đôi mắt đẹp châm lên một ngọn lửa nhìn còn to hơn Tập Vân Vân vài phần. "Cái này là của cô đàn em mà đáng ra cậu phải phụ trách hôm nay."Khí thế của Tập Vân Vân trong mấy chốc lùn đi một khúc. Khổng Giản nhẹ than: "Cậu còn không biết điều, còn chưa làm gì, thêm tín chỉ có, còn được hẹn hò, nhìn lại cái lợi đều là cậu nhận, đúng không?"Cô nàng vội show ra nụ cười lấy lòng: "Ối giồi ôi, nào Giản, mình không phải đã nói rồi sao, bữa hẹn hôm nay hẹn lại, qua mấy ngày nữa mình mời cậu ăn, đến lúc đó tuỳ món cậu chọn, mình tuyệt đối không xen miệng một câu!"Khổng Giản cười lạnh: Nếu mình nhớ không lầm, chính miệng cậu nói, mỗi lần hẹn hò xong, đều sẽ bắt người yêu mời mình ăn một bữa, cái đầu nhỏ này khôn thật đấy, đây là tính đem hai cái hẹn hợp thành một sao?""......"Tập Vân Vân thấy thế, bắt đầu làm nũng: "Giản ơi, đều tại mình, huhuhu đều do mình không tốt, mình không nên thấy sắc quên bạn, mình thề! Bảo đảm không có lần sau!"Khổng Giản thưởng cho cô nàng một cái nhìn xem thường: "Trưa mai học xong mình về liền, cơm trưa cậu mua đi.""Được được được, đừng nói là ngày mai, mình mua cả đời cũng được!""Vậy cậu mua cả đời đi.""Ủa? Mình nói lộn, nhiều nhất là một tuần, nhiều nhất mình mua một tuần thôi mà."Lụp cụp một tiếng, cửa ban công bị đóng lại, tạp âm trong phòng của ngừoi nào đó cũng hoàn toàn bị ngăn cách. ......Đối với việc ăn ba bữa, Tập Vân Vân và Khổng Giản lại hoàn toàn khác nhau, cho dù mưa to, cô nàng cũng phải ăn đủ cử. Khổng Giản rửa mặt xong đi ra, Tập Vân Vân vừa lúc cầm đồ ăn sáng đóng gói đấy cửa ra. Cô nàng vừa cởi nút thắt bịch nilon vừa nói chuyện với Khổng Giản. "Vừa rồi ở dưới lầu mình thấy nhỏ kia đẹp vãi.""Ồ, thì?""Khi mình ra khỏi cổng cô nàng còn đứng đợi, cuối cùng đến khi mình về mà vẫn thấy cô nàng còn đứng đợi. Nhỏ đó nhìn như tiên nữ vậy, vậy mà bị khờ, nếu không sao lại chờ lâu như vậy còn chưa gửi tin nhắn cho bạn của mình?"Mí mắt Khổng Giản bỗng chốc giật giật, đồng thời, chiếc điện thoại đặt trên bàn vang lên âm thanh nhỏ. Tập Vân Vân cắn một miếng bánh bao kim sa, giọng nói nghi hoặc có chút mơ hồ không rõ: "Mình luôn có cảm giác đã gặp nhỏ đó ở đâu rồi, nhưng mình không nhớ, thôi, mình đã thấy quá nhiều gái đẹp rồi, người đẹp luôn như vậy, ê, cậu muốn ra ngoài? Buổi sáng không học hả?"Khổng Giản trả về cho cô nàng câu nói vạn năng "Có việc", cầm lấy điện thoại đóng cửa lại. Nếu thị lực của Tập Vân Vân tốt đến mức phóng đại, liền có thể thấy được màn hình điện thoại hiện lên khung chat WeChat, người hiển thị là "Ninh Yên" vừa mới gửi tới một tin nhắn. 【Ninh Yên: Học tỷ, rời giường chưa? Em tới rủ chị đi ăn sáng nè ~ từ hôm nay trở đi, để em đưa chị trở về ký túc xá nha!】
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store