Bảo bối, chúc mừng năm mới
Sau đêm giao thừa, Nam Hạ có một trận tuyết nhỏ, trời càng thêm lạnh.Trong chăn ấm áp vô cùng, Việt Xán tỉnh dậy thì Bạc Vãn Chiếu vẫn còn đang ngủ say, cơ thể ôm chặt lấy cô, bất kể tối hôm trước ngủ ở tư thế nào, đến sáng hôm sau tỉnh dậy, cô nhất định đều đang được Bạc Vãn Chiếu ôm.Cái ôm mang lại đủ sự ấm áp và cảm giác an toàn, Bạc Vãn Chiếu chưa bao giờ ngủ ngon giấc như vậy, bây giờ cứ đến cuối tuần, cô ấy còn có thể ngủ lâu hơn cả Việt Xán.Việt Xán cũng biết cô ấy vẫn luôn ngủ không ngon giấc, không đánh thức cô ấy, còn sẽ cẩn thận đổi một tư thế thoải mái hơn để ôm.Nếu là ngày thường, Việt Xán sẽ ngủ cùng Bạc Vãn Chiếu đến khi tự tỉnh giấc, nhưng hôm nay buổi sáng còn có việc, cô nhìn một hồi, xoa nhẹ eo Bạc Vãn Chiếu, "Dậy thôi nào.""Ưm." Bạc Vãn Chiếu khẽ đáp một tiếng, nhưng lại ôm chặt tay hơn tiếp tục ngủ.Việt Xán hiếm khi thấy Bạc Vãn Chiếu có bộ dạng như vậy, mò lấy điện thoại, mở camera trước chụp ảnh tự sướng, chụp liền mấy tấm, sau đó cô mới thấy Bạc Vãn Chiếu uể oải mở mắt.Bạc Vãn Chiếu khàn giọng hỏi: "Mấy giờ rồi?"Việt Xán đặt điện thoại xuống, "Gần mười giờ rồi."Bạc Vãn Chiếu không vội dậy, vòng tay ôm eo Việt Xán, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trần ấm áp của cô.Tim Việt Xán đập nhanh hơn vài nhịp, không mảnh vải che thân ôm nhau thật khó mà giữ được sự trong sáng, cô cũng xoa xoa eo sau của Bạc Vãn Chiếu, rồi lại trượt xuống dưới.Bạc Vãn Chiếu nhíu mày liếc nhìn cô, ánh mắt cảnh cáo.Cảnh cáo vô hiệu, lòng bàn tay Việt Xán càng táo bạo vuốt ve trên làn da mịn màng, cô biết Bạc Vãn Chiếu không thể cưỡng lại sự áp sát và vuốt ve của mình.Bạc Vãn Chiếu hết cách với cô, quả thật không thể từ chối được như vậy.Việt Xán được đà lấn tới lật người trên giường, cười ôm lấy cô ấy cù lét.Bạc Vãn Chiếu cũng bật cười, nhớ đến lúc trước Việt Xán cũng thích như vậy, cô ấy khẽ thở dài nói: "Lớn thế này rồi còn như vậy?"Việt Xán không đáp lời, đang vùi đầu khẽ hôn lên cổ, dọc xuống vùng mềm mại dưới xương quai xanh.Cái ôm càng lúc càng chặt, cũng càng lúc càng đổi vị, Bạc Vãn Chiếu thở nặng hơn, để cô hôn một lúc, rồi đưa tay xoa nhẹ sau gáy cô vài cái, bất đắc dĩ cười nói: "Đừng nghịch nữa, sáng còn có việc."Việt Xán cắn nhẹ một cái rồi mới buông ra, ngừng những nụ hôn không quy củ, cô cúi đầu nhìn người bên dưới, "Rõ ràng là chị quyến rũ em trước."Bạc Vãn Chiếu cũng nhìn vào mắt cô, chậm rãi một chút, khóe môi cô ấy nở nụ cười, khẽ đáp: "Là em không chịu nổi sự quyến rũ."Việt Xán: "Bạc Vãn Chiếu!"Bạc Vãn Chiếu mím môi cười, xoa má cô, "Được rồi, dậy thôi."Nghe thấy tiếng gọi vô cùng dịu dàng này, Việt Xán lập tức mềm nhũn, đúng là chỉ chỉ chịu chiêu này của Bạc Vãn Chiếu, "Chị đúng là biết cách nắm thóp em."Ánh mắt Bạc Vãn Chiếu dao động, lại càng dịu dàng hôn lên má cô.Việt Xán cũng động lòng hôn đáp lại, cảm thấy đời này mình chắc chắn sẽ bị người phụ nữ này ăn chết, nhưng lại cam tâm tình nguyện.Buổi sáng họ phải đến bệnh viện đón Bạc Cần xuất viện. Sau mấy tháng điều trị, bệnh tình của Bạc Cần đã ổn định, sau này chỉ cần duy trì uống thuốc, không cần nằm viện nữa.Gặp lại, sắc mặt và tinh thần của Bạc Cần đều tốt hơn nhiều. Bạc Vãn Chiếu lần đầu tiên thấy Bạc Cần thế mà lại cười với mình.Việt Xán ôm một bó hoa tặng Bạc Cần, "Dì, chúc mừng dì xuất viện."Bạc Cần nhất thời có chút không biết làm sao, nhưng cười rất tươi, có chút vụng về nhận lấy bó hoa, "Cảm ơn cháu, lại đến thăm dì."Buổi trưa có cả Bạc Vân, bốn người cùng nhau ăn cơm, không khí trên bàn ăn hài hòa vui vẻ.Bạc Cần vẫn như cũ để ý đến Việt Xán, "Cô gái, cháu ăn nhiều một chút."Việt Xán cười nói: "Dì ơi, dì cứ gọi cháu là Xán Xán được rồi ạ."Bạc Cần liên tục gật đầu, lại nói: "Cháu ăn cái thịt kho tàu này đi, ngon lắm đấy, ăn nhiều một chút."Bạc Vãn Chiếu ở bên cạnh nói: "Mẹ, cô ấy không ăn được đồ nhiều dầu mỡ đâu, cô ấy là người mẫu, bình thường phải chú ý ăn uống.""Người mẫu?" Bạc Cần lặp lại một lần, nghề này đối với bà mà nói rất xa lạ."Là chụp ảnh, lên tạp chí này nọ thôi ạ." Việt Xán cầm điện thoại lên, mở một vài hình ảnh quảng cáo tạp chí cho Bạc Cần xem.Bạc Cần thấy mới lạ, xem rất hứng thú, nhìn Việt Xán rồi lại nhìn ảnh, "Đây đều là cháu sao?"Việt Xán: "Vâng ạ, các phong cách khác nhau."Bạc Cần cười tít mắt, "Đẹp, tấm nào cũng đẹp."Việt Xán liếc nhìn Bạc Vãn Chiếu, cười nhẹ, có chút đắc ý như kiểu ra mắt gia đình người yêu mà để lại ấn tượng tuyệt vời.Bạc Vãn Chiếu nhìn ra Bạc Cần rất thích Việt Xán, không chỉ là khách sáo lịch sự.Theo tình lý, Việt Xán thật khó mà không khiến người khác yêu mến."Vãn Chiếu."Nghe Bạc Cần đột nhiên gọi mình, Bạc Vãn Chiếu ngẩng đầu, "Dạ?""Con cũng ăn nhiều một chút."Bạc Vãn Chiếu ngẩn người một giây, rồi mới cười đáp: "Dạ."Bạc Cần buồn bã cúi đầu. Bà đối xử ôn hòa với tất cả mọi người, chỉ riêng với con gái mình, bà luôn thể hiện mặt tệ nhất, dù vô tình hay cố ý. Những năm tháng bà lạnh nhạt, xa cách, thậm chí thái độ tệ bạc với con gái, ít nhiều đều có sự cố ý. Ban đầu, bà một lòng muốn mắng đuổi Bạc Vãn Chiếu đi, khiến con gái tuyệt vọng với mình, rồi thoát khỏi gánh nặng là mình.Những năm gần đây, Bạc Vân và bác sĩ đều khuyên bà rất nhiều, khuyên bà đừng đẩy con gái ra xa nữa. Bà cũng nhận ra sự quá đáng của mình, rằng sự trốn tránh này tự nó đã là một tổn thương đối với con gái...Bà cảm thấy day dứt, cũng không biết mình muốn bù đắp thì còn kịp nữa hay không.Bạc Cần ấp ủ rất lâu, rồi khẽ nói một tiếng: "Con ở nước ngoài sống tốt không?"Bạc Vãn Chiếu: "Dạ cũng thuận lợi, con có chăm sóc bản thân tốt."Bạc Cần vui mừng vì con gái giỏi giang hơn mình nhiều, "Vậy thì tốt."Việt Xán biết câu nói của Bạc Vãn Chiếu chỉ là nói cho có vẻ nhẹ nhàng, bao nhiêu khó khăn đều là cô ấy một mình gánh chịu, cô ở dưới bàn đau lòng nắm lấy tay Bạc Vãn Chiếu.Bạc Vãn Chiếu nhìn cô cười, gắp thức ăn cho cô.Việt Xán: "Hôm nay em ăn cũng khá nhiều rồi."Bạc Vãn Chiếu nói: "Ăn nhiều rồi em cùng tôi đi phòng tập gym."Việt Xán lộ vẻ cười khổ.Bạc Cần thấy hai người trò chuyện thân mật, không khỏi hỏi: "Quan hệ hai đứa tốt lắm hả?""Vâng ạ, quan hệ rất tốt." Việt Xán nhanh chóng trả lời, thừa cơ lại nói, "Dì ơi, cháu sẽ chăm sóc Bạc Vãn Chiếu."Bạc Vãn Chiếu nhìn cô.Việt Xán biết mình nói hơi đột ngột, nhưng vẫn muốn nói, cũng là nói cho Bạc Vãn Chiếu nghe.Bạc Cần ngẩn người, cười nói: "Chị ấy lớn hơn cháu nhiều, đáng lẽ là chị ấy chăm sóc cháu chứ..."Việt Xán nhìn Bạc Vãn Chiếu, "Chúng con chăm sóc lẫn nhau."Bạc Cần không nói gì nữa, ngược lại vui mừng cười, nghĩ bụng con gái có một người bạn như vậy bên cạnh, cũng sẽ không quá cô đơn."Vãn Chiếu, Tết này cháu chắc ở lại Nam Hạ chứ?" Bạc Vân nhắc đến chuyện Tết.Bạc Vãn Chiếu: "Vâng, cháu ở lại Nam Hạ.""Có kế hoạch gì chưa cháu?" Bạc Vân hỏi, rồi lại lén liếc nhìn Bạc Cần một cái.Lúc này Bạc Cần ngẩng đầu, dịu dàng hỏi: "Về nhà ăn cơm cùng nhau nhé con?"Bạc Vãn Chiếu có chút bất ngờ.Việt Xán thở phào nhẹ nhõm. Bạc Vãn Chiếu từ từ rồi sẽ ổn thôi, người cô yêu sau này sẽ càng ngày càng tốt hơn.***Chẳng bao lâu nữa là đến Tết Nguyên Đán.Việt Xán vốn định đưa Bạc Vãn Chiếu về nhà ăn Tết cùng, nhưng năm nay Bạc Vãn Chiếu có thể đoàn tụ với gia đình rồi, tuy hai người phải xa nhau mấy ngày, nhưng cô vẫn thật lòng vui vẻ.Đêm giao thừa, Bạc Vãn Chiếu đến nhà dì. Cô vốn muốn đổi cho họ một căn nhà lớn hơn, nhưng Bạc Cần và Bạc Vân đều nhất quyết không chịu, hiện tại họ đang ở một căn hộ nhỏ hai phòng ngủ, không rộng rãi nhưng ấm cúng.Vì Bạc Vãn Chiếu về ăn Tết, Bạc Cần tạm thời ngủ chung phòng với Bạc Vân, nhường một phòng riêng cho Bạc Vãn Chiếu.Khi Bạc Vãn Chiếu xách theo đủ thứ quà lớn nhỏ đến, căn phòng được trang trí rất đậm không khí Tết, còn dán cả hoa giấy trên cửa sổ, Bạc Vân nói là do Bạc Cần tự tay cắt.Bạc Cần và Bạc Vân đang chuẩn bị bữa cơm tất niên, cô nhìn làn khói bếp lững lờ bốc lên, ngẩn người rất lâu.Bạc Vãn Chiếu bước vào bếp giúp đỡ.Bạc Vân quay đầu lại nói: "Vãn Chiếu, lâu rồi cháu không được nếm tay nghề của mẹ cháu rồi nhỉ?"Bạc Vãn Chiếu và Bạc Cần đồng thời im lặng.Hai mẹ con ở bên nhau vẫn còn chút xa lạ, nhưng sự xa lạ này dần tan biến trong một buổi chiều, dù sao cũng là hai người nương tựa vào nhau mà sống qua ngày, ai cũng không thể bỏ rơi ai.Khi ăn bữa cơm tất niên, Bạc Cần nói nhiều hơn hẳn, hỏi han tình hình của Bạc Vãn Chiếu ở nước ngoài những năm qua. Bà thấy sau khi Bạc Vãn Chiếu về nước, trạng thái tốt hơn trước rất nhiều, trong lòng cũng yên tâm.Bữa cơm tất niên này ăn rất ấm áp, Bạc Cần còn gói lì xì. Trước khi Bạc Cần phát bệnh, hai mẹ con cũng từng ăn những bữa cơm tất niên như vậy, nhưng đã quá lâu rồi.Bạc Vãn Chiếu chụp ảnh bữa cơm tất niên gửi cho Việt Xán."Gửi cho Xán Xán hả con?" Bạc Cần đoán ngay."Vâng ạ." Bạc Vãn Chiếu cười.Trên bàn ăn, Bạc Cần cũng hỏi về chuyện tình cảm của Bạc Vãn Chiếu, Bạc Vãn Chiếu tạm thời chưa định nói với Bạc Cần về mối quan hệ giữa mình và Việt Xán, sợ bà nhất thời không chấp nhận được.Bạc Cần không thúc giục chuyện lớn tuổi nên lấy chồng đi các thứ, bà là người từng trải, đã nếm trải khổ sở của hôn nhân... Huống chi con gái bà có học thức, có năng lực hơn mình, bà tôn trọng lựa chọn của riêng Bạc Vãn Chiếu.So với bữa cơm tất niên ấm cúng của ba người nhà Bạc Vãn Chiếu, bên Việt Xán náo nhiệt hơn nhiều, cả đại gia đình ăn ở khách sạn.Ăn cơm tất niên được một nửa, Việt Xán chạy lên sân thượng khách sạn hít thở không khí, vừa hay thu trọn vào mắt cảnh pháo hoa rực rỡ khắp thành phố.Việt Xán gửi ảnh và video pháo hoa nở rộ cho Bạc Vãn Chiếu, rất nhanh đã nhận được tin nhắn trả lời.
[bwz] Đẹp quá.Bạc Vãn Chiếu đang cùng Bạc Cần và dì xem chương trình văn nghệ đón năm mới, thỉnh thoảng cô lại liếc nhìn điện thoại, lại có tin nhắn mới.
[Việt Xán] Cho chị xem cái còn đẹp hơn nữa nè.Bạc Vãn Chiếu đoán được là gì, nhưng vẫn hỏi:
Gì vậy?Đúng như cô nghĩ, giây tiếp theo Việt Xán gửi một tấm ảnh tự chụp đến, phía sau là pháo hoa rực rỡ, mà nụ cười trên mặt Việt Xán còn rực rỡ hơn cả pháo hoa.Bạc Vãn Chiếu nhìn chằm chằm bức ảnh cười rất lâu rất lâu, lưu lại rồi đặt làm hình nền điện thoại. Cô đứng dậy đi ra ban công, gọi điện video cho Việt Xán.Việt Xán bắt máy ngay.Bạc Vãn Chiếu thấy đầu mũi cô bị gió thổi cho đỏ ửng, "Đừng ở ngoài lâu quá, tối nay lạnh lắm."Việt Xán hướng về phía ống kính cười rạng rỡ: "Chị nói gì đó lãng mạn hơn được không?"Bạc Vãn Chiếu cười một lúc, rồi nói với cô: "Bảo bối, chúc mừng năm mới."Việt Xán trong ống kính rõ ràng ngẩn người một chút, rồi cười càng ngọt ngào hơn: "Oa, chị sến súa vậy á?"Bạc Vãn Chiếu cười đến đôi mắt cong cong dịu dàng, lộ ra hàm răng trắng đều.Việt Xán sắp bị nụ cười này làm mê đắm, "Bạc Vãn Chiếu...""Ừm?""Gặp mặt rồi em muốn nghe chị gọi trực tiếp."----------Tác giả có lời muốn nói:Mấy chương gần đây viết mà làm con tim tôi ấm áp quá đi.Chị Bạc lần sau gọi là ở trên giường luôn rồi ha ha ha ha ha, bé Xán nhà mình ăn uống siêu tốt luôn.