ZingTruyen.Store

Bhtt Edit Ta Tuong Mot Minh My Le

Edit: Hehe.

Thẩm Dạ Lam mang bao rác đến thùng rác chung ngoài hành lang. Lúc quay trở về phòng, cô phát hiện phòng đối diện đèn vẫn đang sáng. Thông qua khe hở ở cửa, cô nhìn thấy Hứa Kiều đang nghiêm túc tẩy trang cho Tô Hi.

Cô chỉ nhìn thoáng qua rồi vội quay đi, trở về phòng mình.

Thẩm Dạ Lam rầu rĩ ngồi trên giường một lúc. Sau đó, cô mới nhớ ra là ban đầu cô đang định đi rửa mặt. Cô đứng dậy đi đến tủ quần áo, lục tìm đồ của mình trong đống đồ mà Lữ Bội ném ra. Nhưng được một lúc thì cô bỗng nhiên dừng tay rồi trở về giường.

Thẩm Dạ Lam lấy điện thoại từ dưới gối lên.

Khi cô đi tìm cửa hàng bánh kem, cô tình cờ thấy có hoạt động khuyến mãi, nạp một trăm tệ* tiền điện thoại liền tặng điện thoại.

[*] một trăm tệ ~ 342.000 VND

Gói cước cực kì ưu đãi, có thể sử dụng đến ba hoặc bốn tháng.

Phần doanh bạ chỉ có một số điện thoại, mà lại là số do đối phương cưỡng ép cô lưu lại. Thẩm Dạ Lam xuất phát từ lịch sự nên mới lưu lại, cô không nghĩ tới sẽ liên hệ sớm đến như vậy.

Ban đầu...

Cô tính toán sẽ đem số điện thoại của Hứa kiều lưu lại.

Hiện tại ngẫm lại, mục tiêu này có lẽ rất khó đạt được.

Thẩm Dạ Lam nhớ đến gói cước không miễn phí cho tin nhắn, tự dưng cảm thật có chút đau ví. Sau một hồi lưỡng lự, cô quyết định gõ lời chào hỏi và chuyện mà mình muốn biết ở một cái tin nhắn.

Người nhận được ghi chú là "Mũ choàng đen".

Nội dung là: "Chị đến nơi chưa? Xin lỗi vì đã làm phiền chị tối nay, tôi hy vọng không ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của chị. Tôi chỉ muốn hỏi một chút, chị có biết cách nào đến đánh ngất một người nhưng phải an toàn và hiệu quả không?"

Sau khi gửi đi, Thẩm Dạ Lam nghĩ rằng đối phương hẳn là không trả lời ngay. Bình tĩnh lại, cô đi sắp xếp lại quần áo rồi đi đến phòng tắm bên ngoài.

Kết quả vừa bước đến cửa, cô liền nghe thấy di động rung lên ——

Không phải tin nhắn, mà là gọi điện đến.

Thẩm Dạ Lam đành phải quay lại, cầm điện thoại nhìn thoáng qua, quả nhiên là người kia gọi điện thoại đến.

Giọng của Đông Thanh mang theo ý cười đầy hứng thú: (¬‿¬)

"Làm sao rồi? Ai chọc nhóc? Nhóc là muốn bảo vệ mình hay là muốn chủ động tấn công? Vấn đề này ta cũng không thể miêu tả đơn giản cho nhóc được. Dù sao, nhóc một chút thân thủ đều không có, ta cũng khuyên nhóc đừng đánh lung tung, nhẹ thì đánh không ngất, nặng thì đánh chết người, rất nguy hiểm."

Thẩm Dạ Lam thất vọng trả lời: "A." (ー ー;)

Như vậy sao.

Cô mấp máy môi, nói một tiếng cảm ơn, đang muốn cúp điện thoại, bỗng nhiên nghe thấy đối phương nói tiếp: "Nhóc có suy xét đến việc bái ta làm thầy không?"

Thẩm Dạ Lam nhất thời không rõ vấn đề đột nhiên nhảy tới, mờ mịt hỏi: "Cái gì?"

(・ _ ・ ヾ

Đông Thanh ở đầu bên kia kiên nhẫn lặp lại: "Nhóc có muốn bái ta làm thầy không? Nghiêm túc học 5 năm, ta nghĩ nhóc sẽ học được chiêu này."

Nghe thấy đề nghị này, Thẩm Dạ Lam có chút tâm động.

Cô chưa bao giờ nghĩ tới chính mình sẽ đi học tập những chuyện này...... Nếu nói khó nghe một chút, chính là học cách đánh nhau của học sinh hư, của xã hội đen. Nói dễ nghe một chút, chính là học võ phòng thân của những đứa trẻ nhà có tiền mới có thể học được.

Nhưng bất kể là cái nào, đều cách Thẩm Dạ Lam rất xa.

Cho nên ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô chính là:

Có lẽ về sau sẽ không có người dám bắt nạt chính mình đi?

Hơn nữa......

Nói không chừng cô còn có thể bảo hộ Hứa Kiều.

Trong phút chốc, Thẩm Dạ Lam lại nghĩ tới ngày ấy, khi cô vô tình đi đến khu vực đánh nhau hỗn loạn kia. Dưới ánh hoàng hôn, nữ sinh xinh đẹp đang ngồi trên chiếc ghế gỗ, tay cầm một tờ giấy hình vuông màu hồng, tập trung ngồi gấp hoa hồng giấy.

Một người xinh đẹp như vậy, tay đẹp như vậy, cũng chỉ xứng với công việc tinh xảo.

Làm loại chuyện nguy hiểm như đánh nhau, cảm giác đang phí phạm của trời.

Suy nghĩ nhiều lần, Thẩm Dạ Lam mới trả lời Đông Thanh: "Nhưng mà, tôi hiện tại vẫn đang là học sinh, hơn nữa chúng ta không ở cùng một khu vực, tôi làm sao để học từ chị được?"

Đông Thanh nhẹ nhàng nói: "Đơn giản, ta rảnh sẽ qua đó dạy nhóc vài chiêu, còn lại nhóc cứ tập luyện là được."

Thẩm Dạ Lam gật gật đầu, ý thức được đối phương nhìn không thấy, lại bổ sung nói: "Được rồi, cảm ơn chị."

Đông Thanh cười cười: (^ ▽ ^)

"Ai nha, đừng vội cảm ơn, đúng rồi, gần tới nhớ ăn béo lên xíu nha."

Thẩm Dạ Lam: "?" (・ ・;)???

Đông Thanh: "Nghe nói là nhiều chút thịt thì lúc bị đánh mới đỡ đau hơn—— tóm lại, nếu là lần đầu tiên huấn luyện xong mà nhóc còn có thể cảm ơn ta, đến lúc đó nhóc nói lời cảm ơn cũng không muộn."

"Còn nữa, nhóc con, nhớ kỹ tên của ta, ta tên là Đông Thanh."

.......

Rất nhanh, Thẩm Dạ Lam liền biết ẩn ý câu nói của Đông Thanh là gì.

Lần đó sau khi tan học, cô đang đi trong ngõ nhỏ, bỗng nhiên bị người kéo đến góc tối, kế tiếp ——

Toàn bộ tâm trí của Thẩm Dạ Lam chỉ còn lại một suy nghĩ:

Bị Đông Thanh đánh, cùng với bị côn đồ trong trường đánh, rốt cuộc có cái gì khác nhau?

Đông Thanh đánh càng đau hơn?

Trận đầu bị đánh, cô hốt hoảng, chỉ nhớ rõ bảo vệ đầu mình. Lần thứ hai, bóng ma tâm lý với cô vẫn rất lớn, lại bị đánh rất đau – đau đớn đã buộc cô học những điểm yếu trên cơ thể con người, những vị trí nào cực kì yếu ớt không nên đụng tới, hay những vị trí bình thường lại đánh đau muốn chết......

Trên người Thẩm Dạ Lam thường xuyên có vết thương.

Nếu không phải biết cô vẫn là học sinh, đi học còn phải đối mặt với lão sư và bạn bè. Không thì ngay cả khuôn mặt của cô Đông Thành đều sẽ không bỏ qua.

Ở thời điểm Thẩm Dạ Lam suy tư người này có phải là đang tìm cơ hội lấy oán trả ơn chính mình không ——

Cho đến một lần nọ, đang trên đường đi học, cô bị học sinh ở trường bên cạnh chặn lại muốn thu phí bảo hộ.

Cô đang thất thần, đối phương lại có điệu bộ không tốt, giơ tay lên muốn đặt lên vai cô, giọng điệu hung hăng: "Này, mày đứng lại cho tao......"

"A a a a a!"

Thẩm Dạ Lam nghe thấy tiếng kêu, cô hoảng sợ, phản ứng lại mới phát hiện chính mình theo bản năng vặn cánh tay của người trước mặt.

Cô buông tay cũng không phải mà không buông tay cũng không được.

Nhưng mà trải qua chuyện này, cô đã cam tâm tình nguyện bị đánh. Đương nhiên là cơ hội để cô đánh trả một hai lần càng nhiều hơn, tuy là vẫn có chút miễn cưỡng.

......

"Được rồi, tui tới liền ——"

Chiều hôm nay, Thẩm Dạ Lam lại mới bị đánh, quần áo trên người cũng bẩn theo. Cô tước tiên vào phòng tắm, kết quả quên khóa cửa. Tô Hi vừa mới trở về liền chạy đến mở cửa phòng tắm.

"Chậm đã!" Thẩm Dạ Lam chỉ kịp cầm quần áo che thân thể từ phần ngực trở xuống, giây tiếp theo liền cùng Tô Hi bốn mắt nhìn nhau.

Nụ cười trên mặt Tô Hi cứng đờ, rồi mới lui về phía sau: "Ai, sao cậu không khóa cửa?"

Rõ ràng chính mình mới là người bị mạo phạm, Thẩm Dạ Lam lại chỉ là rũ mắt nói: "Đã quên, xin lỗi."

Tô Hi liếc mắt nhìn thấy trên vai cô một mảng xanh tím, trên cổ cũng có dấu vết bị người bóp cổ. Nàng kinh ngạc, vừa lui về vừa đóng cửa, vừa đóng được một nửa lại dò đầu vào hỏi:

"Này, cậu bị người ta đánh phải không?"

Thẩm Dạ Lam cầm quần áo che chắn bên trên, mím môi, trả lời: "Không phải."

Tô Hi "Ồ" một tiếng, đóng cửa lại đi ra ngoài, quay đầu liền đem chuyện này nói với Hứa Kiều.

"Kiều Kiều tỷ, chị có biết em mới thấy gì không?!" Tô Hi chạy đến trong phòng Hứa Kiều, ôm lên cún con đã hoàn toàn lành lặn, tay vuốt ve nó, nàng chạy đến trước mặt Hứa Kiều, cường thế bá chiếm lực chú ý của nàng.

Hứa Kiều ánh mắt đều ở trên đề bài, không để ý mà trả lời nàng: "Thấy cái gì?"

Tô Hi nâng lên hai chân bé cún lên, khoa tay múa chân nói: "Em nhìn thấy trên người Thẩm Dạ Lam —— toàn là vết thương, vừa nhìn là biết bị người khác đánh, ôi trời ạ, có khi nào cậu ta bị người khác bắt nạt không?"

Hứa Kiều dừng bút một chút, "Em hỏi cậu ta chưa, cậu ta nói thế nào?"

Tô Hi hoang mang nói: "Họ Thẩm kia nói là không ai cả. Ai da, nhìn cậu ta đúng kiểu là cái hũ nút, bị đánh cũng sẽ không hé răng cũng chẳng cáo trạng. Chị, chúng ta có nên giúp cậu ta giải quyết không nha?"

Hứa Kiều nghĩ đến hệ thống gần đây cũng không thông báo, hơi nhíu mày.

Hẳn là không phải gặp khó khăn.

Hoặc là nói, liền tính là khó khăn, cũng là khó khăn mà nữ chủ có thể giải quyết đi?

Nàng ngừng suy nghĩ, suy nghĩ một hồi lâu, cho đến khi Tô Hi lại một lần lặp lại, nàng mới chậm rãi nói: "Cậu ta nói không phải, vậy không phải, thiếu quản chuyện người khác, hôm nay bài tập làm xong sao?"

Tô Hi ôm bé cún xoay người liền đi: "Kiều Kiều tỷ hảo, tái kiến!"

Nhưng mà đi tới cửa, nàng lại lùi lại hai bước, không biết nghĩ tới cái gì, trên mặt lộ ra một loại bừng tỉnh đại ngộ, lại khiếp sợ, đột nhiên quay đầu nhìn Hứa Kiều nói:

Σ (° △ ° |||)

"Cơ mà khoan đã! Chị! Chị...... Hay là......"

Hứa Kiều không nhanh không chậm mà ngước mắt xem: "Sao?"

Tô Hi liếm liếm môi: "Chính là, chị có biết có một loại người, tâm lý đặc biệt biến thái, thích ngược đãi chính mình, xuống tay cực kì tàn nhẫn, yêu thích kỳ ba, chị có từng nghe tới chưa?"

\ (º □ º l | l) /

Nàng càng nói càng hăng hái: "Ai ui, kia không phải là cậu ta tự đánh chứ? Liền...... chị hiểu mà đúng không? Em nghe nói, có chút tình huống cực đoan, tinh thần cùng thân thể ngược lại có thể...... Ừm, chị hiểu đúng không?"

ヽ ( ̄д ̄) ノ

Hứa Kiều: "......" ( ̄_ ̄) ・ ・ ・

Nàng nheo nheo mắt, trên dưới đánh giá Tô Hi, sau một lúc lâu buồn bực nói: "Làm sao, chị thấy em hình như rất hiểu?"

Tô Hi tự dưng thấy gió lạnh thổi qua, cổ hơi rụt lại, lòng bàn chân chạy nhanh rời đi.

Trước khi đi nàng còn không quên đúng lý hợp tình mà nói: "Vốn dĩ chính là như vậy!"

('ε')

"Có cái từ chị nghe qua chưa? Run M đó! Chính là cậu ta như vậy!"

Tác giả:

Thẩm Dạ Lam: Ta thích dây thừng thật. Nhưng mà, không phải là dùng trên người của ta.

Hehe: Nay mới để ý là lâu lâu hay có mấy câu mà tác giả đệm thêm, bình thường ko để ý mấy.

('。 • ᵕ • 。')

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store