Bhtt Edit Ta Dua Vao Gacha O The Gioi Hoang Vu Tich Tru Hang Hoa
Lâm Nhiễm lúc này không vội xem điện thoại. Cô trở về nhà, rửa sạch tay, rồi chợt nhớ ra mình đã khiến Mạc Thư Ngữ khóc. Nghĩ đến điều đó, cô có chút áy náy, nhưng trước giờ cô chưa từng có bạn bè, cũng không biết làm sao để dỗ dành người khác.Lâm Nhiễm đưa tay tháo sợi dây buộc tóc, mái tóc dài phía sau buông xõa xuống. Cô khẽ vỗ nhẹ sau gáy, rồi quyết định đi ra cửa.Nếu đã khiến người ta khóc, vậy thì ít nhất cũng nên qua xin lỗi một tiếng. Dù sao, sau này có khi cô còn phải nhờ Mạc Thư Ngữ giúp rút thẻ. Nghĩ vậy, Lâm Nhiễm rời khỏi nhà, đi đến trước cửa căn hộ của Mạc Thư Ngữ và gõ cửa.Rất nhanh, có người ra mở cửa. Vừa thấy là Mạc Thư Ngữ, Lâm Nhiễm còn chưa kịp nói gì, cô ấy đã xoay người đi vào phòng, thậm chí còn trực tiếp đi thẳng về phòng riêng.Toàn bộ quá trình, Lâm Nhiễm chưa kịp nói một câu nào. Nhưng tiểu đoàn tử lại rất quen thuộc với cô, chạy tới ôm chặt lấy cô. Lâm Nhiễm mỉm cười, cúi người ôm lấy nhóc con vào lòng, tiểu đoàn tử vui vẻ híp mắt lại.Lâm Nhiễm xoa đầu nhóc con, cười hỏi:"Nhuyễn Nhuyễn có ngoan không?""Con có ngoan! Muốn di di!" Tiểu đoàn tử ngọt ngào làm nũng, cái đầu nhỏ cũng theo đó mà khẽ rung rinh.Nhìn bộ dáng đáng yêu của nhóc con, Lâm Nhiễm khẽ cong khóe mắt. Nhưng nhớ đến chuyện của Mạc Thư Ngữ, cô chần chừ một chút rồi nói:"Ta đi tìm mẹ ngươi trước, lát nữa quay lại chơi với ngươi có được không?"Tiểu đoàn tử ngoan ngoãn gật đầu:"Tốt ~""Thật ngoan."Lâm Nhiễm bóp nhẹ bàn tay nhỏ của nhóc con, sau đó đặt bé xuống đất để tiếp tục chơi đùa.Lúc này, Trình Diễm Hồng thấy cô đến liền hỏi:"Lâm Nhiễm, bên ngoài vừa rồi là chuyện gì vậy? Ngươi không sao chứ?""Không có gì, đều giải quyết xong rồi, ngài không cần lo lắng."Lâm Nhiễm vừa nói vừa chỉ vào phòng của Mạc Thư Ngữ:"A di, ta tìm Tiểu Mạc bác sĩ có chuyện muốn nói.""À, vậy ngươi vào đi. Nhuyễn Nhuyễn có ta đây, ngươi cứ tự nhiên."Trình Diễm Hồng mỉm cười, ôm lấy tiểu đoàn tử, sau đó đi sang phòng đối diện chơi với con mèo nhỏ.Lâm Nhiễm đứng ngoài phòng Mạc Thư Ngữ, có chút lúng túng. Sau khi vào, cô nên nói gì đây?Cô bối rối vò vò tóc. Dỗ dành người khác quả thật còn khó hơn chém giết zombie nhiều!Cô hít sâu mấy hơi, như thể lấy hết quyết tâm, cuối cùng cũng đưa tay gõ cửa.Vài giây sau, bên trong vang lên giọng nói của Mạc Thư Ngữ:"Ta vốn không khóa cửa, vào đi."Mạc Thư Ngữ nói xong thì tiếp tục quay lại phòng, cô đang gấp quần áo cho nhóc con, không thèm nhìn Lâm Nhiễm lấy một cái, cũng không lên tiếng nữa.Lâm Nhiễm mím môi, đi vòng sang bên kia giường, ít nhất cũng có thể nhìn thấy mặt Mạc Thư Ngữ. Chỉ là khuôn mặt cô ấy lúc này không biểu lộ cảm xúc gì, cũng chẳng thèm liếc cô một cái.Lâm Nhiễm do dự một chút, rồi nói:"Xin lỗi, ta không cố ý làm ngươi khóc. Ta chỉ không muốn ngươi lo lắng. Ngươi đừng giận có được không? Ta biết sai rồi."Thật ra, Mạc Thư Ngữ đã nguôi giận từ lâu. Cô chỉ muốn xem thử Lâm Nhiễm sẽ nói gì.Nghe thấy Lâm Nhiễm ngoan ngoãn nhận lỗi, cô mím môi, cố nhịn không để lộ nụ cười.Cô cố ý không nhìn Lâm Nhiễm, tiếp tục gấp quần áo, giọng nói trầm thấp:"Ngươi sai chỗ nào rồi?"Lâm Nhiễm cẩn thận quan sát sắc mặt của cô ấy, hai tay căng thẳng giấu ra sau lưng, nắm chặt:"Sai ở chỗ không nên quá mạo hiểm, không nên không quan tâm đến an toàn của bản thân. Sau này ta sẽ chú ý, ngươi đừng giận nữa, được không?"Nói xong, cô còn nhích lại gần Mạc Thư Ngữ hơn một chút.Mạc Thư Ngữ không quay lại nhìn cô, vẫn tiếp tục gấp quần áo, như thể lơ đãng nói:"Ta đâu phải ai của ngươi, chuyện của ngươi ta vốn không có quyền can thiệp. Là ta tự lo chuyện bao đồng thôi, ta cũng không có tư cách tức giận.""Không phải, không phải! Là lỗi của ta!"Lâm Nhiễm vội vàng phủ nhận, giọng nói chân thành:"Ngươi đối với ta rất quan trọng. Ta không giỏi dỗ dành người khác, nhưng ngươi đừng giận có được không?"Câu "Ngươi rất quan trọng" khiến Mạc Thư Ngữ hơi giật mình. Cô nhanh chóng mím môi, sợ rằng khóe môi cong lên sẽ bị phát hiện.Cô nhẹ giọng đáp:"Ừm, đã nói là không giận nữa. Nhưng sau này nếu ngươi còn đi ra ngoài, nhất định phải chú ý an toàn."Thấy Mạc Thư Ngữ cuối cùng cũng chịu nhìn mình, Lâm Nhiễm nhẹ nhõm thở phào.Hai tay cô lúc này mới thả lỏng, không còn căng thẳng như trước."Được, ta nhất định sẽ cẩn thận."Mạc Thư Ngữ nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của cô, cảm giác như đang huấn luyện một con chó lớn.Cô kìm nén ý nghĩ muốn vươn tay xoa đầu Lâm Nhiễm, nhưng cuối cùng vẫn bước lên một bước, nhẹ nhàng chạm vào vết thương trên má cô.Lâm Nhiễm ngoan ngoãn đứng yên, ánh mắt chỉ nhìn mỗi Mạc Thư Ngữ trước mặt.Ngón tay cô ấy nhẹ nhàng lướt qua vết thương, sau đó lên tiếng:"Ngươi ngồi lên giường đi, ta đi lấy thuốc dán vết thương."Lâm Nhiễm vừa định từ chối, nhưng sợ lại khiến người ta buồn, vội vàng ngoan ngoãn gật đầu:"Được, vậy ta chờ ngươi."Cô ngồi xuống mép giường, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra. Dỗ dành người khác đúng là quá khó!Mạc Thư Ngữ tâm trạng tốt, mở hộp thuốc ra lấy băng dán.Vết thương của Lâm Nhiễm không lớn, nhưng cô sợ sau này nếu tiếp xúc với máu zombie thì sẽ nguy hiểm, nên vẫn phải cẩn thận băng bó lại.Nàng từ trong hòm thuốc lấy ra một miếng băng dán vết thương dành cho trẻ em. Trên miếng băng có hình một con mèo nhỏ đáng yêu. Mạc Thư Ngữ mỉm cười, dự định dán nó lên cho "Đại Cẩu Cẩu".Nàng bước nhanh trở về phòng, vừa vặn thấy Lâm Nhiễm đang ngoan ngoãn ngồi trên giường, chờ đợi mình.Mạc Thư Ngữ xé miếng băng dán, cúi xuống dán lên vết thương trên má phải của Lâm Nhiễm. Sau khi dán xong, nàng hài lòng gật đầu, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua má Lâm Nhiễm."Chờ vết thương lành rồi thì gỡ ra là được."Lâm Nhiễm cảm thấy nơi vừa bị chạm vào có chút ngứa, liền nói cảm ơn."Được, cảm ơn.""Không cần khách sáo. Vậy lát nữa ngươi có còn ra ngoài không?" Mạc Thư Ngữ hỏi, nghĩ một chút rồi bổ sung: "Nếu ngươi không tiện nói thì cũng có thể không cần trả lời.""Không sao, ta có thể nói. Lát nữa ta vẫn sẽ đi, ta còn phải giết thêm ít zombie. Hơn nữa, siêu thị dưới lầu vẫn chưa chuyển hết đồ, ta định nhân tiện lấy thêm ít thứ." Lâm Nhiễm thành thật khai báo kế hoạch của mình.Mạc Thư Ngữ hài lòng gật đầu."Ừm, nhớ chú ý an toàn, đừng để bản thân bị thương nữa.""Được, lần này ta nhất định sẽ cẩn thận."Thấy Mạc Thư Ngữ không còn giận nữa, Lâm Nhiễm cười cười:"Vậy ta đi xuống trước. Tranh thủ giết thêm một ít zombie trước khi trời tối.""Ừm, vậy lát nữa qua đây ăn cơm tối." Mạc Thư Ngữ nhíu mày nhìn Lâm Nhiễm, dặn dò."Được, vậy lát nữa gặp. Ta đi đây.""Ừm, lát nữa gặp."Mạc Thư Ngữ tiễn Lâm Nhiễm ra cửa, khóe môi không giấu được nụ cười. Nàng cảm thấy hôm nay Lâm Nhiễm ngoan đến lạ, không hiểu sao trước đây mình lại không nhận ra Lâm Nhiễm dễ trêu chọc đến vậy.Trình Diễm Hồng từ trong phòng khách bước ra, thấy Lâm Nhiễm đã rời đi, liền hỏi:"Sao thế? Hai đứa cãi nhau à?""Không có cãi nhau."Mạc Thư Ngữ cười rạng rỡ, nhận lấy tiểu đoàn tử từ tay Trình Diễm Hồng, ôm nhóc con hôn một cái, làm tiểu đoàn tử cười khanh khách."Yêu mẹ ~" Tiểu đoàn tử nũng nịu nói."Mẹ cũng yêu Nhuyễn Nhuyễn." Mạc Thư Ngữ cười, tiếp tục chơi với nhóc con.Ở một bên khác, Lâm Nhiễm đeo ba lô, cầm thanh đường đao trong tay, một lần nữa xuống lầu. Khi đi ngang qua tầng năm, quả nhiên thấy Tưởng Hiểu Vân và con trai Lâm Lôi đang đi lòng vòng.Lâm Nhiễm không do dự, đá Lâm Lôi ngã xuống đất, tiện thể đạp luôn Tưởng Hiểu Vân khiến bà ta không thể đứng dậy. Nhìn hai mẹ con bọn họ ngã sóng soài, nàng cũng chẳng thèm để ý, tiếp tục đi xuống.Ra khỏi cửa tòa nhà, nhìn quanh không thấy con zombie nào, nàng bèn đổi hướng, đi đến một khoảng trống, nơi có năm, sáu con zombie đang lảng vảng. Vừa thấy Lâm Nhiễm lao tới, bọn chúng có vẻ hơi ngẩn ra.Bình thường chỉ có con người chạy trốn, chứ chưa bao giờ thấy ai lại chủ động xông vào giữa bầy zombie. Nhưng lũ quái vật này không có trí khôn, vừa ngửi thấy mùi người sống liền đồng loạt lao tới.Lâm Nhiễm linh hoạt né tránh, dễ dàng thoát khỏi đợt tấn công đầu tiên. Nàng nghiêng người đạp một con zombie ngã xuống, đồng thời vung đường đao chém mạnh xuống đầu một con khác.Không chần chừ, nàng thu đao, xoay người bổ xuống đầu con zombie phía sau. Sau đó, tiếp tục vung đao chém xuống đầu con thứ ba.Vài phút sau, xung quanh nàng chỉ còn lại những xác zombie nằm la liệt.Lâm Nhiễm không có thời gian nghỉ ngơi, tiếp tục tìm kiếm và tiêu diệt zombie trong khu dân cư.Hành động của nàng nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người sống sót trên tầng 9.Hôm nay đã cắt nước, khiến nhiều người càng thêm hoang mang. Mặc dù TV vẫn đang phát những bản tin trấn an dân chúng, nhưng ai cũng hiểu rõ rằng tình hình không hề lạc quan.Trên nhóm chat của khu chung cư:Vương Hạo (302): Thảo, ta có hoa mắt không vậy? Mau lại đây xem! Người đang giết zombie dưới lầu có phải là Lâm Nhiễm không? Không phải nói nàng bị đánh chết rồi sao? Sao nhìn vẫn sống khỏe thế này?Vương Đông (704): Không thể nào! Chắc chắn Hồ Học Thành đã bắn chết nàng rồi. Ngươi nhìn nhầm rồi. Đợi ta qua xem thử.Vương Đông chạy ra ban công, nhìn xuống, liền thấy Lâm Nhiễm đang nhanh nhẹn vung đao chém giết zombie.Hắn sợ đến mức tựa người vào lan can, lẩm bẩm:"Không thể nào, chuyện này không thể nào..."Mã Soái (801): Ta cũng thấy rồi! Đúng là Lâm Nhiễm! Nàng vẫn mặc bộ đồ thể thao bóng chày đó.Vương Ngọ Dương (1103): Vậy Hồ ca đâu? Vừa rồi trong tòa nhà không phải có tiếng súng vang lên sao?Không ai trả lời.Hầu hết những người còn sống trong tòa nhà đều đã chạy ra cửa sổ, nhìn chằm chằm cảnh tượng dưới lầu.Lâm Nhiễm vẫn điên cuồng chém giết, xung quanh nàng là xác zombie chất đống. Nhìn nàng lúc này chẳng khác gì một "Thần chết thu hoạch linh hồn".Ngô Kỳ (1104): Nàng ta vẫn là con người sao? Sao không thấy mệt mỏi gì hết vậy?Vương Ngọ Dương (1103): Thật sự quá mạnh mẽ! Zombie kinh khủng như vậy mà Lâm Nhiễm trông chẳng hề sợ hãi.Tiết Nguyên (4004): Nói thừa! Lâm Nhiễm có thể so với mấy người các ngươi sao? Chúng ta có nàng ở đây đúng là phúc đức!Vương Đông (704): Đúng đúng! Chúng ta phải dựa vào Lâm Nhiễm mới được!Vương Văn 1104:
@Lâm Nhiễm, có thể nào tặng ít đồ qua đây không? Chúng ta thật sự nguyện ý dùng tiền mua. Con trai của ta không thể tiếp tục chịu đói được nữa. Ngươi là người tốt, chắc hẳn sẽ không từ chối mọi người chứ?Diệp Lệ 1103:
Đúng vậy! @Lâm Nhiễm, ngươi chính là hy vọng duy nhất của cả tòa nhà chúng ta. Nếu như ngươi có thể giúp đỡ mọi người, tất cả đều sẽ rất biết ơn ngươi.Trương Minh 2001:
@Lâm Nhiễm, Lâm tỷ, những thứ thuốc men và đồ ăn của ngươi, giá cả có thể thương lượng. Ngươi muốn bao nhiêu cũng được. Nếu không đủ, nhà ta còn có thỏi vàng, ta đều có thể đưa cho ngươi. Van cầu ngươi hãy gửi cho ta ít vật tư đi!Vương Chí Siêu 203:
Đúng vậy, Lâm Nhiễm, ngươi còn nhớ ta không? Ta là bảo an của tiểu khu, lần trước lúc xe tải chở vật tư vào, ta còn giúp ngươi một tay mà. Người với nhau thì nên có qua có lại, lần này ngươi cũng giúp ta một chút đi!
---Khi con người rơi vào tình huống nguy hiểm, một khi tìm thấy một con đường sống, họ sẽ níu chặt lấy nó như một cọng rơm cứu mạng. Rõ ràng, khi thấy Lâm Nhiễm không có chuyện gì, mà ngược lại Hồ Học Thành lại im hơi lặng tiếng, mọi người lập tức thay đổi thái độ, muốn từ Lâm Nhiễm lấy được lợi ích. Dù sao, trước khi những quái vật này xuất hiện, Lâm Nhiễm chỉ là một người bình thường, so với Hồ Học Thành chắc chắn dễ nói chuyện hơn nhiều.Lâm Nhiễm giết zombie một lúc thì cảm thấy hơi mệt, liền chậm rãi đi về phía siêu thị nhỏ. Khu vực này zombie đã bị tiêu diệt sạch, nhưng vẫn có một số con từ bên ngoài tiểu khu tiếp tục tràn vào, nhắm về phía sân bên trong mà lao tới.Sau khi quay lại siêu thị nhỏ, cô khóa cửa, uống một chai nước điện giải, rồi bật điều hòa để nghỉ ngơi. Thực ra, những thứ hữu dụng ở đây cô cũng gần như lấy đủ rồi. Tuy nhiên, trong tủ lạnh vẫn còn khá nhiều đồ ăn. Nghĩ ngợi một lúc, Lâm Nhiễm quyết định lấy chúng về trước, tránh để người khác tìm thấy mà hưởng lợi, như vậy chẳng phải công sức cô bỏ ra sẽ uổng phí sao?Những ngày tới, mọi người có thể ăn trước số thực phẩm này. Nghĩ vậy, cô thu toàn bộ đồ trong hai cái tủ lạnh vào không gian của mình.Sau khi suy nghĩ một chút, Lâm Nhiễm lấy một túi ni-lông lớn, rồi lấy ra một ít thực phẩm từ tủ lạnh trong không gian bỏ vào túi. Cô dự định khi đi ngang qua tầng 9 sẽ mang ít đồ ăn cho cặp vợ chồng già kia. Dù sao họ cũng chưa từng bỏ đá xuống giếng, thậm chí còn giúp cô nói đỡ vài câu.Sau khi hoàn thành những việc này, Lâm Nhiễm tiếp tục tìm kiếm kỹ hơn trong siêu thị nhỏ. Quả nhiên, cô lại tìm thấy rong biển khô, mộc nhĩ, ngân nhĩ, đậu phụ trúc và một số thực phẩm khô khác. Cô cũng cất tất cả những thứ này vào trong không gian, lúc này không gian gần như đã đầy.Nhận ra trong ba lô của mình vẫn còn chỗ trống, Lâm Nhiễm quyết định lấy thêm một ít đồ chơi, búp bê nhồi bông trong siêu thị bỏ vào túi. Nhuyễn Nhuyễn chắc chắn sẽ rất thích những thứ này!
@Lâm Nhiễm, có thể nào tặng ít đồ qua đây không? Chúng ta thật sự nguyện ý dùng tiền mua. Con trai của ta không thể tiếp tục chịu đói được nữa. Ngươi là người tốt, chắc hẳn sẽ không từ chối mọi người chứ?Diệp Lệ 1103:
Đúng vậy! @Lâm Nhiễm, ngươi chính là hy vọng duy nhất của cả tòa nhà chúng ta. Nếu như ngươi có thể giúp đỡ mọi người, tất cả đều sẽ rất biết ơn ngươi.Trương Minh 2001:
@Lâm Nhiễm, Lâm tỷ, những thứ thuốc men và đồ ăn của ngươi, giá cả có thể thương lượng. Ngươi muốn bao nhiêu cũng được. Nếu không đủ, nhà ta còn có thỏi vàng, ta đều có thể đưa cho ngươi. Van cầu ngươi hãy gửi cho ta ít vật tư đi!Vương Chí Siêu 203:
Đúng vậy, Lâm Nhiễm, ngươi còn nhớ ta không? Ta là bảo an của tiểu khu, lần trước lúc xe tải chở vật tư vào, ta còn giúp ngươi một tay mà. Người với nhau thì nên có qua có lại, lần này ngươi cũng giúp ta một chút đi!
---Khi con người rơi vào tình huống nguy hiểm, một khi tìm thấy một con đường sống, họ sẽ níu chặt lấy nó như một cọng rơm cứu mạng. Rõ ràng, khi thấy Lâm Nhiễm không có chuyện gì, mà ngược lại Hồ Học Thành lại im hơi lặng tiếng, mọi người lập tức thay đổi thái độ, muốn từ Lâm Nhiễm lấy được lợi ích. Dù sao, trước khi những quái vật này xuất hiện, Lâm Nhiễm chỉ là một người bình thường, so với Hồ Học Thành chắc chắn dễ nói chuyện hơn nhiều.Lâm Nhiễm giết zombie một lúc thì cảm thấy hơi mệt, liền chậm rãi đi về phía siêu thị nhỏ. Khu vực này zombie đã bị tiêu diệt sạch, nhưng vẫn có một số con từ bên ngoài tiểu khu tiếp tục tràn vào, nhắm về phía sân bên trong mà lao tới.Sau khi quay lại siêu thị nhỏ, cô khóa cửa, uống một chai nước điện giải, rồi bật điều hòa để nghỉ ngơi. Thực ra, những thứ hữu dụng ở đây cô cũng gần như lấy đủ rồi. Tuy nhiên, trong tủ lạnh vẫn còn khá nhiều đồ ăn. Nghĩ ngợi một lúc, Lâm Nhiễm quyết định lấy chúng về trước, tránh để người khác tìm thấy mà hưởng lợi, như vậy chẳng phải công sức cô bỏ ra sẽ uổng phí sao?Những ngày tới, mọi người có thể ăn trước số thực phẩm này. Nghĩ vậy, cô thu toàn bộ đồ trong hai cái tủ lạnh vào không gian của mình.Sau khi suy nghĩ một chút, Lâm Nhiễm lấy một túi ni-lông lớn, rồi lấy ra một ít thực phẩm từ tủ lạnh trong không gian bỏ vào túi. Cô dự định khi đi ngang qua tầng 9 sẽ mang ít đồ ăn cho cặp vợ chồng già kia. Dù sao họ cũng chưa từng bỏ đá xuống giếng, thậm chí còn giúp cô nói đỡ vài câu.Sau khi hoàn thành những việc này, Lâm Nhiễm tiếp tục tìm kiếm kỹ hơn trong siêu thị nhỏ. Quả nhiên, cô lại tìm thấy rong biển khô, mộc nhĩ, ngân nhĩ, đậu phụ trúc và một số thực phẩm khô khác. Cô cũng cất tất cả những thứ này vào trong không gian, lúc này không gian gần như đã đầy.Nhận ra trong ba lô của mình vẫn còn chỗ trống, Lâm Nhiễm quyết định lấy thêm một ít đồ chơi, búp bê nhồi bông trong siêu thị bỏ vào túi. Nhuyễn Nhuyễn chắc chắn sẽ rất thích những thứ này!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store