ZingTruyen.Store

Bhtt Edit Su Ton Thinh Nguoi Dung Dan Diem Giang Han


Chương 7: Rắc rối

Sau khi biết rõ chân tướng sự việc, Lục Ngạn và Phương Trạch Liễu Nghị cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Cuối cùng, với những bằng chứng xác thực này, nếu đối phương muốn gây khó dễ, họ cũng có lý.

Khi Yến Li theo Dung Y từ Linh Kiếm Đường bước ra, nàng vẫn còn hơi hoảng hốt.

Nàng nhìn Dung Y, không khỏi hỏi: "Sư tôn, người thật sự chỉ lấy một thanh kiếm thôi sao?"

Dung Y mỉm cười, phong tình vạn chủng: "Sao có thể, đối phó với loại cặn bã đó, chỉ bắt hắn đền một thanh kiếm thì sao đủ? Ít nhất cũng phải khiến hắn tán gia bại sản."

Yến Li không tin nổi, hỏi: "Vậy... là bao nhiêu?"

Dung Y giơ hai ngón tay, Yến Li run rẩy hỏi: "Hai mươi vạn?"

"Ừ hứ ~" Dung Y đắc ý, ôm lấy Yến Li: "Tiếc quá, nếu không phải chưởng môn sư huynh lấy Phá Vọng Phong ra uy hiếp, ta còn có thể vặt thêm chút nữa!"

Dung Y nói, còn làm động tác đâm tiền.

Yến Li thấy lạnh sống lưng, chợt nhận ra, Dung Y bị Lục Ngạn gọi về...

Hình như là do nàng chạy đi báo với Lục Ngạn rằng Dung Y biến mất.

Yến Li bỗng thấy hơi chột dạ.

"Nói mới nhớ? Lão già đó làm sao biết ta không có ở đó, Tiểu Li Nhi sao lại xuất hiện ở Linh Kiếm Đường?" Dung Y đột nhiên ghé sát mặt, nhìn chằm chằm Yến Li, đôi mắt màu nhạt phản chiếu vẻ chột dạ của nàng.

Nàng ghé rất gần, Yến Li có thể ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người nàng.

Yến Li vội vàng nghiêng đầu, không dám nhìn Dung Y.

"Ai đó không nói tiếng nào đã biến mất vậy hả! Ta cứ tưởng người gây ra chuyện gì bị chưởng môn sư bá bắt đi rồi chứ!" Yến Li lớn tiếng nói.

"Ồ ~" Dung Y kéo dài giọng, cười như không cười nhìn Yến Li: "Không ngờ Tiểu Li Nhi quan tâm ta đến vậy nha ~"

"Ai thèm quan tâm người!" Yến Li nghiến răng: "Ta chỉ sợ người đắc tội chưởng môn, đến lúc đó ta thật sự không có chỗ về."

Thấy người sắp xù lông, Dung Y khẽ cười, rồi vươn tay xoa loạn búi tóc của nàng: "Được rồi được rồi, yên tâm đi, sao ta nỡ để đồ đệ bảo bối của ta không có chỗ về chứ."

"Người đừng có xoa đầu ta nữa!" Yến Li giơ tay hất tay nàng ra.

"Nói đi, người kiếm được nhiều như vậy, tại sao Phá Vọng Phong của chúng ta vẫn nghèo rớt mồng tơi vậy hả?!" Yến Li không khỏi chất vấn.

"Ai ~ Tiểu Li Nhi chưa nghe câu 'tiền vào như gió vào nhà trống' sao?" Dung Y cười tủm tỉm nhìn nàng.

"Huống chi, kiếm tu chúng ta vốn đã nghèo, chỉ riêng việc bảo dưỡng linh kiếm thôi cũng tốn gấp mười lần tài nguyên so với đám pháp tu kia, cho nên á, linh thạch phải được tiết kiệm." Dung Y nghiêm túc nói.

Yến Li mặt không cảm xúc nhìn nàng: "Vậy... đến một viên Cố Linh Đan cũng không mua nổi là do ta nghèo sao?"

Dung Y khựng lại, rồi cười: "Ôi chao ~ hôm nay thời tiết đẹp quá ha, Tiểu Li Nhi, con còn chưa bắt đầu tu luyện đúng không, mau đi tu luyện đi ~ vi sư cổ vũ con nha ~"

"Xí! Đừng có hòng đánh trống lảng!"

Yến Li không nhịn được nữa, nhưng Dung Y chẳng hề nao núng, thậm chí còn diễn sâu hơn.

"Huhu, đồ đệ lớn rồi, toàn hung dữ với sư tôn, huhu." Vừa nói vừa nặn ra vài giọt nước mắt cá sấu, giả vờ đáng thương lau nước mắt.

Khiến không ít đệ tử đi ngang qua dừng lại xem.

Nhìn ánh mắt hoài nghi của đám đệ tử, Yến Li da đầu tê dại, nhìn Dung Y đang nhập vai, nàng cười lạnh một tiếng.

Muốn diễn đúng không, ai sợ ai chứ?

"Ôi, sư tôn đừng khóc mà, con cũng vì tốt cho người thôi, người xem vừa rồi chưởng môn sư bá với đại sư bá nhị sư bá bị người chọc tức đến mức râu ria dựng ngược lên kìa, con sợ họ thật sự thất vọng về người đó mà?" Yến Li nhẹ nhàng an ủi, giọng không lớn, nhưng mọi người đều nghe rõ.

Mọi người lập tức vỡ lẽ.

Hóa ra không phải là chuyện gì tày đình, mà là quan tâm quá hóa loạn thôi!

Nhưng nghĩ lại vì sao lại thành ra như vậy, những đệ tử ở Lăng Tuyệt Tông lâu năm ít nhiều cũng hiểu, họ nhìn Dung Y với ánh mắt phức tạp, trong lòng không khỏi cảm thán.

Yến sư tỷ thật sự rất tôn sư trọng đạo.

Rõ ràng Dung Y không ngờ Yến Li lại dám diễn cùng mình, nhưng nàng đâu phải sống uổng phí mấy trăm năm, nghe vậy liền nắm lấy tay Yến Li, liếc mắt đưa tình.

"Ta biết mà, trên đời này người duy nhất hiểu ta, chỉ có Tiểu Li Nhi thôi! Dù sao lần này vi sư làm vậy, cũng là để Tiểu Li Nhi con sớm có một thanh vũ khí thuận tay, vi sư bị người ta khinh thường thì không sao, nhưng Tiểu Li Nhi nhất định phải nổi bật!"

Yến Li bị nàng nhìn chằm chằm đến rùng mình, nổi hết cả da gà, nếu không phải tình huống hiện tại, nàng tin rằng mình và Dung Y nhất định đã lao vào đánh nhau rồi.

"Sư tôn nói gì vậy." Yến Li cười gượng, thầm mắng Dung Y đúng là đồ giả tạo, ánh mắt của đám người kia lại thay đổi rồi kìa!

"Cho nên, Tiểu Li Nhi nhất định phải cố gắng, hôm nay con vẫn chưa tu luyện xong đúng không? Mau đi cố gắng đi!" Dung Y nói xong, đột nhiên buông tay nàng, lùi lại ba bước.

Yến Li mí mắt giật giật.

Rồi nàng nhìn Dung Y, gần như nghiến răng nói:

"Sư tôn, người vẫn chưa đưa kiếm cho con đâu, người đã nói trước mặt chưởng môn sư bá, thanh Thanh Vân kiếm này là cho con, người sẽ không nuốt lời chứ."

"Sao có thể, vi sư sợ Tiểu Li Nhi con giữ bên người, lỡ như ngày nào đó bị người ta cướp mất, nên tạm thời giữ giùm thôi mà?" Dung Y vô tội chớp mắt.

Yến Li hít sâu một hơi.

Ta nhịn... Ta nhịn cái đầu nhà ngươi á!

Yến Li quay đầu, hét lớn về phía Linh Kiếm Đường.

"Chưởng môn sư... ư..."

Lời còn chưa dứt, nàng đã bị người ta bịt miệng, trước mắt tối sầm, đã bị Dung Y kéo đến một nơi hoang vắng.

"Tiểu Li Nhi, con vừa định nói gì vậy?" Dung Y cười tủm tỉm nhìn Yến Li.

Yến Li mặt không cảm xúc nhìn nàng: "Con định nói gì, sư tôn không biết sao?"

"Hửm?" Dung Y kéo dài giọng, chậm rãi đi ra sau lưng Yến Li, ngón tay vuốt dọc sống lưng nàng.

"Không biết đâu nha ~"

Yến Li rùng mình, nhảy ra xa ba thước, nghiến răng nghiến lợi nhìn Dung Y: "Lão lưu manh, người có thể đừng có vừa nói vừa động tay động chân được không hả!"

"Luyện thể lục phẩm, giỏi nha Tiểu Li Nhi, mới mấy ngày không gặp, tu vi lại tiến bộ rồi." Dung Y đột nhiên nói sang chuyện khác.

"Dù sao con cũng không có rảnh rang như ai đó, suốt ngày chỉ biết ăn với chơi." Yến Li châm chọc.

Dung Y giả vờ không nghe thấy, nàng giơ tay, một thanh trường kiếm màu xanh lam rực rỡ xuất hiện trong lòng bàn tay, Yến Li nhìn thấy, trong lòng không khỏi kinh ngạc cảm thán.

Quả không hổ là nhị phẩm linh bảo, nhìn thôi cũng thấy khí thế bất phàm.

"Cầm lấy đi." Dung Y nói xong, ném kiếm cho Yến Li.

Yến Li vội vàng nhận lấy, rồi nhìn Dung Y, hình như không hiểu vì sao Dung Y lại dễ dàng đưa kiếm cho nàng như vậy.

"Sao lại nhìn ta như vậy?" Dung Y kỳ lạ hỏi.

Yến Li chớp mắt: "Con tưởng sư tôn sẽ đem đi bán chứ."

Dung Y tức giận trợn mắt nói: "Sư tôn ta dù có nghèo, cũng không đến mức tham một thanh kiếm của con, đệ tử Lăng Tuyệt Tông chỉ đến Trúc Cơ kỳ mới có thể vào Kiếm Trủng chọn một thanh bản mệnh kiếm cho mình, đối với kiếm tu mà nói, bản mệnh kiếm là quan trọng nhất, nhưng con chưa đến Trúc Cơ kỳ, nên cứ dùng tạm thanh nhị phẩm linh bảo Thanh Vân kiếm này vậy."

Yến Li nghe vậy, không khỏi hỏi: "Linh kiếm trong Kiếm Trủng, phẩm cấp đều cao hơn Thanh Vân kiếm sao?"

"Sao có thể." Dung Y trợn mắt nói: "Kiếm Trủng từng là một chiến trường thượng cổ, hàng ngàn hàng vạn kiếm tu đã ngã xuống ở đó, sau này Lăng Tuyệt Tông biến nơi đó thành bí cảnh để tế điện những anh linh này, vũ khí của chưởng môn trưởng lão và đệ tử đã mất của Lăng Tuyệt Tông cũng được đưa vào đó, nên mới nói, trong đó có cả Kim Đan Trúc Cơ tép riu, lẫn đại lão sắp phi thăng, đủ loại kiểu dáng không đồng đều, linh kiếm cũng vì thế mà không đồng đều."

Yến Li nghe vậy, nhìn thanh Thanh Vân kiếm trong tay, không khỏi nói: "Vậy lỡ con tìm được thanh nào còn thấp hơn Thanh Vân kiếm thì sao..."

"Vậy con chỉ có thể ôm Thanh Vân kiếm mà sống thôi, thế nào, vi sư tốt bụng chứ, đã nghĩ sẵn đường lui cho con rồi." Dung Y nháy mắt với nàng.

Yến Li máy móc gật đầu.

"Nhưng mà, những chuyện đó còn quá xa xôi với con, Tiểu Li Nhi à, con cứ từng bước một tu luyện cho tốt đi, Cố Linh Đan tuy tốt, nhưng linh lực có được từ ngoại lực dù sao cũng không bằng tự mình chuyển hóa, cũng không vững chắc bằng tự mình đạt được." Dung Y nói năng đầy ý vị sâu xa.

Yến Li lạnh nhạt phun tào: "Nói trắng ra, người chỉ là tiếc tiền thôi."

"Ai hắc ~"

"Người ai hắc cái đầu nhà người á!"

...

Dung Y xuống núi một chuyến, Yến Li kiếm được một thanh nhị phẩm linh bảo Thanh Vân kiếm, còn Dung Y thì kiếm được hai mươi vạn linh thạch trắng trợn, đương nhiên, mọi người chỉ biết chuyện trước, không ai biết chuyện sau.

Những ngày tháng bình yên trôi qua, cho đến một ngày, chưởng môn phái người đến tìm.

"Tam trưởng lão, chưởng môn mời người đến Linh Kiếm Đường một chuyến." Tiểu đệ tử nói.

"Linh Kiếm Đường, làm gì? Không đi." Dung Y nằm dài trên bàn uống rượu, không thèm ngẩng đầu.

Tiểu đệ tử mặt đầy vẻ khó xử, nói: "Tam trưởng lão, chưởng môn nói, người nhất định phải đi, nhị trưởng lão Huyền Thiên Môn đã đến rồi."

"Cái gì?" Yến Li đang hóng hớt bên cạnh nghe vậy liền xáp lại.

"Nhị trưởng lão Huyền Thiên Môn?"

"Bẩm Yến sư tỷ, đúng là nhị trưởng lão Huyền Thiên Môn." Tiểu đệ tử vội vàng trả lời.

"Sư tôn, bọn họ đến tìm người gây phiền phức kìa." Yến Li nhịn cười nói.

"Làm gì, một nhị trưởng lão Huyền Thiên Môn nhỏ nhoi, còn muốn gây phiền phức cho ta? Chưởng môn đến thì còn tạm được." Dung Y tức giận nói.

Tiểu đệ tử ngập ngừng, nói: "Vậy... chưởng môn Huyền Thiên Môn cũng đến rồi."

Dung Y lập tức giật mình, rượu cũng tỉnh cả người.

Yến Li hả hê nói: "Oa nga sư tôn, người ta chưởng môn cũng xuất động rồi kìa."

Dung Y liếc xéo nàng một cái, đứng dậy, sửa sang lại quần áo cho Yến Li, cười nói: "Tiểu Li Nhi, con ngoan ngoãn ở Phá Vọng Phong chờ vi sư nha ~"

Nói xong, nàng còn tặng cho nàng một nụ hôn gió, rồi xoay người đi theo tiểu đệ tử rời đi.

Nhìn bóng lưng nàng rời đi, Yến Li mặt đầy vẻ ghét bỏ, nhưng nghĩ đến việc Dung Y sắp phải đối mặt với chưởng môn và nhị trưởng lão Huyền Thiên Môn.

Trong lòng nàng có chút rục rịch.

----------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:

Phá Vọng Phong thầy trò diễn sâu tại hiện trường.

Các bảo bối thích thì nhớ nhấn nút lưu trữ nhé, để không bị lạc đường nha ~

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store