Nói cứ như là nàng có nồi vậy?
Trạm Lăng Yên thần sắc lãnh đạm, cứ như thể cú đá vừa rồi không phải do nàng tung ra.Lúc ngã xuống, lọ thuốc trong tay Tạ Hoa Triều tuột khỏi tay văng ra ngoài, lăn đúng vào chân nàng.Trạm Lăng Yên nhặt lọ thuốc lên, thấy trên đó còn dính chút bùn đất, liền bọc vào trong tay áo nắm chặt.Tạ Hoa Triều hoàn hồn, phẫn nộ quát: "Ngươi đá ta?!""Có sao." Trạm Lăng Yên liếc nhìn nàng ta một cái, "Ngươi dùng mắt nào nhìn thấy vi sư đá ngươi?"Cái liếc mắt này lạnh nhạt đến mức như pho tượng thần trên cao nhìn xuống phàm nhân đang quỳ gối trước mặt, cảm giác áp bức mạnh mẽ như sấm sét đánh thẳng vào giữa trán nàng ta.Cơn giận của Tạ Hoa Triều như bị dập tắt, hai mắt nàng ta từ từ mở to, bắt đầu cảm thấy có chút sợ hãi.Thấy nàng ta đã ngoan ngoãn, Trạm Lăng Yên thu hồi ánh mắt, nắm chặt lọ thuốc, chậm rãi bước qua bên cạnh Tạ Hoa Triều.Nha đầu này giờ là đồ đệ dưới trướng nàng, còn phải gọi nàng một tiếng "sư tôn".Trạm Lăng Yên chưa từng thu nhận đồ đệ, nhưng vẫn luôn tán thành đạo lý "dạy không nghiêm, lỗi tại thầy".Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy mình cũng có chút trách nhiệm chỉ điểm cho nàng ta, bèn dừng bước: "Ngươi ước chừng mười ba mười bốn tuổi, cũng không còn nhỏ nữa.""Tính tình như vậy, tâm pháp coi như chưa học; thân pháp như vậy, ngay cả một cước không dùng tu vi của ta cũng không tránh được, ngoại công cũng hết sức thô thiển. Xem ra không chỉ bỏ lỡ thời kỳ hoàng kim, mà tư chất cũng rất tầm thường."Nàng thản nhiên nói: "Cứ tiếp tục như vậy thì nhiều nhất chỉ dừng lại ở Trúc Cơ, không quá trăm tuổi, ngươi còn mấy năm nữa?"Nói xong, Trạm Lăng Yên liền thong thả rời đi.Chỉ còn lại Thẩm Phù Dao và Tạ Hoa Triều, một người quỳ một người đứng, hai mặt nhìn nhau, không kịp phản ứng.Một phen chỉ điểm ấy, do nữ tử nói chuyện quá mức lạnh lùng, càng giống như cố ý làm nhục.Tạ Hoa Triều tức giận đến mức toàn thân run rẩy, đứng dậy muốn đuổi theo, nhưng chân vẫn còn tê cứng, như bị gãy vậy, nàng ta chỉ có thể khập khiễng ngồi tại chỗ, mỉa mai nói: "Hừ. Nàng ta bị cái gì vậy, hôm nay sao lại cứng rắn thế?"Thẩm Phù Dao nhìn thật sâu bóng lưng nữ nhân kia, rồi thu hồi ánh mắt, "Sư muội, cho ta xem vết thương ở chân ngươi, vừa rồi nàng ta đá vào chỗ nào."Tạ Hoa Triều không hiểu ra sao, cởi đai lưng, để lộ bắp đùi trắng nõn cho nàng xem.Chỗ đó không hề bị trầy da, đã ẩn ẩn ứ máu.Chính xác đến mức đáng sợ, không dùng nhiều lực, đánh trúng vào kinh mạch yếu nhất trên chân.Thẩm Phù Dao nhất thời cũng không nhìn ra manh mối gì khác, nàng ta lẩm bẩm: "Tu vi của người đó, chẳng lẽ đã khôi phục?"Tạ Hoa Triều vốn đang lầm bầm chửi rủa, nghe vậy thì toàn thân cứng đờ, nàng ta ấp úng nói: "Cái gì?"Sắc mặt nàng ta trắng bệch: "... Không thể nào!"Lúc này đúng vào mùa xuân, thời tiết hơi se lạnh.Nơi đổ nát này có một cái lợi, đó là cỏ mọc um tùm, hương thơm thanh khiết bay vào từ khe hở của cửa sổ vỡ, có thể át đi mùi ẩm mốc.Trạm Lăng Yên trở về căn phòng mà nàng nằm --- nàng thực sự không muốn gọi nơi này là phòng ngủ.Nếu không phải thân thể không còn chút tu vi nào, không chịu nổi cái lạnh ban đêm, nàng thà tĩnh tọa một đêm trên núi.Vì vậy Trạm Lăng Yên chỉ dám ngồi trên ghế, nàng cầm lọ thuốc trong tay lên quan sát tỉ mỉ, mở nắp lọ, lấy ra một viên đặt trong lòng bàn tay lăn qua lăn lại.Còn tưởng là linh đan diệu dược gì.Thì ra chỉ là Hoàn Nguyên Đan, phẩm giai cũng rất phổ thông.Lúc còn làm Thái Thượng trưởng lão ở Ngọc Hư Môn, nàng có chút ấn tượng, thứ này thường được dùng làm giải an ủi, tùy tiện phân phát cho đám đệ tử.Thứ đồ chế tạo qua loa như thế này, trị không khỏi vết thương cũng là lẽ thường tình.Mà mấy tiểu cô nương kia còn tranh giành nhau kịch liệt như vậy, có thể thấy được, tài nguyên của Liên Thiền Phong khan hiếm đến mức nào.Thực ra cũng coi như là một tin tốt.Trạm Lăng Yên cầm lấy viên thuốc, ngậm dưới lưỡi.Dùng loại thuốc kém chất lượng như vậy mà vẫn sống được, có lẽ vết thương tâm mạch của thân thể này không khó giải quyết, chỉ cần dùng thuốc tốt một chút điều dưỡng là ổn.Chỉ là liên quan đến bốn đồ nhi, nàng lại bắt đầu âm ỉ đau đầu.Hiện tại đã gặp ba người, nói tóm lại, người này tệ hơn người kia.Đại đồ đệ Thẩm Phù Dao âm thầm quan sát nàng suốt dọc đường. Trạm Lăng Yên trải qua hai đời, ánh mắt kia tuy mềm mại nhưng lại xen lẫn sự sắc bén, như kim châm đâm vào lưng nàng.Thi Hàn Ngọc bị đánh đến thoi thóp, hé mắt thấy nàng đi tới, nhưng lại không có chút động tĩnh nào, hoàn toàn không có ý cầu cứu.Còn Tạ Hoa Triều dám trước mặt mọi người lớn tiếng quát tháo nàng, ngông cuồng hống hách, không có chút kính trọng nào.Còn lại một tiểu đệ tử chưa gặp, phỏng chừng càng không ra gì.Trạm Lăng Yên chống tay lên bàn, đầu ngón tay day day mi tâm.Nguyên chủ và nàng vốn không quen biết, mà mấy vị đồ đệ kia cũng không quen biết nàng. Nàng vẫn chưa ngộ ra, tại sao Thiên Đạo lại chỉ thị "Kiếp này của ngươi, chính là vì bọn họ mà đến"?Không có cuộc đời của ai, là nên sống vì người khác.Đạo pháp muôn ngàn, cầu từ chính mình.Lăng Tiêu lão tổ cả đời chưa từng thu nhận đồ đệ, kiếp trước nàng tu kiếm đạo, cũng để lại một số tâm pháp hồi báo tông môn, phổ độ chúng sinh. Nàng không cho rằng thu nhận đồ đệ là điều thiết yếu trên con đường thành tiên.Chỉ là giờ sắp đến lúc phi thăng, vậy mà còn bày ra trò này cho nàng.Trạm Lăng Yên thực sự không nghĩ thông chuyện này, nàng bèn lại chích đầu ngón tay, vẽ lại trận pháp một lần nữa. Hai mắt khép hờ, tĩnh tâm chờ đợi chỉ thị của Thiên Đạo.Nàng nên làm gì?Chờ đợi hồi lâu vẫn không thấy gì, đúng lúc nàng chờ đến có chút mất kiên nhẫn, Thiên Đạo như ném quân cờ vậy, rơi xuống mấy chữ.
--- Phàm nhân quả, cảm chi, hóa chi.*(Mọi nhân quả, hãy cảm nhận nó và chuyển hóa nó.)Nghe được mấy chữ này, tâm tư Trạm Lăng Yên dao động trong giây lát. Cũng chỉ là trong giây lát.Còn có thể làm sao? Kế sách bây giờ, chỉ có thể đi một bước tính một bước.Đối với nàng mà nói, việc quan trọng nhất, ngược lại không phải là mấy tên nghịch đồ kia, mà là làm sao chữa khỏi nội thương, một lần nữa bước vào con đường tu tiên.Đúng lúc nàng đang suy nghĩ, bốn phía căn nhà bỗng nhiên yên tĩnh lại.Có một vài tiếng xào xạc ma sát, bị nàng rất nhạy bén nhận ra. Việc này không cần vận dụng tu vi, chỉ là phản ứng bản năng do từng luyện kiếm tập võ mà có.Trạm Lăng Yên nhắm mắt lại, nhíu mày nói: "Có việc thì vào đi."Tiếng xào xạc kia khựng lại một chút, rồi lại lặng lẽ tan biến vào trong gió, tiếng bước chân rất nhẹ, còn non nớt.Chỉ có một người.Trạm Lăng Yên không để ý tới, nàng chọn một chỗ sạch sẽ trên giường, khoanh chân ngồi xuống, ý thức ngưng tụ ở đan điền, bắt đầu nghiên cứu kinh mạch bị tắc nghẽn toàn thân.***Trên Liên Thiền Phong, điều kiện sống rất kham khổ, thậm chí còn chưa có kênh dẫn nước.Mỗi sáng sớm, khi sư tỷ muội các nàng muốn tắm rửa, chỉ có thể men theo đường núi leo lên, đến hậu sơn của Liên Thiền Phong.Địa thế nơi đây hiểm trở, ở giữa có một đoạn nứt gãy, nước suối từ sâu trong lòng đất chảy ra, len lỏi qua từng lớp đất đá, trong lành và ngọt mát.Vết nứt đó giống như bị rìu bổ ra, cắm sâu vào khe nứt của vách núi, bởi vậy nên các nàng gọi nơi này là "Tiểu Phủ Đàm". Nước từ Tiểu Phủ Đàm đổ xuống tạo thành một dòng thác, rơi xuống thung lũng sâu phía dưới là "Đại Phủ Đàm".Thẩm Phù Dao quỳ gối bên cạnh Tiểu Phủ Đàm, múc nước rửa mặt.Bên cạnh còn có một cây hương xuân, Tạ Hoa Triều đứng trên ngọn cây, rất thành thạo hái những chồi non bỏ vào miệng nhai."Sư tôn đang tĩnh tọa."Thẩm Phù Dao hôm nay hình như có tâm sự: "Ta hôm qua tận mắt nhìn thấy, không nói đùa với ngươi đâu."Tạ Hoa Triều đang nhai chồi non chợt khựng lại: "Nàng ta dùng pháp môn gì, sư tỷ ngươi cũng nhìn rõ rồi sao?"Thẩm Phù Dao im lặng một lát: "Ta xem không hiểu."Tạ Hoa Triều nghiến răng nghiến lợi, cắn ra cả nước: "Cớ sao người như nàng ta, lại còn có thể tu luyện?""Thiên hạ, vốn dĩ không có chuyện công bằng." Thẩm Phù Dao rửa mặt xong, liền dựa vào gốc cây, không nói gì nữa.Nàng có thể cảm nhận được cành cây phía trên lay động, bị chân đá xuống mấy chiếc lá non rơi xuống đất, hỗn loạn giống như tâm trạng bất bình của Tạ Hoa Triều vậy.Hậu sơn của Liên Thiền Phong, cây cối che kín trời, rậm rạp chen chúc nhau. Cho dù sư tôn có khôi phục kinh mạch, cuộc trò chuyện của hai người bọn họ cũng rất khó bị nghe thấy.Thẩm Phù Dao suy nghĩ một hồi, quay đầu nói: "Sư muội, nếu việc này là thật, trước kia ngươi ngang bướng như vậy, nếu nàng ta trả thù... ngươi có định xuống núi không?"Tạ Hoa Triều trợn trắng mắt: "Xuống cái gì mà xuống! Ai sợ nàng ta chứ, cùng lắm là bị đánh thôi."Thẩm Phù Dao cười khổ: "Chỉ là bị đánh thôi sao? Tiểu sư muội chúng ta..."Tạ Hoa Triều lạnh mặt: "Dừng lại! Đừng có chuyện gì cũng nghĩ đến điều xấu. Cũng chưa chắc, dù sao từ khi nàng ta tỉnh lại, ta thấy cứ là lạ... biết đâu thật sự là đầu óc có vấn đề?""Suỵt."Thẩm Phù Dao bỗng nhiên mở to mắt, giơ một ngón tay lên.Hai người cùng nhìn về phía đó.Các nàng vậy mà nhìn thấy bóng dáng của nữ tử kia.Trạm Lăng Yên tay xách một chiếc giỏ tre, đang hái thuốc trong bụi cỏ, vén từng bụi cây xanh mướt. Nàng bước đi không nhanh, thong dong tự tại, hai ống tay áo khẽ bay trong gió.Hình ảnh khác biệt này, rơi vào mắt hai tên nghịch đồ kia, chắc chắn là một trong những bằng chứng thép. Sắc mặt của hai tên nghịch đồ lại như bôi tro tàn, tái mét cả một bậc.--- Nếu có thể, Lăng Tiêu lão tổ thật ra muốn nhanh hơn một chút, không thong dong như vậy.Hiện giờ nàng khí huyết đều thiếu hụt, đi mười bước phải nghỉ một lúc, còn phải phân biệt dược thảo trên mặt đất, rất vất vả.Nhưng không thể không làm như vậy.Việc cấp bách trước mắt, là chữa khỏi nội thương.Trạm Lăng Yên muốn điều dưỡng đến tận gốc, đợi thân thể khá hơn, nàng mới có dư sức tìm cách tu tiên lại --- cho nên hiện tại, nàng cần tìm những loại đan dược cao cấp hơn.Đan dược phải đi đâu mà kiếm đây?Đương nhiên không thể trông chờ vào mấy tên nghịch đồ bên dưới. Thái độ của bọn chúng đối với nàng, không hạ độc nàng đã là may mắn lắm rồi.Càng không thể trông chờ vào việc mua.Mạch núi này nghèo đến nỗi cửa sổ vỡ cũng không có tiền sửa, hôm qua Trạm Lăng Yên lạnh đến mức không ngủ được, cố chấp không tin, lại dậy lục tung đồ đạc lúc nửa đêm ---Nàng nên chấp nhận số phận thôi.Trong căn phòng đó, ngay cả một viên linh thạch cũng không chừa cho nàng, phỏng chừng trộm vào cũng phải rơi nước mắt, quyên góp chút tiền hương hỏa rồi mới đi, kẻo dính phải xui xẻo.Cho nên vị Thái Thượng trưởng lão của Ngọc Hư Môn tu kiếm đạo cả đời, giờ hổ lạc đồng bằng, rồng mắc cạn, chỉ có thể hạ mình tự thân lặn lội trong núi, tìm kiếm dược thảo cứu mạng.Dù sao thì ngày trước lúc rảnh rỗi, nàng cũng có xem qua một số sách về đan dược, sơ lược biết chút ít về thuật luyện đan.Năm đó chỉ xem như thú vui lúc nhàn rỗi, không ngờ hôm nay lại có lúc dùng đến.Trạm Lăng Yên nhổ một cây thuốc, nhìn kỹ rồi thản nhiên ném vào giỏ tre.Nhổ lâu một chút, cổ họng lại bắt đầu dâng lên mùi tanh.Sao lại yếu ớt thế này? Nàng không nhịn được nhíu mày.Năm đó Trạm Lăng Yên, cưỡi gió có thể rong ruổi ngàn dặm,ngự kiếm thì có thể xuyên qua vạn dặm. cửu thiên chính là cương vực, không ai có thể cùng nàng giao chiến trên trời."
Lăng Tiêu*" là gì?
(Lăng Tiêu: Có nghĩa là vượt lên trên trời cao, ngụ ý về sức mạnh và địa vị tối cao của nàng trong giới tu hành.)Đó chính là nguồn gốc đạo hiệu của nàng.Giờ đừng nói đến chuyện bay, ngay cả leo núi cho tử tế nàng cũng thở hổn hển.Sự chênh lệch quá lớn, dù là lão tổ cũng có chút khó chịu.Sắc mặt Trạm Lăng Yên rõ ràng lạnh đi vài phần, nhổ cỏ thuốc gọn gàng dứt khoát như lấy đầu người chết.Hai thiếu nữ trốn trong bụi rậm, nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của nàng, đều không nhịn được rùng mình một cái. Cứ cảm giác bàn tay của nữ nhân kia, thứ tiếp theo muốn nhổ chính là đầu của mình!Trạm Lăng Yên đương nhiên cũng chú ý tới hai người đó, nàng liếc mắt nhìn qua, không có hứng thú lắm.Tìm kiếm xong chỗ cuối cùng này, nàng xách giỏ đi xuống, định về phòng luyện thuốc.Trạm Lăng Yên xách một giỏ thuốc, lúc đẩy cửa vào, luôn cảm thấy mình quên mất điều gì đó, đột nhiên đứng sững tại chỗ.--- Nơi này đã không phải là Ngọc Hư Môn nữa rồi.Cho dù là luyện đan, nàng cũng không có lò đan để dùng.Không có lò đan thì làm sao luyện đan đây? Chẳng lẽ đổ tất cả vào nước nấu thành canh? Nấu như vậy chẳng khác nào thuốc bắc, tuy không tệ, nhưng khó bảo quản, cần phải thường xuyên đun nấu, nhưng dù sao cũng hơn là không có gì.Trạm Lăng Yên tìm kiếm hết lượt đi rồi lại lượt về.Sau đó nàng ngồi ngay ngắn trên ghế, tay cầm lấy dược thảo, đưa lên mũi ngửi, trong sự hoang đường cảm thấy có chút buồn cười.Đâu chỉ là vấn đề không có lò đan.Nói cứ như là nàng có nồi vậy?----------Editor:Cảm tưởng như đang gặp Việt sư thúc ver xuyên không vậy, nghèo không còn gì để tả =))