Bhtt Edit Sau Khi Xuyen Thanh Bang Son Nu Xung
Ba mẹ nguyên chủ, và cha mẹ nàng ở thế giới kia giống nhau như đúc. Tô Thanh cảm thấy thật vớ vẩn, cũng cảm thấy áp lực rất lớn."Mặc kệ thế nào đi nữa, quyết định của mình sẽ không thay đổi."Nguyên chủ không giống mình, nguyên chủ là một đứa con biết nghe lời. Mặc kệ là vào giới giải trí hay gả chồng, suy nghĩ của nàng cũng giống hệt ba mẹ mình. Cũng vì có suy nghĩ giống nhau, có cùng mục tiêu, cho nên Tô Thanh và ba mẹ nàng, không hề có mâu thuẫn gì với nhau. Không chỉ không mâu thẫn, tình cảm của bọn họ còn rất tốt.Còn nàng, vì ba mẹ nàng một người đánh bạc, một người cá độ, cho nên cảm tình không thể tốt được. Giờ phút này, nghĩ đến quyết định của mình sẽ chọc giận ba mẹ nguyên chủ, Tô Thanh trong lòng lại có cảm giác như mình đi chịu tội vậy.Nghiêng đầu nhìn ngoài xe, nhìn ngựa xe như nước. Ngoài xe, khắp nơi đều là cao ốc building giống nơi nàng ở. Đột nhiên Tô Thanh có loại cảm giác, mọi chuyện không có gì thay đổi cả. Cảm giác nàng ngồi đây, hệt như lúc ngồi chờ xe buýt để về nhà ở đời trước.Rõ ràng là nhà mình, rõ ràng là người thân của mình. Nhưng mỗi lần tới cuối tuần không có việc gì làm, nàng lại ước mình có gì đó làm, không muốn về nhà. Không về nhà, kỳ thật trong lòng cũng rất nhớ bọn họ, cũng muốn nhìn bọn họ thế nào rồi. Nhưng nghĩ đến về nhà gặp những chuyện khó chịu, nàng từ đáy lòng bài xích về nhà."Phu nhân, tới rồi!"Trong lúc Tô Thanh hoảng hốt, xe đã ngừng trước tiểu biệt thự Tô gia. Tuy lúc Tô Thanh và Tiết Hâm kết hôn, Tiết gia đưa không ít lễ hỏi cho bọn họ. Nhưng căn biệt thự này, chính là tiền nguyên chủ ở giới giải trí tự mình để dành, rồi mua nhà cho ba mẹ.Chính mình ở giới giải trí dốc sức làm, còn giúp đỡ ba mẹ trả mấy ngàn vạn tiền nợ bên ngoài, giúp ba mẹ mua căn biệt thự hơn một ngàn vạn. Đây cũng là chuyện mà nguyên chủ cảm thấy tự hào nhất, cũng là chuyện mà ba mẹ nguyên chủ tự hào nhất."Tô Tô, con đã về rồi a?""Đứa nhỏ này làm gì mà đứng sững sờ bên ngoài thế, còn không mau đi vào. Anh Vương, anh cũng đừng đứng đó nữa, mau vào nhà thôi.""Không được, không được, tôi đứng bên ngoài chờ là được rồi!"Tô Thanh vừa bước xuống xe, Tô ba Tô mẹ ngồi trong nhà nghe được động tĩnh, lập tức chạy ra.Tô Thanh nhìn, ba mẹ quen thuộc lại xa lạ kia, hốt hoảng đi vào."Tô Tô, con làm sao vậy? Bị say xe sao?"Nhìn vẻ hoảng hốt trên mặt Tô Thanh, Tô Mẹ đang đứng cạnh, lập tức đỡ nàng."Sắc mặt có chút không tốt? Có phải bị cảm nắng không? Mau đi vào nhà nhanh!"Tô mẹ đỡ bên phải Tô Thanh, Tô ba đứng kế bên, nhanh đi qua đỡ bên trái Tô Thanh."Con không có việc gì!"Nhìn Tô mẹ kế bên. Thật giống như lúc trong nhà chưa phá sản, mẹ nàng lúc nào cũng trang điểm xinh đẹp. Còn Tô ba thì quần tây áo sơmi, mang mắt kính, cạo râu sạch sẽ. Cũng cực kỳ giống người ba trước kia của nàng, luôn ôn nhu và tri thức như lúc chưa phá sản. Cho nên lúc này được bọn họ đỡ lấy, trong lòng Tô Thanh vừa cao hứng vừa hâm mộ. Nàng một câu lại một câu nói không có gì, đột nhiên lúc này chân phải lại đau."Đứa nhỏ này, không có việc gì mang giày cao gót làm gì?"Nhìn con gái mình bị đau chân, Tô mẹ vừa cười vừa mắng."Đừng vào nhà nữa, trước ngồi đây một lát. Tô Tô con ngồi đây chờ một chút, thay giày rồi hãy vào nhà, như vậy sẽ bớt đau chân."Nhìn tình huống của Tô Thanh, Tô ba lập tức bảo Tô mẹ đỡ Tô Thanh lại cái ghế trong sân ngồi. Trong lúc Tô mẹ an ủi con gái, Tô ba thì chạy vội vào nhà, lấy đôi dép lê màu hồng đưa cho Tô Thanh."Nhanh, Tô Tô để ba mang dép cho con! Mang dép lê rồi, mà vẫn còn thấy đau. Thì nói cho ba, ba xoa bóp cho con đỡ đau!"Tô ba mang dép lê ra, không chỉ đặt xuống trước mặt Tô Thanh, mà còn muốn khom người xuống mang giúp nàng."Ba, ba làm gì vậy, không có việc gì, để con tự mang!"Trong lòng cảm giác kỳ kỳ, quái quái. Có cao hứng, có cảm giác thụ sủng nhược kinh, cũng có cảm giác ngoài ý muốn. Tóm lại, nội tâm nàng trăm mối cảm xúc và lo sợ bất an. Tô Thanh duỗi tay ngăn cản hắn, sau đó cuối xuống, tự mình mang dép lê."Ai, đều đó cả rồi!"Tô mẹ một bên cảm khái, khom lưng cầm lên đôi giày cao gót của Tô Thanh, đưa cho chồng mình. Bà đi tới, cẩn thận đỡ Tô Thanh: 'Tô Tô, trước vào nhà đi. Hôm nay mẹ có làm cho con mấy món, món gà ớt cay và tôm hùm đất. Chúng ta đi vào nhà ăn cơm chiều, nếu ăn xong chân con còn khó chịu, thì kêu ba giúp con xoa bóp.""Đúng vậy, tới, tới. Nhà chúng ta có thuốc đỏ và miếng dán. Đi vào xoa xoa, một hồi liền hết."Tô mẹ vừa nói xong, Tô ba cầm giày cao gót đứng phía sau vui vẻ bổ sung."Cảm ơn ba mẹ, con không có việc gì!"Cảm thấy mình nghĩ hơi nhiều, Tô Thanh liền không nghĩ nữa, đi theo Tô ba Tô mẹ vào nhà.Biệt thự này, tuy nhìn bên ngoài rộng rãi, nhưng diện tích bên trong cũng không lớn. Vì diện tích không lớn, cho nên vừa tiến vào, lầu một là phòng bếp, phòng khách và nhà ăn nhỏ.Nhìn bàn ăn bên kia có vài món, Tô Thanh liền thả lỏng."Tới, Tô Tô, mẹ đỡ con đi rửa tay!""Không cần mẹ, con tự mình rửa được!""Được thiệt không?""Con chỉ đau một chút thôi, không có việc gì!""Ừ, vậy con đi rửa tay đi, để mẹ dọn cơm lên ăn!"Tô mẹ hết sực nhiệt tình rốt cuộc cũng vào phòng bếp bận việc, lúc Tô Thanh đang rửa tay, còn nghe Tô mẹ lớn tiếng nói. Bảo Tô ba lấy nước trái cây cho nàng, thuận tiện lấy thuốc trật khớp luôn."Đây là hiện thực chăng? Vì sao lòng mình lại hoảng như vậy?"Hệ thống cho nàng ký ức nguyên chủ, cho nên nàng không phải cái gì cũng không biết. Ba mẹ nguyên chủ, đối nàng rất tốt. Nhưng cái gọi là rất tốt, cũng có giới hạn của nó. Giống như chuyện hôm nay, Tô ba quỳ xuống mang dép cho nàng. Còn mẹ thì dặn dò ba, lấy thuốc trật khớp cho nàng, đời trước hoàn toàn không có. Cho nên giờ phút này, tiếp nhận đãi ngộ không bình thường như vậy, trong lòng Tô Thanh rất là luống cuống."Tô Tô, mẹ nghĩ, nên xoa xoa chân trước, rồi chúng ta ăn cơm."Tô Thanh vừa ra khỏi toilet, Tô mẹ nhìn nàng đầy lo lắng."Đúng vậy, bị trẹo chân như vầy, 1,2 tiếng nữa mới phát tác. Để ba xoa chân cho con một chút, lát nữa mới không bị sưng lên."Tô ba đã ngồi chỉnh tề trên bàn ăn, nghe vợ mình nói như vậy, cũng lập tức đứng lên."Ba mẹ, không có việc gì, chúng ta ăn cơm trước đi. Chỉ là đau một chút thôi, cũng không nghiêm trọng, hai người đừng lo lắng."Chỉ cần không mang giày cao gót, thì sẽ không sao, cho nên Tô Thanh cười cười cự tuyệt. Sau đó nàng ngồi xuống, cầm lấy chén đũa trên bàn: "Ba mẹ, chúng ta mau ăn cơm thôi. Nếu còn không ăn, mấy món này lạnh rồi sẽ không còn ngon nữa."Tô mẹ hôm nay rõ ràng phí tâm tư, một nhà ba người ăn. Bà lại làm 7 8 món, rau trộn vài dĩa, canh nóng thì hai tô.Nhìn trên bàn bày đủ loại mỹ thực, Tô Thanh có chút hoảng loạn cầm chén lên ăn."Đúng vậy, nhanh, chúng ta ăn cơm trước. Ăn xong rồi, ba giúp Tô Tô xoa xoa chân!"Thấy Tô Thanh kiên trì, Tô ba cũng không nói thêm gì nữa. Nhưng trước khi ăn, hắn kẹp một miếng gà, dị thường ôn nhu gắp cho Tô Thanh."Cảm ơn ba!"Nhìn hắn đứng lên khom người gắp thức ăn cho nàng, chân mày Tô Thanh liền nhướng lên."Tô Tô, gần đây con và đại tiểu thư tình cảm thế nào?"Tô Thanh đang lo sợ bất an, Tô mẹ rốt cuộc cũng mở miệng hỏi.Vừa nghe bà hỏi như thế, bất an trong lòng Tô Thanh vơi đi một ít: "Vẫn giống như trước kia thôi, hai người cũng biết đó, cô ấy đã 6 năm rồi chưa chạm con."Nguyên chủ hiểu chuyện, trước kia khi ba mẹ hỏi chuyện, nàng đều lựa chọn trầm mặc. Nhưng Tô Thanh biết tương lai mình sẽ ly hôn, trước tiên đánh lên cái dự phòng."Như vậy a!"Tô mẹ vừa hỏi vừa cùng chồng mình liếc mắt nhìn nhau một cái, nhận được ám chỉ. Tô mẹ liền đứng lên gắp một con tôm hùm đất cho Tô Thanh: "Tô Tô, là như vầy. Hôm nay mẹ nhận được điện thoại của mẹ chồng con. Bà ấy nói với mẹ, con hôm nay đến Mị Lực, ở đó đến 4 tiếng. Con đến đó làm gì a? Là đi gặp người cùng nhóm trước kia? Hay là gặp ngưới đại diện Trần Tinh của con a? Hai đứa nói chuyện gì, mà lại lâu như vậy a?"
Nhịn nửa ngày, Tô mẹ cuối cùng cũng hỏi ra miệng. Tô ba ngồi kế bên cũng nở nụ cười, dừng lại động tác ăn cơm.
"Con đi gặp Tinh tỷ và Trần tổng!" Trong lòng bất an, lúc này cũng đã tiêu tan hết. Tô Thanh đã quen ba mẹ đối mình thô bạo, lúc này, cũng bình tĩnh trả lời: "Ba mẹ, con muốn quay lại giới giải trí, hôm nay con đến là bàn chuyện này với bọn họ!"
"Quay lại giới giải trí?"
Trên mặt Tô ba luôn treo nụ cười lúc này cười không nổi nữa, sau đó hắn giống như đang đóng phim. Nhanh chóng thu lại nụ cười trên mặt, cười lạnh một cái, không chút do dự quăng luôn đôi đũa đang cầm: "Quay lại giới giải trí cái rắm! Nếu cô dám quay lại đó, thì cô không còn là con gái Tô Sông Dài tôi. Một omega sắp 30, mỗi ngày không suy nghĩ làm sao lấy lòng Alpha của mình, không nghĩ làm sao sinh cho Tiết gia một đứa nhỏ, lại suốt ngày nghĩ này nghĩ kia. Tôi thấy là cô qua mấy ngày lành, nên quên mất mình là ai, tự làm cho đầu óc mình hồ đồ!"
Nhịn nửa ngày, Tô mẹ cuối cùng cũng hỏi ra miệng. Tô ba ngồi kế bên cũng nở nụ cười, dừng lại động tác ăn cơm.
"Con đi gặp Tinh tỷ và Trần tổng!" Trong lòng bất an, lúc này cũng đã tiêu tan hết. Tô Thanh đã quen ba mẹ đối mình thô bạo, lúc này, cũng bình tĩnh trả lời: "Ba mẹ, con muốn quay lại giới giải trí, hôm nay con đến là bàn chuyện này với bọn họ!"
"Quay lại giới giải trí?"
Trên mặt Tô ba luôn treo nụ cười lúc này cười không nổi nữa, sau đó hắn giống như đang đóng phim. Nhanh chóng thu lại nụ cười trên mặt, cười lạnh một cái, không chút do dự quăng luôn đôi đũa đang cầm: "Quay lại giới giải trí cái rắm! Nếu cô dám quay lại đó, thì cô không còn là con gái Tô Sông Dài tôi. Một omega sắp 30, mỗi ngày không suy nghĩ làm sao lấy lòng Alpha của mình, không nghĩ làm sao sinh cho Tiết gia một đứa nhỏ, lại suốt ngày nghĩ này nghĩ kia. Tôi thấy là cô qua mấy ngày lành, nên quên mất mình là ai, tự làm cho đầu óc mình hồ đồ!"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store