ZingTruyen.Store

Chương 75: Tiệc mừng thọ

"Thạch Mạn nhanh vậy đã chán ghét người cũ rồi."





Hướng Tử Trùng đúng lúc nhắc nhở: "Anh họ, tiểu Linh là người coi trọng ngoại hình."

["tiểu Linh" không chỉ là cách gọi tên thân mật, mà "tiểu Linh" còn có nghĩa là "chuông nhỏ". Cái tên này sẽ liên quan tới năng lực của Hướng Chấp Linh sau này.]

"Sao anh cũng buồn nôn như vậy?" Hướng Chấp Linh quét mắt nhìn không phân biệt, "Đừng có giả tạo mà gọi em bằng tên thân mật như vậy."

"Hung dữ quá đi, lúc sinh ra chắc chắn em đã cướp hết can đảm của tiểu Trùng rồi ha?"

Hướng Tử Húc cười híp mắt đứng dậy, hắn đã trộm được không ít nhàn rỗi, nhưng với tư cách là Thiếu gia của nhà họ Hướng được nhiều người ủng hộ nhất, rất nhiều buổi xã giao không thể tránh khỏi, lúc này sau khi trêu chọc em trai em gái xong, hắn vui vẻ đi nhận lời tâng bốc nịnh nọt của người khác.

Hướng Tử Trùng khẽ thở phào, đợi người anh họ đầy quỷ kế đi rồi, anh ta mới dám nói thật với em gái ruột: "Thật sự không đi nhìn một cái sao? Dù sao cũng là đứa con duy nhất của chú Ba..."

"Có phải lúc sinh ra não anh bị em cướp mất rồi không? Cái tên kia lôi Thạch Mạn ra, chính là muốn khích em đi làm quân tiên phong đấy." Hướng Chấp Linh đau đầu búng trán anh ta, nhướng đôi mày lá liễu, có chút kiêu ngạo liếc nhìn Khổng Tri Vãn ở đằng xa, "Cứ xem kịch hay đã... Nếu có thể bình an qua đêm nay, cô ta mới coi như là 'chị họ' của anh."

Nhà họ Hướng khác với những gia tộc hào môn bình thường ở chỗ cực kỳ coi trọng nền tảng, dù là tùy tiện như Hướng Tử Húc, nhút nhát như Hướng Tử Trùng, ngang ngược như Hướng Chấp Linh, thì trong khí chất tổng thể và những chi tiết nhỏ vẫn có thể thấy được phong thái và khí độ bất phàm của gia tộc hầu cận thần linh.

Ba vị này là nhân vật trung tâm của những người thừa kế tiềm năng, mặc dù Hướng Tử Húc chiếm ưu thế hơn, nhưng cặp song sinh Long Phượng - Hướng Tử Trùng và Hướng Chấp Linh cũng luôn nhận được sự chú ý — — dù sao thì người anh trai nghe lời răm rắp và cô em gái kiêu ncăng lợi hại, tổ hợp như vậy chẳng phải quá quen thuộc sao?

Không ít người có thuyết âm mưu, mặc dù tính cách trái ngược nhau, nhưng có cảm giác là Dương Mộng Ngọc cố ý bồi dưỡng hai đứa con trở nên giống với Hướng Thiện Hào và Hướng Thiện Phương, chính là để cuối cùng hy sinh một người, thành tựu một "bản thân" khác ở chỗ lão phu nhân.

Khổng Tri Vãn tự mình thưởng trà, thu hết những tương tác của ba anh em họ vào mắt, thế hệ trẻ của nhà họ Hướng quả thật thông minh hơn cha mẹ bọn chúng nhiều, cả sảnh khách mới đến đều chờ đợi ba người họ bày tỏ thái độ rồi mới hành động theo, nhưng họ lại chỉ nhàn nhã đứng xem, không hề làm ngọn cờ chỉ hướng.

Nhưng cô, một người chị trên danh nghĩa đang ngồi ở đây, lại không có một đứa em trai em gái nào đến chào hỏi, sự phớt lờ trong mắt một số người, bản thân nó đã là một loại "thiên vị".

Thế là những sự chèn ép âm thầm và công khai, ỷ vào việc cô hai mươi năm sống ở thế giới bình thường mới trở về Phi Thường Đạo, từng người một đều mang vẻ mặt khách khí và hòa nhã giả tạo, nhưng lại ngấm ngầm dùng những kiến thức và kinh nghiệm thông thường trong giới để đào hố cho cô, chờ cô bẽ mặt.

Kết quả là dù là thưởng trà, đi chữ, pháp khí, hay là các bước tế bái, lịch sử Phi Thường Đạo, Khổng Tri Vãn đều ứng phó tự nhiên, rõ ràng đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng.

Bọn họ đương nhiên không hài lòng, đã không thể gây sóng gió từ những chi tiết nhỏ, vậy thì hãy lật đổ con sóng vốn đã cao trào.

Cô khẽ ngước mắt, nhìn về phía người thứ tư không thể nhẫn nại được nữa trong hôm nay.

"Nghe nói Tam công tử của Hướng lão phu nhân tài mạo song toàn, đáng tiếc tuổi còn trẻ đã về nơi tiên cảnh, không ngờ lại còn có một người con gái, khi cha cô còn sống, tôi và ông ấy giao tình rất tốt, từng nghe ông ấy nói nếu có con, nhất định phải đặt một cái tên thật hay, vậy... không biết tài văn chương của Tam huynh tôi thế nào nhỉ?"

Những người xung quanh xem kịch lập tức cười cười, đều đã được giới thiệu rồi, bọn họ đương nhiên biết tên của Khổng Tri Vãn, cũng biết một chuyện lớn động trời khác, vị con gái riêng này dường như rất được lão phu nhân yêu thích, lại không đổi về họ "Hướng", mà còn là ý của chính cô ta.

Đây chính là điều tối kỵ nhất ở nhà họ Hướng – "tâm không ở bản".

"Vị... Chú này." Khổng Tri Vãn quan sát vẻ mặt người đàn ông, hiếm khi do dự một lát giữa "ông" và "chú", cuối cùng vẫn nể mặt ông ta một chút, "Chú cũng nói trời cao đố kỵ người tài giỏi, cha tôi mất sớm, tôi không có duyên với ông ấy, chưa từng gặp mặt, không giống như chú quen biết ông ấy nhiều năm như vậy, chẳng lẽ chú vẫn không hiểu ông ấy bằng tôi sao?"

Cô lễ phép mỉm cười: "Tôi chỉ mới về mấy ngày, đã nghe được rất nhiều chuyện về ông ấy trong nhà, ông ấy khi tế bái đã từng nói 'gốc ở tại tâm, không ở tại họ, kẻ theo thần, nghe tiếng lòng không nghe sử sách', không biết chú thấy lời này của cha tôi thế nào?"

Người đàn ông trán đổ mồ hôi lạnh, ai cũng biết, người chết là tốt nhất, Hướng lão nhị khi còn sống không được lão phu nhân yêu thích nhất, sau khi chết lại trở thành người mà lão phu nhân thường xuyên than thở nhớ nhung, huống chi là Hướng lão tam, người con trai út được sủng ái nhất khi còn sống, lại chết yểu vào thời điểm tươi đẹp nhất, càng trở thành sự thiên vị hoàn mỹ không thể xâm phạm.

Vậy nên rất nhiều người đều cho rằng lão phu nhân đối với Khổng Tri Vãn là yêu ai yêu cả đường đi lối về.

Vốn muốn trực tiếp đánh Khổng Tri Vãn thành kẻ "tâm không hướng về nhà họ Hướng", lại vô tình mắng luôn cả Hướng lão tam vào, lời này nếu truyền đến tai lão phu nhân, bước ra khỏi cánh cửa này, hắn cũng không cần lăn lộn nữa.

Nhưng trong lòng hắn rõ ràng không cam tâm, lão phu nhân cũng chẳng còn mấy năm tại vị, tranh thủ lấy lòng người trẻ mới là chuyện chính, đang do dự có nên bí quá hóa liều hay không, thì Khổng Tri Vãn cười như không cười chặn lời hắn: "Nhà họ Hướng được thần linh yêu mến ngàn năm, theo ý ngài, là dựa vào họ, hay là dựa vào tấm lòng chân thành?"

Hướng Thiện Phương vốn đang ngồi đó được người hầu dâng trà, nghe vậy cũng liếc mắt nhìn về phía bọn họ ở đằng xa.

Người đàn ông giật mình, mồ hôi lạnh chảy xuống, thực sự không chống đỡ được nữa, giả vờ có việc xin cáo lui, cười còn khó coi hơn khóc: "Ôi cái miệng rộng ngu xuẩn này của tôi, luôn không có cách nói ra những lời thật lòng, một ly này là để chịu tội với tiểu thư! Mong tiểu thư đừng để bụng!"

Dù sao hắn cũng là gia chủ của thế gia khác ở Ô Thành, từng thật sự dựa vào Hướng lão tam mà nói chuyện phong sinh thủy khởi, mặc dù chỉ vài câu, cũng khiến cho việc hợp tác sau này với các cửa hàng đồ cổ thuận lợi hơn nhiều, dần dần có được danh tiếng, ra ngoài đều được người khác nâng niu kính trọng.

Vậy mà bây giờ lại bị chặn họng không nói được lời nào, chỉ có thể tươi cười làm lành, vẻ mặt của những người xung quanh có chút khác lạ. Đứa con ngoài giá thú này, không phải là quả hồng mềm dễ bóp.

Hướng Tử Húc đang khách sáo với Dương Đông Bạch khẽ cười sâu hơn, chỉ là hắn luôn nheo mắt, cũng không nhìn ra vẻ mặt gì.

Dương Đông Bạch hiển nhiên cũng đang chú ý đến bên kia, các giác quan của người trong giới đều rất xuất sắc, mặc dù không đặc biệt tới mức khác người như Thạch Mạn, nhưng khoảng cách không quá xa, người nói cũng không lớn không nhỏ, không hề kiêng dè, tất nhiên nghe được rõ ràng.

Ông chủ Dương rất yên tâm, ông đã nói rồi mà, thần tài chắc chắn không có vấn đề gì.

Chỉ là ông ta lại đảo mắt nhìn quanh tất cả mọi người có mặt, một dịp quan trọng như vậy, con nhóc Thạch Mạn chết tiệt kia không đến?

Hướng Tử Trùng cẩn thận nhìn về phía Hướng Chấp Linh, Hướng Chấp Linh kiêu ngạo như khổng tước xinh đẹp, không cần nói cũng biết người anh trai song sinh đang nghĩ gì, cô ta nhấm nháp bánh ngọt, bất động như núi: "Lanh lợi hoạt bát, nhưng vẫn chưa vào chủ đề chính đâu, lễ nghi thường thức dù có thuần thục, lời nói có hay đến đâu, đó cũng chỉ là bản lĩnh của nhà bình thường, còn Phi Thường Đạo... rất tàn khốc đấy."

Phi Thường Đạo mượn chú lệnh để nói ý nói nguyện, là "trong lời nói có thần" được viết ra.

Vậy nên, phàm là những dịp lớn của thế gia trong giới, đều có truyền thống viết thư pháp chú lệnh để cầu phúc, quản gia sai người mang lên những tờ bùa có ấn xà văn gia huy, chờ đợi con cháu của lão phu nhân viết lời chúc phúc.

Đây chính là lúc khảo nghiệm bản lĩnh của Phi Thường Đạo.

Trong số những người con của Hướng lão phu nhân, chỉ còn lại một đứa con trai là Hướng lão đại, còn có hai người con gái, đều là những "người bình thường" có tư chất bình thường, thế là họ chỉ viết lời chúc, nói vài câu "sống lâu như núi Nam" để dỗ bà cụ vui vẻ, rồi cũng lui sang một bên.

Khổng Tri Vãn đợi ở cuối cùng, nhìn về phía Hướng Vô Đức đang đi theo bên cạnh con gái lớn của lão phu nhân, hắn rõ ràng không biết trốn đi đâu chơi, nghe thấy làm phúc bằng chú lệnh mới uể oải ra làm theo quy trình, bà ngoại hắn hiển nhiên cũng biết tính nết này của hắn, cười gật đầu rồi cho bọn họ đi.

"Thạch Mạn không đến sao?" Hướng Tử Húc chậm lại nửa bước, vừa vặn song song với cô, "Cô ấy nhanh như vậy đã chán ghét người cũ rồi."

"Không phải là không thích tôi." Khổng Tri Vãn liếc hắn, "Mà là có quá nhiều người đáng ghét."

"Con gái các cô nói chuyện đều tổn thương người khác như vậy sao... Woah, năm nay lại là âm dương cùng viết, thật là tốn công tốn sức."

Hướng Tử Húc cười nhìn cặp em họ ở phía trước, mỗi người cầm một cây bút, cùng nhau viết lên lá bùa, một người viết thuận tay, một người viết ngược tay, âm dương đối xứng, cùng bắt đầu cùng kết thúc, tự thành thế thái cực cân bằng, tạo thành chữ "Thọ" kép, ánh sáng vàng đỏ lưu chuyển không ngừng, sức mạnh Phi Thường tràn đầy mạnh mẽ, những người có mặt chỉ nhìn bức chữ này thôi cũng đã nhận được phúc ứng, thân tâm thư thái.

Đương nhiên nhận được tràng pháo tay nhiệt liệt của cả sảnh đường, lão phu nhân cười vỗ tay cho anh em họ, hiển nhiên được bọn họ dỗ cho rất vui vẻ.

"Mấy đứa em của tôi, rất có tài nghệ mua vui, đúng không?"

Hướng Tử Húc giống như một người anh trai tốt đang trêu chọc và thân thiết với các em, nụ cười đầy vẻ tự hào về bọn họ, Khổng Tri Vãn lại hiểu rõ ý ngầm của hắn, chế giễu bọn họ "cho dù bị đuổi ra khỏi nhà thì ở dưới cầu vượt diễn trò cũng không chết đói".

Cô dừng lại tại chỗ, không để ý đến hắn, Hướng Tử Húc nhàm chán nhún vai, lúc đầu nể mặt Thạch Mạn, hắn còn muốn nhường thứ tự, đỡ cho Khổng Tri Vãn bẽ mặt sau hắn, đã người ta không lĩnh tình, hắn cũng không giả làm người tốt nữa, dù sao cũng không quen.

Thái tử nhà họ Hướng đương nhiên được kỳ vọng cao, vừa xuất hiện đã là tiêu điểm, mắt một mí nhỏ ti hí, chữ viết lại phóng khoáng bất ngờ.

Mặc dù đều là thư pháp phồn thể, nhưng chữ của hắn viết đặc biệt lâu, một nét bút hạ xuống, kéo dài không dứt, khiến mọi người nhao nhao ghé đầu lại, suy nghĩ rốt cuộc đây là chữ gì.

"Sao tôi thấy quen mắt thế nhỉ..." Có người lẩm bẩm.

Dương Mộng Ngọc và Hướng Chấp Linh đứng xem cũng cảm thấy như vậy, bất giác nhíu mày, ngược lại Hướng Tử Trùng "a" một tiếng, yếu ớt nói: "Đây có phải là... sơ đồ tổng thể của cổ trạch nhà họ Hướng không?"

Lời anh ta vừa dứt, Hướng Tử Húc cũng dừng nét bút cuối cùng, vẩy ra một hình bán nguyệt hoàn mỹ, mọi người nhìn kỹ, bừng tỉnh đại ngộ, đây là dung hòa phong thủy của quần thể cổ trạch nhà Hướng vào hai chữ "Trường Thọ", không chỉ vậy, còn có thể thấy những chữ nhỏ "phúc trạch vĩnh sinh", "gọi thần linh đến" ở những chi tiết nhỏ.

Một bút mà đi, vừa là dự báo sự trường thọ của lão phu nhân, vừa là sự trường thọ của thần linh và nhà họ Hướng, đây chính là đạo "vĩnh sinh" của nhà họ Hướng.

Dường như để đáp lại chữ của hắn, xà văn gia huy được in mờ trên tờ bùa cũng động đậy theo, kéo theo tất cả những tờ bùa đã viết trước đó xoay tròn, giống như chính nhà họ Hướng đang bày tỏ sự hài lòng với hắn.

Lão phu nhân cuối cùng cũng lộ ra nụ cười hài lòng đầu tiên trong đêm nay: "Tốt, tốt lắm, nhà họ Hướng ta có người kế thừa, lòng ta rất vui mừng."

Sự khâm phục và kính sợ lần này cao hơn một bậc, mọi người tươi cười như đã nhìn thấy kết quả chung cuộc trong câu "có người kế thừa" của lão phu nhân, Hướng lão đại và Đại phu nhân đương nhiên cũng vui vẻ theo, dè dặt nhận lời tâng bốc của người khác, còn không quên liếc nhìn Dương Mộng Ngọc.

Dương Mộng Ngọc vừa rồi còn đắc ý vì con cái nhà mình, quay đầu đã bị cướp mất danh tiếng, tức đến muốn cắn bể răng, Hướng Tử Trùng cúi đầu vỗ tay không nói gì, Hướng Chấp Linh cũng có chút mất hứng hừ một tiếng.

Mọi người đua nhau chúc mừng và nịnh nọt, giống như Hướng Tử Húc đã "lên ngôi hoàng đế" rồi, một bầu không khí hòa thuận bao trùm, hiển nhiên quên mất còn một người chưa viết, vẫn là lão quản gia nhắc nhở, mọi người mới nhớ ra, nhìn về phía Khổng Tri Vãn đang lẻ loi trơ trọi đứng bên cạnh.

Tâm trí Khổng Tri Vãn đang phiêu du chín tầng mây bỗng chốc quay trở lại, đường cong của khuôn mặt ở góc nghiêng đẹp đẽ mà sắc bén, mang theo chút lười biếng lỡ đãng: "Đến lượt tôi sao?"

Cô từng bước tiến lên trong sự im lặng đột ngột của mọi người, từng cặp mắt ngoài sáng trong tối đều mang ý chế giễu và chờ xem trò cười — — dám xuất hiện sau Hướng thiếu, có chút tự rước lấy nhục rồi.

Hướng Tử Húc vẫn luôn giữ nụ cười híp mắt đó, khá lịch sự nhường đường, đẩy trường bào qua, làm một động tác "mời".

Khổng Tri Vãn chấm mực, vừa định nhấc bút, bỗng khẽ ngước mắt, nhìn về phía trần nhà, rồi lại như không có chuyện gì thu lại ánh mắt— — những chú lệnh ở đó nhìn như rất quy củ, nhưng dường như đã bị "phủ lên" một cách khó phát hiện, vừa rồi đã thoáng lộ ra một chút khí tức của Phi Thường.

Nhưng vô cùng nhỏ bé, phía sau cô vẫn là sự im lặng đầy ác ý, điều đó chứng tỏ không ai nhận ra.

Có người ở đó sao?

Cô chợt nghĩ đến điều gì đó, trái tim vốn đang buồn bực chán nản bỗng trở nên linh hoạt hẳn lên.




========================
================
Tác giả kể chuyện:

Tối hôm qua nằm mơ, mơ thấy bản thân không biết bị cái gì mà đi làm thí nghiệm biến sống một con rắn, kết quả bị fail tại chỗ. ("biến sống" là kiểu cho nó trở thành sinh vật sống á, có thể ý tác giả là tác giả lấy mô hình một con rắn ra rồi thổi hồn cho nó =))))) )

Con rắn đó thế nhưng rất hung hăng, da rắn vàng xám, miệng nhe răng, nó bò lại gần như muốn nhai đầu tôi, dí tôi chạy khắp phòng.

Cuối cùng vẫn là chị tôi dùng chăn mền chụp con rắn đó lại, nhanh tay lẹ mắt ném ra cửa sổ, cứu mạng chó của tôi.

Sau một đêm bị dí, tôi rời giường, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: "Tương Liễu ngọt ngào đã tiến vào cánh cửa giấc mơ của tôi :)

Thì ra chị Mạn sau khi nhổ tận gốc thì ném vào giấc mơ của tôi!!

====================
==============
Editor: Gửi tác giả và các bạn tham khảo nhé 

=)))))))))))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store