Bhtt Edit Sau Khi Gia Lam Hoc Sinh Chu Nhiem Lop La Nguoi Yeu Cu Cua Toi
"...Xin lỗi, lúc đó tớ đã không ở bên cạnh cậu."
Trái tim của Thạch Mạn vừa phơi ra ngoài dương gian liền bị kéo trở về, nàng lập tức đứng dậy, nhanh chóng vòng qua bên Khổng Tri Vãn, nắm lấy tay cô, mở lòng bàn tay ra: "Độc chú? Bây giờ cậu cảm thấy thế nào, chỗ nào đau hoặc có gì không ổn? Chuyện này từ lúc nào, chiếc nhẫn này từ đâu ra... Sao cái gì cậu cũng không nói với tớ vậy!"Lượng câu hỏi này có thể coi là đang trả đũa, Khổng Tri Vãn bình tĩnh nhìn Thạch Mạn cúi đầu nghiên cứu tay cô: "Cậu lo lắng cái gì.""Nói nhảm, cậu điếc không sợ súng có đúng không?" Thạch Mạn vốn định sờ vào chuỗi đeo tay Chu Sa của mình, rồi lại quyết định cắt một vết nhỏ trên đầu ngón tay, nhỏ vài giọt máu vào các đường chỉ tay màu xanh đen, máu ngay lập tức xâm nhập vào Độc chú, miễn cưỡng kiểm soát sự khuếch tán chậm rãi của nó.Khổng Tri Vãn cúi đầu nhìn độc trong lòng bàn tay: "Có chết không?""Bây giờ mới biết sợ à?" Thạch Mạn thu nhẫn rắn vào Chu Sa Phật Châu, dứt khoát ngồi xuống, nắm chặt tay Khổng Tri Vãn không buông. Kể từ lễ tế của tượng rắn về sau, nàng liền cảnh giác với các loại rắn, "Chết cái gì mà chết, tớ còn chưa chết, cậu chết cái rắm."Dù nói vậy, nhưng nàng lại cảm nhận được Độc chú đang từ từ cắn trả Chu Sa Huyết.Trái tim của nàng không ngừng chìm xuống, Chu Sa vốn dĩ là Dương, mà Chu Sa Huyết của nàng lại dung hòa với oan hồn là Âm, âm dương tương khắc, tự nhiên sẽ biến thành một "nơi tụ tập", hiếm có Chu Sa Huyết nào giải được độc.Phù điêu nhẫn rắn làm nàng bỗng nhớ đến nghĩa trang trong thế giới tầng thứ hai, lúc bão cát đúc thành mặt nạ của Chân Thần, Thần đã để lại cho nàng một lời nói nhỏ."Người đang bị theo dõi, ngươi phải cẩn thận.""Người" ở đây không phân biệt giới tính, tuổi tác, chiều cao, cân nặng, tình trạng hôn nhân hay số lượng bất động sản, thích đậu hũ ngọt hay mặn, cho bao nhiêu đường vào cà phê, không giống như một vị thần tốt bụng chỉ để lại những điều tốt đẹp.Nhưng bây giờ Thạch Mạn nhớ lại, trực giác lập tức cho nàng câu trả lời.Là Khổng Tri Vãn.Khổng Tri Vãn bị theo dõi... có phải vì nàng không?Lông mày Thạch Mạn càng nhíu chặt, cảm giác chán ghét bản thân lại ập đến, khiến nàng có chút choáng váng... Nhìn đi Thạch Mạn, ở bên cạnh mày ngoài nguy hiểm ra còn có cái gì? Bây giờ quả nhiên đã hại cô ấy, mày hài lòng chưa?Nhưng ý niệm này chỉ mới khơi dậy một làn sóng, đã bị Khổng Tri Vãn đè xuống: "Cũng không phải là ngẫu nhiên.""Chi bằng nói rằng, sở dĩ tớ đến Thất Trung, chính là điều tất yếu." Khổng Tri Vãn nói, "Thầy Phùng tuy tính cách cứng rắn, thường mắng cho học sinh khóc, nhưng khi học sinh cần hỏi, thầy ấy chưa bao giờ tiếc lời. Thầy đã cho tớ không ít tài liệu và ghi chú, trong đó có kẹp bản chú văn kia, cùng với một cuốn có liên quan đến tín ngưỡng của thầy, có vài trang là những phác thảo kỳ lạ, chủ yếu là hình phượng hoàng trong lửa, nhưng phượng hoàng lại có mặt người, mỗi cái một khác, tớ đã từng thấy trong đó có hình của một đàn anh của thầy."Thạch Mạn tâm phiền ý loạn, bây giờ chỉ muốn trói người kéo đến trước mặt Phương Tĩnh, nhưng lại nhịn xuống: "Rất giống với chủ đề 'Ngọn lửa nghiệp chướng' của triển lãm tranh lần này, đốt cháy hết nghiệp chướng để trở thành phượng hoàng... Sau khi tiếp xúc với ghi chú của ông ấy, bên cạnh cậu bắt đầu xảy ra những chuyện kỳ lạ?""Sau khi phối hợp điều tra với cảnh sát, tớ đã có một giấc mơ, giờ nghĩ lại, có thể đó chính là điềm báo." Khổng Tri Vãn nói, "Một thành phố bị bao vây, không có một bóng người, như một thành phố hoang phế từ lâu, nhưng thỉnh thoảng có thể thấy trong thành phố đen xám ấy, có một cái đuôi phượng hoàng đỏ rực vút qua bầu trời, sau đó tớ lại đứt quãng mơ thấy nó vài lần, cũng không thường xuyên, cho đến khi Thất Trung mời tớ làm giáo viên, tớ đến tham quan trường, thì đêm hôm đó tớ lại mơ thấy thành phố ấy.""Cho nên cậu mới nhận lấy cành ô liu của Thất Trung, vì muốn tìm hiểu nguyên nhân của giấc mơ kỳ lạ." Thạch Mạn trong lòng nói, trách sao mà với trình độ của Khổng Tri Vãn lại chọn tới chỗ này, "Cẩu nhân họ Phùng đó cố tình để những ghi chú có hình Phượng Hoàng Lửa lẫn vào với những ghi chú khác, còn giả vờ như không biết gì, cậu đã bị dính hơi thở của Phi Thường, bị thứ gì đó đánh dấu, và giấc mơ chính là thứ liên kết cậu với những điều quái dị."Người bình thường không may dính phải hơi thở của Phi Thường, nếu không có nhân quả mãnh liệt như vậy, thì hơi thở đó sẽ chậm rãi tự tán đi— — người ta thỉnh thoảng sẽ có thể cảm thấy sự việc lúc đó thật kỳ lạ, hoặc khi nhớ lại một sự việc nào đó thì sẽ chợt cảm thấy kỳ quái, tất cả đều là vì họ đã từng dính phải hơi thở của Phi Thường nhưng lại bị phai nhạt.Nhưng nếu bị đánh dấu bởi yêu quái mạnh, sợi dây kết nối giữa bình thường và Phi Thường sẽ luôn bị ép buộc tồn tại, liên tục đẩy con người ta về phía Phi Thường, sẽ gặp những chuyện kỳ quái ngày càng nhiều hơn, và nếu bản thân đã có nhân quả tiềm tàng, thì càng giống như gặp phải lửa lớn, càng khó trở lại thế giới bình thường.Dựa trên kinh nghiệm nhiều năm của Thạch Mạn, Khổng Tri Vãn chắc chắn đã trúng phải cả hai điều.Thầy Phùng có mắt nhìn người đã biến thành cẩu nhân họ Phùng, khiến Khổng Tri Vãn nhất thời không kịp thích ứng, Thạch Mạn liền kéo Khổng Tri Vãn dậy: "Con chim đỏ chót và con rắn kia e rằng không phải là cùng một bọn, đi thôi, bây giờ đến chỗ dì Tĩnh kiểm tra trước đi đã."Khổng Tri Vãn nhẹ nhàng vỗ về tay nàng: "Trước khi đưa cậu về, dì Tĩnh đã xem rồi, không tìm thấy căn nguyên của Chú, tạm thời cũng không có cách nào, sau khi tớ được trừ chú, dì ấy chỉ lấy một chút Độc chú, nói rằng sau này có cách thì sẽ tìm tớ."Thạch Mạn không đổi sắc mặt: "Đi thêm một lần nữa, tớ muốn nghe một chút."Khổng Tri Vãn bất đắc dĩ nắm lấy tay nàng: "Cậu định ăn mặc như vậy mà đi sao?"Thạch Mạn nhìn chiếc váy ngủ vịt vàng hết sức trẻ con thời trung học của mình, lập tức chạy vào phòng ngủ: "Cho tớ nửa phút!"Nàng vào trong tìm kiếm khắp nơi mới nhớ ra quần áo là do Khổng Tri Vãn thay cho, bản thân căn bản không biết ở đâu, vừa quay lại thì liền bị áo khoác phủ lên đầu, sau đó là Khổng Tri Vãn khép cửa lại: "Không cần gấp, tớ sẽ ở bên ngoài đợi cậu.""Chứ cậu gấp gáp thử coi, cậu thì còn gì để gấp chứ!"Thạch Mạn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nàng bổ sung hết phần gấp gáp bị thiếu của Khổng Tri Vãn, đầu cũng không chải, mặt cũng không rửa, phi ra cửa nhanh như gió, nắm lấy Khổng Tri Vãn rồi kéo đi. Vẫn là Khổng Tri Vãn phải giữ đầu nàng mới miễn cưỡng ngăn được nàng lại, rồi mang theo điện thoại của hai người và chìa khóa nhà, cũng tiện tay trấn áp hành vi muốn đẩy cô qua ghế lái phụ của Thạch Mạn."Chết cũng không nhanh vậy đâu, đội phó Thạch có kinh nghiệm đi xe đạp công cộng, chỉ sợ sẽ không thích ứng với chiếc xe rộng rãi này, nếu cậu không muốn chúng ta bị kẹt giữa giờ cao điểm vào ngày làm việc, nên để tớ lái thì hơn."Thạch Mạn chỉ đành đồng ý, vì vậy bữa sáng căng thẳng đã kết thúc trong sự vội vã.Trong lúc Khổng Tri Vãn lái xe, cô cảm nhận được ánh mắt của Thạch Mạn thi thoảng liếc về phía tay phải của mình, trong lòng thở dài.Mỗi lần đều như vậy, khi cô ép Thạch Mạn phải trả lời và đáp lại, cuối cùng đều sẽ lại trở thành cảnh tượng là cô bị nàng lừa qua ải, mọi sự tức giận trong lòng đều tan biến, chỉ còn lại sự bất lực mềm mại.Đây coi như là lại bị nàng tránh né?...Cô rốt cuộc nên bắt nàng làm gì bây giờ đây."Không có tử cục nào cả, Độc chú tớ cũng đã từng giải, chỉ cần tìm ra nguồn gốc của chú thì sẽ xóa đi được." Thạch Mạn nói.Nếu Khổng Tri Vãn không có nhân quả Phi Thường Đạo, nàng sẽ không để cô bước sâu vào Phi Thường Đạo. Nhưng nếu Khổng Tri Vãn là bia ngắm của Phi Thường, nàng cũng không thể đẩy cô ra ngoài, để Khổng Tri Vãn bị rơi vào thế bị động.Việc cho phép Khổng Tri Vãn tham gia vào vụ án Thất Trung là bởi vì cô đã thấy những điều quái dị ở đó, rõ ràng Khổng Tri Vãn đã bị nhắm đến.Sau khi vụ án Thất Trung kết thúc, Thạch Mạn đã cân nhắc sẽ chậm rãi đẩy Khổng Tri Vãn trở lại thế giới bình thường. Nàng đã đặc biệt dặn dò Phương Tĩnh, khi gặp lại thì hãy lén lút giúp Khổng Tri Vãn một chút, dùng phương pháp của Phi Thường Đạo để cắt đứt mọi kết nối của cô với Phi Thường Đạo.Nhưng giờ đây, người mà nàng đã liều mạng muốn đẩy ra lại chính là người trong cuộc từ lâu.Sau khi hỏi thăm Phương Tĩnh, Thạch Mạn nhận ra Độc chú của Khổng Tri Vãn thực sự gần với những gì tồi tệ nhất mà nàng đã dự đoán. Độc chú rõ ràng đến từ chiếc nhẫn rắn, nhưng không thể tìm ra nguồn gốc của chú, hoặc có thể nói, nhẫn rắn chính là chiếc bình chứa đầy Độc chú, Độc chú đã tràn ra làm ô nhiễm Khổng Tri Vãn, nguồn gốc của nhân quả cũng sẽ không nằm trong nhẫn rắn.Thạch Mạn biết rõ hơn bất kỳ ai, đối với yêu quái và thần linh, nàng có thể khinh thường liếc qua, nhưng đối với nhân quả của bản thân, nàng nhất định phải có kính trọng— — trở thành con gái, trở thành tiểu bối, trở thành một người bình thường vô âu vô lo, trở thành người yêu, rồi trở thành một người thất hứa bỏ chạy trối chết, trở thành trẻ mồ côi, trở thành thanh đao nhuốm máu hận Phi Thường Đạo, trở thành một Phó đội trưởng không thể xúc phạm. Tất cả đều là nàng đã bước từng bước mà chưa từng hối hận, không thể hối hận là vì để có thể tiếp tục đi tới đích, tới ngày rửa hận ấy, mệnh số của nàng.Tựa như ngày hôm đó trong thế giới Phi Thường, nàng đã nói, nếu không có nơi an toàn, thì hãy đến bên cạnh nàng.Trong cảnh nguy hiểm của Phi Thường Đạo, nếu để người ở bên cạnh mình, nàng mới có thể tự tin... Nàng mới có thể an tâm.Nhưng kỳ thật, nội tâm của nàng vẫn còn do dự, sợ rằng chỉ là sự lo lắng thái quá của bản thân — — Đây là con đường không thể quay lại, nàng phải cực kỳ cẩn trọng, không thể biến khéo thành vụng, kéo Khổng Tri Vãn vào "tử cục" của mình.Tâm tư của Thạch Mạn chuyển biến liên hồi, chẳng biết thế nào mà nàng đột nhiên nói: "Ba tớ đã chết cách đây sáu năm."Khổng Tri Vãn không nghĩ đà điểu sẽ chủ động mở miệng, sau sững sờ thì lập tức tiếp lời: "Tớ biết, cho nên cậu vì sự ra đi của chú nên mới...""Là một vụ án chưa giải quyết." Thạch Mạn không biểu lộ cảm xúc gì, "Tớ vẫn luôn điều tra chuyện này. Cái chết của ông đã chiếm hết toàn bộ năng lượng của tớ, chuyện cũng không tính là bí mật gì trong Đạo. Xin lỗi, chỉ là tớ không muốn kéo cậu vào."Khổng Tri Vãn kinh ngạc, dựa vào thông tin đã được biết, lý do mà cô đoán ra cũng gần giống như sự thật Thạch Mạn vừa thổ lộ... Dựa vào nỗ lực trong những năm này của cô, biết những chuyện này cũng không khó, nhưng việc được nghe từ người khác thì hoàn toàn khác biệt với việc Thạch Mạn chính miệng nói ra với cô....Cô chỉ là muốn Thạch Mạn chính miệng nói với cô, nói với cô rằng, ranh giới mà em vạch ra giữa tôi và em, tôi vẫn có thể vượt qua.Nhưng giờ đây, khi Thạch Mạn đã nói ra như vậy, cô lại cảm thấy vẫn còn có ẩn tình, nếu không thì trước khi xác định Độc chú hoàn toàn không thể giải, Thạch Mạn sẽ không hạ thấp thái độ như vậy.Sáu năm trước còn chuyện gì đã xảy ra? Khi mà cô không có ở đây, nàng đã phải trải qua những gì?"Xin chia buồn." Ngữ khí chậm dần, nhưng vẫn bình tĩnh.Xe chạy qua dòng xe cộ tấp nập, cuối cùng dừng lại ở lối vào hàng liễu trải dài. Thạch Mạn cười cười, vỗ vỗ vai cô, an ủi ngược lại cô. Nhưng khi Thạch Mạn chuẩn bị xuống xe, bỗng dưng Khổng Tri Vãn nghiêng người ôm lấy nàng, khẽ nói, "...Xin lỗi, lúc đó tớ đã không ở bên cạnh cậu.""...Rõ ràng là tớ đột ngột biến mất, còn bỏ rơi cậu mà?" Thạch Mạn bật cười, không hề kháng cự cái ôm mà nàng tùy lúc đều có thể tránh thoát này, nàng chỉ yên tĩnh dựa vào một lúc, rồi mới đẩy nhẹ vai Khổng Tri Vãn, "Được rồi, sống chết vô thường, sao cậu lại khó chịu hơn cả tớ vậy?"Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng cây liễu bị bẻ gãy, trên không trung xoay vòng. Ánh mắt Thạch Mạn lập tức trở nên sắc bén. Nàng nhẹ nhàng vỗ cánh tay Khổng Tri Vãn, đeo dao Hồ Điệp giấu trong tay áo, rồi xuống xe trước, lặng lẽ mở cửa vào khu vườn hoang phế."Tiểu quỷ, khi tôi nhập Đạo cậu còn chưa biết nói, giờ lại dám lớn tiếng như vậy, coi nhà họ Hướng như không có người sao?"Một người phụ nữ trong bộ áo lông đen, vẻ mặt kiêu ngạo, tay cầm chặt khóa vàng, thản nhiên đứng giữa sân, còn một người đàn ông mắt híp mặc Đạo bào thì đang ngồi bên cạnh cười hì hì xem kịch, khóa vàng chính là từ tay áo của hắn chui ra.Ông Vương gác cổng giương con mắt chết nhìn thấy bà ta, lập tức thở phào, tuổi cao không chịu được cảnh máu me, ông kéo rèm cửa lại, trở về xem phim.Đối diện Dương Mộng Ngọc, Trịnh Khang đang mang đôi mắt thâm quầng vì "trúng số độc đắc", im lặng mà ôm đầu: "Đại thẩm, có thể đổi chỗ khác để ăn vạ không, ngày nào cũng đến lừa bịp đội chúng tôi sao?"Dương Mộng Ngọc hừ lạnh: "Bớt nói nhảm đi, Thương Hải Giới thì cho qua, nhưng nếu Thất Trung đã có manh mối về Hướng Thiện Hào, thì nhà họ Hướng nhất định phải phụ trách rồi. Đã hai đêm trôi qua từ khi yêu quái giả Thần ở Thất Trung xuất hiện, quý đội đừng có nói với tôi là, các cậu không điều tra ra được gì."Bà ta vừa dứt lời, một con dao sắc bén liền vụt qua đầu bà ta, cắt một đường tóc gọn gàng giữa mái tóc được búi cao, cắm phập vào bụi liễu. Hướng Tử Húc ngồi xổm bên cạnh đã sớm có dự cảm, khéo léo lăn mình sang một bên, tránh được những lọn tóc vừa rơi xuống.Ngay sau đó, một chiếc còng tay vàng quấn chặt lấy cổ tay của Dương Mộng Ngọc. Thạch Mạn lắc lắc chiếc còng tay giữa hai người, huýt sáo: "Hướng Nhị phu nhân, ngài nói xem, cái khóa của ngài mạnh hơn hay cái còng tay của tôi mạnh hơn?"Dương Mộng Ngọc vừa thấy nàng, mặt đã tái xanh, mái tóc mấy năm nuôi dưỡng lại một lần nữa bị đứt đoạn bởi con nhỏ này, muốn kiêu ngạo cao quý cũng không nổi nữa, bà ta chỉ tay vào Thạch Mạn, định mắng chửi ầm lên: "Lại là mày, con nhỏ chết tiệt này..."Khóa vàng trong tay bà ta bỗng bị giật đi, suýt chút nữa kéo bà ta ngã nhào xuống đất. Hướng Tử Húc thu hồi khóa vàng, cười híp mắt vẫy tay với Thạch Mạn: "Tôi thấy còng tay của Đội phó Thạch mạnh hơn, tôi xin nhận thua trước, còn Nhị thẩm, thẩm cố lên nha."Dương Mộng Ngọc: "......"Cái thằng nhãi con trời đánh!!Thạch Mạn ném còng tay đi, đầu bên kia lập tức dài ra, quấn chặt vào cành liễu vừa bị Dương Mộng Ngọc đánh gãy, buộc chặt bà ta như xích chó, rồi quay sang hỏi Trịnh Khang: "Hai con hàng này đến đây làm gì?"Hướng Tử Húc giơ tay lên tranh trả lời: "Đến để trao đổi thông tin, hỗ trợ lẫn nhau, Đội phó Thạch, cân nhắc chút nha?""Ờ, là bọn ăn xin đến xin ăn." Thạch Mạn khoát khoát tay: "Cảnh sát đang điều tra vụ án, đừng có ở đây làm ảnh hưởng công vụ. Tôi không quan tâm nhà họ Hướng, nhà họ Vương hay nhà họ Trương nhà họ Lý gì hết, tất cả mọi gia tộc đến đây cũng không có ích gì, cút đi.""Thật đúng là vô tình."Hướng Tử Húc liếc nhìn Dương Mộng Ngọc đang tức giận, Dương Mộng Ngọc trì trệ, nhớ lại lời dặn của lão phu nhân, phẫn hận mà phải kiềm lại. Cuối cùng hắn mới nói: "Nhà họ Hướng không khoác lác, mà còn rất có thành ý, bức tượng kỳ lạ ở Thất Trung giống..."Đột nhiên hắn ngừng lại, như có linh cảm mà quay đầu nhìn sang. Khổng Tri Vãn khoác chiếc áo trench coat mỏng màu kem, sắc mặt bình thản bước vào. Tóc đen buông lơi tự nhiên trước ngực, nhận thấy ánh nhìn của hắn, đôi mắt dưới mắt kính gọng bạc lạnh lùng liếc qua, khẽ gật đầu, sau đó cứ thế làm ngơ tất cả mọi người, im lặng đứng sau Thạch Mạn, cảm giác về sự hiện diện của cô mạnh mẽ đến mức không thể nào xem nhẹ.Rõ ràng chỉ là một người bình thường đứng sau lưng đội phó Thạch, nhưng lại giống như một điểm tựa vững vàng cho nàng."Đây không phải là cô giáo Khổng mà lần trước đã gặp sao? Thật trùng hợp, cô cũng đến đây để xin cảnh sát tỷ tỷ giúp đỡ hả?" Hướng Tử Húc nheo mắt lại.Thạch Mạn nhíu mày, liền nghe từ phía sau lưng truyền đến một giọng hỏi thăm dễ nghe nhưng lại lạnh lùng: "Cậu là ai?""Phụt." Lông mày của Thạch Mạn buông lỏng, nàng cúi đầu che miệng lại.
===================
============
Editor: Mấy bạn ơi, mình lụy Tri Vãn xưng "tôi - em" với chị Mạn quá, cái câu này "...Cô chỉ là muốn Thạch Mạn chính miệng nói với cô, nói với cô rằng, ranh giới mà em vạch ra giữa tôi và em, tôi vẫn có thể vượt qua." trong bản QT ấy, nguyên văn là vầy nè: "Nàng chỉ là muốn Thạch Mạn chính miệng nói cho nàng, nói cho nàng, nàng giữa nàng và ta biên giới tuyến, ta vẫn có thể vượt qua." Aaaaa :)))))))) chắc là mình sẽ cân nhắc edit cho Tri Vãn xưng "tôi - em" tùy ngữ cảnh vậy, tại nghe nó tình quá. Còn chị Mạn thì... =)))) theo cảm nhận của t về thiết lập tính cách của Thạch Mạn á, cổ sẽ không xưng "em" đâu, vì tính hiếu thắng của cổ cao lắm, [spoil nhẹ] nhưng mà xưng "chị" thì có đó, tại cổ thấy "học tỷ x học muội" tình thú =)))))))))
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store