Bhtt Edit Sau Khi Gia Lam Hoc Sinh Chu Nhiem Lop La Nguoi Yeu Cu Cua Toi
Đôi mắt lạnh lùng sắc bén luôn ẩn sau kính của cô, không hiểu sao lại có chút dáng vẻ vô tội.
Vương Tử Triết trốn trong góc niệm Phật, cậu nhìn những "thi thể" nằm la liệt trên đất, ánh mắt thẫn thờ.Thạch Mạn tùy tiện ngồi trên bàn thí nghiệm, không hề thở dồn. Tóc đuôi ngựa bị lơi lỏng lúc đánh nhau, giờ thì nàng đang lười biếng buộc lại, trông như một con mèo lớn vừa ăn xong đang liếm liếm lông — thường được gọi là sư tử cái.Nàng liếc nhìn nạn nhân ngốc nghếch trong góc: "Còn không đi, sao, đợi tôi mời cậu đến phòng y tế à?"Vương Tử Triết đột nhiên hoàn hồn, lập tức hoảng hốt đứng dậy, suýt nữa thì vấp ngã.Có vẻ như cậu được thức tỉnh bởi giọng nói của Thạch Mạn, đầu óc cuối cùng cũng bắt đầu hoạt động, với đôi mắt sưng húp do bị Pháo Đốt đánh, cậu cúi mình trước Thạch Mạn ba lần, còn nghiêm túc hơn cả lúc nhận lì xì mừng tuổi.Rồi cậu bỏ chạy như thể có một con thú dữ ở phía sau."Đợi chút." Thạch Mạn hững hờ.Vương Tử Triết giật mình: "Tôi không nghe thấy, không nhìn thấy, không biết gì hết!""... Ừ." Thạch Mạn ngạc nhiên, nàng không định nói điều này, nhưng cậu nhóc này khá thông minh, nàng không biểu lộ cảm xúc mà suy nghĩ một lát, khiến cậu nhóc sợ đến mức chân lại bắt đầu run rẩy, nàng mới nói: "Nói với Lâm Hà một tiếng, cậu ấy gấp gáp đến nỗi suýt nữa đã cạy gạch đào đất lên để tìm cậu rồi."Vương Tử Triết gật đầu như gà mổ thóc, đợi một lúc, cẩn thận hỏi: "Chị Mạn, còn gì phân phó không?"Thạch Mạn: "..."Sao mà nghe như đang gọi một chị đại khét tiếng vậy, nàng không phải là nữ thần nhan sắc thanh thuần sao? Từng người từng người cứ coi nàng như phản diện.Nàng không muốn nhìn thứ rắc rối này, phẩy tay ra hiệu cho cậu nhóc chạy đi.Vương Tử Triết thở phào một hơi dài, kéo theo cơ thể mệt mỏi và tinh thần rệu rã, khập khiễng lăn đi, còn nhanh hơn cả khi cậu thực hiện bài kiểm tra 1000 mét.Những nam sinh nằm la liệt trên sàn thực ra không bị ngất, nhưng vị đại gia này không nói gì, họ cũng không dám động đậy, thậm chí không dám thở mạnh.Thạch Mạn xoa xoa đầu ngón tay, mấy đứa vị thành niên này chỉ được cái ỷ vào chiều cao và sự mặt dày, nếu thật sự đánh nhau với nàng, chỉ vài chiêu là xong bữa, còn không đủ để nàng nhét vào kẽ răng.Nhưng sau khi đánh nhau, nàng luôn miệng nói.Nàng tiện tay nhặt một mảnh nhựa vỡ, là từ cái ghế nhựa bị mấy con rùa rụt cổ này phá hư lúc dọa dẫm Vương Tử Triết, nàng dùng mảnh nhựa vỗ vào mặt Pháo Đốt ca: "Tiểu hỏa long, có thuốc lá không?"Pháo Đốt ca lập tức căng thẳng, sợ mảnh nhựa sắc nhọn đâm vào mắt: "Có, có."Cậu ta nhanh chóng lấy ra một hộp thuốc lá cùng với bật lửa đưa cho nàng: "Chị Mạn, mời."Thạch Mạn chỉ xem hộp thuốc như một con quay giấy, quay vài vòng giữa ngón tay, rồi đột nhiên nói: "Thấy bọn trẻ con dễ bắt nạt hả? Giao du xã hội đen có thú vị không?"Pháo Đốt ca tưởng mình đã nịnh đúng chỗ thì bỗng cứng đờ, Thạch Mạn đều chọn những vị trí không nguy hiểm để xuống tay, nhưng nàng lại đánh ác hơn so với bất kỳ ai, nghe xong lời nói lạnh lùng của nàng, cậu ta lại cảm thấy đau nhói khắp người.Cậu ta nheo mắt nhìn sắc mặt của Thạch Mạn, khi mặt nàng không cảm xúc cũng sẽ không phải là một bông hoa yên tĩnh gì, mà là một linh hồn đã trải qua nhiều năm sinh tử kinh tâm động phách, khuôn mặt phủ lên một tầng lạnh lùng hờ hững không thể xóa nhòa, khiến người khác cảm thấy sợ hãi.Nàng rõ ràng đang nhìn cậu ta, nhưng ánh mắt lại không có chút nhiệt độ nào, thậm chí không thể biết nàng có đang tức giận hay không.Thạch Mạn gửi cho Vương Tử Triết một video dễ thương về mấy thằng lưu manh của Thất Trung đang kêu la và bò lết trên đất, đồng thời nhắc cậu ấy sao lưu, rồi phát lại cho các diễn viên chính về lịch sử đen tối đặc sắc của họ.Các diễn viên chính mặt mày tái mét, bị gây khó dễ một cách không thương tiếc.Cái này mà truyền ra ngoài thì bọn họ còn có thể sống nổi không?"Tôi không có hứng thú với các cậu, cũng không thích xen vào chuyện của người khác, ai cũng hiểu đại đạo lý, nhưng nếu đám không biết xấu hổ các cậu mà nghe hiểu, thì đã không trốn ở đây để bắt nạt những người yếu đuối."Thạch Mạn đá vào cái vai đau của Pháo Đốt ca: "Vậy thì nói bằng ngôn ngữ mà các cậu nghe hiểu đi, nếu các cậu có thể dùng bạo lực để vui vẻ, thì người khác cũng có thể dùng bạo lực để đối phó với các cậu. Lần sau khi giơ tay đánh người, nhớ đừng để bị trật hông."Người khác không nhìn ra, nhưng Thạch Mạn biết rõ tâm trạng của mình đang rất tệ, hiếm khi nói thêm một câu: "Đây là trường học, không phải cái chợ chồm hổm, phải biết tuân thủ quy tắc, hiểu chưa? Tôi cũng phải tuân thủ quy tắc..."Khuôn mặt nàng đột nhiên biến sắc một chút: "Quy tắc đầu tiên của học sinh, không được hút thuốc, uống rượu, nhuộm tóc. Các cậu, vi phạm quy tắc đúng không? Thật đúng lúc, trí nhớ tốt không bằng viết ra, tôi nhớ trên trang web có nội quy trường học, chép mười lần cũng không quá đáng chứ?"Nàng nở một nụ cười rùng rợn về phía đám thi thể nằm bất động đang muốn nói nhưng không dám nói."... Không quá đáng."Thạch Mạn học theo giọng điệu lạnh lùng của Khổng Tri Vãn: "Sáng ngày mốt tôi sẽ kiểm tra."Nàng cảm thấy tâm trạng tốt hơn một chút sau khi xây dựng niềm vui trên nỗi đau của người khác, rồi rời đi.Nhưng nàng không rời khỏi tòa nhà thực nghiệm, nàng vẫn chưa quên mục đích thực sự của mình.Nàng do dự một chút, nhưng khi nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng của Khổng Tri Vãn, vẫn không cam lòng mà ném điếu thuốc vào thùng rác trong nhà vệ sinh, rồi thấy lối đi lên bảo tàng trên tầng cao nhất đang bị hàng rào điện chặn lại, nàng đã đi đến câu lạc bộ mỹ thuật ở tầng ba.Cửa bị khóa, như ông bảo vệ ở phòng thu phát đã nói, không có ai cả.Nhưng Thạch Mạn lại áp sát vào khe cửa, lắng nghe động tĩnh bên trong."Chào các bạn học sinh, hoan nghênh đến với 《Thất Trung giờ Ngọ》 (11 giờ - 13 giờ), chủ đề hôm nay là 'Đêm Hè', được phòng phát thanh chọn lọc rất kỹ lưỡng, xin mời các bạn thưởng thức một vài tác phẩm văn học..."Âm thanh lập tức vang dội khắp toàn bộ khuôn viên trường, một chiếc loa phát thanh ở tầng ba của tòa nhà thực nghiệm bên cạnh câu lạc bộ mỹ thuật, phát ra âm thanh thẳng vào tai Thạch Mạn, nàng nhíu mày, xoa xoa tai, trừng mắt nhìn chằm chằm vào cái loa hỏng.Sớm không phát muộn không phát, lại đúng lúc này phát?Hơn nữa, bên ngoài cửa sổ câu lạc bộ mỹ thuật hình như còn có một cái loa nữa, bên trong bên ngoài cùng nhau gào thét.Ai chọn cái phòng này vậy, định dùng tiếng ồn để kích thích cảm hứng nghệ thuật à?Tin nhắn cảm ơn của Lâm Hà lúc này hiện lên, dài dòng như viết luận văn cho một cuộc thi lớn, Thạch Mạn lướt qua hai trang, cuối cùng cũng thấy được một câu có ích.... Nhưng không phải là một lời khen.【Lâm Hà: Cậu đăng ký "Nhóm thí nghiệm hóa học" à? Đây chính là điện Diêm Vương đó.】【Lâm Hà: Không hổ là chị, chị Mạn.】Thạch Mạn chậm rãi đánh ra một cái dấu chấm hỏi: "Tôi đăng ký nhóm thí nghiệm hóa học hồi nào?"Hai từ "hóa học" và "điện Diêm Vương", nàng đột nhiên có một dự cảm không lành, lập tức tìm kiếm bảng danh sách giáo viên hướng dẫn của các bộ môn và câu lạc bộ trên diễn đàn.Rồi nàng thấy ba chữ "Khổng Tri Vãn" to đùng bên cạnh "Nhóm thí nghiệm hóa học".Thạch Mạn: "..."Tâm trạng của nàng lập tức sa sút, quay người bỏ đi.Điều tra cái gì mà điều tra, bây giờ nàng chỉ muốn đi đôi co một trận với cái tên thích kiểm soát thích tự quyết kia thôi!!Trong câu lạc bộ mỹ thuật yên tĩnh, Dư Đình Đình nhẹ nhàng đóng cửa sổ, đúng lúc tránh được Thạch Mạn từ tòa nhà thực nghiệm đi ra và quay đầu lại nhìn.Cô nấp sau rèm cửa một lúc, nhìn bóng lưng hung hăng khí thế của Thạch Mạn, giọng nói nhẹ bẫng như sắp tan biến: "Cô ấy có vẻ rất tức giận, vì bạo lực học đường chăng? Cô ấy là người chính nghĩa như vậy sao?"Không ai trả lời, cô tự mình trở lại bức tranh, nhúng cọ vào màu.Màu sắc đậm đặc trải đều trên bức tranh, các khối màu bị biến dạng và kết dính, chồng chéo lại tách rời, xoay tròn ra những đường nét hỗn độn khiến người ta hoa mắt chóng mặt, chỉ cần nhìn một chút cũng có thể kích thích cảm giác khó chịu.Cố gắng lắm mới nhận ra đó là một thiếu nữ đang cúi đầu đọc sách.Ngay cả khi bản thân Thạch Mạn đứng trước bức tranh, nàng cũng không chắc có thể nhận ra hình nhân được tạo bởi những khối màu sắc đó lại chính là mình.Nàng nhất định sẽ cảm thán một câu, không biết kẻ thù phương nào lại có thiên phú nghệ thuật trừu tượng như vậy."Ngươi không nên đến tìm ta, cô ấy suýt chút nữa đã phát hiện ra ta rồi."Dư Đình Đình lại thêm một nét màu đậm lên khuôn mặt Thạch Mạn, dưới chân cô cũng vương vãi những tác phẩm tương tự như vậy.Bệnh tâm "thần".Cái đầu của thiếu nữ trong tranh đột nhiên xoay qua 90 độ, như một quả bóng cũ được đặt trên bả vai và có thể bị rơi xuống bất cứ lúc nào, bởi vậy mà nét cọ của Dư Đình Đình từ trên má rơi xuống môi, che phủ màu hồng nhạt nguyên bản bằng lớp màu xám như xác chết."Thạch Mạn" mở miệng, một cái miệng y hệt của người chết: "Ngươi cố tình mở cửa sổ tầng ba để cô ấy nghe thấy âm thanh từ tầng bốn, dẫn cô ấy lên lầu, ngươi nghĩ cô ấy không phát hiện ra à?"Dư Đình Đình im lặng một lúc, không hề tức giận."Thạch Mạn" cười chói tai: "Năm giác quan của cô ấy không phải lúc nào cũng có thể duy trì ở cường độ cao để bắt được mọi động tĩnh, cô ấy là con người, không phải máy móc, càng không phải là thần.""Nhưng vẫn rất đáng sợ, ta vẫn nhớ ngày đầu tiên, cô ấy đuổi theo ta ráo riết, nếu không phải..." Dư Đình Đình ngừng lại, "Cô ấy rất nguy hiểm, ngươi bảo ta dẫn cô ấy đến, là để cô ấy làm việc tốt, hành thiện tích đức phải không? Ta không biết... ngươi tốt bụng như vậy.""Thạch Mạn" lại cười vài tiếng quái dị, như tiếng gạch đá ma sát với gốm sứ, vừa nhìn là biết không phải thứ tốt đẹp gì, nhưng nó được cái không biết xấu hổ: "Tất nhiên... cô ấy là giả nhân giả nghĩa, còn ta thì là thần thánh thật."Con quỷ ẩn trong bức tranh tuyên bố: "... Thần đương nhiên sẽ phù hộ cho mọi người."Sau đó nó biến mất, chỉ để lại khuôn mặt méo mó trong bức tranh, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người chấp bút.Dư Đình Đình lẳng lặng mắt đối mắt với nó một lúc, nhỏ giọng thở dài: "Lại làm hỏng một bức tranh của ta, bức tranh Lâm Hà lần trước cũng vậy, ta đã chỉnh sửa rất lâu."Cô bắt đầu tô màu lại cho thiếu nữ trong tranh, những màu sắc hỗn độn càng thêm lộn xộn, cô cũng học theo điệu bộ của con quỷ kia, nhẹ nhàng nói: "... Di ảnh vẫn nên đẹp một chút."***Cửa phòng giáo viên khép hờ, Thạch Mạn đẩy cửa vào, nhưng không có ai ở đó.Không đúng, không còn ai ở trong, sao không khóa cửa?Thạch Mạn nghe thấy tiếng bước chân liền quay lại, Khổng Tri Vãn dựa vào cửa gỗ lim, tay áo vest cuộn lên đến cánh tay, bàn tay xinh đẹp đang ôm một chồng biểu mẫu: "Có chuyện gì?""Tâm trạng của cô có vẻ tốt," Thạch Mạn giật lấy tờ đơn của mình ở trên cùng, vung tay lên, giơ đến trước mặt Khổng Tri Vãn, "Do được xây dựng trên nỗi đau của tôi sao?"Khổng Tri Vãn nhẹ nhàng lấy lại tờ đơn, ngồi về vị trí, nhìn nàng với vẻ bình thản: "Có vấn đề gì không?""... Cô đừng giả ngốc với tôi," Thạch Mạn cười lạnh, "Tự ý sửa đổi đơn đăng ký của học sinh. Nội quy nhà trường chỉ áp dụng với học sinh, không áp dụng với giáo viên đúng không?"Đầu ngón tay của Khổng Tri Vãn chạm vào trang giấy, nhẹ nhàng đẩy trên bàn: "Trên đó viết rất rõ ràng, câu lạc bộ mà em chọn đã đủ người.""Tôi không có tay chân để tự chọn cái khác à?""Trừ 'Nhóm thí nghiệm hóa học', những cái khác đều đủ người rồi." Khổng Tri Vãn thấy nàng không tin, "Tôi không có lý do để lừa em, trong những năm gần đây, cấp trên rất coi trọng việc phát triển sở thích ngoài học tập, khuyến khích học sinh phát huy các loại tài năng, đã thực hiện được khoảng hai năm rồi. Ngoại trừ học sinh lớp 12 phải rời khỏi câu lạc bộ để tập trung học, thì trường khuyến khích tất cả các học sinh còn lại tham gia câu lạc bộ, khi kết khóa sẽ làm báo cáo thực hành, em có thể coi như môn tự chọn.""Câu lạc bộ mỹ thuật và câu lạc bộ âm nhạc là những câu lạc bộ hot, mỗi năm đều trong tình trạng đầy ắp, các câu lạc bộ khác tuy bị chìm xuống nhưng vẫn có thể được lấp đầy, phần còn lại chính là các câu lạc bộ và nhóm của từng môn học, câu lạc bộ thì tương đối nhẹ nhàng, dễ dàng, vì vậy chỉ còn lại các nhóm do giáo viên của từng môn trực tiếp phụ trách.""Vậy tôi chọn Toán," Thạch Mạn nói ngay lập tức, "Nếu không thì Vật Lý, Sinh Học cũng được."Khổng Tri Vãn tiếp tục: "Mà nhóm thì thường dành cho các học sinh thi đội tuyển, chỉ còn những nhóm khác, đây là nhóm trong cùng một môn học nhưng có tiêu chuẩn thấp hơn nhóm đội tuyển một chút, chính là giáo viên mở cho vui."Thạch Mạn nghe ra ý tứ của cô: "... Mở cho vui, cô rảnh rỗi đến vậy sao?""Câu lạc bộ thi đấu hóa học ban đầu đúng là tôi phụ trách, nhưng sau đó đã đổi người rồi," Khổng Tri Vãn cười chậm rãi một chút, "Đơn xin mở nhóm cũng đã nộp rồi, nếu không mở thì có chút lãng phí."Thạch Mạn nhìn cô cười đến vân đạm phong khinh mà tức không chịu nổi, nàng cố gắng phản kháng: "Tôi có thể không chọn gì hết, làm cá khô nằm ngửa thôi được không?""Không ở trong trường hợp đặc biệt thì đều phải tham gia, nhiều học sinh đã hoàn thành từ năm lớp 10, nhưng em là học sinh chuyển trường, lại không phải lớp 12, quy tắc là như vậy, không còn cách nào khác.""Hơn nữa vừa rồi họp, em đã sớm chạy đi, có lẽ không nghe thấy," Khổng Tri Vãn dường như cười một chút, lật lại nợ cũ, "Hiệu trưởng đã đặc biệt giữ lại một vài giáo viên chủ nhiệm lớp để hỏi về tình hình thực tiễn của các câu lạc bộ, tôi tình cờ mang theo bảng, nên đã cho ông ấy xem, bao gồm tờ đơn chọn nhóm thí nghiệm hóa học của em."Đôi mắt lạnh lùng sắc bén luôn ẩn sau kính của cô, không hiểu sao lại có chút dáng vẻ vô tội: "Nếu em có ý kiến, có thể đi tìm ông ấy.""Tôi không phải người dễ bị đe dọa," Thạch Mạn cảm thấy bị khiêu khích một cách sâu sắc, nàng không muốn nhìn thấy Khổng Tri Vãn đắc ý, quay người rời đi, "Đi thì đi, không phải chỉ là Hiệu trưởng thôi sao."" 'Chỉ là hiệu trưởng'," Khổng Tri Vãn cười sâu hơn một chút, "Khi em đến báo danh, chủ nhiệm Lữ đã đặc biệt dặn dò tôi phải chăm sóc em nhiều hơn, xem ra học sinh mới của tôi thực sự không đơn giản, ngay cả Hiệu trưởng cũng phải nể mặt em vài phần... Thạch Mạn, tớ và cậu đã quen biết nhau ở Ô Thành lâu như vậy, chưa từng nghe cậu kể rằng bản thân có mối quan hệ như thế, bạn cùng bàn à?"Thạch Mạn khựng lại, ngay lập tức nhận ra, câu lạc bộ chó má cái gì, toàn bộ chỉ là cái bẫy mà Khổng Tri Vãn đã chuẩn bị sẵn cho nàng!Nàng quay trở lại, khí thế vẫn rất hùng hổ, sau đó... mặt không đổi sắc, đẩy tờ đơn trở về.
=====================
=============
Tác giả có lời muốn nói: Có ai đó mặt cau mày có không kiên nhẫnSau lưng lại đem nội quy trường học ra đọc đến thuộc lòng, muốn rách cả giấy :)))))
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store