ZingTruyen.Store

[BHTT][EDIT] SAU KHI ĐÁNH DẤU NHẦM CHỊ CỦA BẠN GÁI CŨ - TIẾU LAM

Chương 33

__tyngh1314

Khi đến , Diệp Tri Tầm chợt nhớ ra một chuyện.

Cô còn có một người bạn cùng phòng tên Cố Thất Thất.

Vừa rồi cô chỉ nghĩ đến chuyện "không an toàn" ở khách sạn lần trước, cảm thấy Ngu Lê không thể ở khách sạn, nên đã dẫn cô ấy về đây.

Trong tình huống bị "truy đuổi", cô cảm thấy bản thân có trách nhiệm giữ Ngu Lê bên mình để chăm sóc.

Lỡ gặp phải người không biết lý lẽ, cô còn có thể đứng ra che chắn.

Ngu Lê nói không được kể chuyện kết hôn với người khác, nhưng giờ dẫn một người lớn như vậy về nhà, nếu bị Cố Thất Thất phát hiện thì biết làm sao?

Diệp Tri Tầm nhìn đồng hồ, mới hơn chín giờ, sáng thứ hai, giờ này Cố Thất Thất chắc hẳn đang đi học.

Diệp Tri Tầm không yên tâm, gọi một cuộc điện thoại cho Cố Thất Thất, nhưng bị cúp máy ngay lập tức.

【 Đang học, chuyện gì?】

Cố Thất Thất nhanh chóng nhắn lại.

【 Không có gì 】

Diệp Tri Tầm thở phào nhẹ nhõm, nhắn lại cho Cố Thất Thất.

Diệp Tri Tầm mở cửa, tìm dép lê đặt trước mặt Ngu Lê ở lối vào.

Ngu Lê thay dép rồi đi vào bên trong.

Căn hộ mà Diệp Tri Tầm thuê khoảng hơn bảy mươi mét vuông, là một căn hộ nhỏ hai phòng ngủ.

Dù không lớn nhưng trông khá sạch sẽ và ấm cúng, có nhiều hơi thở của cuộc sống hơn so với căn hộ ở Duy Cảng.

"Chị ngồi tạm một lúc nhé, em đi lấy nước cho chị." Diệp Tri Tầm nói với Ngu Lê rồi đi tìm chiếc cốc dùng một lần, rót một cốc nước ấm cho cô.

"Em ở chung với người khác à?" Ngu Lê nhận cốc nước, ngồi trên ghế sofa rồi hỏi Diệp Tri Tầm.

Diệp Tri Tầm không biết nên để tay ở đâu.

"Dạ đúng, chị. Bạn cùng phòng của em tên là Cố Thất Thất, nhưng cậu ấy không thường xuyên ở phòng, thường chỉ về vào buổi tối. Nếu chị thấy bất tiện, em có thể thuê một căn hộ khác." Diệp Tri Tầm vội vàng nói.

"Không cần phiền phức như vậy đâu. Chị cũng không ở lâu, chỗ này tốt lắm rồi." Ngu Lê đáp.

"Chị ở đây, em có thể nói với bạn cùng phòng một tiếng được không? Em chỉ nói là có bạn đến ở nhờ vài hôm, sẽ không nhắc gì đến chị đâu." Diệp Tri Tầm nói, cảm giác Ngu Lê dường như thực sự không bận tâm đến điều kiện nơi này.

Trước đây Ngu Hi mới chỉ đến đây một lần rồi không bao giờ quay lại nữa.

Nơi này cũ kỹ, diện tích lại nhỏ, so với Duy Cảng thì quả thật rất thiệt thòi cho Ngu Lê.

"Được." Ngu Lê gật đầu.

Diệp Tri Tầm thở phào nhẹ nhõm.

【 Mình dẫn một người bạn về ở vài ngày, được không?】

Cô nhắn tin cho Cố Thất .

【 Được chứ, tất nhiên không vấn đề gì! Chỉ là tò mò thôi, ngoài mình ra cậu còn có bạn khác à? Không lẽ là bạn gái?】

Cố Thất Thất nhanh chóng nhắn lại.

Nhìn tin nhắn của Cố Thất Thất, Diệp Tri Tầm không trả lời nữa.

Cô không nghĩ ra được cách gì để chối khéo

"Chị ăn sáng chưa? Chị muốn ăn gì?" Cất điện thoại xong, Diệp Tri Tầm hỏi Ngu Lê. Có lẽ điều duy nhất giống với Duy Cảng ở đây chính là chuyện ăn uống.

"Chưa. Em làm gì cũng được." Ngu Lê nói. Dạo này cô không ăn uống tử tế, sáng nay bụng đói rỗng, cảm giác như sắp kêu lên phản đối vậy.

"Dạ, em sẽ làm ngay." Diệp Tri Tầm đáp.

Ngu Lê dường như không có sở thích gì đặc biệt về ăn uống. Mỗi lần hỏi cô ấy đều bảo "gì cũng được", không bao giờ yêu cầu món gì cả.

Diệp Tri Tầm cũng quen rồi, có gì thì nấu đó.

Nếu hợp khẩu vị, Ngu Lê sẽ ăn nhiều hơn một chút; không hợp, cô ấy cũng sẽ ăn, chỉ là ăn ít lại. Chưa bao giờ cô ấy phàn nàn "lần sau đừng làm món này nữa" hay bảo "lần sau làm nhiều một chút", chẳng có chút nhận xét nào.

Nhìn thì như người khó chiều, thực ra lại chẳng kén ăn chút nào, nuôi cũng khá dễ.

Diệp Tri Tầm hắng giọng, bảo mình đừng nghĩ linh tinh nữa, rồi vào bếp chuẩn bị đồ ăn cho Ngu Lê.

Hành lý của Diệp Tri Tầm khi từ nhà về được bà và bác gái nhét đầy ắp.

Mấy thứ mang về lần trước còn chưa ăn hết, vậy mà họ vẫn bảo "lần này về không mang thêm thì uổng lắm."

Có thịt bò sốt tự làm, đồ muối chua, bánh bao, thậm chí còn mang cả trứng gà thả vườn.

Sợ trứng bị vỡ, bà còn mang theo cả một bao gạo mới để đựng.

Diệp Tri Tầm nấu một nồi cháo, các món ăn kèm thì đều là đồ nhà làm sẵn. Cô hâm nóng vài chiếc bánh bao, rất nhanh đã chuẩn bị xong bữa sáng.

Ngu Lê ngồi trong phòng khách, liếc nhìn điện thoại.

Chuyện đã căng thẳng mấy ngày nay, lúc này bọn họ thực sự đã nóng ruột rồi, tìm cô khắp nơi.

Ngu Lê không để ý đến những chuyện đó nữa, dứt khoát tắt luôn cả điện thoại cá nhân, dựa vào ghế sofa nhắm mắt thả lỏng.

Chỉ một lát sau, hương thơm đã bay ra.

Là mùi thơm của gạo.

Ngu Lê mở mắt, từ góc này vừa hay nhìn thấy Diệp Tri Tầm đang bận rộn trong bếp, chiếc tạp dề quấn quanh eo.

Alpha trông rất nghiêm túc, ánh mắt tập trung.

Dường như cảm nhận được ánh nhìn của cô, Diệp Tri Tầm ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Ngu Lê, vẻ mặt thoáng ngượng ngùng.

"Chị, sắp xong rồi, chờ một chút nhé." Diệp Tri Tầm nói.

"Không vội." Ngu Lê đáp, tiếp tục nhìn cô.

Diệp Tri Tầm phát hiện mình đang bị nhìn, lập tức trở nên lóng ngóng, làm gì cũng không tự nhiên, động tác thì cứng nhắc còn vẻ mặt thì bối rối.

Ngu Lê thôi không nhìn nữa, đứng dậy vào nhà vệ sinh rửa tay.

Khi Ngu Lê quay lại phòng khách, Diệp Tri Tầm đã dọn xong bữa sáng. Trên đĩa có bánh bao, vài món ăn kèm, thịt bò sốt thái lát, trứng xào ớt xanh và một ít dưa muối.

"Chị, mấy món này là em mang từ nhà về. Sốt là do bác gái làm, trước tiên phết sốt lên bánh, rồi kẹp mấy món này vào ăn."

Diệp Tri Tầm cuốn một chiếc bánh cho Ngu Lê, sợ bẩn tay nên cho vào túi giấy chống dầu rồi đưa cho cô.

Đồ ăn trông như quà vặt ven đường này khiến Ngu Lê tò mò, nhưng không từ chối, nhận lấy rồi thử một miếng.

Mùi vị không tệ, Ngu Lê tiếp tục ăn từng miếng nhỏ.

Diệp Tri Tầm nhìn sắc mặt Ngu Lê, cảm thấy cô ấy có vẻ rất thích.

Đĩa dưa muối và tỏi ngâm đường, Ngu Lê cũng ăn kèm vài miếng.

Cuối cùng, cả bát cháo cũng được cô ăn sạch.

Có lẽ do mấy ngày nay chưa ăn đồ ăn do Diệp Tri Tầm nấu, Ngu Lê cảm thấy bữa này rất ngon, còn ngon hơn đồ ăn đặt từ nhà hàng năm sao những ngày vừa qua.

Diệp Tri Tầm cảm thấy sau khi Ngu Lê ăn no, cả người cũng dịu dàng hơn hẳn.

"Chị, chị vào phòng em nghỉ một lát đi." Đợi Ngu Lê ăn xong, Diệp Tri Tầm nói.

Diệp Tri Tầm dẫn Ngu Lê vào phòng mình.

Phòng nhỏ, chỉ có đủ chỗ để đặt một cái giường, tủ quần áo, bàn học, kệ sách...

Nhìn thì chật chội, nhưng rất sạch sẽ và ngăn nắp.

"Nếu thấy buồn ngủ thì ngủ một chút, không thì chị có thể dùng máy tính để lướt mạng." Diệp Tri Tầm vừa nói, vừa mở máy tính xách tay cho Ngu Lê.

Ngu Lê nghe Diệp Tri Tầm nói, ánh mắt lướt qua một giá để đồ. Ở tầng dưới cùng là các loại tạ nhỏ và dụng cụ kéo giãn. Tầng phía trên có máy ảnh, ống kính, chân máy và bộ ổn định.

Trên giá sách còn có một số liên quan tới chụp ảnh sách, cùng bối cảnh đầy tường ảnh chụp.

Ngu Lê nhớ lại, trước đây từng thấy trên diễn đàn trường có bài viết nói rằng công việc làm thêm của Diệp Tri Tầm chủ yếu liên quan đến nhiếp ảnh.

Ngu Lê đứng trước bức tường ảnh, nhìn những bức ảnh mà Diệp Tri Tầm đã chụp.

Có người, có động vật, có phong cảnh.

Dường như cả một thế giới mở ra trước mắt Ngu Lê, cũng là một khía cạnh khác của Diệp Tri Tầm.

"Đây đều là em chụp?" Ngu Lê hỏi.

Diệp Tri Tầm thấy Ngu Lê đứng trước bức tường ảnh, mặt lập tức đỏ lên.

Nghĩ không chu đáo đều có thể trở thành "bãi mìn".

Trên tường có không ít ảnh của Ngu Hi, mà Diệp Tri Tầm chưa kịp dọn đi.

"Dạ... dạ phải..." Diệp Tri Tầm nói, trong lòng hy vọng Ngu Lê không nhìn thấy ảnh của Ngu Hi.

Ngu Lê quay người bước đến gần Diệp Tri Tầm.

"Vẫn còn giữ ảnh của người yêu cũ? Không nỡ à?" Ngu Lê nhẹ giọng hỏi.

"Không phải, không phải đâu, em dọn ngay đây!" Diệp Tri Tầm bất giác run lên, vội vàng trả lời.

Nhìn dáng vẻ luống cuống dọn ảnh của Diệp Tri Tầm, Ngu Lê ngồi xuống ghế bên cạnh, ánh mắt khẽ biến đổi.

Hình ảnh Ngu Hi dưới ống kính của Diệp Tri Tầm trông rạng rỡ hơn bình thường, trong sáng hơn, vô lo hơn. Những bức ảnh đều mang nụ cười ngọt ngào rạng rỡ, không chút giả tạo.

Ngôn ngữ của ống kính như đang nói về tình yêu, về sự chân thành.

Bất kể Ngu Hi thực sự là người thế nào, trong mắt Diệp Tri Tầm, cô ấy chính là như vậy.

Rất nhanh, ánh mắt của Ngu Lê trở nên lạnh nhạt hơn.

Những chuyện đã biết từ trước, khi được cụ thể hóa trước mắt cũng không cần phải lãng phí thời gian nghĩ ngợi thêm.

Chỉ cần không để mình nhìn thấy nữa là được.

Ngu Lê quay đầu nhìn máy tính của Diệp Tri Tầm, mở trình duyệt, lướt qua vài tin tức.

Diệp Tri Tầm nhanh chóng dọn dẹp xong, liếc nhìn Ngu Lê, lại rót thêm cốc nước, lấy chút đồ ăn vặt đặt lên bàn.

Ngu Lê nhìn mấy món ăn vặt trước mặt, là các loại mứt trái cây hơi chua ngọt, có vẻ hợp khẩu vị của cô.

"Chị, trong thẻ này có tiền thưởng từ cuộc thi marathon lần trước, tuy không nhiều nhưng chị xem có đủ dùng không. Ngoài ra, viên đá quý em dùng làm nhẫn trước đây vẫn còn một chút, có thể bán đi để đổi thêm tiền... Nếu những người đó hành xử không đúng lý hoặc là vay nặng lãi trái pháp luật, chúng ta sẽ báo cảnh sát."

Diệp Tri Tầm nghiêm túc nói, lần trước Ngu Lê bảo không gấp, nên Diệp Tri Tầm đã nghĩ đến việc tự mình giúp Ngu Lê vượt qua khó khăn.

Nhưng nếu chủ nợ đã tìm đến tận nơi, thì chuyện này hiển nhiên là khẩn cấp rồi.

Phải nghĩ cách khác.

Ngu Lê đang định thử món ăn vặt, nghe Diệp Tri Tầm nói vậy liền dừng lại.

Ngu Lê nhìn Diệp Tri Tầm, thấy cô nhóc đang căng thẳng suy nghĩ cách kiếm tiền.

"Không cần gấp, chị đang tìm người lo liệu. Em nói viên ruby còn lại, lấy ra cho chị xem thử, bán thì tiếc lắm." Ngu Lê nói.

Diệp Tri Tầm ngừng lại một chút, lấy một chiếc hộp đưa cho Ngu Lê, bên trong là viên ruby mà cô vừa nhắc đến.

"Chị, em phải đi học, tan học em sẽ mua ít đồ dùng hàng ngày và quần áo. Chị cần gì không?" Trong lúc Ngu Lê đang chăm chú xem viên ruby, Diệp Tri Tầm hỏi.

"Quần áo không cần mua, em có thể đến Duy Cảng Uyển lấy. Nếu em đi, chắc sẽ không ai để ý, nhưng cẩn thận một chút. Những thứ khác thì em cứ tự xem rồi mua."

"Dạ, vậy em đi đây. Có gì chị cứ gọi cho em nhé." Diệp Tri Tầm nói.

Ngu Lê phẩy tay, Diệp Tri Tầm rời khỏi phòng, đóng cửa lại, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Dù đã lấy giấy chứng nhận kết hôn, nhưng áp lực từ Ngu Lê vẫn còn đó.

Còn rất nhiều vấn đề cô chưa nghĩ đến nhưng lại rất nan giải đang chờ phía trước.

Diệp Tri Tầm vỗ vỗ đầu, đành phải xử lý những việc trước mắt đã.

Diệp Tri Tầm vội đến lớp học hai tiết, sau đó lập tức đến Duy Cảng Uyển.

Duy Cảng Uyển thiết kế mỗi tầng chỉ có một căn, người không phải cư dân nếu không được cư dân cho phép thì không thể lên tầng.

Thậm chí Ngu Hi, dù ở cùng tòa nhà, cũng phải gọi điện để Ngu Lê mở thang máy thì mới vào được.

Khi Diệp Tri Tầm đến hầm để xe, cô thấy vài người "có vẻ khả nghi" đang lảng vảng ở gần thang máy.

Diệp Tri Tầm quyết định không đi thang máy, vì nếu đi, những người đó sẽ thấy số tầng cô lên, đoán được cô đến tầng của Ngu Lê.

Diệp Tri Tầm chọn đi cầu thang bộ.

Chỗ ở của Ngu Lê ở tầng rất cao, cầu thang hầu như không có ai qua lại. Diệp Tri Tầm leo một mạch lên tầng của Ngu Lê, quẹt thẻ vào nhà.

Cô giúp Ngu Lê thu dọn một vài thứ, đeo balo xuống tầng, rời khỏi Duy Cảng Uyển, rồi tiện đường ghé qua siêu thị gần đó.

Trước đây, trong trung tâm thương mại, thương hiệu trang sức Ngu Thị từng có quầy trưng bày riêng. Ngoài các đại diện thương hiệu của Ngu Thị, còn có cả ảnh quảng cáo của Ngu Lê. Nhưng từ khi Ngu Lê bị tạm đình chỉ công việc, những bảng quảng cáo đó cũng bị gỡ xuống.

Trước kia, mỗi lần đi ngang qua cửa hàng trang sức Ngu Thị, Diệp Tri Tầm không tự chủ được mà cảm thấy căng thẳng. Giờ đây, không còn bảng quảng cáo của Ngu Lê nữa, cô không còn căng thẳng, nhưng lại cảm thấy không ưa thương hiệu này.

Dù thế nào đi nữa, Ngu Lê đã cống hiến cho Ngu Thị nhiều năm, có công lao lẫn vất vả. Nhưng họ vì tranh quyền đoạt lợi mà dùng đủ mọi thủ đoạn, giờ lại còn đòi nợ, đúng là quá bẩn thỉu.

Diệp Tri Tầm chỉ liếc nhìn một chút rồi rời đi, đến khu vực tủ gửi đồ ở siêu thị, cất đồ xong lại vào mua một số món đồ cần thiết.

Lúc này, Ngu Lê đang cầm bút, vẽ bản thiết kế trên giấy. Diệp Tri Tầm xách túi lớn túi nhỏ quay về.

Ngu Lê chỉ ngẩng đầu lên, thấy Diệp Tri Tầm chào mình một tiếng rồi tiếp tục bận rộn.

Chiếc cốc giấy dùng một lần trước mặt Ngu Lê được thay bằng cốc giữ nhiệt. Đôi dép dưới chân cô được đổi thành loại mới, dày dặn hơn.

Quần áo của Ngu Lê trong tủ được gấp gọn, đặt ngay ngắn trong một ngăn. Áo khoác ngoài thì được treo lên móc.

Mọi thứ được sắp xếp gọn gàng đâu vào đấy.

Ngu Lê chính thức dọn vào căn phòng trọ nhỏ của Diệp Tri Tầm.

Diệp Tri Tầm dọn dẹp xong, định kể với Ngu Lê tình hình bên ngoài, thì nghe thấy tiếng cửa mở và giọng người nói.

Là bạn cùng phòng của cô, Cố Thất Thất đã về.

"Chị, bạn cùng phòng của em về rồi, em ra ngoài xem một chút." Diệp Tri Tầm nói với Ngu Lê, sau đó bước ra khỏi phòng.

Ra đến phòng khách, Diệp Tri Tầm hơi ngẩn người. Không chỉ có Cố Thất Thất, mà cô ấy còn dẫn theo hai omega khác, Hoắc Cẩm Miên và người mà Cố Thất Thất đang thầm yêu, Thành Nhã Phù.

"A Tầm, cậu ở nhà à? Cậu nói xem có phải tình cờ không? Bạn học Hoắc và bạn học Thành vừa thuê căn hộ kế bên chúng ta, hôm nay chuyển đến, tớ tình cờ gặp được họ trên đường. Lát nữa mình sẽ đi mua ít đồ ăn, chúng ta có thể cùng ăn bữa tối đấy!" Cố Thất Thất vui vẻ nói.

"..." Diệp Tri Tầm nhìn hai omega đang mỉm cười lễ phép, dễ thương, bất giác cảm thấy đau đầu.

"Xin lỗi, hôm nay không tiện lắm." Diệp Tri Tầm nói, cảm thấy có chút áy náy với Cố Thất Thất, nhưng trong phòng còn có Ngu Lê. Dù sao đi nữa, người vợ hợp pháp của cô vẫn phải đặt lên hàng đầu.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Thương các bạn nhiều nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store