[BHTT][EDIT] SAU KHI ĐÁNH DẤU NHẦM CHỊ CỦA BẠN GÁI CŨ - TIẾU LAM
Chương 20
Ngu Lê nhìn Diệp Tri Tầm giống như bị đóng băng tại chỗ, trong mắt cô Alpha trẻ tuổi lộ rõ vẻ hoảng loạn, bối rối.
Ngu Lê chậm rãi đứng dậy, bước về phía Diệp Tri Tầm.
Bộ đồ ngủ mềm mại theo từng bước chân lộ ra đường cong hoàn mỹ của cơ thể.
Cổ họng của Diệp Tri Tầm khẽ chuyển động, cô nuốt nước bọt.
【 Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh! 】
Trong lòng Diệp Tri Tầm liên tục nhắc nhở với chính mình.
Nhưng khi Ngu Lê ngày càng đến gần, cô không thể giữ nổi chút bình tĩnh nào. Diệp Tri Tầm chỉ có thể gượng ép quay mặt sang hướng khác, không dám nhìn Ngu Lê.
Ngu Lê đi vòng quanh Diệp Tri Tầm một vòng.
"Hôm nay trốn cả ngày, làm trợ lý sinh hoạt kiểu như vậy sao?" Ngu Lê dừng lại, lạnh lùng hỏi. Ngón trỏ đặt lên cằm của Diệp Tri Tầm, xoay khuôn mặt cô đang quay đi trở lại.
Ánh mắt Ngu Lê nhìn thẳng vào Diệp Tri Tầm, trong lòng khẽ rung động.
Ánh mắt của Diệp Tri Tầm có chút thay đổi, như một con thú nhỏ ngoan ngoãn nhưng đang để lộ răng nanh.
"Đỡ tôi đến phòng ăn, tôi vẫn chưa ăn gì." Ngu Lê đưa tay về phía Diệp Tri Tầm, nói.
Nhịp thở của Diệp Tri Tầm hoàn toàn rối loạn. Mùi hương tin tức tố của Ngu Lê càng nồng đậm hơn khi cô lại gần.
Theo phản xạ, Diệp Tri Tầm nắm lấy cánh tay của Ngu Lê, nhưng vì lực không kiểm soát được, cô vô tình kéo Ngu Lê ngã vào lòng mình.
Bàn tay còn lại theo bản năng vươn ra đỡ lấy người Ngu Lê, giữ chặt ở eo cô. Chạm vào lớp vải lụa mềm mịn của bộ đồ ngủ, Diệp Tri Tầm cảm nhận được sự mềm mại và mảnh khảnh của vòng eo qua lớp vải mỏng.
Omega toàn thân mềm mại, lại tỏa ra mùi hương tin tức tố "đáng sợ."
Chỉ một tiếp xúc ngắn ngủi, Diệp Tri Nhu cảm giác toàn thân như không xong.
Mất kiểm soát.
Cánh tay đang ôm lấy Ngu Lê không tự giác siết chặt hơn. Đôi mắt hơi ửng đỏ, ánh nhìn dừng lại ở vùng tuyến cổ của Ngu Lê. Răng đánh dấu đã sẵn sàng hành động.
Ngu Lê mặc bộ đồ ngủ hai mảnh, bên trong là váy ngủ dây mảnh với cổ chữ V, để lộ phần lớn da ở cổ.
Tuyến cổ không hề được che chắn.
Làn da mỏng manh, gần như trong suốt, khẽ động theo từng nhịp thở.
Trong mắt Diệp Tri Tầm, đây chính là "món ăn" ngon nhất.
Ban đầu, Ngu Lê cố tình thả ra tin tức tố để tiếp cận Diệp Tri Tầm, có vài phần tính toán. Nhưng lúc này, cơ thể cô thật sự mềm nhũn, không còn sức lực.
Cô không ngờ rằng chỉ cần một cái kéo của Alpha nhỏ, cô đã bị khống chế như thế này.
Tin tức tố của Diệp Tri Tầm cũng bắt đầu lan tỏa, càng gần càng rõ ràng hơn.
Hương thơm nhè nhẹ của hoa, nhưng áp lực mang lại như được tăng thêm một cấp.
Đầu của Ngu Lê tựa lên vai Diệp Tri Tầm, cô ngước mắt nhìn lên.
Diệp Tri Tầm cảm nhận được hơi thở phả vào cổ mình, mặt đỏ bừng như sắp tan chảy.
【 Cứu mạng, cứu mạng, cứu mạng! 】
【 Ai đó là ơn cứu tôi với!!!】
Trong đầu Diệp Tri tầm hoàn toàn rối loạn. Sợi dây kéo tin tức tố giữa hai người ngày càng siết chặt, như có ai đó đang ép buộc cô phải cúi đầu xuống phần tuyến cổ của Ngu Lê.
Khi đôi môi chạm vào làn da mịn màng ấy, răng của Diệp Tri Tầm run rẩy.
Cô chỉ muốn lập tức dùng răng đánh dấu cắn vào phần da này.
"Ưm..." Diệp Tri Tầm hít một hơi ở hõm cổ của Ngu Lê.
Ngu Lê cảm nhận được đôi môi mềm mại khẽ hé mở, chạm vào tuyến cổ của mình, khiến cô khẽ run lên.
Khi Ngu Lê nghĩ rằng Diệp Tri Tầm sẽ cắn xuống, thì cô ấy lại đột ngột ngẩng đầu lên, sau đó nhanh chóng ôm lấy Ngu Lê, bế cô đặt lên giường. Rồi cô dùng chăn quấn chặt lấy Ngu Lê.
Diệp Tri Tầm đứng dậy rất chậm, như thể đang gánh một trọng trách nặng nề.
Tiếng thở dốc nặng nề như tiếng kéo bễ vang lên bên tai Ngu Lê.
"Chị... xin lỗi. Em không cố ý. Có lẽ chị... chị đang trong kỳ động tình. Chị cần bác sĩ. Em sẽ gọi xe cấp cứu!" Giọng nói của Diệp Tri Tầm run rẩy vang lên.
Ngu Lê nhìn Diệp Tri Tầm, thấy trên khóe môi cô có chút máu, nhưng cô nhanh chóng lau sạch.
Nói xong, Diệp Tri Tầm lảo đảo bước ra khỏi phòng ngủ.
Diệp Tri Tầm không cắn vào tuyến cổ của Ngu Lê, mà lại tự cắn vào lưỡi mình.
Giữa bản năng và lý trí, lý trí đã chiến thắng.
Dù Ngu Lê không giống như lời đồn là một Omega hung dữ, nhưng theo nguyên tắc của Diệp Tri Tầm, cô sẽ không cho phép bản thân làm gì vượt quá giới hạn với Ngu Lê.
Lần ở phòng cách ly là một tai nạn, cô không muốn điều đó lặp lại.
Ngu Lê nằm trên giường, dù chưa đạt được mục đích như dự tính, nhưng tâm trạng không vì thế mà tệ đi.
Tin tức tố trong phòng là do cô không kiểm soát, hoặc cũng có thể nói là cô cố tình thả ra.
Nồng hơn nhiều so với ngày hôm qua.
Vậy mà Diệp Tri Tầm hoàn toàn không nghi ngờ rằng đó là hành động có chủ ý.
Ngược lại, cô còn cảm thấy rất áy náy, nhận hết trách nhiệm về mình.
Rõ ràng, Diệp Tri Tầm đã muốn cắn xuống, nhưng lại kiềm chế được.
Ngu Lê luôn tự nhận mình rất giỏi nhẫn nại, nhưng lần này phải thừa nhận rằng Diệp Tri Tầm cũng không kém.
Ngu Lê chợt nhớ lại lời Ngu Hi đã nói.
Họ ở bên nhau ba năm, Diệp Tri Tầm chưa từng cố tình thả ra tin tức tố hay đánh dấu Ngu Hi.
Cô ấy từng nói rằng phải kết hôn rồi mới đánh dấu.
Khi đó, lời của Ngu Hi có thật có giả, Ngu Lê không tin hoàn toàn.
Vì biểu hiện của Diệp Tri Tầm trong phòng cách ly không giống như lời Ngu Hi nói.
Giờ đây, cô lại tin.
Diệp Tri Tầm đứng ở ban công ngoài phòng khách, mở cửa sổ, hít vài hơi không khí lạnh mới bình tĩnh lại được chút ít.
Vừa rồi suýt nữa cô đã phạm sai lầm.
Không đúng, là đã phạm rồi.
Cô đã kéo tay Ngu Lê, khiến chị ấy ngã vào lòng mình!
Suýt nữa đánh dấu chị ấy.
Sao cô lại to gan như vậy!
Khi ở phòng cách ly, cô không biết người đó là Ngu Lê, nhưng giờ đã biết mà vẫn dám làm vậy!
Tội càng thêm tội, Ngu Lê sẽ trừng phạt cô thế nào đây?
Diệp Tri Tầm không dám nghĩ, chỉ biết vỗ trán mình một cái.
Cô không biết phải làm gì khi Omega bước vào kỳ động tình, chỉ nghĩ đến việc gọi xe cấp cứu, đưa cô ấy đến bệnh viện.
Diệp Tri Tầm lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi thì điện thoại reo trước.
"Không cần gọi xe cấp cứu, tôi có thuốc ức chế. Em mang laptop trong thư phòng vào đây cho tôi. Còn nữa, thức ăn hôm nay tôi không thích, em ăn đi, nấu lại phần khác." Giọng của Ngu Lê vang lên từ đầu dây bên kia.
"... Được." Diệp Tri Tầm chỉ đáp một từ, sau đó Ngu Lê liền ngắt máy.
Diệp Tri Tầm cảm nhận giọng nói của Ngu Lê lạnh lùng hơn mấy phần.
Không lẽ cô ấy đã bắt đầu nghĩ xem nên "xử lý" mình thế nào rồi?!
Diệp Tri Tầm cảm thấy rất hối hận.
Nghĩ đến việc Ngu Lê vẫn đang chờ, cô chỉ có thể nhanh chóng hoàn thành việc Ngu Lê yêu cầu.
Cô tìm được chiếc laptop của Ngu Lê, rồi đem vào phòng ngủ.
Phòng ngủ đã mở hệ thống lọc không khí, cảm giác dễ chịu hơn đôi chút.
Ngu Lê ngồi trên giường, lưng tựa vào thành giường, tay kẹp một điếu thuốc mảnh dành cho nữ – loại thuốc an thần dành riêng cho omega mà cô đã chuẩn bị sẵn.
Tần Sương Tuyết đã bị Ngu Lê khuyên về nhà. Hiện tại không thể tiêm thuốc ức chế, cô chỉ còn cách dùng loại an thần này.
Mùi thuốc ức chế thực sự không dễ chịu, mỗi lần hít vào, cổ họng lại thấy khô rát.
Nhưng bây giờ, Ngu Lê cần giữ tỉnh táo một lúc, nên đành chịu đựng.
Diệp Tri Tầm ngoan ngoãn đưa chiếc laptop cho Ngu Lê, rồi nhanh chóng rời đi và đóng cửa lại.
Không có tâm trạng ăn cơm, cô gói phần thức ăn đã làm cho Ngu Lê trước đó, rồi bắt đầu làm lại bữa khác.
Cùng lúc đó, tại căn biệt thự của nhà họ Hoắc, cách không xa khu Duy Cảng, Hoắc Cẩm Miên vừa về đến nhà thì thấy chị gái Hoắc Cẩm Nhạc.
"Không phải ra ngoài dự tiệc sao? Sao lại còn xách thêm đồ về, trong túi ni-lông kia là gì thế?" Hoắc Cẩm Nhạc nhìn túi đồ rồi thuận miệng hỏi.
"Bạn tặng đấy, nói là đồ tự trồng ở nhà." Hoắc Cẩm Miên trả lời, rồi đặt túi đồ lên bàn.
Đó chính là quà của Diệp Tri Tầm.
Hoắc Cẩm Nhạc liếc qua túi đồ bằng ánh mắt không mấy thiện cảm, rồi cũng chẳng để ý thêm.
"Sao trông em có vẻ không vui vậy? Trước đó em bảo thích một alpha nào đó, theo đuổi được chưa?" Hoắc Cẩm Nhạc hỏi tiếp.
"Chưa." Hoắc Cẩm Miên lắc đầu, cảm giác hơi buồn bực.
Diệp Tri Tầm vẫn còn tình cảm với Ngu Hi, muốn theo đuổi được cô ấy thì cần thêm thời gian và công sức.
"Không phải chứ, alpha nhà nào mà khó theo đuổi vậy? Hay là..." Hoắc Cẩm Nhạc bất chợt ngạc nhiên.
"Không phải nhà nào cả, chỉ là một alpha bình thường thôi." Hoắc Cẩm Miên trả lời.
"Alpha bình thường? Không có gia thế gì, em thích cô ta ở điểm nào chứ? Đừng có mù quáng vì yêu đấy." Hoắc Cẩm Nhạc lắc đầu.
"Cô ấy rất đẹp, dáng người cao ráo, chân dài, hơn nữa năng khiếu thể thao rất tốt. Ở các kỳ đại hội thể thao trong trường, hễ tham gia hạng mục nào là đứng nhất hạng mục đó. Sức bền thì đặc biệt tốt, mới đây còn chạy liên tục hơn 20 cây số trên sân vận động, được thầy giáo để mắt và đề cử tham gia giải marathon sinh viên. Ngoài ra, cô ấy chắc chắn cũng rất thông minh. Khi thi vào trường chúng ta, cô ấy đậu chuyên ngành Vật liệu Vật lý – một ngành cực khó, thậm chí còn là thủ khoa khối tự nhiên. Sau này không rõ vì sao lại chuyển sang chuyên ngành Nhiếp ảnh. Trong các cuộc thi nhiếp ảnh dành cho sinh viên, cô ấy luôn giành giải nhất. Hơn nữa..."
Hoắc Cẩm Miên thao thao bất tuyệt kể về Diệp Tri Tầm, không thiếu bất kỳ chi tiết nào.
Ngoài việc muốn khiến Ngu Hi tức giận, Hoắc Cẩm Miên cũng thực lòng có thiện cảm với Diệp Tri Tầm.
Nghe đến đây, thái độ của Hoắc Cẩm Nhạc lập tức thay đổi.
"Theo đuổi! Tiếp tục theo đuổi! Nhà mình đâu cần em đi kết hôn vì lợi ích gia đình, cũng chẳng thiếu tiền cho em tiêu, cứ mạnh dạn mà theo đuổi đi. Thể lực tốt, sức bền tốt, mấy ưu điểm này có tiền cũng chẳng mua được đâu."
"..." Hoắc Cẩm Miên không ngờ chị gái lại thay đổi nhanh như vậy, mà trọng tâm chú ý của chị thì có hơi kỳ lạ.
Dù sao đi nữa, được chị gái ủng hộ cũng là chuyện tốt.
Cô nghĩ, cứ từ từ mà làm, không tin mình không theo đuổi được người ta.
Hoắc Cẩm Miên còn đang suy nghĩ lần sau hẹn Diệp Tri Tầm nên làm gì để rút ngắn quan hệ, thì tại nhà của Ngu Lê, Diệp Tri Tầm đã làm xong bữa ăn.
Khi Ngu Lê bước ra dùng bữa, cô vẫn mặc bộ đồ ngủ trước đó. Sắc mặt nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lẽo, gương mặt tái nhợt không chút sức sống – đúng dáng vẻ bình thường của cô.
Bị ánh mắt của Ngu Lê lướt qua, Diệp Tri Tầm không kìm được mà rùng mình.
Ánh mắt của Ngu Lê giống như muốn "mổ" cô ra vậy.
Khi nấu ăn, Diệp Tri Tầm đã tự tưởng tượng đủ kiểu. Ngu Lê vừa rồi chắc chắn là không khỏe, có lẽ do kỳ phát tình chưa qua. Làm trợ lý sinh hoạt mà không chăm sóc tốt cho cô ấy, lại còn lỗ mãng làm liều, giờ Ngu Lê dùng thuốc ức chế, trạng thái đã trở lại bình thường. Nghĩ đến những gì vừa xảy ra, cô ấy chắc chắn sẽ...
Diệp Tri Tầm chỉ có thể tự cầu phúc cho bản thân.
Ngu Lê ngồi vào bàn, chậm rãi ăn một chút.
Không thể dùng thuốc ức chế dạng người, cô chỉ có thể dùng thuốc an thần cho omega. Mùi vị của nó thực sự rất tệ, khiến tâm trạng của Ngu Lê càng không tốt.
"Đi theo tôi." Ăn xong, Ngu Lê đứng dậy, lạnh lùng nói với Diệp Tri Tầm.
Diệp Tri Tầm nín thở, bước theo sau cô, cảm giác như thời khắc phán xét đã đến.
Khi bước vào phòng làm việc, Diệp Tri Tầm thấy Ngu Lê lấy từ máy in ra một xấp tài liệu vừa in xong, rồi dùng máy bấm ghim đóng thành hai tập.
"Tôi nghĩ kỹ rồi. Em ký cái này, kết thúc thỏa thuận, chúng ta không còn nợ nần gì nhau. Tên ký ở trang cuối, chỗ của bên B là em, ghi cả số căn cước vào. Em đọc đi, nếu không có ý kiến gì thì ký vào." Ngu Lê lật đến chỗ ký tên, đưa cho Diệp Tri Tầm.
Tay Diệp Tri Tầm khẽ run rẩy.
Cuối cùng cũng nhận được "bản án".
Dù sao cũng không có gì đáng xem. Ngu Lê muốn phạt cô thế nào, cô đều đáng nhận cả.
Dù có muốn, cô cũng không thể thay đổi "bản án" này.
Cô cầm bút, cúi đầu ký tên vào vị trí bên B mà Dư Ly chỉ, ký đủ hai bản.
Tuân theo phán quyết.
Ngoan ngoãn chịu án, mong sớm được mãn hạn.
Nhìn Diệp Tri Tầm quả quyết ký xong, những lời chuẩn bị nói của Ngu Lê dường như không còn cần thiết.
Chỉ là, chuyện mà alpha khác có cầu cũng không được, sao đến cô ấy lại giống như ký một tờ khế ước bán thân, với thái độ như thể đại họa sắp giáng xuống, đầy vẻ hy sinh quyết liệt.
Chẳng lẽ, về mặt sinh lý thì cô ấy thích mùi hương của mình, nhưng tâm lý lại bài xích mình sao?
Là vì sợ nên cô ấy mới phải ký?
"Hợp đồng hai bản, em giữ một bản." Ngu Lê cầm lấy bản hợp đồng trước mặt Diệp Tri Tầm, ký tên mình vào, rồi đưa cho cô một bản.
Thái độ của Ngu Lê giống như vừa ký xong một thương vụ làm ăn.
"Hợp đồng có hiệu lực một năm, không được chủ động tiết lộ nội dung hợp đồng cho bất kỳ ai. Từ bây giờ, những quy định trong hợp đồng này sẽ ràng buộc hành vi của em và tôi. Em đọc kỹ lại đi, nhớ rõ toàn bộ điều khoản. Khoản 2.2 ghi rõ: Trong thời gian hợp đồng có hiệu lực, bên B không được có bất kỳ mối quan hệ mập mờ nào với các omega khác, cũng không được có mùi hương của omega khác trên người. Khoản 2.3, bên B có nghĩa vụ và trách nhiệm thực hiện đánh dấu tạm thời trong kỳ động tình của bên A..."
Giọng của Ngu Lê vang lên, ngữ điệu rất công việc.
Diệp Tri Tầm càng nghe càng thấy không đúng.
Bản "bản án" nào lại viết thế này chứ?!
Cô giật mình, vội vàng cầm bản hợp đồng lên, lật đến trang đầu tiên, nhìn dòng chữ to in trên bìa.
Trang bìa in rõ bốn chữ: Hợp đồng hôn nhân.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Cuối cùng cũng "kết thuyền" rồi. Yêu mọi người, chương này để lại bình luận sẽ có 100 bao lì xì nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store