ZingTruyen.Store

[BHTT][Edit] Sau khi cởi giáp về quê đi ở rể

Chương 7: Phó Thác

AinsDragon

Chương 7: Phó Thác 🤝

Lâm Xuân lĩnh thuế ruộng xong liền mang hài tử trở về nhà, còn Đỗ Ảo thì mượn cớ tránh đi.

Tranh cãi được giải quyết, biệt viện lại lần nữa khôi phục yên tĩnh, nhưng trong lòng Thôi Quân vẫn chưa cảm thấy thoải mái.

Nàng áy náy nói với Đậu Anh: "Vì những chuyện ô uế này mà làm hỏng hứng thú thưởng cảnh du ngoạn hôm nay, thực xin lỗi a tỷ."

Đậu Anh hòa ái cười cười, nói: "Sự việc có phân nặng nhẹ gấp chậm, cảnh trí thì ở đó sẽ không chạy đi đâu, ngày nào xem cũng được, trước hết xử lý tốt chuyện của muội đã."

Thôi Quân sai người gọi Thanh Khê trở về.

Hắn hôm nay không ở biệt viện, trên đường trở về mới biết được chuyện đã xảy ra, vội vàng tới cáo tội: "Tiểu nhân vô năng, không thể xử lý tốt việc này, để Lý Lâm Thị quấy nhiễu tiểu nương tử."

"Những lễ tiết rườm rà cùng lời lẽ khách sáo đó thì miễn, ta hỏi ngươi, thuế ruộng ta bảo phát cấp cho gia quyến bộ khúc thương vong ngươi đã phân phát chưa?"

Thanh Khê lập tức nói: "Sau khi tiểu nương tử phân phó, tiểu nhân liền lập tức xuống tay an bài."

Tịch Lam cầm sổ thu chi đến cho Thôi Quân xem qua: "Tiểu nương tử, Lý Lâm xác thật đã lĩnh lương thực cùng vải vóc, sở dĩ đến cửa làm loạn với Đỗ Ảo, là do trước kia Đỗ Ảo đã từng cắt xén nguyệt liêu (tiền lương hàng tháng), Lý Lâm không thể cùng lúc lấy hết tất cả bồi thường, lo lắng Đỗ Ảo sẽ giấu đi những thứ kia."

Trên sổ thu chi có ghi chép chi tiết thu chi xuất nhập trong kho riêng của Thôi Quân, có số lượng thuế ruộng Thanh Khê đã lĩnh, và có cả dấu áp của người đã qua tay.

Xác định người phụ tá đắc lực của mình không làm ra chuyện lừa trên gạt dưới, sắc mặt Thôi Quân hòa hoãn rất nhiều.

Khi Tịch Lam và Thanh Khê lui xuống, Đậu Anh đi theo, hỏi bọn họ: "Gia sản dượng và cô mẫu để lại cho Thất Nương đã rơi vào tay đại bá Thôi gia rồi ư?"

Nàng biết nếu trực tiếp đi hỏi Thôi Quân, với tính tình của Thôi Quân chỉ sợ sẽ vì giữ thể diện cho trưởng bối mà cái gì cũng không chịu thổ lộ.

Đương nhiên, bọn gia nô tỳ nữ cũng sẽ xuất phát từ lập trường cá nhân mà mang theo thành kiến kể lại toàn bộ ngọn nguồn sự việc, nhưng nàng tự xét mình không phải là người công chính vô tư, trong chuyện này tự nhiên cũng vô điều kiện thiên vị Thất Nương.

Tịch Lam và Thanh Khê nhìn nhau, dùng ánh mắt giao lưu cân nhắc một phen.

Tịch Lam nói: "Trước năm nay, bốn khoảnh ruộng tốt A Lang để lại đều do bộ khúc nhà Nam Dương Thừa trồng trọt, thu hoạch cũng chưa đưa vào sổ sách của tiểu nương tử. Từ năm nay trở đi, điền sản của hồi môn nữ quân để lại cũng chỉ có hai khoảnh là tiểu nương tử có thể chi phối."

Hai khoảnh là 200 mẫu, nhìn như nhiều, kỳ thật mỗi mẫu chỉ sản xuất được một thạch ngô.

Hai trăm thạch ngô phải nuôi 32 người gồm gia nô, tỳ nữ, bộ khúc và vợ con của họ, bình quân mỗi người mỗi năm chỉ có sáu thạch ngô, hai bữa một ngày cũng chỉ có thể ăn được năm phần no (nửa bụng).

Tuy rằng còn có khoản thu nhập phụ cấp khác, nhưng ruộng đất mới là cái gốc để dừng chân, không có ruộng đất, không cách nào lung lạc được lòng bộ khúc; không có ruộng đất, gia phó (người hầu trong nhà) trung thành cũng sẽ rời bỏ chủ nhân mà đi.

Có lẽ là đã mở một cái cửa có thể phát tiết, Thanh Khê cũng nhịn không được oán trách Thôi Nguyên Phong: "Ngày thường tiểu nương tử không cho chúng ta nói chuyện không phải của Nam Dương Thừa, nhưng những năm đó tiểu nương tử sống ở nhà Nam Dương Thừa như thế nào, mọi người đều rõ như ban ngày. Bọn họ chiếm ruộng đất A Lang và Nữ Quân để lại cho tiểu nương tử, con trai, con dâu cùng một ít thân thích của Nam Dương Thừa lại ở sau lưng chèn ép tiểu nương tử, nói tiểu nương tử ở nhà Nam Dương Thừa chưa từng làm việc, ngày tháng trôi qua còn thoải mái hơn cả chính người trong gia tộc của bọn họ."

Đây vẫn chỉ là những gì hắn thấy được lúc trước, khi còn chưa đến biệt viện nơi này chủ trì tạp vụ mà thôi.

Gần hai năm hắn không ở Đặng Châu bên kia, nhưng nghe nói hai cháu nội của Thôi Nguyên Phong đã đi học từng làm trò trước mặt tiểu nương tử kêu gào muốn đuổi nàng đi. Nếu không phải trưởng bối ngày thường ở trước mặt bọn chúng nói chuyện không kiêng dè, làm cho bọn chúng tưởng tiểu nương tử lì lợm la liếm ở Thôi gia không chịu đi, bọn chúng làm sao đối xử với tiểu nương tử bất kính như thế?

Những gì Tịch Lam nhìn thấy trong mấy năm nay lại càng nhiều hơn một chút, nhưng tiểu nương tử không dễ càu nhàu, nàng cũng không có quá nhiều lời oán giận, chỉ nói: "Gần một năm trở lại đây đều thu không đủ chi, tiền tiết kiệm của tiểu nương tử đã không còn lại bao nhiêu. Bởi vậy, tiểu nương tử quyết định tìm cách tăng thu nhập, lần này tới biệt viện Chiêu Bình ngoài việc tế bái A Lang cùng Nữ Quân ra, còn muốn lợi dụng phiến núi rừng bên ngoài biệt viện để đốn củi chế than, bù đắp cho các khoản dùng trong nhà."

"Đây không phải là kế lâu dài." Đậu Anh thở dài.

Chỉ là nàng cũng rõ ràng, nếu không làm như vậy, bọn họ liền cửa ải khó khăn trước mắt còn không vượt qua được, nói gì lâu dài?

Đậu Anh quay đầu lại đi tìm Thôi Quân, người này lại nghi hoặc hỏi: "A tỷ vừa mới đi đâu vậy?"

"Đi hái cúc dại." Đậu Anh đem những bông cúc dại tùy tay hái về trang trí trong bình sứ.

Dung mạo nàng xinh đẹp lại có phong thái quyến rũ, Thôi Quân chỉ cần nhìn liền cảm thấy là một loại hưởng thụ.

Bỗng nhiên, Đậu Anh đem một cành thù du (một loại cây dùng để xua tà) kẹp ở giữa cúc dại cài lên tóc mây của Thôi Quân, nói: "Hộp trang điểm của Thất Nương đã không còn châu thoa ngọc sức, xiêm y cũng có chút cũ kỹ, cuộc sống này càng ngày càng thanh bần."

Nụ cười Thôi Quân cứng đờ, không xác định a tỷ là có ý riêng hay chỉ thuận miệng vừa nói, chỉ đáp: "Lần này đến là để tế bái A Gia cùng mẹ, nào có đạo lý ăn diện lộng lẫy?"

Đậu Anh nhìn chăm chú vào nàng: "Thất Nương, chúng ta là tỷ muội, có cái gì ủy khuất mà không thể nói với ta?"

Thôi Quân ngẩn ra.

Đậu Anh không nhắc tới nàng đều chưa từng ý thức được, nội tâm chính mình là càng ngày càng khép kín, rõ ràng nàng trước đây cùng Đậu Anh không có gì giấu nhau, cũng thân cận nhất. Vì sao sau khi cửu biệt gặp lại, nàng lại thận trọng che che giấu giếm đến như thế?

Bởi vì bốn năm qua nàng vẫn luôn sống cuộc sống ăn nhờ ở đậu, đã không còn người thân thiết thật lòng yêu thương, đau lòng nàng, cũng không có tỷ muội nguyện ý nghe nàng kể ra tâm sự, nàng không thể lại tùy ý làm chính mình, biểu đạt cảm giác chân thật nhất của mình, vì thế đem chính mình che giấu đi.

Giờ phút này chí thân ở trước mắt, nàng ước gì được như lúc trước mới vừa đến nương nhờ cậu, nàng một mình trốn ở sau giường lặng lẽ khóc thút thít, Đậu Anh tìm được nàng, ôm nàng vào trong lòng trấn an như vậy, lần nữa trốn ở trong lòng ngực Đậu Anh khóc thút thít.

Sau một lúc lâu, Thôi Quân hơi mỉm cười, nói: "A tỷ, ta không có gì ủy khuất. Kẻ yếu dựa vào sự yếu đuối của mình để cầu xin thì có thể được đến thương hại cùng đồng tình, nhưng cũng chỉ thế mà thôi. Nếu bản thân không tự lập thì không thể làm người khác tôn trọng, hối tiếc tự thương hại bản thân đối với xử lý sự tình cũng không hề có ích lợi gì."

Đậu Anh phát hiện Thất Nương thật sự đã trưởng thành, tâm tính cũng cùng từ trước hoàn toàn khác biệt, khiến người vui mừng đồng thời, cũng không khỏi có chút mất mát vì không còn được cần đến nữa.

Thôi Quân ngữ điệu nhẹ nhàng nói: "Hơn nữa, ta đây là đang hướng a tỷ làm chuẩn đó! Ta đã cập kê, thì không thể giống thời còn nhỏ như vậy, một chút việc nhỏ liền mách với a tỷ."

Đậu Anh hiểu được nàng là đang chỉ thái độ lạc quan của chính mình năm đó ủy thân với Lý Tặc, cũng thoải mái cười.

Thế nhưng, Đậu Anh lén vẫn là đi tìm Trương Trạo Ca.

Trương Trạo Ca hỏi: "Phải về Biện Châu?"

"Trừ việc từ biệt, ta liền không thể tới tìm Đại Lang?"

Vén khăn che mặt lên, Đậu Anh liếc nàng một cái.

Trương Trạo Ca cười gượng: "Vậy cũng không phải. Chỉ là ngươi quan tâm để ý Thôi Thất Nương như vậy, ta cho rằng ngươi cùng nàng ấy sau khi gặp lại khẳng định mỗi ngày quấn quýt một chỗ, hẳn là không rảnh đi gặp người không quan trọng chứ."

"Đại Lang như thế nào lại là 'người không quan trọng'?"

Đậu Anh bỏ đi những lời khách sáo đó, nói: "Hôm nay ta tới tìm Đại Lang, đúng là có một chuyện muốn nhờ cậy Đại Lang hỗ trợ."

"Ngươi nói đi."

"Thất Nương nhà ta muốn đốn củi thiêu lấy than, tuy nói cánh rừng kia là của Thất Nương gia, nhưng đốn củi hại rừng, khẳng định sẽ có người tới ngăn trở, đến lúc đó còn nhờ Đại Lang che chở ít nhiều."

"Đây là việc rất nhỏ, huống hồ nàng ấy vì việc này, cũng đã sớm chuẩn bị qua."

Đậu Anh hơi hơi kinh ngạc: "Chuẩn bị qua là chỉ......"

"Nàng ấy mấy ngày trước lấy việc đưa tạ lễ làm lý do thu mua thuộc hạ trấn binh của ta, lại dạy ta hối lộ quan trên Trịnh Cái Đem, còn không phải là vì sau này khi làm việc ở Lỗ Sơn huyện có thể ít đi một chút trở ngại sao?"

Việc chính trong huyện thường về huyện lệnh quản, nhưng tục ngữ nói quan huyện không bằng người quản lý trực tiếp ở địa phương, trong phạm vi quân trấn trừ bỏ hệ thống quân sự nội Trấn Đem, Trấn Binh ra, còn có rất nhiều đơn vị hành chính, hậu cần cùng thuế quan sự vụ, đều do quan trấn giữ xử lý. Thôi Quân nếu là đốn củi thiêu than bị cản trở, tìm quan huyện còn không hữu hiệu bằng tìm trấn quan phụ cận.

Đậu Anh bất đắc dĩ nói: "Đại Lang suy nghĩ nhiều rồi, nàng đưa các ngươi lễ tạ tất nhiên là xuất phát từ thật tình cảm tạ."

Lại nói, "Nói đến việc này, ta cũng phải tạ ngươi đã kịp thời cứu giúp nàng."

Trương Trạo Ca trêu ghẹo nàng: "Vậy ngươi cũng tỏ vẻ tỏ vẻ đi?"

Đậu Anh sóng mắt lưu chuyển, khóe miệng hơi cong lên, cười như không cười hỏi: "Đại Lang muốn nô gia làm gì tỏ vẻ?"

Trương Trạo Ca mở ra lòng bàn tay: "Đương nhiên là cho tiền."

"Chính là nô gia từ Thái Châu trốn đi vẫn chưa mang theo bất luận cái gì vàng bạc châu báu, hiện giờ cũng là không xu dính túi. Trừ bỏ cơ thể tàn tạ này của nô gia, chỉ sợ Đại Lang từ nô gia nơi này không chiếm được bất cứ thứ gì."

Trương Trạo Ca không nhịn được, bật cười thành tiếng: "Xem ngươi nói gì kìa, vật đáng giá nhất của ngươi chẳng phải ở trên người ngươi sao? Khối óc thông minh, khuôn mặt xinh đẹp, chiếc miệng biết ăn nói, tâm tính đặc sắc tinh xảo, sự gan dạ sáng suốt hơn người, còn có một đôi chân khi chơi đá cầu có thể đá ra hoa... Phần nào đơn độc xách ra cũng là vật báu vô giá, càng đừng nói những ưu điểm này đều tụ họp ở một người, chỗ nào là tàn bại?"

Đậu Anh buông tay, rèm che lại lần nữa che khuất mặt nàng, nàng hỏi: "Nói như vậy, Đại Lang là muốn...... Nô gia?"

(Editor: Ôi cái thuyền Trạo Ca - Đậu Anh này cũng cuốn hút thơm ngọt quá trời ơiiii)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store