ZingTruyen.Store

[BHTT][Edit] Sau khi cởi giáp về quê đi ở rể

Chương 50: Hương phấn

AinsDragon

Chương 50: Hương phấn

Lễ mừng thọ 50 tuổi của Vi Yến Nương không mời người ngoài, chỉ có thân thích của Thôi gia và Vi gia. Ngày yến hội, Thôi Quân giữ nguyên tắc không tranh giành sự nổi bật, khiêm tốn ngồi vào chỗ.

Lại cố tình có kẻ không muốn để nàng khiêm tốn, buông lời trêu chọc hỏi: "Nghe nói người ở rể của Thất Nương cũng đến, sao không dẫn ra cho mọi người nhìn xem?"

Cũng có người tự cho là thông minh mà nói: "Người ở rể sao có thể có vị trí ngồi được? Hẳn là lúc này đang ở hậu viện cùng nô tỳ, chờ cơm thừa canh cặn của chúng ta rồi!"

Thôi Quân biết có vài người muốn nhìn nàng "tan vỡ" (giáo huấn Trương Trạo Ca), nhưng nàng sẽ không theo ý muốn của những người này.

Nàng giả vờ kinh ngạc hỏi lại: "Sao Nhị ca không nói cho chư vị thúc bá huynh đệ?"

Mọi người sửng sốt, nói cho bọn họ cái gì cơ?

Thôi Quân giữ kín như bưng mà nói: "Không có gì, đại khái là nàng dạy học đến quên mình, lỡ mất canh giờ, ta đi tìm nàng."

"Hắn" đang dạy học? Một kẻ võ nhân dốt đặc cán mai như hắn có thể dạy cái gì a? Ngươi đừng có nói nửa vời lúc người ta ăn uống như thế!

Lòng hiếu kỳ của mọi người bị khơi lên, nhao nhao hướng về Thôi Đạc đưa ánh mắt tìm kiếm câu trả lời.

Thôi Đạc bị Thôi Quân đánh cho trở tay không kịp. Thôi Quân đang ép hắn công khai chuyện cày khúc viên, đồng thời cho mọi người biết công lao là của ai. ——Hắn hiện tại còn chưa nắm rõ kết cấu cày khúc viên, nếu hắn nhận công, chính là bị Thôi Quân vả mặt trắng trợn.

Thôi Nguyên Phong đưa cho Thôi Đạc một ánh mắt, bảo hắn giải quyết chuyện này.

Thôi Đạc bị buộc bất đắc dĩ, đành phải chia sẻ cho mọi người việc cải tiến cày lê có thể đề cao hiệu suất canh tác, còn nhấn mạnh rằng bọn họ cũng mới biết gần đây, tuyệt đối không có ý tự giấu giếm.

Khách khứa có thể xuất hiện trong danh sách mời của Vi Yến Nương, nhà nào lại không có số ruộng đất sản nghiệp to lớn chứ? Nếu cái cày lê này thật sự tiện lợi như vậy, bọn họ dù thế nào cũng phải có được!

Tuy nhiên, bọn họ rất nhanh bị dội một gáo nước lạnh, bởi vì họ biết người cải tiến cày lê là Trương Trạo Ca —— cái kẻ ở rể bị bọn họ châm chọc mỉa mai là không được lên bàn ăn.

"......"

Này chẳng phải thành ra xấu hổ sao?

Có vài người bắt đầu có ý muốn đi tìm Trương Trạo Ca giao thiệp, nhưng cũng có vài người lại không hề dao động. Không phải là bọn họ không có hứng thú với cày khúc viên, mà là họ cho rằng, có thể chờ sau khi nhà Thôi Nguyên Phong chế tạo ra rồi tìm hắn mượn, không cần thiết phải hạ thấp thân phận đi tìm Trương Trạo Ca.

......

Sau khi Thôi Quân rời tiệc, nàng đến hậu viện.

Lúc này, dưới tán cây lá tốt tươi, Trương Trạo Ca đang khoanh chân ngồi trên một cái sạp, vừa phe phẩy quạt, vừa chỉ tay năm ngón, dạy bảo Lâm Đại Phong và một thợ mộc đang ở dưới ánh nắng chói chang.

"Chỗ này cần uốn lượn, chỗ này lại cần thêm một cây trụ...... Trụ to đến mức nào? To quá chỉ làm tăng thêm trọng lượng, không những không thể khiến cày lê nhẹ nhàng đi, còn sẽ tăng thêm gánh nặng; mảnh thì dễ đứt, đứt rồi phải sửa, các ngươi tự mình nghĩ xem đây có được coi là cải tiến không? Cái này cũng nghĩ không ra sao, thật là tư chất ngu dốt, không giống Cố Lâm một điểm là thông ngay!"

Lâm Đại Phong và thợ mộc lúc này đã mồ hôi đầm đìa, ở nơi Trương Trạo Ca không nhìn thấy, hận ý trong mắt mãnh liệt.

Trương Trạo Ca uống một ngụm nước đường mát lạnh, nhíu mày: "Các ngươi có làm được không đó? Ta trước kia thao luyện binh lính dưới trướng, mặt trời có gắt đến mấy bọn họ cũng không hề sợ hãi."

"Chúng ta không phải dũng sĩ." Lâm Đại Phong nghiến răng nghiến lợi.

Trương Trạo Ca phất tay, vẻ mặt ghét bỏ: "Chút sức chịu đựng này cũng không có thì dứt khoát đừng học, dạy mãi cũng không biết, ngươi sẽ làm được gì? Ngươi có thể làm được không? Ta dạy đến miệng khô lưỡi khô, giọng nói đều khản đặc rồi."

Lâm Đại Phong thiếu chút nữa bạo phát: Ngươi dạy cái rắm a!

Buổi sáng nhà bếp chưng thọ bao, Vi Yến Nương còn chưa được ăn, Trương Trạo Ca lại đã được ăn trước.

Mãi mới chờ "hắn" ăn uống no đủ, "hắn" lại chê môi trường dạy học không tốt, nhất quyết đòi tìm một cái sạp cho "hắn" nằm, còn phải chuẩn bị nước đường nhuận họng cho "hắn". Đến khi chính thức dạy học, lại nói năng như lạc vào trong sương mù, còn nói bọn họ không thông minh như Cố Lâm, Cố Lâm chỉ một cái là hiểu, căn bản không cần "hắn" nói nhiều là có thể lĩnh hội hết ý. 

Tuy rằng hắn vốn dĩ đã tính toán mượn cớ không học được để đi Chiêu Bình Hương, nhưng khi Trương Trạo Ca thật sự không định chỉ dạy cho hắn, hắn sao ngồi yên nổi.

Thôi Quân nghĩ thầm, Trương Trạo Ca thật biết cách tạo thêm thù hận.

Dù buồn cười nhưng cũng không khỏi có chút lo lắng: Chớ nên thật sự đắc tội người ta quá mức, đến lúc đó lại không ra khỏi được tòa nhà này.

Nàng đi qua: "Đại Lang, giờ lành đã đến, nên đi chúc thọ đại bá nương."

Người thợ mộc bị ánh mặt trời chói chang chiếu đến mồ hôi ướt đẫm, đầu váng mắt hoa, nhất thời cảm thấy Thôi Quân đẹp như thiên tiên, tiếng nói như tiếng trời!

Trương Trạo Ca bỏ lại đám người Lâm Đại Phong, đi thẳng cùng Thôi Quân, còn dùng âm thanh Lâm Đại Phong có thể nghe được mà cảm khái nói với Thôi Quân: "Đây đúng là học sinh kém cỏi nhất ta từng dạy, gõ chuông bảy tiếng còn có thể nghe thấy tiếng vang, đầu bọn họ gõ bảy tiếng, hắc, toàn là cỏ thôi."

Thôi Quân: "......" Thật là quá độc địa.

Chờ bóng dáng các nàng biến mất, Lâm Đại Phong rốt cuộc xé toạc mặt nạ ôn hòa giả tạo, phẫn nộ ném cái sạp kia đi, làm thợ mộc sợ đến co rúm lại một bên không dám nói lời nào.

Đột nhiên, đầu Trương Trạo Ca thò ra từ sau bức tường, nói: "Hy vọng buổi chiều trở về có thể khôi phục nguyên dạng. Người trẻ tuổi vẫn nên bớt nóng nảy một chút."

Lâm Đại Phong sợ tới mức suýt nữa bị nhồi máu cơ tim.

——

Sau khi chúc thọ Vi Yến Nương xong, Trương Trạo Ca tiếp tục đi chỉ đạo "đám học sinh kém cỏi nhất", vài vị khách thấy thế vội vàng sai gia nhân bên cạnh đi học lỏm.

Sau đó, số người bị Trương Trạo Ca tra tấn tăng lên gấp bội.

Lâm Đại Phong thấy có nhiều người cùng bị mắng với hắn như vậy, bóng ma tâm lý do Trương Trạo Ca tra tấn buổi sáng cũng xua tan đi không ít.

Thôi Quân xác định Trương Trạo Ca cho dù có bị nhiều người vây đánh giữa ban ngày ban mặt, cũng có thể an toàn thoát thân, liền đi ra ngoài tuần tra chút ít sản nghiệp của mình ở Đặng Châu.

Sản nghiệp của nàng ở Đặng Châu không nhiều, chỉ có hai mẫu vườn rau và một cái cối xay bột do tổ phụ Thôi Hạo tặng khi nàng sinh ra.

Vườn rau chỉ có một bà lão xử lý, bởi vậy Thôi Quân cũng không trông cậy vào việc có thể mang lại nhiều thu nhập. Cối xay bột thì thu nhập nhiều hơn một chút, hầu như mỗi ngày đều có người đến xay bột. Xay một thạch lúa mì thu mười văn tiền, một ngày có thể xay hơn ba mươi thạch, một tháng có thể có gần vạn tiền.

Tuần tra xong, Thôi Quân liền dẫn Lý Thải Thúy, Triều Yên đi dạo quanh phường thị. Nàng chuẩn bị mua một gian cửa hàng ở đây, sau này giấy dai làm ra và sách in ấn ra là có thể đưa đến đây để bán. Tuy nhiên, ý đồ này không thể bại lộ sớm như vậy, do đó nàng giả vờ là đi dạo phố.

Trùng hợp đi ngang qua một cửa hàng bán phấn trang điểm, hương phấn, nàng nhớ tới mùi hương thoang thoảng vương vấn nửa canh giờ trên người Trương Trạo Ca sau mỗi lần tắm gội, liền đi vào nhìn một vòng, phát hiện hoàn toàn không có thứ nào tương ứng với loại mùi hương đặc biệt đó.

Lúc này, cửa hàng có một đôi chủ tớ đến. Chưởng quầy nhận ra các nàng, cười với nữ chủ nhân kia: "Tề nương tử, cửa hàng vừa nhập mười một loại hương liệu mới, có cần xem qua không?"

Nữ chủ nhân gật đầu.

Khi chưởng quầy sai người đi lấy hương liệu, nữ chủ nhân liền cũng nhìn quanh cửa hàng. Nàng đi ngang qua bên cạnh Thôi Quân, mùi hương tỏa ra làm Thôi Quân linh quang chợt lóe, lẩm bẩm tự nói: "Mùi hương kia chẳng lẽ là hương phấn xức thân do điều chế rất nhiều hương liệu mà thành?"

Tề nương tử cho rằng Thôi Quân bị mùi hương của mình hấp dẫn, không khỏi dừng chân, trong lòng rất vui mừng, lại có chút tự hào, nói: "Hiếm có người có thể đoán được. Không tồi, hương phấn xức thân của ta đúng là có thêm vào nhiều loại hương liệu."

Thôi Quân thấy đối phương chủ động đáp lời, giữ ý niệm hiếu học, liền cùng đối phương thảo luận về hương phấn. Hương phấn có rất nhiều loại, phần lớn đều là dùng hình thức hun hương để hun quần áo, làm quần áo kéo dài lưu hương. Có một ít hương phương lại để người ta sử dụng, nghe nói để trên người ba tới năm ngày là có thể tản mát ra mùi hương, nhưng Thôi Quân chưa thấy qua. Còn có một loại hương phấn xức thân, xem tên đoán nghĩa đó là bôi lên cơ thể, khiến cơ thể khô ráo thơm tho.

Rõ ràng, Tề nương tử đang dùng chính là loại cuối cùng này.

Nàng nói đó là vì thời tiết quá nóng, ra khỏi nhà một chuyến là đổ mồ hôi, bởi vậy xức hương phấn lên người, không chỉ có thể che đi mùi mồ hôi, còn có thể giữ được sự khô ráo thoải mái.

Thôi Quân hỏi: "Có loại hương phấn nào dùng khi tắm gội, sau khi dùng nước sạch rửa lại vẫn có thể lưu hương không?"

"Tắm gội dùng bồ kết là được, dùng hương phấn thật là lãng phí hương liệu nha." Tề nương tử nói.

Thôi Quân cảm thấy, với cá tính của Trương Trạo Ca, loại hành vi "lãng phí" hương liệu này thật đúng là có thể làm được.

Tuy nhiên, nàng cảm thấy mùi hương trên người Trương Trạo Ca, ngoài phần hư hư thực thực có hương liệu ra, còn có một ít mùi hoa. Chẳng lẽ là còn dùng cánh hoa nghiền nát thành phấn, thêm vào trong đó? Bình thường chưa từng thấy Trương Trạo Ca thu thập mân mê cánh hoa, hương phấn nha.

Nàng luôn cảm thấy Trương Trạo Ca trên người còn có bí mật rất lớn.

Hương liệu Tề nương tử muốn đều đã đủ. Nàng từ biệt Thôi Quân, lại nói: "Ta liền ở Vân Nguyệt Quán ngoại ô, ngươi có thể đến đó tìm ta."

Thôi Quân mỉm cười đồng ý.

Chờ Tề nương tử rời đi, Thôi Quân nhìn thời gian cũng không còn sớm, chuẩn bị trở về tìm Trương Trạo Ca.

Ai ngờ chưởng quầy thần bí hề hề mà nói: "Ta xem nương tử khí chất và cử chỉ, hẳn là xuất thân quý tộc, đắt rẻ sang hèn có sự khác biệt, Vân Nguyệt Quán này...... Nương tử vẫn là cẩn thận một chút thì tốt hơn."

"Ồ? Nói về nơi đó như vậy là có ý gì?" Thôi Quân hỏi.

Chưởng quầy nói: "Tề nương tử kia từng là một đào hát danh tiếng lừng lẫy ở Tương Dương, sau này nhờ sự giúp đỡ của một vị thế gia lang quân mà thoát khỏi tiện tịch, được người này nuôi ở Vân Nguyệt Quán."

Triều Yên nói tiếp: "Người có tình đến được với nhau, đây chẳng phải là chuyện rất tốt sao?"

Chưởng quầy cười nhạo: "Cặp tình nhân nào lại đem người nuôi ở ngoại ô chứ! Hơn nữa Vân Nguyệt Quán kia không chỉ là nơi kim ốc tàng kiều, nghe nói còn thường xuyên có nam tử ra vào nơi đó......"

Triều Yên buôn chuyện hỏi: "Nam chủ nhân không biết sao?"

"Sao có thể không biết a, đám người kia chính là bạn bè của nam chủ nhân, thường xuyên được mời đến đó vui chơi giải trí."

Triều Yên líu lưỡi, nơi kim ốc tàng kiều biến thành nơi tàng ô nạp cấu, xem ra thật không thể để nương tử nhà nàng đồng ý lời mời đi Vân Nguyệt Quán.

Thôi Quân lại không nói gì.

Rời khỏi cửa hàng hương phấn, Thôi Quân mới nói: "Sau này không cần đến cửa hàng này nữa."

Lý Thải Thúy cũng vô cùng chán ghét nói: "Chưởng quầy này thật là kẻ trước mặt một bộ sau lưng một bộ."

Tề nương tử đến thì hắn tươi cười nghênh đón, người vừa đi hắn liền bắt đầu nói xấu sau lưng, ai biết được đối tượng nói xấu tiếp theo của hắn có phải là các nàng hay không?

Triều Yên vừa nghe, phụ họa: "Đúng là như vậy."

Đối với Thôi Quân mà nói, chuyện này vốn dĩ chỉ là một tiểu nhạc đệm, cũng không đáng để nàng bận tâm.

Cho đến khi, nàng ngửi thấy trên người Trương Trạo Ca xuất hiện mùi hương phấn giống y như trên người Tề nương tử.

(Editor: Trạo Ca nguy rồi nguy rồi :v. Muốn biết Trạo Ca của chúng ta có vượt qua kiếp nạn này không, mời bà con đọc tiếp "Chương 51: Bắt gian" (¬_¬)(¬_¬)(¬_¬))

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store