ZingTruyen.Store

[BHTT][Edit] Sau khi cởi giáp về quê đi ở rể

Chương 30: Bất Ngờ Làm Phản

AinsDragon

Chương 30: Bất Ngờ Làm Phản

Tháng hai đầu xuân, băng tuyết dần tan.

Đã đến tiết trời cày cấy vụ xuân, điền trang cần bộ khúc gieo trồng, Thôi Quân không thể nán lại Đặng Châu quá lâu.

Bởi vậy, khi tin tức Hoài Tây phòng thu binh bị phục kích tại Trường Thủy, Ngô Pháp Siêu bị giết, chỉ còn hai ba trăm tàn binh chạy tán loạn truyền đến Đặng Châu, nàng đã thu xếp toàn bộ hành lý, mang theo bài vị song thân hồi Chiêu Bình hương.

Mặc xuân hàn còn se sắt, lòng nàng lại thấy ấm áp.

Khi đi qua Lỗ Dương quan, Thôi Quân cố ý vén rèm cửa lên dò xét. Ánh mắt chạm đến Trương Trạo Ca, nàng khẽ cong khóe môi, tâm tình vô cùng thư thái, khó mà che giấu.

Trương Trạo Ca có chút bất ngờ.

Thôi Quân thế nhưng lại chủ động bày ra nụ cười tươi tắn đến thế.

Điều này biểu thị cho cái gì?

Biểu thị vốn Thôi Thất Nương là người thích cười. Trương Trạo Ca thầm nghĩ.

Trương Trạo Ca hỏi: "Thôi Thất nương tử, mọi việc đều thuận lợi cả chứ?"

"Nhờ phúc của Trương Phó tướng, hết thảy thuận lợi".

Trương Trạo Ca nghĩ đó chỉ là lời khách sáo. Dù không có nàng tương trợ, Thôi Quân có lẽ phải tốn nhiều năm, đi một đoạn đường dài hơn, nhưng cuối cùng vẫn có thể bằng năng lực của mình mà đạt thành sở nguyện.

Đậu Anh cũng thoáng thò nửa đầu ra: "Đại Lang, không tới trang viên uống một chén rượu ư?"

Thấy là nàng, Trương Trạo Ca nói thẳng: "Là Hồng Môn Yến sao?"

Đậu Anh bật cười, đáp: "Chỉ là uống rượu thôi. Lại là rượu Tam bá phụ của Thất Nương đặc biệt ủ đấy".

Trương Trạo Ca lúc này mới sảng khoái đồng ý.

Trở lại Chiêu Bình biệt thự, Thôi Quân mã bất bình đề mà an bài thỏa đáng mọi việc trong tay, lại cho gọi tất cả bộ khúc, tôi tớ đến, kẻ nên răn dạy thì răn dạy, người đáng xử lý thì xử lý.

Tuy rằng số ruộng đất kia phải đợi đến khi nàng xuất giá mới được làm của hồi môn mang đi, nhưng Thôi Nguyên Phong đã thả ra một tín hiệu, nên những bộ khúc danh nghĩa thuộc về nàng, mà thực tế lại quy thuận Thôi Nguyên Phong, nếu không muốn bị vứt bỏ trong tương lai, chỉ có thể một lần nữa quy phục nàng.

Tục ngữ có câu: "Một lần bất trung, trăm lần không dùng" , song hiện tại chưa đến lúc Thôi Quân tiến hành cải cách, đại chỉnh đốn , nên ngoài những bộ khúc nghe theo lệnh Thôi Đạc rút đao đối chọi với nàng, số bộ khúc còn lại đều được Thôi Quân giữ lại.

Nữ sử Túc Vũ trước kia vẫn ở lại tổ trạch, nay cũng theo Thôi Quân trở về , vừa lúc có thể giúp Tịch Lam chia sẻ một phần sự vụ trong nội trạch.

Chờ nội trạch dần dần yên ổn, Thôi Quân cùng Đậu Anh liền chuẩn bị mở tiệc khoản đãi Trương Trạo Ca, cốt để tạ ơn sự hiệp trợ của nàng.

Chỉ là, những chấn động do Hoài Tây phòng thu binh gây ra, vẫn chưa lắng xuống theo việc tàn binh bị triều đình chém giết.

Trước đây, sau khi Ngô Pháp Siêu bị chém giết tại Trường Thủy, chỉ có hai ba trăm tàn binh trốn thoát , trong đó có kẻ cướp bóc dân chúng ven đường mà bị dân chúng phản kháng giết chết, có kẻ bị Biện Châu Thứ sử dụ hàng rồi bị giết sạch , chỉ còn hơn 40 người trốn về Hoài Tây Thái Châu.

5000 tinh binh nay không còn nổi 100, tướng lĩnh chủ chốt hoặc là chết trong lúc triều đình truy kích, hoặc là bị triều đình bắt về Phu Châu 'giết gà dọa khỉ'.

Tiết độ sứ Hoài Tây Ngô Thành phẫn nộ, giết sạch hơn 40 tàn binh cận kề cũng không nguôi giận, hắn thầm nghĩ: Nếu không phải thân binh của hắn bị tâm phúc của Đỗ Bỉnh Khiên nhận ra, khiến Đông Đô giới phòng, hắn đâu đến nỗi tổn thất thảm trọng đến vậy!?

Đỗ Bỉnh Khiên không trừ, mối hận trong lòng hắn khó mà giải được.

Cho nên, Ngô Thành phái mật thám lẻn vào quân doanh Nhữ Châu, rêu rao khắp nơi tin tức triều đình dụ hàng rồi giết sạch hàng binh.

Lại còn bịa đặt rằng triều đình nghi ngờ tên mật thám xuất hiện tại Nhữ Châu vào đông năm ngoái, là do các nha binh xuất thân từ Hoài Ninh quân thả đi, và triều đình muốn thanh trừng các nha binh này.

Cuối cùng, hắn sai người rao bán đặc sản Hoài Tây bên ngoài quân doanh, nói những lời quê hương trước mặt Hoài Ninh quân, khơi dậy lòng nhớ quê của họ.

Các quân binh Hoài Ninh vốn theo Giả Sứ nương tựa, đã bất an vì bị phân tán an bài đến các chi quận, huyện trấn , mấy ngày nay lại bị xa lánh, bỏ qua, càng làm tăng thêm sự nghi ngờ trong lòng họ. Lời đồn vừa nổi, lập tức làm lung lay quân tâm.

Các nha binh Hoài Tây vốn tính kiêu căng, lập tức xông thẳng đi tìm Đô Tri Binh Mã Sứ để giải thích, lại vì xung đột ngôn ngữ và sự châm ngòi của mật thám mà gây ra rối loạn, cuối cùng bất ngờ diễn biến thành làm phản.

Giả Sứ hạ lệnh bắt tất cả tướng sĩ cầm đầu làm phản, rồi sai người tra rõ những lời đồn này đã được truyền bá ra sao.

Lỗ Sơn huyện bên này có Trương Trạo Ca trấn thủ, trấn binh dưới quyền nàng không dám gây rối, nhưng nàng có thể cảm nhận được nỗi lo âu của bọn họ.

Khâu Hộc uất ức nói: "Họ đề phòng chúng ta như đề phòng giặc cướp vậy, thật quá đỗi uất ức".

Trương Trạo Ca khí định thần nhàn nói: "Càng vào lúc này càng phải bình tĩnh, kẻ nào manh động, kẻ đó sẽ cho mật thám cơ hội thừa cơ".

"Nhưng mà đại ca, Sứ quân sai người tra rõ mật thám, chẳng phải là hoài nghi chúng ta có lòng làm phản ư?"

Trương Trạo Ca nhíu mày, nói: "Mật thám này không phải mật thám kia. Lời đồn lần này thuần túy là bịa đặt vô căn cứ, cố tình trong thời gian ngắn lại truyền khắp mọi nơi, khẳng định có kẻ đang quạt gió thêm củi, nếu không quân tâm khó mà lay động được. Người ở trên muốn tra là kẻ đã bịa đặt lời đồn gây xao động quân tâm này, chứ không phải mật thám lúc trước, nên bình tĩnh một chút, đừng tự làm rối loạn trận tuyến".

Vừa dứt lời, liền có người đến truyền Trương Trạo Ca: "Giám quân truyền Trương Phó tướng đến hỏi chuyện".

Giám quân bên cạnh Tiết độ sứ đều đã đến, có thể thấy tình thế quả thực nghiêm trọng. Tuy nhiên, Trương Trạo Ca trong lòng không chút hoang mang, nàng phân phó Khâu Hộc ổn định binh sĩ dưới trướng, rồi đi đến công giải.

Tại công giải, không chỉ có Trịnh Hòa Nghĩa, hai doanh Phó tướng , mà còn có một hoạn quan cùng một chi Thần Sách quân trang bị đầy đủ.

Là cấm quân trung ương của triều đình, chỉ có số ít người có thể điều động được họ , mà hoạn quan Giám quân trước mắt chính là một trong số đó —– bởi lẽ, người thống lĩnh Thần Sách quân chính là hoạn quan thân cận bên Hoàng đế.

Giám quân tới hỏi chuyện chỉ là làm cho có lệ, nhưng hắn đã nghe được một vài lời đồn, nói rằng lúc trước khi bắt mật thám Hoài Tây, Trương Trạo Ca không có mặt ở doanh trại, có hiềm nghi bỏ bê nhiệm vụ, tiêu cực chậm trễ.

May mắn thay, Trương Trạo Ca làm việc từ trước đến nay tích thủy bất lậu, nàng lấy ra quân văn xin nghỉ phép trước đó của Trịnh Hòa Nghĩa, bày tỏ mình đang tận chức tận trách lùng bắt mật thám Hoài Tây, nhưng cấp trên cường lệnh nàng tạm thời cách chức, nàng không thể nào trái lệnh.

Giám quân liếc nhìn Trịnh Hòa Nghĩa một cái, người này mồ hôi lạnh chảy ròng, trong lòng thầm mắng Trương Trạo Ca giảo hoạt. Lại còn mắng cả Mạnh Giáp Tuế, nếu không phải đối phương xúi giục, hắn đâu đến nỗi để lại nhược điểm cho Trương Trạo Ca nắm được!?

Trịnh Hòa Nghĩa không muốn bị cuốn vào chuyện này, chỉ có thể giúp Trương Trạo Ca giải vây.

Hắn đưa ra bộ lý do thoái thác trước đó đã dùng để cho Trương Trạo Ca nghỉ ngơi, Giám quân đương nhiên không thể cứ bám lấy không bỏ.

Việc này quả thực không liên quan nhiều đến Trương Trạo Ca.

Khi triều đình phái binh truy kích Hoài Tây phòng thu binh, đã bắt được tên mật thám từng lùng bắt vào năm ngoái. Theo lời hắn khai, hắn là lẻn vào từ Tương Thành, đi thẳng đến Nhữ Châu thành, sau đó đi theo một đoàn thương đội lên phía Bắc đến Phu Châu, từ đầu đến cuối không hề đi qua Lỗ Sơn huyện phía nam Nhữ Châu.

Mà sự rối loạn mới nhất này cũng không lan tràn đến nơi đây, Giám quân trước khi đến đã sai người âm thầm quan sát, không có người đồn thổi, cũng không có kẻ đào binh, có thể thấy Trương Trạo Ca trị quân nghiêm minh.

Giám quân khen ngợi Trương Trạo Ca vài câu rồi cáo từ.

Không thể thấy nàng gặp xui xẻo, hai doanh Phó tướng có chút thất vọng.

Trương Trạo Ca cười tủm tỉm nói với Trịnh Hòa Nghĩa: "Đa tạ Cái Đem đã nói đỡ cho ta".

Trịnh Hòa Nghĩa trừng mắt nhìn nàng một cái: Ngươi còn có mặt mũi nói, suýt nữa bị ngươi liên lụy rồi!

Sau khi thoát khỏi việc này, Trương Trạo Ca mới bớt chút thời gian đến Chiêu Bình biệt thự dự tiệc.

Thôi Quân cùng Đậu Anh đã biết việc Lạc Dương sai Giám quân tới, thấy nàng vẫn có thể đến ứng lời mời, liền biết nàng không bị liên lụy.

Nhưng Đậu Anh đã ở bên Lý Tặc nhiều năm, rất am hiểu cách hành xử của Ngô Thành, nàng luôn cảm thấy việc này là do Ngô Thành một tay bày kế.

Nhưng nàng không rõ mục đích của Ngô Thành.

Hoài Ninh quân cũ theo Đỗ Bỉnh Khiên đến nương nhờ Nhữ Châu chỉ có 500 người, cho dù họ làm phản, đối với Ngô Thành mà nói cũng quá là không đáng kể.

Chẳng lẽ hắn muốn tiêu diệt số Hoài Ninh quân cũ này?

Làm sao có thể không tốn một binh một tốt lại có thể tiêu diệt một chi nha binh tinh nhuệ?

Mượn đao giết người.

Đậu Anh nhắc nhở Trương Trạo Ca: "Đại Lang, Ngô Thành có lẽ muốn ly gián Sứ quân và Đỗ Phó sử".

Binh lính bất ngờ làm phản từ trước đến nay là điều tối kỵ trong quân đội, hơn nữa sự việc lại xảy ra ngay trong quân doanh Nhữ Châu, Đỗ Bỉnh Khiên tuy không trực tiếp chỉ huy binh lính chi quận, nhưng lại phụ trách quân vụ, đây là việc xảy ra ngay dưới mí mắt hắn, hắn tất nhiên sẽ bị liên lụy.

Trương Trạo Ca cũng có suy đoán này, nên nàng đã sớm phái người đến Nhữ Châu thám thính tình hình Đỗ Bỉnh Khiên.

......

Tình cảnh của Đỗ Bỉnh Khiên quả thực không ổn. Đám tướng sĩ tham gia vụ tạo phản, bất luận là tự nguyện hay bị ép buộc, đều khó thoát khỏi kết cục bị xử tử.

Đặc biệt là sau sự kiện Hoài Tây phòng thu binh làm phản, đây là thời kỳ triều đình nhạy cảm nhất, một khi bắt được quyết không thể tha.

Đây đều là những huynh đệ theo hắn từ Hoài Tây đến, bảo hắn trơn mắt nhìn họ bị giết, sao hắn có thể nhẫn tâm?

Nhưng dù không đành lòng thì cũng làm được gì, bản thân hắn hiện tại còn khó tự bảo toàn.

Đỗ Bỉnh Khiên bị giam lỏng trong quân sự viện xá của Châu phủ, nơi có trọng binh canh gác, ngoài giải xá còn có hơn mười Thần Sách quân thay phiên trông chừng, cho dù hắn có thuật bay lên trời độn xuống đất cũng khó mà trốn thoát.

Sở dĩ hắn không bị tống vào lao ngục, một là không có chứng cứ chứng minh hắn có ý muốn phản bội, quay về Hoài Tây, hai là không thể xác định có phải hắn sai khiến thuộc cấp, sĩ tốt làm loạn bất ngờ hay không.

Nhưng vì phòng ngừa hắn chột dạ bỏ trốn, chỉ có thể để hắn tạm thời ở lại quân sự viện, chờ đợi kết quả xử lý.

Đỗ Bỉnh Khiên không chờ lâu đã gặp được Trương Trạo Ca.

Nhìn thấy khuôn mặt mà hắn từng thầm thì không đủ "nam tính" vô số lần, lần đầu tiên hắn cảm thấy không có nam nhân nào có thể so Trương Trạo Ca càng "nam tính"!

"Đại huynh". Không vì việc hắn gặp chuyện mà khinh thường, Trương Trạo Ca vẫn hành lễ một cách quy củ.

Đỗ Bỉnh Khiên vốn muốn bước đến nắm tay nàng để tỏ sự thân cận, song nghĩ đến nàng không thích tiếp xúc thân thể với người khác, bèn làm một động tác đỡ hờ: "Hiền đệ, sao ngươi lại đến đây?"

Trương Trạo Ca đáp: "Lo lắng cho Đại huynh, nên đệ đến thăm".

May mắn Đỗ Bỉnh Khiên không bị giam cầm, ngoài việc hạn chế phạm vi hoạt động của hắn, cũng không cấm người khác đến gặp gỡ và trò chuyện với hắn, nếu không Trương Trạo Ca tới cũng không thể thấy mặt hắn.

Đỗ Bỉnh Khiên vô cùng cảm động, những huynh đệ theo hắn nhiều năm kia chỉ biết gây thêm phiền toái cho hắn, liên lụy hắn bị cầm tù, nào giống vị nghĩa đệ này, mới quen chưa đầy một năm, có vật tốt không quên đưa cho hắn, thấy hắn gặp phiền phức cũng không hề ngại ngần đến thăm hắn.

Nếu lần này hắn có thể thoát thân, nhất định phải đối đãi với nghĩa đệ tốt hơn mới phải.

Ừm, nghĩa đệ cũng đã ngoài 24, vẫn chưa giải quyết xong việc chung thân đại sự, có lẽ có thể mưu tính cho "hắn" một mối hôn sự tốt.

Đương nhiên, trước mắt hắn vẫn là nên lo cho bản thân đã!

Đỗ Bỉnh Khiên ủy thác Trương Trạo Ca thay hắn làm một việc —— đem tấm da báo mà nàng đã tặng cho hắn đưa đến Tùy Châu tặng Thứ sử Lý Huệ Đăng.

Tùy Châu Thứ sử Lý Huệ Đăng vốn là thuộc cấp của Lý Tặc, bị phái đến trấn thủ Tùy Châu, sau này Lý Tặc bị Trần Tiên đầu độc giết chết, ông ta liền dưới sự chiêu hàng của Nam Sung Quận vương Y Thận, mà dẫn cả thành đầu hàng, rồi được tiến cử làm Thứ sử Tùy Châu.

Đỗ Bỉnh Khiên cùng ông ta đều là người Liễu Thành, Doanh Châu. Trước kia Đỗ Bỉnh Khiên trốn khỏi Thái Châu không phải không nghĩ đến Tùy Châu nương nhờ Lý Huệ Đăng , chỉ là muốn đi từ Thái Châu đến Tùy Châu còn phải đi qua Thân Châu. Thân Châu cũng là địa bàn của Ngô Thiếu Thành, dọc đường đều có truy binh, Đỗ Bỉnh Khiên chỉ có thể trốn về phía Bắc đến Nhữ Châu.

Đỗ Bỉnh Khiên chọn nương nhờ Giả Sứ còn có một lý do : 

Sau khi Trần Tiên giết chết Lý Tặc, đã phái hắn dẫn người đi hiến đầu người, người bàn bạc với hắn lúc bấy giờ chính là Giả Sứ.

Giả Sứ nhờ công bình định loạn Lý Tặc, được thăng quan Đông Đô Lưu Thủ, Đông Đô Kì Đô Đường, Nhữ Châu Phòng Ngự Sứ, sau lại thăng nhiệm Tể tướng.

Bởi vậy, Đỗ Bỉnh Khiên cho rằng nương nhờ Giả Sứ tiền đồ sẽ tốt hơn nương nhờ Lý Huệ Đăng.

"Nghe nói Sứ quân sẽ được thuyên chuyển sang làm Tiết độ sứ Nghĩa Thành quân". Đỗ Bỉnh Khiên nói nhỏ.

Trương Trạo Ca bừng tỉnh đại ngộ.

Giả Sứ khẳng định sẽ không mang theo những người không phải tâm phúc, trước mắt lại xảy ra chuyện này, Đỗ Bỉnh Khiên khó thoát khỏi vận mệnh bị cách chức hay giáng chức.

Không có chỗ dựa, tương lai muốn thăng tiến lại càng khó, chi bằng đến chỗ đồng hương Lý Huệ Đăng mà cầu một tiền đồ.

Tuy nhiên, Lý Huệ Đăng hiện tại chưa chắc đã để tâm đến hắn, nên sai Trương Trạo Ca đi dò xét thái độ của ông ta trước, xem có cơ hội trực tiếp giải cứu hắn ra khỏi nơi này hay không.

Trương Trạo Ca đến nhà Đỗ Bỉnh Khiên lấy tấm da báo cùng một ít tiền bạc, sai Khâu Hộc thúc ngựa gấp gáp đưa đến phủ Thứ sử Tùy Châu. Còn việc này có thành hay không, thì phải xem nhân duyên của Đỗ Bỉnh Khiên.

So với tin bên Tùy Châu, thì tin tức truyền đến sớm hơn chính là kết quả xử lý vụ châu binh bất ngờ làm phản lần này.

Tất cả binh lính tham gia làm phản đều bị chém giết trước quân môn, những thuộc cấp lơ là việc trị quân, khiến quân kỷ lỏng lẻo, tạo cơ hội cho mật thám lợi dụng, hoặc bị biếm chức, hoặc bị quân pháp xử trí.

Cùng với quân báo này truyền đến, còn có một đạo sắc lệnh 'tiêu binh'.

Cái gọi là "tiêu binh" kỳ thực chính là giải trừ quân bị.

Từ sau loạn An Sử đến nay, khắp Trung Nguyên chiến họa liên miên. Để bình định các cuộc phản loạn, triều đình cùng một số phiên trấn không thể không chiêu mộ thêm nhiều binh lính.

Điều này khiến chi phí quân sự ngày càng lớn, quốc khố dần dần trống rỗng.

Sau này, các phiên trấn bình định phản loạn xong lại tự nắm binh quyền, dùng tiền của triều đình nuôi dưỡng tư binh của mình, triều đình sớm đã có ý muốn giải trừ quân bị.

Chỉ là, binh lính biên phòng không thể động, Thần Sách quân và các cấm quân trung ương khác có nhiệm vụ bảo vệ toàn bộ Đại Đường cũng không thể động chạm.

Còn đối với nha binh của các phiên trấn mà triều đình muốn động chạm nhất —- lần trước việc sa thải binh lính quy mô lớn đã gián tiếp dẫn đến loạn năm trấn phát sinh, nên triều đình chỉ có thể ra tay với châu binh, trấn binh tại các châu phủ.

Lần này bị giải trừ chính là nhóm trấn binh xuất thân từ Hoài Ninh quân.

Hoài Ninh quân do Đỗ Bỉnh Khiên mang đến có 500 người, số người tham gia phản loạn hoặc bị liên đới tội mà bị xử tử có hơn một trăm, chỉ còn lại hơn 300 người, bao gồm một trăm trấn binh dưới trướng Trương Trạo Ca.

Giải giáp hơn 300 người này cũng không ảnh hưởng đến bố phòng quân sự Nhữ Châu, lại có thể phòng ngừa họ bị lợi dụng lần nữa, mà nảy sinh lòng phản nghịch.

Còn một nguyên nhân nữa là sau khi Giả Sứ chuyển sang nhận chức Tiết độ sứ Nghĩa Thành quân, chức Đông Đô Kì Đô Đường, Nhữ Châu Phòng Ngự Sứ này được thay bằng Trung thư Thị lang Thôi Tủng.

Thôi Tủng khi nhậm chức Ngự Sử Trung Thừa đã từng đề xướng triều đình trên dưới tiết kiệm, đồng thời cho rằng chiến sự đã bình định, những kẻ cầm đầu loạn năm trấn hoặc đã quy thuận triều đình như Điền Duyệt, hoặc đã bị giết như Lý Tặc, triều đình nên chấm dứt binh đao để bách tính được nghỉ ngơi, dưỡng sức.

Giải trừ quân bị, giảm bớt chi tiêu quân lương, chính là cách giảm nhẹ gánh nặng cho bách tính.

Trùng hợp thay, lúc này Tùy Châu Thứ sử Lý Huệ Đăng lại sai người đến xin Giả Sứ tha cho Đỗ Bỉnh Khiên.

Giả Sứ đối với Đỗ Bỉnh Khiên vẫn còn một tia tình nghĩa, dù không thể mang hắn đi, cũng muốn an bài thỏa đáng cho hắn trước khi nhậm chức ở Hoạt Châu.

Người của Lý Huệ Đăng đến vừa lúc, Giả Sứ bằng lòng nể mặt Lý Huệ Đăng mà thả Đỗ Bỉnh Khiên, rồi kêu Đỗ Bỉnh Khiên ghi nhớ ân tình của Lý Huệ Đăng, cốt để sau này sẽ càng thêm trung thành với ông ta.

Lại đem Hoài Ninh quân do Đỗ Bỉnh Khiên mang đến giải tán đi, tiện cho hắn mang người đi nương nhờ Lý Huệ Đăng.

Và để an ủi các nha binh chỉ quen sống nhờ chiến trận này, Giả Sứ phát cho mỗi người mười hai thạch gạo, mười hai thất vải, lệnh cho họ hồi hương.

Vì lẽ đó, Trương Trạo Ca đang yên vị trong quân doanh lại nhận được một đạo quân lệnh mới ra lò, truyền lệnh nàng cởi giáp hồi hương.

(Editor: Trạo Ca chính thức bước vào giai đoạn cởi giáp hồi hương, còn đoạn "đi ở rể" khi nào thì... hồi sau sẽ rõ!. Chắc sẽ sớm thôi, đừng sốt ruột :D)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store