[BHTT][Edit] Sau khi cởi giáp về quê đi ở rể
Chương 27: Uy Hiếp
Chương 27: Uy Hiếp
Khi ăn Tết, rất nhiều hương dân tụ tập chơi trò gieo xúc xắc, song lục (một loại cờ) và lá cây diễn (bài lá). Vương Hạ Sính dễ như trở bàn tay tìm được một sân thích hợp.
Hắn tự tin đầy mình mà chọn lá cây diễn. Bởi vì Khâu Hộc nói Trương Trạo Ca chưa bao giờ thất bại trò gieo xúc xắc, để cẩn thận, hắn loại trừ trò gieo xúc xắc trước.
Còn về lá cây diễn, con cháu các tông Vi thị đều am hiểu , dượng của hắn những năm ăn bám ở Vương gia đã cầm tay chỉ dạy hắn, hắn tự nhận mình chơi lá cây diễn giỏi nhất.
Thế nhưng, một ván qua đi, Vương Hạ Sính trợn tròn mắt.
Hắn thậm chí còn chưa suy nghĩ kỹ mình đã thua như thế nào.
Tới trên chiếu bạc, Vương Hạ Sính phảng phất hoàn toàn mất lý trí, hắn gào lên: "Là ta khinh địch nên không chuẩn bị tốt. Không tính, chơi lại!"
Trương Trạo Ca bình tĩnh, thong dong lại cùng hắn chơi thêm hai ván, kết quả vẫn là đem hắn giết như hoa rơi nước chảy.
Không chỉ là lá cây diễn, Vương Hạ Sính ở trò gieo xúc xắc và song lục đều thua hoàn toàn.
Nếu đặt cược của bọn họ là tiền, Vương Hạ Sính chắc đã thua gần vạn tiền, mà đây chỉ là tiền đặt cược của vài ván.
Đây đại khái là lần thua thảm hại nhất của Vương Hạ Sính kể từ khi tiếp xúc với cờ bạc. Tục ngữ nói mười lần cờ bạc chín lần thua, trước kia còn có chút xác suất thắng, khiến hắn ôm tâm lý may mắn - không bị người ta lừa gạt liền đặt cược, thế nhưng đối đầu với Trương Trạo Ca lại ngay cả một chút hy vọng thắng đó cũng bị hủy diệt.
Vương Hạ Sính không khỏi nghi ngờ: "Ngươi gian lận?"
Trương Trạo Ca cạn lời: "Gì, thua liền bôi nhọ người ta gian lận, nhân cách của ngươi tệ quá vậy!"
Những người vây xem xì xào: "Thua như vậy đã chịu không nổi sao?"
Sắc mặt Vương Hạ Sính đỏ lên, cũng không biết là do tức giận hay xấu hổ. Nhưng so với những chuyện này, việc bại bởi Trương Trạo Ca còn mất mặt hơn.
Trong lòng hắn hơi giận dữ, xoay người đã muốn đi.
Trương Trạo Ca ngăn hắn lại: "Này, cuộc cá cược của chúng ta còn chưa thực hiện đâ , ngươi không chỉ thua chịu không nổi, còn định nuốt lời?"
Vương Hạ Sính thẹn quá hóa giận: "Ai muốn nuốt lời? Nói đi, ngươi muốn biết cái gì!"
Trương Trạo Ca nhìn quanh bốn phía, nói: "Nơi này không phải chỗ nói chuyện". Nói rồi dẫn hắn đi về phía ít người.
Chủ tớ Thôi Quân mấy người cũng đi theo.
Xung quanh không có người, Trương Trạo Ca đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Ngươi cùng Mạnh Giáp Tuế quen biết sao?"
Vương Hạ Sính nói: "Quen thì quen nhưng không thân, chỉ là tá túc ở Mạnh gia thôi".
Ruộng đất của Vương gia ở Nhữ Châu gần châu thành, chưa từng mua sản nghiệp ở huyện Lỗ Sơn, bởi vậy sau khi Vương Hạ Sính tới huyện Lỗ Sơn, chỉ có thể đến chùa chiền hoặc nhà người khác tìm chỗ trọ.
So với hoàn cảnh chùa chiền, Vương Hạ Sính càng thích ở biệt thự.
Đại khái là phú tộc nhà giàu ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, Vương Hạ Sính đến Mạnh gia được tiếp đãi tử tế, vì thế liền vẫn luôn ở lại nơi đó.
Trương Trạo Ca nói: "Nói như vậy, Mạnh Giáp Tuế cũng biết quan hệ giữa ngươi và Thôi Thất Nương?"
Vương Hạ Sính phảng phất chỉ số thông minh đột nhiên online, hắn nhạy bén hỏi: "Thế nào? Mạnh gia và Thôi Thất Nương có mâu thuẫn?"
Thần sắc Thôi Quân như thường. Nàng sẽ không để Vương Hạ Sính nhìn ra một chút manh mối nào từ chỗ nàng.
Trương Trạo Ca không đáp mà hỏi ngược lại: "Vở đuổi na tối nay, ngươi thay Thôi Thất Nương bỏ ra bao nhiêu tiền?"
"Hai vạn tiền". Vương Hạ Sính kiêu ngạo ưỡn cằm lên.
Khóe miệng Trương Trạo Ca run rẩy , mời những vu hịch đó làm gì cần nhiều tiền như vậy? Nàng có thể khẳng định, Mạnh Giáp Tuế sau khi biết quan hệ giữa Vương Hạ Sính và Thôi Thất Nương , cố ý lừa tiền hắn, còn khiến hắn bị lừa xong lại đặc biệt thấy có cảm giác thành tựu.
Với lớp da mặt siêu dày và tố chất tâm lý này của Mạnh Giáp Tuế, đặt ở thời hiện đại cũng tất nhiên là nguyên liệu tốt để làm người lừa đảo qua điện thoại.
Nàng nói: "Mạnh Giáp Tuế chắc sẽ nói cho ngươi, ngươi làm như vậy, Thôi Thất Nương liền sẽ cảm thấy ngươi thập phần chu đáo, sẽ nhìn ngươi bằng con mắt khác đi?"
Đồng tử Vương Hạ Sính co rụt lại: "Ngươi làm sao mà biết được?"
Thanh Khê không nhịn được, đem chuyện Mạnh Giáp Tuế đã từng âm thầm ngáng chân Thôi Quân nói cho Vương Hạ Sính, cũng nói: "Ở đây ai mà không biết hắn cùng tiểu nương tử có mâu thuẫn? Nói không chừng hắn còn sẽ lợi dụng việc này để làm cớ, nói tiểu nương tử muốn chịu thua yếu thế trước Mạnh gia, cho nên cố ý để Vương lang quân tới cửa cùng hắn kết giao, để biểu thị thành ý còn hào phóng chi vạn tiền làm đuổi na. Đến lúc đó, hương dân càng thêm coi hắn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, tiểu nương tử mà lại cùng hắn giao phong liền sẽ kém thế".
"Hắc, hắn dám?!" Vương Hạ Sính cự tuyệt tiếp thu sự thật mình bị người ta xem là kẻ coi tiền như rác.
"Sao lại không dám? Vương lang quân cũng sẽ không ở lại đây mãi, chờ ngươi vừa đi, ai có thể thay tiểu nương tử giải thích rõ ràng?"
Vương Hạ Sính rất đỗi tức giận, nhưng hắn nhìn Thôi Quân từ trước đến nay đối hắn vô cùng lãnh đạm, trong lòng nảy sinh một tia ý niệm âm u: Có lẽ đây là một cơ hội tốt để làm Thôi Thất Nương ỷ lại dựa dẫm vào hắn?
Hắn đối Thôi Quân nói: "Không cần thiết cùng hắn so đo, sau khi ngươi và ta thành thân, nơi sinh hoạt vẫn sẽ là Tương Châu, Mạnh gia dù như thế nào cũng không ảnh hưởng đến ngươi".
Phản ứng của Thôi Quân bình đạm. Nàng đối với thái độ của Vương Hạ Sính sớm đã dự đoán trước, bởi vì điều này vẫn chưa đụng chạm đến lợi ích của hắn, trái lại, hắn còn có thể lợi dụng Mạnh Giáp Tuế tạo áp lực cho nàng, bức nàng không thể không lựa chọn hắn.
A.
Thôi Quân rũ mắt, nội tâm bỗng nhiên có một tia bi ai, cũng càng thêm minh bạch, con đường nàng phải đi sẽ không có người cùng nàng kề vai chiến đấu.
Trương Trạo Ca đột nhiên nói: "Được rồi, ngươi có thể đi rồi".
Thôi Quân và Vương Hạ Sính đều nhìn về phía nàng, không xác định nàng đang nói ai.
Ngay sau đó, Vương Hạ Sính đối diện với hai tròng mắt của nàng.
Vương Hạ Sính khó có thể tin: "Ngươi bảo ta đi?"
"Đương nhiên là ngươi. Cá cược đã thực hiện, ngươi còn ở đây làm gì? Đứng cùng ngươi, hít thở cùng một bầu không khí, ta đều cảm thấy muốn hít thở không thông. Ngươi người này không có đầu óc ,kỹ năng cá cược kém, phẩm chất khi chơi bài còn không tốt, đã thế còn hay gảy bàn tính, hạt bàn tính đều bắn lên trên mặt ta".
Vương Hạ Sính nổi giận: "Trương Trạo Ca, ngươi đừng tưởng rằng ngươi thắng cá cược ta, ta liền sẽ không so đo chuyện ngươi nhục nhã ta như thế!"
Trước khi hắn hạ lệnh cho tôi tớ vây đánh Trương Trạo Ca, đoản đao sắc bén lạnh lẽo đã kề tới cổ hắn, áp sát da thịt hắn.
Ánh sáng mờ nhạt từ lồng đèn trong tay người hầu chiếu vào đôi mắt nàng bốc lên rừng rực lãnh diễm, khoảnh khắc đối mắt với nàng, nghiêm nghị sát khí ập vào mặt, Vương Hạ Sính cảm giác linh hồn của mình đều bị đóng đinh.
"Lang quân!" Tôi tớ Vương gia như lâm đại địch.
Chủ tớ Thôi Quân tuy rằng chưa từng đoán trước được cảnh này, nhưng sau khi trải qua cảnh từng bị cướp giết, đã hình thành phản xạ có điều kiện, trong nháy mắt liền bảo vệ Thôi Quân, phòng ngừa nàng bị ngộ thương.
Trương Trạo Ca nói: "Rời khỏi nơi này. Ta mặc kệ ngươi là muốn tới Nhữ Châu hay hồi Tương Châu, tóm lại ta không hy vọng lại nhìn thấy ngươi ở huyện Lỗ Sơn".
Thân mình Vương Hạ Sính đã sớm cứng lại rồi.
Trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện một đoạn ký ức, hình như có người nói qua với hắn Trương Trạo Ca xuất thân Hoài Ninh quân.
Trước đây hắn vẫn luôn không để ý, mặc kệ là Hoài Ninh quân hay huyện trấn binh, trong mắt hắn đều chỉ là một võ tướng cấp thấp xuất thân bần hàn, không có thế lực và bối cảnh mà thôi.
Cho đến giờ phút này, hắn mới ý thức được "Hoài Ninh quân" đại diện cho cái gì.
Kiêu dũng mạnh mẽ, chiến lực bưu hãn, đồng thời tấn công mạnh mẽ, chèn ép đối phương, kiêu ngạo khó kiểm soát.
Nói trắng ra là chính là không dễ chọc.
......
Vương Hạ Sính bị tôi tớ đỡ đi.
Khi Trương Trạo Ca thu hồi đoản đao, một thân sát khí trên người cũng theo đó tiêu tán, cùng người lúc trước như hai người khác nhau.
Nàng nghiêng đầu nhìn Thôi Quân một cái, hỏi: "Dọa đến Thôi Thất Nương rồi sao?"
Thôi Quân lấy lại tinh thần, lại lắc đầu: "A tỷ nói ngươi không phải người thích giết chóc, cũng có chừng mực".
Trương Trạo Ca trên mặt thong dong trấn tĩnh, kỳ thật lặng lẽ tắt đi hiệu ứng "Uy hiếp +1" kèm theo trang phục.
Cái hiệu ứng này có thể kéo dài, nhưng vẫn là đừng hù dọa tiểu cô nương người ta.
"Đi thôi, náo nhiệt xem xong rồi, ta đưa ngươi trở về".
Nàng xoay người đi được hai bước phát hiện Thôi Quân không theo kịp, quay đầu lại với ánh mắt hoang mang: "Sao vậy?"
Thôi Quân nói: "Không có gì. Chỉ là nghĩ đến Trương Phó tướng lại vì ta mà gây thù chuốc oán, trong lòng áy náy khó xử".
Trương Trạo Ca suy nghĩ tiểu cô nương Thôi Quân này thông minh thận trọng, mà lại có khuynh hướng tự hành hạ tinh thần bản thân, dần dà, áp lực tâm lý nhất định sẽ vô cùng lớn.
Đối với điều này, nàng nói: "Nếu ta nói ngươi đây là tự hướng trên mặt mình thiếp vàng, ngươi có phải sẽ không vui không?"
Thôi Quân: "......"
Người này mở miệng là có thể độc hơn nhiều so với những võ tướng thô lỗ kia!
Trương Trạo Ca ha ha cười, nói: "Ta chỉ là không quen nhìn hắn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Còn về hậu quả là gì...... ta đều có thể gánh vác nổi".
Ưu điểm của việc cô độc một mình chính là nàng có thể trốn chạy bất cứ lúc nào, trong tình huống không thể làm ăn ở triều đình này, mà cũng không thể quay về Hoài Tây bên kia, nàng còn có thể đi ba trấn Hà Sóc.
Nơi đó với Hoài Tây giống nhau, thuộc loại phiên trấn phản nghịch mà triều đình muốn vươn tay tới cũng bị chém đứt tay, nàng ở Hoài Tây đã có một phần lý lịch tương đối không tồi, tới bên kia dù vô dụng cũng có thể an thân.
Thôi Quân đương nhiên không biết nàng lúc nào cũng sẵn sàng trốn chạy, tâm trạng vốn nặng trĩu cũng bị nàng vài câu nói giải phóng đi mất.
Lúc này các nàng còn chưa hay biết, núp dưới sự vui tươi náo nhiệt, một hồi nguy cơ đang lặng lẽ được ấp ủ.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store