ZingTruyen.Store

[BHTT][Edit] Sau khi cởi giáp về quê đi ở rể

Chương 25: Giục kết hôn

AinsDragon

Chương 25: Giục kết hôn

Thôi Quân ngạc nhiên. Nàng cho rằng mình nghe lầm rồi, không ngờ Đậu Anh lại thuật lại một lần, và nói: "Ta thấy Trương Đại Lang rất thích hợp".

Mãi một lúc lâu sau Thôi Quân mới tiêu hóa xong lời nói kinh người của Đậu Anh, không mấy lý giải mà nói: "Hắn thích hợp ư?".

"Hắn can đảm cẩn trọng, hành sự quả quyết, xử sự khéo đưa đẩy, lại có nguyên tắc. Hắn sẽ không mơ ước gia nghiệp Thôi gia, còn có thể tìm cách giúp ngươi bảo vệ gia nghiệp. Khuyết điểm cũng có, chính là có chút lãnh tình, ngươi trong mắt hắn nhìn không ra hắn trong lòng có ngươi hay không. Nhưng nói theo hướng tốt, hắn không có tham dục, không nặng sắc, quen biết hắn lâu như vậy, hắn ngay cả một doanh kỹ cũng chưa từng chạm qua. Nếu không hy vọng xa vời tìm một phu quân mãn tâm mãn nhãn đều là ngươi, hắn chính là lựa chọn tốt nhất".

Thôi Quân nghe, trong lòng dấy lên một cảm giác kỳ quái, cứ cảm thấy khi A Tỷ nói đến sự lãnh tình của Trương Trạo Ca, ngữ khí có một tia tịch liêu.

Cảm giác như vậy thoáng qua, nàng thậm chí chưa kịp bắt lấy.

"A Tỷ, ngươi...".

Đậu Anh giơ tay xoa xoa khuôn mặt Thôi Quân, ánh mắt nặng nề: "Thất Nương, ta hy vọng quãng đời còn lại của ngươi có thể hỉ nhạc an khang, trôi chảy vô ưu. Mặc kệ như thế nào, ta đều sẽ giúp ngươi".

Mũi Thôi Quân đột nhiên cay xót.

Sau khi bát quan trai đi qua, lực chú ý của bá tánh dần chuyển dịch từ sự náo nhiệt của thịnh hội, hướng sang sự hân hoan đón tân xuân.

Thôi Quân tìm cớ tống cổ Đỗ Ảo về Đặng Châu.

Hiện giờ sự khống chế của Thôi Quân đối với Chiêu Bình biệt thự ngày càng vững chắc, Đỗ Ảo trong việc so đo với nàng dần rơi vào thế hạ phong, không thể cãi lại sự sắp xếp của nàng.

Đỗ Ảo vừa đi, Thanh Khê và Tịch Lam liền vui mừng trang hoàng Chiêu Bình biệt thự.

Đây là cái tết đầu tiên Thôi Quân trải qua sau khi mãn tang hiếu, cần thiết phải có không khí đón tết.

Bọn họ mua hàng tết, mua cả bùa đào, còn đặt mua các loại hoa điểu cắt giấy dán ở cửa sổ....

Trừ Chiêu Bình biệt thự cùng Chiêu Bình hương, trong trại lính của huyện trấn cũng thêm một chút vị Tết. Những trấn binh không thể về nhà dùng tranh dán tường để trang trí nơi ở của họ, sau đó mong ngóng tiền thưởng ngày tết ban xuống.

Vì chuyện mật thám Hoài Tây, Giả Sử đã hạ lệnh trước sau chính đán phải tăng cường tuần phòng, cho nên diễn võ thí nghệ sớm được định trước chính đán.

Diễn võ thí nghệ được tiến hành tại giáo trường, ngoại trừ việc kiểm nghiệm đội hình của các trấn binh trong chỉ huy tác chiến có giữ được nguyên vẹn không, có nghe hiệu lệnh không, năng lực tác chiến và khả năng tùy cơ ứng biến thế nào, còn phải kiểm nghiệm tài năng quân sự của các trấn tướng.

Phân đoạn phía trước liên quan đến bài binh bố trận và các quân cơ khác, không được mở cửa cho người ngoài, nhưng việc kiểm nghiệm võ nghệ của các trấn tướng lại không cần canh phòng nghiêm ngặt, bởi vậy có dân chúng chạy đến gần giáo trường để vây xem.

Đối với bọn họ mà nói, đây chính là một trong những hạng mục "giải trí" khó gặp trong năm.

Thôi Quân và Đậu Anh cũng đi xem náo nhiệt.

Khi các nàng đến bên ngoài giáo trường thì hương dân đang thảo luận rất kịch liệt, nghe nói trong diễn võ của các trấn binh, doanh do Trương Trạo Ca dẫn dắt đã giành được thắng lợi xuất sắc, bởi vậy việc thí nghệ của ba vị trấn tướng sẽ quyết định người chiến thắng cuối cùng của diễn võ thí nghệ.

Thí nghệ của các trấn tướng có mấy hạng, thứ nhất là độ thuần thục trong việc sử dụng quân kỳ và chỉ huy kỳ, có hơi giống kỹ thuật luận võ của trường học kỹ thuật ; thứ hai là cưỡi ngựa bắn cung.

Nếu nói hai hạng này đều có chút ý tứ huyễn kỹ, thì hạng thứ ba khiêu chiến chính là đánh giá võ thuật ra trận bằng đao thật kiếm thật.

Trong ba phó tướng, Trương Trạo Ca có hình thể nhỏ yếu nhất , bởi vậy phán quan đại diện cho giả sử đến quan khán diễn võ thí nghệ không quá coi trọng nàng.

Chỉ là sau khi đánh giá bắt đầu, hình thể của Trương Trạo Ca ngược lại trở thành ưu thế của nàng, bằng vào dáng người mạnh mẽ đã mấy lần tránh thoát vây công của hai phó tướng.

Rất nhiều lần mọi người thấy nàng như sắp ngã xuống khỏi lưng ngựa, chớp mắt liền thấy nàng đã bình yên trở về trên lưng ngựa.

Các bá tánh xem đến nhiệt huyết sôi trào, Thôi Quân và Đậu Anh bị không khí tại hiện trường cảm nhiễm, trái tim cũng nhảy lên đến cổ họng. Tận đến khi Trương Trạo Ca dùng thương mà kỵ binh mới sử dụng, lần lượt đâm hai phó tướng lần lượt rớt xuống ngựa, một cây thương đã định ra thắng bại.

"Hảo!" Phán quan cao giọng quát, các bá tánh cũng reo hò lên.

Thôi Quân và Đậu Anh cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Trương Trạo Ca cùng trấn binh dưới quyền giành được thắng lợi xuất sắc trong diễn võ thí nghệ, không chỉ được tiền thưởng 3 vạn, 300 thạch ngô, cá nhân Trương Trạo Ca còn thêm vào được phán quan khen thưởng 5 con dê.

Trương Trạo Ca giao từ trong đó 4 con dê cho hỏa trường, bảo họ giết thịt để thêm cơm cho các trấn binh vào ngày trừ tịch, con còn lại được nàng đưa đến Chiêu Bình biệt thự. Bởi vì Đậu Anh mời nàng đi ăn cơm tất niên, nàng không tiện tay không đi, liền lấy con dê này làm quà tặng ngày lễ.

Đối với cách ăn con dê này, nàng đã nghĩ kỹ: "Trước nuôi, nuôi đến trừ tịch thì làm thịt. Sườn dê nướng ăn, não dê hầm canh, nạm dê nấu, còn lại ấm nồi".

Thôi Quân bày tỏ nàng cũng quá sành ăn.

Đậu Anh nói: "Đại Lang tuy rằng không thạo viết văn, nhưng tài nghệ nấu nướng lại không tồi, đặc biệt là món dê này, qua tay nàng xử lý, ăn không ra một tia vị tanh".

Trương Trạo Ca: "...".

Cảm giác được khen, lại cảm thấy không được khen.

Hơn nữa việc thạo hay không thạo viết văn có liên quan trực tiếp đến thạo hay không thạo trù nghệ sao?

"Vậy thật sự khiến người ta chờ mong". Trong mắt Thôi Quân có một tia nhỏ vụn quang mang.

Trương Trạo Ca rốt cuộc nuốt lời mất hứng vào trong bụng.

Buổi trưa trừ tịch, sau khi Trương Trạo Ca động viên xong các trấn binh ở doanh trại liền đến Chiêu Bình biệt thự.

Bởi vì là trừ tịch, nàng cố ý thay một thân bộ đồ mới, còn mang theo gia vị nguyên liệu cần dùng cho việc xử lý thịt dê của nàng.

"Chúc mừng năm mới". Trương Trạo Ca vừa vào cửa liền thói quen tính mà hô một tiếng.

Thôi Quân và Đậu Anh đều ngây người.

Một lúc lâu sau, Đậu Anh che miệng cười nói: "Đại Lang, vọng ngươi phúc khánh sơ tân, thọ lộc kéo dài".

Ngón chân Trương Trạo Ca moi mặt đất.

Xong rồi, lại bại lộ một mặt không rành của mình trước mặt người khác.

Nàng cũng học Đậu Anh, thuật lại một lần câu chúc phúc chưa từng nghe qua này.

Thôi Quân dường như không để cái tiểu nhạc đệm này trong lòng. Nàng nhìn thấy đồ vật Trương Trạo Ca mang theo, rất tò mò: "Trương phó tướng mang theo cái gì đến đây?".

"Nước chấm lát nữa lúc ăn thịt dê sẽ dùng đến".

Trương Trạo Ca cũng không lo lắng bị lòi, bởi vì rất nhiều gia vị ở đây kỳ thật đều có thể tìm được xuất xứ.

Ví như thì là và hồ tiêu, lúc này thật ra đã thông qua con đường tơ lụa truyền vào Trung Nguyên, chẳng qua chúng thuộc về hương liệu quý báu, một bao trong tay nàng bán cho những quyền quý ở Trường An đại khái có thể đổi vạn tiền.

Nguyên Tái cựu Tể Tướng lúc trước bị xử tử vì tham  , hoàng đế từ trong nhà hắn tra ra 800 thạch hồ tiêu.

Người ta đều nói một lạng hồ tiêu một lạng vàng, tuy rằng có phần khuếch đại, nhưng cũng có thể thấy được sự quý giá của hương liệu.

Nếu hỏi Trương Trạo Ca làm sao có được hương liệu cao quý như vậy?

— Nàng là một võ tướng, trước đây ở Hoài Tây thường xuyên ra ngoài đánh giặc, có được chút chiến lợi phẩm là chuyện rất bình thường.

Bởi vậy, Thôi Quân và Đậu Anh cũng không có điểm gì nghi ngờ, chỉ là cảm khái nàng thế nhưng nỡ bỏ vốn gốc như thế lên một con dê.

Xét từ một góc độ nào đó, nàng còn phá của hơn cả Vương Hạ Sính.

Người hầu Thôi gia đã giết dê xong, cũng xử lý riêng từng bộ phận theo yêu cầu của Trương Trạo Ca.

Trương Trạo Ca xắn ống tay áo lên, trước hết ướp sườn dê, lại lấy ra một cái bát đào, bỏ não dê cùng dược liệu vào, đặt trên nồi để chưng hầm.... Rất nhiều đồ làm bếp (như chảo sắt, lẩu niêu) cùng đồ ăn kèm (như ớt cay, hành tây) lúc này đều không có, Trương Trạo Ca cũng chỉ có thể tạm chấp nhận mà làm.

Theo sườn dê được đặt lên than nướng, từng đợt mùi hương tràn ngập trong không trung, Thôi Quân vốn từ trước đến nay không nặng dục vọng ăn uống, cũng nhịn không được lén lút nuốt nước miếng.

Trương Trạo Ca bảo Thanh Khê nhìn xem lửa, còn mình thì trở về trước đường nghỉ tạm.

Uống một ngụm rượu nóng mà Đậu Anh nấu xong đưa qua, Trương Trạo Ca chỉ cảm thấy cả người đều ấm áp lên.

Đậu Anh đột nhiên mở miệng: "Đại Lang qua năm là 24 rồi phải không? Liền không nghĩ đến chung thân đại sự sao?".

Một ngụm rượu nóng của Trương Trạo Ca suýt nữa không phun ra được.

Đến rồi, quy trình tất yếu trong ngày Tết — giục kết hôn.

Chỉ là nàng không hề nghĩ đến, người thay thế ba cô sáu bà thực hiện trách nhiệm giục kết hôn lại là Đậu Anh.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store