ZingTruyen.Store

[BHTT][Edit] Sau khi cởi giáp về quê đi ở rể

Chương 14: Kịp thời

AinsDragon

Chương 14: Kịp thời

Mùi hương trên người Trương Trạo Ca theo gió bắc lan tỏa, dẫn tới những khách hành hương đi ngang qua liên tiếp quay đầu nhìn bằng ánh mắt nghi hoặc, tò mò.

Trong không khí lộ ra vài phần xấu hổ, Thôi Quân tìm một đề tài, dò hỏi: "Trương phó tướng tự luyện tập thư pháp đến đâu rồi, còn cần bảng chữ mẫu mới không?"

Trương Trạo Ca trong phút chốc mộng hồi về thời học sinh, các lão sư bộ môn nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Bài thi làm xong rồi à? Lại làm một bộ bài thi mới đi!"

Da đầu nàng tê dại, ánh mắt mơ hồ: "Cũng tạm ổn, mỗi ngày tiến bộ một chút, tương lai đáng trông chờ".

Nói trắng ra là không luyện tập được bao nhiêu. Thôi Quân nghe ra ý ngoài lời của nàng, bật cười.

Tịch Lam từ trong chùa bước ra, khẽ giọng nói: "Tiểu nương tử, đã chuẩn bị xong rồi".

Thôi Quân gật đầu, cáo biệt Trương Trạo Ca rồi xuống núi.

Trương Trạo Ca cũng đang định xuống núi, nhưng Tịch Lam trước khi đi theo Thôi Quân xuống núi đã quay đầu lại nhìn nàng một cái, động tác nhỏ này khiến nàng cảm thấy có một tia bất thường.

Nàng đi bộ quay lại chùa, tìm tăng nhân trong đại điện hỏi bóng hỏi gió.

Những tăng nhân này thường xuyên giao thiệp với quyền quý, tự nhiên biết đến Thôi thị, đứng đầu Ngũ Tính Thất Vọng, có ấn tượng sâu sắc với Thôi Quân, người vì chuyện đổi tiền mà đến đây hai lần.

Miệng các tăng nhân kín như bưng, chỉ có một tiểu sa di vì ngại thân phận của Trương Trạo Ca, khẽ giọng tiết lộ ba mục đích của Thôi Quân: Thứ nhất là lễ Phật, thứ hai là tìm tăng nhân thương nghị việc dời mồ, thứ ba là muốn chiết đổi tiền đồng.

Hai mục đích đầu đã đạt thành, vị trụ trì trong chùa đồng ý bảy ngày sau sẽ tới nơi an táng Thôi phụ Thôi mẫu để xem xét rồi quyết định ngày dời mồ và nghi thức, còn mục đích thứ ba, trong chùa đã cự tuyệt nàng hai lần.

Trương Trạo Ca như có điều suy nghĩ: "Nàng cần nhiều tiền đồng như vậy làm gì?"

Nàng thuận tay ấn vào hòm công đức lay động vài cái, hòm gỗ nặng trĩu, bên trong còn vang lên tiếng tiền đồng va chạm.

Phật giáo thịnh hành, một tòa đại điện bày một cái hòm công đức, mỗi vị khách hành hương ném vào ba, năm đồng tiền, không quá một tháng là có thể dễ dàng tích cóp được mười mấy vạn tiền—bằng không trong chùa cũng không có nhiều đồng như vậy để đúc tượng Phật kim loại.

"Chậc, khó trách sau này Võ Tông lại muốn diệt Phật", Trương Trạo Ca thầm nghĩ.

Nàng ra khỏi đại điện, rẽ một vòng đi tìm chủ trì đại sư của Quảng Ninh tự, nói: "Nghe nói quý tự muốn khai Trai hội Bát Quan, đến lúc đó không chỉ sẽ có hơn một ngàn tăng nhân tới tham dự, còn sẽ bố thí làm việc thiện, vì bá tánh nghèo khổ phát cháo, tiêu tai giải nạn. Trai hội long trọng như vậy, áo cơm than củi cần đến nhất định rất nhiều phải không? Lương thực hiện có của quý tự có đủ không? Ta biết nơi nào có thể mua lương thực và than củi. Hơn nữa, trai hội long trọng như vậy, cũng người đông mắt tạp, rất dễ xảy ra sai sót, ta chắc chắn sẽ dẫn người tới duy trì trật tự, bảo đảm trai hội có thể thuận lợi tiến hành".

Chủ trì đại sư ánh mắt sâu kín nhìn nàng, nàng cười ngâm ngâm nhìn lại, cũng không né tránh.

Sau một lúc lâu, chủ trì đại sư mới mở lời: "Đa tạ thí chủ".

"Không cần khách khí".

Hôm sau, Thôi Quân nghe nói tăng nhân Quảng Ninh tự tới cửa, hơi có chút giật mình: Không phải nói muốn bảy ngày sau mới tới sao, sao lại nhanh như vậy, có phải xảy ra biến cố gì không?

Nghe nói ý đồ đến của tăng nhân, nàng hơi hoảng hốt.

Thanh Khê và Tịch Lam không chú ý tới sự dị thường của Thôi Quân, vui mừng ra mặt mà nói: "Tốt quá tiểu nương tử, Quảng Ninh tự muốn dùng giá thị trường mua lương thực và than củi của chúng ta, đều trả bằng tiền đồng, không phải lấy vật thật để đổi ngang".

"Điều này thật đúng là mưa đúng lúc".

"Đúng vậy, điều này cũng quá kịp thời", Thôi Quân lẩm bẩm tự nói.

Nếu là Quảng Ninh tự chủ động đưa ra giao dịch, Thôi Quân đương nhiên sẽ không cự tuyệt.

Nàng dò hỏi vị tăng nhân chủ sự kia: "Không biết quý tự cần bao nhiêu lương thực, bao nhiêu than củi? Có cần vải vóc không?"

Tăng nhân nói: "Gạo một ngàn thạch, than củi hai ngàn cân, vải vóc... cũng cần một ít".

Nhu cầu về gạo của Quảng Ninh tự cao, nhưng nhu cầu về than củi lại không cao, sự kết hợp kỳ lạ như vậy khiến Thôi Quân lập tức nghĩ tới Trai hội Bát Quan sẽ tổ chức vào tháng sau.

Nghe nói trai hội sẽ được làm vô cùng long trọng to lớn, không chỉ tăng nhân các chùa miếu phụ cận sẽ tham gia, còn mời hàng ngàn vị tăng nhân từ Tống Châu, Biện Châu, Đặng Châu tới tham dự.

Thôi Quân nghĩ, số lương thực và than củi này phỏng chừng chỉ là tiêu hao trong một hai ngày đó.

Lương thực ở Biệt thự Chiêu Bình cần phải giữ lại một phần để làm thức ăn cho mùa đông này và đầu xuân năm sau, lương thực dư ra không đủ một ngàn thạch. Nàng liền tổ chức các hương thân cần chiết đổi tiền thuế, mang theo lương thực vải vóc đến thẳng biệt thự để giao dịch với chùa.

Nhìn Thôi Quân biến Biệt thự Chiêu Bình to lớn thành nơi tập kết hàng hóa, Đỗ Ảo giận đến nghiến răng nghiến lợi, nàng ta còn chờ Thôi Quân chịu thua cơ đấy!

Quảng Ninh tự này lại là chuyện gì xảy ra, trước đây lương thực tự sản xuất của họ đã nhiều đến mức kho lúa chất không xuể, năm nay vì sao lại tới tìm Thôi Quân mua lương thực và than củi?

Chờ các hương thân đều đổi được đủ tiền thuế, tăng nhân Quảng Ninh tự mới chở từng xe lương thực vận chuyển trở về.

"Đa tạ Thôi Thất nương tử, nếu không phải Thất nương tử, chúng ta cũng chỉ có thể bán rẻ lương thực". Hương dân giải được nỗi lo lửa sém lông mày, trút bỏ gánh nặng trong lòng đồng thời không quên nói lời cảm tạ với Thôi Quân.

Tuy nói người mua lương thực vải vóc của họ là Quảng Ninh tự, nhưng nếu không phải Thôi Thất Nương, tăng nhân Quảng Ninh tự có muốn tiếp họ không?

Trước đó bọn họ đã cầu tới Quảng Ninh tự, nhưng Quảng Ninh tự chỉ tiếp nhận cầm đồ, mà lương thực vào thời tiết này là thứ không đáng giá tiền nhất, do đó giá cầm đồ cũng giống như khi các thương lái thu mua lương thực, bị ép xuống rất thấp.

Quả nhiên, những đại chùa chiền này chỉ nể mặt các thế gia đại tộc, họ tới nhờ Thôi Thất Nương xem như là đi đúng đường rồi.

Thôi Quân cùng bọn họ tán gẫu vài câu, liền tiễn họ về nhà.

Không lâu sau, Thanh Khê từ bên ngoài trở về, nói với Thôi Quân: "Tiểu nương tử, tiểu nhân nhìn thấy Trương phó tướng dẫn huyện trấn binh đi hộ tống xe lương thực của Quảng Ninh tự".

Thôi Quân vẫn bất động, sau một lúc lâu, mới khẽ than: "Lại nợ hắn thêm một nhân tình".

Thanh Khê khó hiểu: "Tiểu nương tử, tiểu nhân không hiểu".

Tịch Lam cũng nghi hoặc: "Hay là việc Quảng Ninh tự tới thu mua lương thực có liên quan đến Trương phó tướng?"

Thôi Quân chậm rãi nói ra suy đoán trong lòng: "Hôm qua ta ở ngoài Quảng Ninh tự gặp phải hắn đã tắm gội xong đang muốn rời chùa, nhưng sau đó khi chúng ta rời đi, trái phải không thấy bóng dáng hắn. Cho nên ta tưởng lúc đó hắn là có chuyện gì vướng bận. Hôm nay tăng nhân Quảng Ninh tự tới cửa, huyện trấn binh lại lấy cớ 'lo lắng kẻ trộm cướp đường' để hộ tống xe lương của Quảng Ninh tự, đáp án này còn chưa đủ rõ ràng sao?"

Thanh Khê nói: "Trương phó tướng chủ động tương trợ, đây không phải là chuyện tốt sao?"

Thôi Quân thở dài: "Chỉ sợ hắn có mưu đồ cực lớn".

Thanh Khê và Tịch Lam lập tức nghĩ tới chuyện chung thân đại sự của Thôi Quân. Gia tộc họ Vi và họ Vương chẳng phải đều nhìn Tiểu nương tử cô độc một mình, muốn cầu hôn nàng để mưu đoạt gia nghiệp Thôi gia sao?

Khó nói là vị Trương phó tướng này không sinh ra tâm tư tương tự.

Sau một lúc lâu, Thôi Quân lắc đầu phủ định suy đoán u ám này, nói: "Có thể là ta lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Nếu hắn thật sự mơ ước điều gì của ta thì sẽ không âm thầm tương trợ, mà là gióng trống khua chiêng, ước gì làm ta biết được, để ta phải mang ơn đội nghĩa, tâm sinh hảo cảm với hắn".

Dừng lại một chút, nàng lại nói: "Nếu hắn không muốn lộ ra, vậy chúng ta cứ thuận đường mà coi như không biết việc này đi!" 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store