[BHTT] [Edit] Sau Khi Chết, Ta Thành Chim Nhỏ Trong Tay Sư Tỷ
Chương 47: Tương Tự
Thông đạo đi ra bên ngoài của Vạn Sâm Vực sắp sửa sớm đóng lại, thời gian còn lại cho Ôn Thê Ngô không còn nhiều, thấy nàng đã quyết tâm, người khác cũng không khuyên nữa, Cao Phức tích cực chủ động giúp Ôn Thê Ngô vạch ra lộ trình, chỉ đáng tiếc Ôn Thê Ngô cuối cùng không để nàng đi theo.
Nguyên nhân chính là do một câu nói của Ngọc Hằng Vi, nàng ấy nói Cao Phức còn chưa đạt đến Địa Tiên cảnh, đi sâu vào Hoàng Chủ Mộ rất nguy hiểm, vì sự an toàn nên không cần đi theo.
Ôn Thê Ngô nghe thấy có lý, Cao Phức đã giúp mình nhiều như vậy, nàng không thể để đối phương cùng mình dấn thân vào hiểm cảnh.
Thế là Cao Phức bị bỏ lại, nàng ấy cắn khăn tay nhìn bóng lưng Ngọc Hằng Vi đầy căm phẫn, vẻ u ám trên người đối phương đã tan biến, tâm tình khá tốt, Cao Phức càng nghĩ càng thấy đáng ngờ, tuy rằng đề nghị của đối phương quả thật là vì tốt cho mình, nhưng sao nàng ấy lại cảm thấy ý tốt của đối phương không đơn thuần như vậy?
Tiếc là nàng ấy còn chưa kịp nghĩ ra manh mối gì, hai người kia đã đi xa đến mức không còn thấy bóng dáng.
...
Vô Tận Thụ Hải, nơi này nguy cơ và cơ duyên cùng tồn tại, bất luận ai đến cũng đều phải cẩn thận.
Nhưng trên đường các nàng đi khá suôn sẻ, chỉ thỉnh thoảng có Vũ tộc ngậm linh hoa, linh thảo hoặc linh quả đến tặng cho Ôn Thê Ngô.
"Chúng rất thích cô." Ngọc Hằng Vi nhìn từng con chim nhỏ lướt qua, ánh mắt có chút không vui, nhưng khi ánh mắt của nàng rơi trên người Ôn Thê Ngô thì lại trở nên dịu dàng.
Ôn Thê Ngô nhìn linh hoa màu hồng phấn trong tay khẽ cười một cái, đôi mắt xinh đẹp của nàng hơi cong lên, trông còn kiều diễm hơn cả linh hoa, con chim nhỏ đậu trên vai nàng bay lên vô tình chạm làm rớt một lọn tóc mai bên thái dương nàng.
Ngọc Hằng Vihơi thất thần, nàng vô thức khẽ giơ tay lên, dường như muốn giúp Ôn Thê Ngô chỉnh lại lọn tóc rủ xuống kia, kết quả Ôn Thê Ngô đột nhiên nhìn sang nàng, đầu ngón tay Ngọc Hằng Vi khẽ run, vội vàng rụt tay lại.
Biểu cảm của Ngọc Hằng Vi lãnh đạm, trông cực kỳ nghiêm chỉnh, không ai có thể nhận ra cảm xúc đang cuộn trào ẩn giấu dưới sự bình tĩnh đó của nàng.
"Có lẽ là do vấn đề thể chất thôi, ta khá thu hút những tiểu gia hỏa này lại gần." Chuyện Ôn Thê Ngô mang huyết mạch của Phượng Hoàng là bí mật, tự nhiên không thể nói với người ngoài, mà sự chú ý của nàng phần lớn không đặt trên người Ngọc Hằng Vi, vì vậy không có chú ý tới sự khác thường vừa rồi của nàng ấy.
"Nơi này có chút khác biệt so với lần trước ta đến, hình như cảm thấy quá yên tĩnh." Ôn Thê Ngô bước qua Ngọc Hằng Vi nhìn về nơi sâu hơn trong khu rừng này.
"Trước đây, trung tâm của Vô Tận Thụ Hải bùng lên thần hỏa, từ đó về sau, yêu thú trong toàn bộ khu rừng liền xao động bất an, một số yêu thú thực lực cường đại từ khu vực trung tâm trốn ra vòng ngoài, khoảng thời gian trước phần lớn các tu sĩ không có phòng bị, vì vậy thương vong thảm trọng." Ngọc Hằng Vi kể chi tiết cho nàng nghe về những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này.
"Thì ra là vậy." Ôn Thê Ngô chỉ từng cảm nhận được bầu không khí tĩnh lặng và áp bức này ở khu vực trung tâm, nơi đó gần như đều là yêu thú từ Địa Tiên cảnh trở lên, chúng sẽ khoanh vùng phạm vi lãnh địa, những người và yêu khác đều không được phép đi vào, vì vậy những nơi đó phần lớn là một mảnh tĩnh lặng chết chóc.
Các nàng đi chưa được bao lâu, hai con chim trắng muốt ở Quan Tâm kỳ đã vỗ cánh, một con bên trái, một con bên phải ngậm lấy vạt áo Ôn Thê Ngô.
"Sao vậy?" Ôn Thê Ngô đặt hai tiểu gia hỏa vào lòng bàn tay, chúng nó sốt ruột nhảy tới nhảy lui trong tay nàng, ríu rít muốn biểu đạt điều gì đó.
【Nguy hiểm】
【Phía trước có yêu thú nguy hiểm.】
"Phía trước hình như có yêu thú gì đó tương đối khó giải quyết." Ôn Thê Ngô hơi hơi nhíu mày nhìn người bên cạnh, mà lúc này Ngọc Hằng Vi thì đang nhìn chằm chằm phía trước, dường như đã thấy gì đó.
"Nơi đó có một con Hắc Hùng (gấu đen), thực lực ở Địa Tiên cảnh sơ kỳ."
Xung quanh con Hắc Hùng đó rải rác không ít xương cốt, có của nhân loại và cũng có của yêu tộc, hai mắt nó ẩn hiện màu đỏ tươi, vừa nhìn đã biết là một hung thú ăn thịt người.
Ôn Thê Ngô và Ngọc Hằng Vi còn chưa bước vào lãnh địa của nó, nhưng con Hắc Hùng kia ngửi thấy được mùi huyết mạch vô cùng tươi ngon cao quý, đối với yêu thú mà nói, tiểu Phượng Hoàng có thực lực còn yếu chính là vật đại bổ, nó đột nhiên đứng bật dậy ngửi ngửi không khí, nước dãi chảy ròng.
Hắc Hùng yêu ngửa mặt lên trời gầm một tiếng, sau đó lao tới như đã đói khát tám trăm năm, Ôn Thê Ngô vốn không muốn hao tổn tiên lực trước khi tiếp cận Hoàng Chủ Mộ, nhưng con Hắc Hùng này không định bỏ qua.
Vậy thì chỉ có thể nghênh chiến...
Ôn Thê Ngô vừa rút vũ khí ra, chợt thấy một luồng ánh sáng xanh băng lạnh xuyên qua không gian, phóng nhanh về phía xa, tốc độ của thứ đó quá nhanh, nàng nhìn không quá rõ, chỉ cảm thấy hình như là tiên khí giống như cây kim.
"Ầm!" Một tiếng nổ lớn đột ngột vang lên ở phía xa, con Hắc Hùng yêu kia vẫn duy trì tư thế lao về phía trước, nhưng trên đầu của nó có thêm một lỗ kim nhỏ lấp lánh băng vụn, trong mắt cũng không còn ánh sáng, cứ thế đâm thẳng vào một cái cây cổ thụ.
Gốc đại thụ kia ầm ầm sụp đổ, Hắc Hùng yêu cũng dừng lại, không còn tri giác ngã xuống trên mặt đất.
Lúc Ôn Thê Ngô bước tới kiểm tra thì thấy con yêu thú này đã hoàn toàn không còn hơi thở, thậm chí ngay cả linh hồn cũng không kịp chạy thoát ra ngoài, chết đến không thể chết hơn được nữa.
Ngọc đạo hữu thật lợi hại, nàng ấy thật sự là tiên nhân Địa Tiên cảnh sao? Nói nàng ấy là Kim Tiên cảnh cũng có người tin nhỉ.
Ôn Thê Ngô chỉ nghĩ đối phương cố ý giấu tài, dù sao tán tu ở bên ngoài cần phải cẩn thận hơn, nàng tinh ý không hỏi gì thêm.
"Ngọc đạo hữu, tấm da yêu thú này cô có muốn thu lại...ôi..." Ôn Thê Ngô chạm vào lớp da Hắc Hùng liền bị lạnh đến mức rụt ngón tay về.
Thứ này sao mà lạnh như vậy! Ôn Thê Ngô hơi mở to hai mắt, có chút khó tin.
Nàng là Phượng Hoàng, trên đời rất ít thứ có thể đóng băng nàng, nhưng lớp da của con Hắc Hùng yêu này suýt chút nữa đã làm lạnh cóng ngón tay nàng!
"Ôn đạo hữu!"
Tay của Ôn Thê Ngô đột nhiên bị nâng lên, Ngọc Hằng Vi căng chặt biểu cảm trên mặt, tuy nhìn vẫn nhạt nhẽo nhưng Ôn Thê Ngô thấy được một tia căng thẳng và quan tâm từ đôi mắt hơi cụp xuống của nàng ấy.
"Còn đau không? Có muốn bôi một chút thuốc không?"
Cảm giác này... thật quen thuộc.
Ôn Thê Ngô rụt tay về, lễ phép nói lời cảm tạ: "Ta chưa yếu ớt đến mức đó, cảm tạ ý tốt của đạo hữu."
Ngọc Hằng Vi ý thức được hành động của mình có chút không ổn, nàng thu lại cảm xúc bộc lộ trong mắt, đứng sang một bên, chỉ là ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn những đầu ngón tay đang dần hơi đỏ lên của Ôn Thê Ngô.
"Tấm da yêu thú Địa Tiên cảnh này chính là đồ tốt, có thể luyện thành tiên khí, cũng có thể bán được nhiều tiên thạch, Ngọc đạo hữu có muốn thu không?" Ôn Thê Ngô nhìn Ngọc Hằng Vi một lúc lâu, thần tình của vị đạo hữu này trông quang minh chính đại, chắc là nàng đã nghĩ nhiều rồi.
Ngọc Hằng Vi lắc đầu, nàng hơi mím môi có chút áy náy nói: "Vừa rồi ta sợ không kiểm soát được nó, nên không nương tay, tấm da này e là không dùng được."
Nàng rạch tấm da của Hắc Hùng yêu ra, da thịt xương cốt của nó đều đã bị băng lạnh cực độ phá hủy rồi, bây giờ lấy ra ngoài cũng không đáng bao nhiêu tiên thạch.
"Nếu cô muốn da yêu thú thì ta sẽ đi kiếm vài tấm còn nguyên vẹn." Ngọc Hằng Vi nói.
"Không, không cần, ta không dùng đến những thứ này." Ôn Thê Ngô xua tay.
Sức mạnh thật bá đạo.
Ôn Thê Ngô sau khi nhìn rõ thảm trạng của Hắc Hùng liền hít một ngụm khí lạnh, đừng thấy vừa rồi chỉ có một cây kim bay ra, nhưng sức mạnh nó bùng phát trong cơ thể con Hắc Hùng này lại vô cùng bạo ngược, so với nàng ta, tiên nhân cùng hệ Băng Linh Căn như sư tỷ khi ra tay lại ôn hòa hơn nhiều, nếu tiên khí của Ngọc đạo hữu rơi xuống người mình, e là nàng cũng khó lòng thoát được.
A Phức đã mời được một trợ thủ vô cùng lợi hại, nhưng có một chuyện nàng hơi tò mò.
"Ngọc đạo hữu, vũ khí của cô rốt cuộc là kiếm hay là kim?" Ngọc Hằng Vi vẫn luôn mang theo một thanh kiếm, cho nên Ôn Thê Ngô nghĩ nàng ấy là kiếm tu, nhưng vừa rồi khi gặp phải tình huống có chút nguy hiểm nàng ấy lại dùng kim.
Cơ thể Ngọc Hằng Vi dường như hơi cứng lại, nàng ta khẽ mấp máy môi, dừng lại vài nhịp thở mới nói: "Ta kiêm tu nhiều đạo."
Nàng cũng không nói mình chủ tu đạo nào.
"Kiêm tu nhiều đạo?" Ôn Thê Ngô lộ vẻ kính phục, con đường tu chân chủ yếu ở sự tinh thông chứ không phải số lượng, rất nhiều người học quá nhiều thứ ngược lại lại không giỏi thứ nào, cuối cùng không thể vấn đỉnh đại đạo.
Nhưng vẫn còn một loại người chính là thiên tài có thiên phú dị bẩm, người ta học cái gì đều có thể học tốt, học cái gì cũng có thể tinh thông, Ngọc đạo hữu đã có thực lực như vậy, chứng tỏ nàng ấy chắc chắn là vế sau.
"Ngọc đạo hữu cũng giống như sư tỷ của ta, sư tỷ của ta chủ tu kiếm đạo, các phương diện khác cũng có tìm hiểu lướt qua."
Tay Ngọc Hằng Vi nắm chuôi kiếm hơi dùng sức, đầu ngón tay đều có chút tái đi.
"Nói ra cũng thật trùng hợp, cảm giác Ngọc đạo hữu mang lại cho ta cảm giác rất giống sư tỷ của ta..." Ôn Thê Ngô lơ đãng nói một câu, mà Ngọc đạo hữu sau lưng nàng bước chân lảo đảo một chút.
Khi Ôn Thê Ngô đi vòng qua thi thể con Hắc Hùng, ánh mắt nàng vô tình liếc thấy một bộ xương cốt khá đặc biệt.
Giọng nói của nàng đột ngột dừng lại.
Đó là một bộ thi cốt của Vũ tộc, hình như là một con Thanh Loan.
Con gấu này ăn rất sạch sẽ, đại bộ phận linh hồn của thức ăn đều bị hút sạch, nhưng bộ xương cốt trước mắt này lại có chút may mắn.
Nàng quỳ xuống nhẹ nhàng vuốt ve hộp sọ trắng của con Thanh Loan, từ bên trong bộ xương truyền đến tiếng kêu yếu ớt.
"Linh hồn của nó sắp tan rồi." Ngọc Hằng Vi đứng ở bên cạnh Ôn Thê Ngô quan sát linh hồn còn sót lại của con Thanh Loan này, đáng tiếc linh hồn trong tay Ôn Thê Ngô quá tan nát, e rằng sắp tiêu tán giữa trời đất, nàng cũng không còn biện pháp.
"Để ta thử xem sao." Lòng bàn tay Ôn Thê Ngô bốc lên ngọn lửa màu trắng, linh hồn còn sót lại của Thanh Loan được bao bọc ở trong lửa, tiếng kêu vốn dĩ yếu ớt của con chim dần dần trở nên hữu lực, cứ như thể linh hồn tan vỡ đó đã được ngọn lửa truyền vào sinh cơ.
Trạng thái linh hồn của Thanh Loan dần dần chuyển từ không thể cứu chữa thành có thể cứu chữa.
"Ôn đạo hữu, đội của Thanh Loan tộc đang đến gần, chắc là để tìm nó." Ngọc Hằng Vi cảm nhận được một nhóm Thanh Loan đang đến gần, nàng ta đưa tay chỉ về bên trái.
Lần này Thanh Loan Vương đích thân dẫn đám tiểu Thanh Loan trong tộc ra ngoài lịch luyện, nàng đương nhiên không thể để bất kỳ đứa trẻ nào chết một cách không rõ ràng ở bên ngoài mà không về được nhà.
"Phần còn lại cứ giao cho Thanh Loan Vương đi, ngài ấy biết nên làm như thế nào." Ôn Thê Ngô xoa xoa linh hồn của Thanh Loan vẫn đang lưu luyến không rời, sau đó đứng dậy nói: "Ngọc đạo hữu, chúng ta chúng ta đi tiếp thôi."
Ngọc Hằng Vi nhẹ gật đầu, đối với nàng mà nói chỉ cần không tiếp tục chủ đề vừa rồi nữa, mọi chuyện đương nhiên đều tốt.
Đợi các nàng rời đi rồi, Thanh Loan Vương khí thế hung hăng lao tới, nàng thề sẽ lột da rút gân con Hắc Hùng kia, nhưng không ngờ lại có người đi trước một bước, có điều thi thể còn để lại cho nàng, ít nhất nàng còn có thể đem đối phương nghiền xương thành tro.
"Thật là một đứa trẻ đáng thương, may mắn vẫn còn cứu được." Thanh Loan Vương lấy linh hồn Tiểu Thanh Loan ra khỏi bộ xương, nhưng khi ôm lấy khối linh hồn non nớt đó trong tay, nàng chợt sững sờ.
"Đây là..."
Trong linh hồn của tiểu gia hỏa vẫn còn lẫn một chút Sinh Cơ Chi Hỏa, đây là ngọn lửa cùng sinh trưởng với Bạch Phượng Hoàng, cũng là linh dược cao cấp nhất thế gian, có thể chữa lành vết thương trên cơ thể và linh hồn.
Nhưng Bạch Phượng Hoàng cuối cùng trên thế gian chính là Yêu Hoàng tiền nhiệm, ngài ấy đã vẫn lạc vạn năm, ngọn lửa này là từ đâu mà đến? Nơi này cách Hoàng Chủ Mộ rất gần... chẳng lẽ bệ hạ đã qua đời vẫn còn đang bảo hộ Thanh Loan sao?
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store