ZingTruyen.Store

[BHTT] [Edit] Sau Khi Chết, Ta Thành Chim Nhỏ Trong Tay Sư Tỷ

Chương 45: Dẫn Đường

Kately1989

Một thời gian trước, Vô Tận Thụ Hải xuất hiện dị động, những người ở gần đó thường xuyên cảm nhận được chấn động địa chấn, có một đêm, ở trung tâm Vô Tận Thụ Hải bỗng nhiên bùng lên hỏa diễm ngút trời, đó không phải phàm hỏa (lửa thường), người nào đến hơi gần một chút cũng suýt nữa bị thiêu cháy.

Nhưng ánh lửa không duy trì được bao lâu, chẳng mấy chốc nơi sâu thẳm của Vô Tận Thụ Hải chỉ còn lại màn đêm tối đen, có người hoài nghi nơi đó có bảo vật hiện thế, nên mới gây ra thiên địa dị tượng, sau đó không ít người đổ xô đến nơi sâu thẳm của Vô Tận Thụ Hải, nhưng tiếc là đều không thu hoạch được gì.

Nếu chỉ là tìm không thấy bảo vật thì thôi, ai ngờ từ ngày đó, thông đạo kết nối Vạn Sâm Vực với ngoại giới liền xuất hiện vấn đề, không gian thông đạo kia xuất hiện vết rạn, đây là dấu hiệu của việc thông đạo sắp biến mất, có một vị tiên nhân đã suy đoán rằng Vạn Sâm Vực lần này e là phải đóng thông đạo sớm hơn một hoặc hai tháng.

Chính vì vậy Cao Phức mới vội vàng báo cho nàng chuyện này, nếu có việc cần giải quyết thì phải nhanh chóng, bỏ lỡ lần này, lần sau không biết phải đợi đến bao giờ.

Ôn Thê Ngô mất mấy ngày trời, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới rìa Vô Tận Thụ Hải, đường phố nơi đây vẫn náo nhiệt như cũ, càng lúc càng nhiều tu sĩ từ Vô Tận Thụ Hải ra bày quầy bán đồ, phần lớn những thứ họ bán là hàng hóa bình thường, muốn nhặt được của hời, thì phải dựa vào vận may và mắt nhìn của bản thân.

Nhưng Ôn Thê Ngô tạm thời không có tâm trạng nhàn nhã để đi dạo, nàng đến quá vội, còn chưa kịp đợi sư tỷ tỉnh lại, mặc dù trước khi đi nàng đã ủy thác tình trạng bệnh tật của sư tỷ cho Y Tiên, nhưng chỉ cần nàng không ở bên cạnh sư tỷ, trong lòng khó tránh khỏi cảm giác treo lơ lửng.

Hơn nữa có vài chuyện cũng không thể thay thế, trong tâm trí nàng hiện lên dáng vẻ thân thể gầy yếu của sư tỷ không thể ngủ yên, nàng phải dỗ rất lâu mới dỗ sư tỷ ngủ được, nếu để Y Tiên giúp đỡ... Thôi, không thể tưởng tượng được Y Tiên như vậy, sư tỷ cũng có thể sẽ đánh bà ấy ra ngoài.

Cố gắng đi nhanh về nhanh vậy, trước tiên phải tìm được Tịnh Diễm Châu, còn về thân thế của mình... thì tùy duyên, không cần vội vàng lúc này.

Sau khi đã quyết, Ôn Thê Ngô vội vã đi giữa dòng người, Cao Phức hẹn nàng gặp ở quán trà nơi các nàng chia tay lần trước, Ôn Thê Ngô tìm kiếm trên phố một lúc thì xác định được vị trí quán trà.

Trên đường đi, nàng phát hiện trong đám đông náo nhiệt có bóng dáng của nhiều yêu tu, quả nhiên như Y Tiên đã nói, khoảng thời gian này sẽ có rất nhiều yêu tu tụ tập xung quanh Vô Tận Thụ Hải.

Nàng càng thêm cẩn trọng thu liễm lực lượng của mình, để khỏi rước lấy vài phiền phức không cần thiết.

"Điện hạ, Điện hạ? Công Chúa!" Thị nữ đang giúp Công Chúa nhà mình chọn một vài món đồ chơi thú vị, sau đó Điện hạ sẽ đem chúng về tặng cho bằng hữu.

Nàng không ngờ mình cứ một mực đi thẳng về phía trước, kết quả không biết điện hạ đã dừng bước từ lúc nào, chỉ ngây người đứng ở đằng xa.

Mãi cho đến khi thị nữ vội bước tới gọi thêm mấy tiếng, vị tiểu Công Chúa của Thanh Loan tộc kia mới phản ứng lại.

"Điện hạ, người đang nhìn gì vậy?" Ánh mắt vừa rồi của điện hạ cứ như mất hồn, trông có vẻ không ổn lắm.

"Ta đang... nhìn một người." Nhưng người đó đi rất nhanh, trong nháy mắt đã biến mất, hơn nữa ý thức phòng bị của nàng ấy rất cao, lúc tiểu Thanh Loan muốn đuổi theo thì phát hiện khí tức của đối phương đã biến mất.

"Ồ? Một người sao? Người quen trước đây của người à?" Thị nữ hiếu kỳ nhón chân nhìn về phía đó, người rất đông, nhưng trông có vẻ đều không phải.

"Không, ta không quen nàng ấy."

"Ngươi cũng đừng tìm nữa, nàng ấy đã đi rồi." Ngữ khí của Công Chúa Thanh Loan lộ ra sự tiếc nuối sâu sắc, mắt thị nữ sáng rực, lẽ nào tiểu điện hạ cuối cùng cũng trưởng thành rồi sao?

"Thu lại mấy cuốn sách vớ vẩn trong đầu ngươi đi!" Công Chúa Thanh Loan trông thấy biểu cảm của nàng liền biết nàng đang nghĩ gì, để không làm những hiểu lầm kỳ lạ lan truyền đến tộc, nàng chỉ có thể giải thích: "Ta chỉ là thấy vị cô nương kia có hơi quen mắt."

Nói chính xác hơn không chỉ đơn thuần là quen mắt, mà là vô cùng thu hút nàng, tiểu Thanh Loan cũng không biết mình bị làm sao, vừa nãy suýt chút nữa đã đuổi theo.

Người từng cho nàng cảm giác này là vị Ôn đạo hữu đã chiến tử trăm năm trước, đây tuyệt đối không phải là nhất kiến chung tình gì, thật kỳ lạ...

Nhưng người ta đã đi rồi, có bận tâm nữa cũng vô ích, Công Chúa Thanh Loan khẽ than, nếu lần sau còn có thể gặp được vị đạo hữu kia thì tốt rồi, nàng rất muốn biết tại sao mình lại có phản ứng như vậy.

"Điện hạ..." Sắc mặt thị nữ bỗng trở nên cung kính, sau khi nghe xong truyền âm của Thanh Loan Vương, nàng ta nói với điện hạ: "Bệ hạ bảo người quay về, nói là sắp xuất phát rồi."

Vì tiếng "Phượng Minh" vang lên cách đây không lâu, toàn bộ Vũ tộc đã dậy sóng, nghe nói yêu vương của các tộc đã tụ họp lại bàn bạc rất lâu, bọn họ vừa điều tra xem tiếng Phượng Minh đó từ đâu mà ra, vừa tăng thêm số lượng yêu tộc tham gia thử luyện, xem nơi an nghỉ của Hoàng Chủ có xảy ra vấn đề gì không.

"Biết rồi." Tiểu Công Chúa nhìn lần cuối về hướng Ôn Thê Ngô biến mất, sau đó cùng thị nữ quay về trú địa của Thanh Loan tộc.

Cùng lúc đó, trên con đường này cũng có rất nhiều Vũ tộc đều có cảm giác tương tự, những con chim này ngóng theo bóng lưng Ôn Thê Ngô mãi không muốn rời đi.

Mà Ôn Thê Ngô cứ như một con "Phượng Hoàng xấu xa", sau khi trêu chọc tâm hồn của một bầy chim chóc thì đi thẳng một mạch không hề ngoảnh đầu lại.

Ôn Thê Ngô hhoàn toàn không biết gì, tìm đến Phòng Mẫu Đơn trong trà quán, nàng vừa đẩy cửa bước vào, một bóng người liền nhào tới.

"Thê Ngô! Mấy ngày nay cô đi đâu vậy? Có bị ai bắt nạt không..." Hốc mắt Cao Phức hơi ửng đỏ, mấy ngày nay nàng vẫn luôn lo lắng sợ hãi, Vô Tận Thụ Hải có rất nhiều cơ duyên, đồng thời cũng thu hút rất nhiều kẻ liều mạng, Thê Ngô mất tích một cách khó hiểu, nàng đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, mà nay trông thấy Ôn Thê Ngô nguyên vẹn đứng trước mặt mình, nàng gần như mừng đến phát khóc.

"Xin lỗi, để cô lo lắng rồi." Ôn Thê Ngô khẽ vỗ lên vai nàng, "Ta rất tốt, chỉ là khoảng thời gian trước không có cách nào truyền tin ra ngoài, nên mới bị trì hoãn đến bây giờ."

"Không cách nào truyền tin? Sao lại thế?"

"Nói ra thì dài lắm, trước đó ta bị người của Vấn Thần Tông bắt đi vì nhầm là chim chóc bình thường, gần đây mới giải tỏa được hiểu lầm." Thần tình Ôn Thê Ngô trông có chút bất lực.

"Chuyện này..." Cao Phức chớp mắt, nước mắt cũng bất tri bất giác chớp ngược vào trong, chuyện này cũng quá trùng hợp rồi, nhưng mà...

Cao Phức dùng sức ôm nàng: "Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi..."

"Loảng xoảng!" Đúng lúc này, người ở phòng bên cạnh hình như lỡ tay làm vỡ chén trà.

Mặc dù không biết tiên sinh kể chuyện đã đi đâu, nhưng trà quán hiện tại vẫn rất náo nhiệt, nếu không phải thực lực của Ôn Thê Ngô và Cao Phức đều không tầm thường, e rằng sẽ không chú ý đến tiếng chén trà bị vỡ này.

Nhớ ra phòng bên cạnh có người, Cao Phức như bừng tỉnh vỗ trán, "Xem trí nhớ của ta này, sau khi gặp cô liền vui đến độ quên hết tất cả, trước đó không phải cô nói trong thư là muốn đi tìm Hoàng Chủ Mộ sao? Ta cũng thuận tiện giúp cô hỏi thăm một chút, sau đó tìm được vị đạo hữu ở phòng bên cạnh kia."

"Cách đây không lâu nàng ấy vô tình xông vào không gian khe nứt của Hoàng Chủ Mộ, ta vừa hay mời nàng ấy qua đây để dẫn đường cho cô."

Ôn Thê Ngô ngập tràn kinh hỉ nói: "Đa tạ."

"Giữa chúng ta là quan hệ gì chứ, cần gì phải nói lời cảm tạ." Cao Phức dịu dàng nhìn nàng, Ôn Thê Ngô chìm đắm trong niềm vui bất ngờ nên không để ý đến thần sắc của nàng ấy hình như sắp vượt qua một ranh giới nào đó rồi.

"Kẽo kẹt..." Cửa phòng bên cạnh được mở ra, tiếng bước chân từ xa đến gần cuối cùng dừng lại trước cửa phòng các nàng.

"Cốc cốc." Người bên ngoài gõ lên cửa phòng.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store