[BHTT] [Edit] Sau Khi Chết, Ta Thành Chim Nhỏ Trong Tay Sư Tỷ
Chương 25: Tương Phùng
Đổng Thi Nguyệt xoa xoa thái dương, nàng nghĩ gần đây mình chắc là tìm Ngọc Cốt Thảo đến mức có chút tẩu hỏa nhập ma rồi, nếu không sao lúc nhìn một người xa lạ lại cảm thấy giống Ôn trưởng lão, lúc nhìn một con chim cũng cảm thấy giống Ôn trưởng lão.
Thôi bỏ đi, vẫn là nên nghĩ đến chuyện Ngọc Cốt Thảo trước đã.
Một trăm năm trước Tông Chủ bị đám người ti tiện vô sỉ của Ma Vực đánh lén, những năm này vẫn chưa thể chữa lành vết thương, trong thuốc mà Y Tiên kê thiếu một vị Ngọc Cốt Thảo gần như đã tuyệt tích, Tông Chủ cũng không để tâm, ngược lại những người khác trong tông môn gấp gáp đi khắp nơi hỏi thăm, cách đây không lâu mới nhận được tin tức, nói có người đã nhìn thấy Ngọc Cốt Thảo trong Vô Tận Thụ Hải.
Đổng Thi Nguyệt vừa hay đang dẫn dắt các đệ tử trẻ tuổi trong tông môn rèn luyện ở nơi này, sau khi nhận được truyền tin của sư tôn liền lập tức đến, đáng tiếc không thể tìm được Ngọc Cốt Thảo.
"Tách tách, tách tách..." Đổng Thi Nguyệt bỗng nghe thấy trong lồng chim bên cạnh phát ra động tĩnh, nàng cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy tiểu gia hỏa trong lồng đang vỗ cánh loạn xạ, cảm giác như khoảnh khắc tiếp theo nó có thể gấp gáp đến mức nói ra lời.
"Thật hoạt bát, nhưng khi đến chỗ Tông Chủ ngươi phải ngoan một chút, nhưng cũng đừng quá yên tĩnh, Tông Chủ của chúng ta ngài ấy... tâm trạng không tốt, nếu ngươi có thể dỗ ngài ấy vui vẻ, linh bảo cao cấp trong tông môn chúng ta tùy ý ngươi chọn." Đổng Thi Nguyệt chọc chọc vào cái đầu mềm mại của cục bông trắng, nàng cũng không biết tiểu gia hỏa này có thể hiểu được không, nhưng lời hứa của nàng là thật, nếu tiểu gia hỏa này thật sự có thể dỗ Tông Chủ vui vẻ, đừng nói gì khác, bảo bối trong túi trữ vật của nàng cũng có thể tùy tiểu gia hỏa này chọn.
Đổng Thi Nguyệt nhớ lại cảnh tượng vắng lặng chết chóc trên Vân Vụ sơn lầntrước mình nhìn thấy, trong lòng dâng lên cảm xúc buồn bã, nàng hy vọng tiểu gia hỏa hoạt bát này có thể khiến tâm trạng của Tông Chủ tốt hơn một chút, ít nhất có thể mang đến cho Vân Vụ Sơn một chút sinh khí.
Ôn Thê Ngô không tính toán chuyện đứa trẻ này không lớn không nhỏ mà chọc đầu mình, nàng càng muốn biết bên phía sư tỷ đã xảy ra chuyện gì, những lời nói không rõ ràng của Đổng Thi Nguyệt không thể giải thích rõ ràng quá trình sự việc, nhưng lại khiến Ôn Thê Ngô hiểu ra một chuyện, đó chính là tình hình gần đây của sư tỷ rất không tốt.
Thực ra, Đổng Thi Nguyệt và những người khác đều biết thứ thực sự làm suy sụpTông Chủ không phải là những vết thương cũ, mà là nỗi đau khắc sâu trong tim từmột trăm năm trước, Ôn trưởng lão đã qua đời không giống người khác, nàng mắc bệnh nan y, ngày đó sau khi đồng quy vu tận với phân thân của Ma Chủ, cơ thể của Ôn trưởng lão không chịu nổi sức mạnh khổng lồ nên đã tan vỡ, linh hồn của nàng cũng vì bệnh phát mà triệt để tiêu tan giữa đất trời, dù có lục tung Bích Lạc Hoàng Tuyền cũng không tìm thấy một chút dấu vết.
Sau khi Tông chủ trở về đã sử dụng cấm thuật, suýt mất nửa mạng, nhưng vẫn không thể giữ lại được một chút vật kỷ niệm nào, nếu không phải lúc đó ngài ấy còn mang trong lòng hận ý muốn báo thù, e là ngay cả Y Tiên cũng không cứu nổi.
Ôn Thê Ngô cắn vào tay áo của Đổng Thi Nguyệt, kéo kéo, nàng cố gắng giao tiếp với đối phương, hỏi thăm một chút về tình hình gần đây của sư tỷ, kết quả đứa trẻ này nhìn mình thở dài một hơi rồi lại trực tiếp thu nàng vào trong không gian giới tử!
Nàng gấp đến mức xoay vòng vòng trong lồng, nhưng hoàn toàn không có cách nào.
Nhưng... ý của đứa trẻ A Nguyệt này vừa rồi là muốn đưa nàng đến bên cạnh sư tỷ sao?
Cục bông trắng đang đi đi lại lại trong lồng chim bỗng dừng bước, trong đầu nàng bất giác nhớ lại tiếng "hoang đường" mà sư tỷ đã nói, bóng dáng nhỏ bé ủ rũ trong góc lồng.
Thôi bỏ đi, cứ về trước đã, ít nhất nàng phải xem thử vết thương của sư tỷ thế nào, dù sao bây giờ nàng là một con chim, đừng nói là sư tỷ, ngay cả bản thân nàng khi nhìn vào gương cũng không thể liên kế cục bông trắng nhỏ này với thân phận trước đây, đợi sau khi cơ thể sư tỷ không sao rồi mình lại tính toán sau vậy.
Vừa rồi đứa trẻ A Nguyệt đó có phải đã nói là cần Ngọc Cốt Thảo không? Ôn Thê Ngô biết loại linh thảo này ở đâu, đợi nàng về xem còn có cần gì khác không, đến lúc đó lại đến Vô Tận Thụ Hải một chuyến mang hết ra ngoài.
Vì trong lòng canh cánh vết thương của sư tỷ, lần đầu tiên Ôn Thê Ngô cảm thấy thời gian trôi qua thật khó khăn.
Đúng lúc đó, Đổng Thi Nguyệt lại đi Vô Tận Thụ Hải một chuyến, sau khi tìm kiếm mấy ngày không thể tìm được Ngọc Cốt Thảo, cuối cùng đành phải quay về tông môn dưới sự thúc giục của sư tôn.
Sau khi trở về tông môn, Đổng Thi Nguyệt trước tiên đến gặp sư tôn báo cáo lại hành trình, tiếp theo nàng lại đến Văn Đạo Sơn để giao nhiệm vụ, đợi sau khi làm xong những việc lặt vặt này, nàng mới chỉnh trang lại y phục, lấy chiếc lồng chứa chim nhỏ ra, cũng không biết có phải là ảo giác của nàng không, ánh mắt của con chim nhỏ đó nhìn nàng vô cùng u oán.
Thật... đáng yêu, hơn nữa cảm giác khi sờ vào tiểu gia hỏa rất tốt, mềm mại, nàng mơ hồ nhớ lại con Thanh Đoàn mà Ôn trưởng lão nuôi trước đây tính tình đặc biệt xấu, nhưng con chim này lại vô cùng ngoan ngoãn, nhìn thôi đã thấy mềm lòng, hy vọng Tông Chủ sẽ thích.
Nói cũng lạ, sau khi Ôn trưởng lão qua đời, trên dưới tông môn gần như không còn thấy bóng dáng chim chóc nữa, đám Hỏa Vũ Điểu ở trong Thú Viên không biết đã bay đi đâu, các vũ tộc khác cũng lần lượt rời đi, Vấn Thần Tông dường như đã trở thành một nơi bị các vũ tộc ghét bỏ, trăm năm nay cũng không có vũ tộc mới nào gia nhập, ngay cả Thanh Loan tộc sau khi Ôn trưởng lão chết cũng không còn đến đây nữa.
Đổng Thi Nguyệt thở dài một hơi, sau đó xách lồng chim đi đến Vân Vụ Sơn.
Tuy đã trôi qua trăm năm, nhưng cảnh tượng trong tông môn vẫn y hệt như trong ký ức của Ôn Thê Ngô, Văn Đạo Sơn cách Vân Vụ Sơn rất gần, cùng với phong cảnh bốn phía lướt nhanh qua, Ôn Thê Ngô dần dần nghe thấy tiếng "thình thịch thình thịch".
Thì ra là nhịp tim không kiểm soát được của nàng, đã lâu không gặp sư tỷ, nàng lại cảm thấy có chút gượng gạo và căng thẳng.
"Vù..."
Bỗng nhiên, một cơn gió cực hàn thổi qua, lạnh đến mức Ôn Thê Ngô bừng tỉnh ngay lập tức.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Vân Vụ Sơn, cảnh tượng trước mắt khiến Ôn Thê Ngô lộ vẻ kinh ngạc.
Vân Vụ Sơn trước đây tuy quanh năm được phủ một lớp tuyết mỏng, nhưng cũng là một nơi thích hợp để người ta sinh sống, còn bây giờ ngọn núi trước mắt nàng gần như bị bão tuyết bao phủ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một chút đường nét, trong bão tuyết xen lẫn linh lực băng cuồng bạo, vì vậy mới khiến một người ở Địa Tiên cảnh như nàng cũng cảm thấy lạnh.
Vân Vụ Sơn sao lại biến thành thế này? Ôn Thê Ngô gần như không dám tin vào mắt mình.
Đổng Thi Nguyệt đã thêm một tầng bảo vệ cho mình và lồng chim, sau đó mới đi vào VânVụ Sơn.
Trên ngọn núi này đã không còn dấu vết của sự sống, ngoài tiếng gió tuyết gào thét ra, nơi đây đâu đâu cũng là cảnh tượng tĩnh lặng chết chóc, linh điền trước đây trồng đủ loại kỳ hoa dị thảo cũng vì không có người chăm sóc mà bị phủ một lớp tuyết dày, ngay cả chim sẻ đá có sức sống ngoan cường nhất cũng đã rời khỏi ngọn núi này, con thỏ tên Tuyết Đoàn trước đây vì không yên tâm về Tông Chủ nên đã cố gắng ở lại đây, gần đây nó hình như đã đi bế quan, cho nên ngọn núi này càng trở nên hoang vắng hơn.
Hiện nay Vạn Hồn Ma Chủ đã bị Tông Chủ lăng trì, Đổng Thi Nguyệt thật sự rất sợ Tông Chủ không còn vướng bận, một ngày nào đó không nghĩ thông suốt sẽ đi theo Ôn trưởng lão.
Nàng đứng ngoài chính điện truyền tin vào trong, nhưng nửa ngày cũng không nhận được hồi âm.
Tông Chủ không ở đây sao?
Đổng Thi Nguyệt đi một vòng quanh nơi ở của Vân Hành, cũng không tìm thấy người ở bên ngoài.
Thế là nàng xách lồng chim đợi ở ngoài nhà một lúc, nhưng đợi đến khi trời tối, chủ nhân của nơi đây cũng không xuất hiện.
Đổng Thi Nguyệt chỉ có thể đặt lồng chim vào trong nhà trước, sau đó dùng một con hạc giấy truyền tin để lại tin nhắn của mình.
Ôn Thê Ngô bị bỏ lại trong căn phòng quen thuộc này, đây là nơi ở của sư tỷ, chỉ là nơi đây quá lạnh, hoàn toàn không giống nơi người ở, nàng nhớ phòng của sư tỷ trước đây không phải như thế này.
Đêm tối không thể cản trở thị giác của Địa Tiên, Ôn Thê Ngô nhìn quanh bốn phía, nàng phát hiện nơi trước đây từng đặt hoa bây giờ chỉ còn lại cái chậu không, nơi đặt sách cũng đã phủ bụi... so với trăm năm trước, nơi đây thiếu đi một chút nhân khí.
Ôn Thê Ngô bỗng ngửi ngửi trong không khí, nàng hình như ngửi thấy một chút mùi thơm ngọt của bánh.
Ôn Thê Ngô lần theo mùi hương, nhanh chóng phát hiện bên cạnh lồng chim của mình lạicó một đĩa bánh vẫn còn nóng hổi! Đó là món bánh hạt dẻ mà nàng thích ăn nhất, dưới đáy đĩa đựng bánh có hỏa tinh thạch, khó trách trong môi trường lạnh như vậy mà vẫn còn bốc hơi nóng.
Đĩa bánh hạt dẻ đó chắc là không có ai động đến, cũng không biết là chuẩn bị cho ai.
Nàng đã rất lâu rồi không được nếm bánh hạt dẻ do sư tỷ làm, Ôn Thê Ngô muốn lén nếm thử một miếng, năm xưa sau khi bị nhốt vào Tư Quá Nhai, người chuẩn bị những thứ này cho nàng đã biến thành Lục trưởng lão... không, nàng ta không phải Lục trưởng lão.
Dáng vẻ của người đó hiện lên trong đầu Ôn Thê Ngô, cổ họng nàng đắng chát, cũng không còn ham muốn ăn bánh nữa.
Đổng Thi Nguyệt vốn còn ở lại đây đợi cùng Ôn Thê Ngô một lúc, nhưng thời gian trôi qua, nàng đã nhận được vài con hạc giấy truyền tin, đứa trẻ năm xưa ngay cả kiếm cũng không cầm vững bây giờ cũng đã thu nhận đệ tử, cũng không biết bên phía đệ tử của nàng đã xảy ra chuyện gì, Đổng Thi Nguyệt cầm kiếm liền rời đi.
Sau đó trong căn phòng này chỉ còn lại một mình Ôn Thê Ngô.
Ở trong căn phòng này, nàng chỉ có thể nghe thấy tiếng gió gào thét bên ngoài, cảm nhận được cái lạnh thấm vào xương tủy, bầu không khí cô tịch đang từ từ bóp nghẹt trái tim, sư tỷ đã sống ở nơi như thế này suốt một trăm năm qua sao?
Ôn Thê Ngô có chút lo lắng mà đi đi lại lại, nơi như thế này làm sao thích hợp để người ta dưỡng thương? Sư tỷ mỗi lần cằn nhằn mình đều có thể nói rất có lý, sao đến lượt nàng ấy lại quên hết rồi?
Bất kể trước đây đã xảy ra chuyện gì, điều duy nhất mà Ôn Thê Ngô mong mỏi chính là sư tỷ có thể khỏe mạnh, nhưng nàng phát hiện nguyện vọng nhỏ nhoi này của nàng dường như cũng không thể thực hiện được.
"Két." Cửa bỗng bị đẩy ra, gió tuyết lập tức tràn vào.
Ôn Thê Ngô không nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, cho nên không chút đề phòng mà bị tuyết phủ đầy mặt.
Nàng rũ rũ người, hất đi những giọt nước dính trên lông vũ.
Trời bên ngoài vốn đã tối, mà Vân Vụ Sơn bị gió tuyết bao phủ lại càng đen kịt hơn, ngay cả ánh trăng cũng bị mây đen che khuất, cho nên người ở cửa gần như hòa vào bóng tối.
Nhưng Ôn Thê Ngô không cần nhìn kỹ, nàng chỉ cần dựa vào đường nét mờ ảo đó cũng biết người đến là ai.
Vành mắt nàng bỗng trở nên chua xót, sư tỷ hình như đã gầy đi rất nhiều.
Ôn Thê Ngô dồn tất cả sự chú ý vào sư tỷ, nên không nhận ra đĩa bánh hạt dẻtrên bàn đã nhanh chóng nguội lạnh dưới cơn gió tuyết mang theo linh lực băng, hỏa tinh thạch dưới đáy đĩa cũng không thể giữ lại được nhiệt độ của chúng.
Người đứng ở cửa sững sờ một chút, sau đó nàng ấy lập tức đóng cửa lại, ngăn gió tuyết ở bên ngoài.
Đáng tiếc khi nàng bước nhanh đến bưng đĩa lên, bề mặt của bánh hạt dẻ đã dính một lớp sương băng.
Ôn Thê Ngô không thể nhìn thấy biểu cảm của sư tỷ, chỉ cảm thấy trên người nàng ấy mang theo nỗi bi thương nồng đậm.
"A Tước..."
Nghe thấy tiếng thì thầm của sư tỷ, cơ thể mềm mại của Ôn Thê Ngô run lên, nàng suýt nữa đã nghĩ sư tỷ nhận ra mình, nhưng khi nàng ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn Vân Hành, lại phát hiện sư tỷ không hề nhìn mình, mà là đang nhìn chiếc ghế trống bên cạnh đã phủ một lớp bụi mỏng.
"Bánh hạt dẻ lạnh rồi không ngon, sư tỷ làm một phần mới, muội nếm thử được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store