ZingTruyen.Store

[BHTT] [Edit] Sau Khi Chết, Ta Thành Chim Nhỏ Trong Tay Sư Tỷ

Chương 18: Chuyện Đời Xưa (17)

Kately1989

Tuy hôm đó Lục Xảo Nghi đã mạnh miệng hứa hẹn, nhưng ngày tháng trôi qua, người ở Tư Quá Nhai vẫn không nghe được tin tốt lành, ánh sáng hy vọng nơi đáy mắt nàng dần dần ảm đạm.

Xuân đi thu đến, phong cảnh của Tư Quá Nhai gần như không có bất kỳ thay đổi nào, có lẽ sự thay đổi duy nhất chính là sắc mặt của Y Tiên mỗi lần đến, càng ngày càng nặng nề hơn.

Ôn Thê Ngô ở trong Tư Quá Nhai không có việc gì làm, chỉ có thể hết lần này đến lần khác tụng đọc kinh văn mà tổ sư khắc trên vách đá, để cầu cho tạp niệm trong lòng lắng xuống.

Tuy nhiên, thỉnh thoảng hồi tưởng lại những kỷ niệm đã qua, tim nàng vẫn không thể kiểm soát được mà nhói lên.

Cho đến một ngày, lúc nàng đang sao chép kinh văn thì bỗng ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại lần nữa, nàng mơ màng nghe thấy cuộc đối thoại của Y Tiên và Lục trưởng lão.

"Sao lại chuyển biến xấu nhanh như vậy... rõ ràng trước đó có xu hướng thuyên giảm." Giọng nói nặng nề và bối rối của Y Tiên vang lên bên tai nàng.

"Không đúng, ta chắc chắn đã bỏ qua điều gì đó, cứ thế này nàng ấy sẽ không đợi được Vân Hành Tiên Tôn từ Huyễn Linh bí cảnh trở về đâu!"

Sư tỷ đã đến Thương Hải Vực rồi sao?

"Để ta nghĩ cách." Một lát sau, Lục trưởng lão nói.

Ôn Thê Ngô mở mắt ra, hai vị y giả đồng thời đến gần hỏi nàng bây giờ cảm thấy trong người thế nào, nàng đều thành thật trả lời.

Lông mày của Y Tiên nhíu chặt lại, trông vô cùng khổ não, dù đã thuộc lòng tình trạng cơ thể của bệnh nhân, bà vẫn kiểm tra cho Ôn Thê Ngô hết lần này đến lần khác, muốn tìm xem mình có bỏsót thứ gì quan trọng không.

Tình trạng cơ thể của Ôn Thê Ngô luôn tốt hơn so với bệnh nhân mắc Tán Linh Chứng trước đó, cũng không biết là vì thể chất của nàng mạnh hơn người khác, hay là vì nàng từ nhỏ đến lớn được các loại thiên tài địa bảo nuôi dưỡng nên thần hồn ngưng thực, khiến bệnh tình của nàng phát triển chậm hơn.

Cho đến gần đây, chắc là khoảng thời gian cô nương này bị giam vào Tư Quá Nhai, tình trạng cơ thể của nàng đột ngột xấu đi, có thể trước đó đã có chút dấu hiệu, nhưng lúc đó mình không có ở Vấn Thần Tông nên khôngrõ.

Ban đầu Y Tiên ước tính Ôn Thê Ngô ít nhất có thể sống thêm hai ba năm nữa,nhưng bây giờ bà không dám khẳng định.

Bà nói với Lục Xảo Nghi và Vân Hành rằng phải luôn chuẩn bị cho tình huốngxấu nhất.

Vân Hành hy vọng mình có thể kéo dài cho Ôn Thê Ngô thêm chín năm thời gian, đối với tiên nhân ở cấp bậc như các nàng, chín năm chẳng qua chỉ là một cái búng tay, nhưng đối với bệnh nhân như Ôn Thê Ngô, muốn sống qua chín năm này không biết phải trải qua bao nhiêu sinh tử kiếp.

Y Tiên biết muốn dùng phương pháp của mình để cứu chữa bệnh nhân này gần như đã là không thể, hy vọng của Ôn Thê Ngô chỉ có thể gửi gắm vào phương pháp nghịch thiên cải mệnh của sư tỷ nàng, chín năm... bà sẽ dốc hết mọi cách để bệnh nhân này sống qua chín năm.

Hy vọng bảo vật ở Thương Hải Vực đó có thể có công hiệu như Lục Xảo Nghi suy đoán.

Y Tiên mặt rời khỏi phòng với vẻ mặt nặng nề, Lục Xảo Nghi đắp lại chăn cho Ôn Thê Ngô, sau đó lại đi sắc một bát thuốc mang đến.

Bánh ngọt mà Ôn Thê Ngô cất giấu đã ăn hết rồi, Lục Xảo Nghi từ phàm thế mang cho nàng vài món đồ ngọt, chỉ tiếc là những món đồ ngọt đó không thể che lấp được vị đắng chát trong miệng và trong lòng nàng.

"Trưởng lão." Ôn Thê Ngô nuốt ngụm thuốc có vị chua cuối cùng xuống cổ họng, bát thuốc này đã tàn phá vị giác của nàng, đến nỗi bây giờ nàng ăn gì cũng không còn cảm thấy ngon nữa, người không còn chút sức lực nào nghiêng đầu yếu ớt gọi Lục Xảo Nghi.

Lục Xảo Nghi nhận lấy bát thuốc rỗng đặt sang một bên, sau đó ngồi bên cạnh nàng hỏi sao vậy.

"Tình hình của ta bây giờ có phải là đặc biệt nghiêm trọng không?" Khóe miệng Ôn Thê Ngô nặn ra một nụ cười khó coi.

"Đừng suy nghĩ lung tung, có ta và Y Tiên ở đây, con sẽ không sao đâu, Tông Chủ đã đi lấy bí bảo có thể chữa trị cho con rồi, yên tâm đi, cái đầu gỗ sư tỷ của con chỉ là nghĩ chưa thông thôi, xem đi, nàng ấy vẫn quan tâm con đấy." Lục Xảo Nghi sờ trán nàng thấy có chút nóng, lông mày khẽ nhíu lại mà không ai thấy.

"Có phải buồn ngủ rồi không? Ngủ đi..."

Ôn Thê Ngô nhìn đôi môi đang mấp máy của Lục Xảo Nghi, giọng nói đó dần dần mơ hồ, cuối cùng không thể lọt vào tai nàng nữa.

Nàng rõ ràng vừa mới tỉnh ngủ, tại sao lại buồn ngủ như vậy?

Là trong thuốc có thêm thứ gì giúp an thần sao? Thuốc hôm nay hình như đặc biệt chua, vị chua này hình như có chút quen thuộc, nàng trước đây đã từng nếm qua chưa?

Ôn Thê Ngô chưa kịp hồi tưởng đã rơi vào bóng tối, chỉ là bóng tối đó đặc biệt nóng bỏng, nàng như bị đặt trên lửa thiêu đốt.

Bên giường nàng, Lục Xảo Nghi đứng đó không nhúc nhích, trên mặt sớm đã không còn vẻ dịu dàng hay tinh nghịch như trước, nàng ta đứng đó với vẻ mặt vô cảm, đôi mắt lại trống rỗng, đáy mắt nàng ta lóe lên một tia do dự.

Một lúc lâu sau, nàng ta thở dài.

Như thể cuối cùng đã hạ quyết tâm, Lục Xảo Nghi giơ tay đặt lên lồng ngực mình, một luồng sức mạnh đen kịt dao động trong lồng ngực nàng, sau đó Lục Xảo Nghi từ ngực lấy ra một thứ trông giống như hạt giống.

Nàng đặt "hạt giống" lên trên trán của Ôn Thê Ngô, một phần thần hồn đang tiêu tán bị hút vào "hạt giống", ngay lúc Lục Xảo Nghi chuẩn bị chôn "hạt giống" vào trong thần hồn của Ôn Thê Ngô, bất ngờ đã xảy ra!

"Hạt giống" vốn đã thuận lợi đi vào thần hồn của Ôn Thê Ngô bỗng nhiên gặp phải sự bài xích mạnh mẽ chưa từng có, sức mạnh cấp bậc Địa Tiên của Lục Xảo Nghi cũng không thể trấn áp được nó, "hạt giống" trực tiếp bị luồng sức mạnh nóng bỏng như ngọn lửa đó đánh bay.

Lục Xảo Nghi phun ra một ngụm máu, nàng vội vàng thu hồi "hạt giống", chưa kịp tìm hiểu tại sao lần này lại thất bại, thần hồn vốn còn khá ổn định của Ôn Thê Ngô đã bắt đầu tiêu tán với tốc độ cực nhanh!

Đây là triệu chứng phát bệnh! Sắc mặt của Lục Xảo Nghi vô cùng khó coi.

Lúc này mới chỉ mấy tháng ngắn ngủi thôi, cơ thể của Tiểu Tước Nhi còn chưa hồi phục, sao có thể chịu nổi lần phát bệnh tiếp theo!

Lần này, Ôn Thê Ngô lại nhìn thấy ngọn lửa màu trắng nhạt đó chiếu sáng bóng tối vô biên.

Nhưng ngọn lửa lần này không còn là những đốm lửa nhỏ nữa, chúng đã biến thành ngọn lửa hừng hực, ngọn lửa siết chặt cổ nàng, xuyên qua thân thể nàng, dường như muốn đồng hóa nàng!

Nàng không còn chút sức lực nào, sau hai lần giãy giụa liền bị ngọn lửa vây khốn.

Ôn Thê Ngô nghe thấy âm thanh trong những ngọn lửa đó lại đang hỏi mình, [Ngươi còn có gì không thể buông bỏ?]

[Ngươi quên rồi sao? Nàng không cần ngươi nữa.]

[Ở lại chỉ gây thêm phiền phức cho nàng mà thôi, đôi bên xa cách đối với ngươi hay đối với nàng đều tốt.]

Những âm thanh này chuẩn xác đâm vào chỗ đau nhất trong lòng Ôn Thê Ngô, chúng hết lần này đến lần khác lặp lại bên tai nàng, người vốn ý chí đã không kiên định bắt đầu hoài nghi bản thân, "sức lực" giãy giụa của nàng dần dần suy yếu, những ngọn lửa đó ùa lên như muốn chia cắt nàng thành từng mảnh.

Có lẽ đã đến lúc hồi quang phản chiếu, Ôn Thê Ngô tuy chưa tỉnh, nhưng linhhồn nàng dần có cảm nhận được bên ngoài.

Nàng nghe thấy giọng nói gấp gáp của Y Tiên và Lục trưởng lão, nghe thấy các nàng hết lần này đến lần khác cứu chữa cho mình, sau đó Y Tiên than thở rằng đã không còn cách nào nữa.

Nàng thật sự sắp chết rồi sao?

Nhưng đến khoảnh khắc cuối cùng, Ôn Thê Ngô lại bỗng sinh ra sự lưu luyến mãnh liệt, lần gặp mặt cuối cùng của nàng và sư tỷ lại thảm hại như vậy, nàng thật muốn gặp lại sư tỷ một lần nữa, nếm thử bánh hạt dẻ mà sư tỷ làm.

Đáng tiếc, nàng không có cơ hội nữa rồi.

Một giọt nước mắt ấm nóng lăn dài từ khóe mắt nàng.

Ngay lúc ý thức của Ôn Thê Ngô sắp bị ngọn lửa thiêu đốt hoàn toàn, nàng mơ hồ nghe thấy Lục trưởng lão kinh hô một tiếng "Tông Chủ", sau đó một mùi máu tanh nồng nặc xen lẫn sự lãnh lẽo của băng tuyết bao bọc lấy nàng, đến nỗi thần hồn nàng bị "đông cứng" đến mức run rẩy, ý thức mơ hồ cũng dần tỉnh táo lại một chút.

Một giọt tiên dịch màu vàng rơi vào trong ý thức của nàng, ngọn lửa màu trắng nhạt vừa rồi còn hung hăng bỗng dần dần yên tĩnh lại, nhưng tim của Ôn Thê Ngô lại rối loạn.

Sao lại có mùi máu tanh nồng nặc như vậy? Ai đã bị thương? Là sư tỷ sao!


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store