[BHTT] [Edit] Sau Khi Chết, Ta Thành Chim Nhỏ Trong Tay Sư Tỷ
Chương 11: Chuyện Đời Xưa (10)
Trong thời đại mà Thần Cảnh đã trở thành truyền thuyết, Chân Tiên cảnh chính là cấp bậc tu vi cao nhất của Thương Vọng Giới. Những năm gần đây, sở dĩ Ma Vực tương đối an phận, có lẽ là vì ba vị Ma Chủ đều không thể chạm đến ngưỡng cửa của Chân Tiên cảnh.
Đông Chiêu Vực có một vị Chân Tiên trấn giữ, bọn chúng chỉ có thể tạm thời làm rùa rụt cổ. Nay Ma Vực cũng đã xuất hiện một vị Chân Tiên cảnh, tình hình của Thương Vọng giới lập tức trở nên vi diệu.
Ma Chủ gây chiến không có gì lạ, nhưng điều kỳ lạ là người lặng lẽ tu đến Chân Tiên cảnh lại là Vạn Hồn Ma Chủ. Trước đây thực lực của hắn trong ba vị Ma Chủ là xếp cuối cùng, chỉ trong vòng mười năm ngắn ngủi, làm sao hắn có thể vượt liền mấy cấp?
Vân Hành đã kiểm tra toàn bộ di vật của Chu trưởng lão, cuối cùng đã tìm được chút manh mối.
Vạn Hồn Ma Chủ có lẽ đã nhận được cơ duyên gì đó có thể giúp người ta tăng cao cảnh giới, mà Chu trưởng lão đã bị kẹt ở cảnh giới Địa Tiên quá lâu, sau nhiều lần thất bại trong việc đột phá Kim Tiên, hắn đã sinh ra tâm ma. Ngay lúc này, Vạn Hồn Ma Chủ đã chủ ném ra miếng mồi nhử mà hắn không thể từ chối, thế là hắn đã cắn câu.
Rốt cuộc, lòng tham đã gây ra họa, giao dịch với ma tộc thì có thể có kết cục tốt đẹp gì? Ngay từ đầu Vạn Hồn Ma Chủ đã không định thực hiện lời hứa, đợi khi ma tộc đạt được mục đích của mình, công cụ vô dụng có thể biến mất rồi.
Sau khi tên nội ứng chết, Vân Hành liền trở nên bận rộn. Thương Vọng Giới đã thái bình mấy vạn năm, mọi người đều dần buông lỏng cảnh giác, cho nên không ai biết Ngũ Vực đã bị các Ma Chủ thâm nhập đến mức nào. Bây giờ Vân Hành không chỉ phải thương lượng với các tông môn khác về chuyện Ma Vực, mà còn phải điều tra nội bộ tông môn. Kể từ ngày đó, số lần Ôn Thê Ngô và Vân Hành gặp mặt đã giảm đi rõ rệt.
Không ngờ sinh thần của mình lại đúng vào lúc bận rộn nhất, Ôn Thê Ngô nói với Lục Xảo Nghi hay là năm nay không tổ chức nữa.
Nhưng Lục Xảo Nghi không nghĩ ngợi gì đã bác bỏ: "Mấy năm trước không phải là sư tỷ con bế quan, thì cũng là con bế quan. Ta luôn không tìm được cơ hội tổ chức sinh thần cho con, năm nay nhất định phải bù lại cho con."
"Chỉ là người nhà chúng ta ăn mừng, cũng không phải chuyện phiền phức gì, cứ giao cho ta lo là được. Sau này à... cũng không nhất định có cơ hội tốt như vậy nữa." Lục Xảo Nghi cúi đầu kiểm tra tình hình cơ thể của nàng, Ôn Thê Ngô không thể nhìn thấy biểu cảm của ngài ấy, "Rất tốt, hồi phục không tệ, dược hiệu của Ẩm Linh Hoa còn tốt hơn ta tưởng, tiếp theo có thể tăng thêm một chút liều lượng rồi."
Sau này sẽ không có cơ hội tốt như vậy? Ôn Thê Ngô hoang mang nhìn Lục Xảo Nghi.
"Con còn chưa biết phải không, sư tỷ con sắp đột phá hậu kỳ Chân Tiên cảnh rồi. Chắc là đợi khi cơ thể con hồi phục, nàng ấy sẽ bế quan, nếu không có gì bất ngờ thì lại là mấy chục đến trăm năm." Lục Xảo Nghi giải thích.
Thì ra là vậy...
Tâm trạng của Ôn Thê Ngô có chút sa sút, là bệnh tình của mình đã làm chậm tốc độ tu luyện của sư tỷ.
Sau khi điều chỉnh lại tỷ lệ thuốc, Lục Xảo Nghi hiếm khi trực tiếp thu dọn hòm thuốc chuẩn bị quay về.
"Trưởng lão cũng rất bận sao ạ?" Ôn Thê Ngô đặt chén thuốc xuống hỏi.
Trong thuốc hôm nay hình như có thêm một chút vị chua nồng, có lẽ là Lục trưởng lão lại thêm vào thứ thuốc kỳ quái gì đó. Lòng nặng trĩu suy nghĩ, nàng không để tâm lắm.
"Còn không phải vì chuyện của tên phản đồ đó sao. Không ai biết liệu có phải Chu trưởng lão chỉ là trường hợp cá biệt haykhông. Hôm nay mấy vị trưởng lão đã cãi nhau cả buổi sáng ở Nghị Sự Điện, cuối cùng sư tỷ con quyết định sẽ điều tra toàn bộ tông môn, đặc biệt là các trưởng lão từ cảnh giới Địa Tiên trở lên đều phải trải qua khảo nghiệm vấn tâm luyện thân."
Lục Xảo Nghi là trưởng bối thân cận và quen thuộc nhất của các nàng ngoài sư tôn, cũng là người nhìn các nàng lớn lên. Vân Hành và Ôn Thê Ngô tự nhiên tin tưởng nàng ấy, nhưng quy trình cần có thì không thể bỏ qua.
Đang nói chuyện, ngọc bài treo bên hông của Lục Xảo Nghi lóe lên hai lần. Nàng ấy cúi đầu nhìn một cái, tức giận nói: "Biết rồi biết rồi, không phải đã nói ta có việc phải đến muộn một chút sao? Giục cái gì mà giục."
"Người mau đi đi ạ, đừng để lỡ thời gian." Ôn Thê Ngô đứng dậy tiễn Lục Xảo Nghi.
Lục Xảo Nghi cũng không tiện để người khác đợi mình, cầm hòm thuốc rồi đi đến Văn Đạo Sơn.
Sau khi tiễn Lục Xảo Nghi đi, nơi ở của Ôn Thê Ngô lập tức yên tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng Thanh Đoàn nhảy nhót trong lồng.
Ôn Thê Ngô thêm chút linh cốc và linh quả thái nhỏ vào lồng. Tiểu gia hỏa Thanh Đoàn này rất kén chọn, không phải quả đã cắt nhỏ thì nó không ăn.
"Thanh Đoàn, ngươi cũng phải nhanh chóng tu luyện đi." Nhân lúc tiểu gia hỏa đang ăn, Ôn Thê Ngô nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó.
Ôn Thê Ngô biết tiểu gia hỏa này có thể hiểu được lời mình nói, chỉ là không thích để ý đến nàng khi nàng cằn nhằn thôi.
Năm 3 tuổi nàng đã gặp được tiểu gia hỏa này, lúc đó Thanh Đoàn đã có tu vi Quán Tâm, mà mình bây giờ đã đến cảnh giới Luyện Hư, tiểu gia hỏa này lại vẫn ở Quán Tâm. Nếu còn không nỗ lực tu luyện, nguyên thọ của nó sẽ cạn kiệt.
"Chíu chíu chíu!" Tiểu Thanh Đoàn bỗng mở miệng "chíu" ra một đoạn điểu ngữ.
Ôn Thê Ngô và Thanh Đoàn mắt to trừng mắt nhỏ.
Nàng không hiểu tiếng chim.
Thanh Đoàn tức giận rồi, phồng lên thành một quả cầu chim màu trắng xanh, rồi quay đuôi về phía Ôn Thê Ngô.
"...Sao ngươi lại tức giận nữa rồi?" Ôn Thê Ngô chọc chọc nó. Nàng có cảm giác cục bông này có lẽ tức giận vì mình không hiểu lời nó nói, nhưng nàng là người mà, làm sao có thể hiểu được nó đang nói gì?
"Thanh Đoàn, gian tế của Ma Chủ đã trà trộn vào tông môn rồi, bên Ma Vực có lẽ sắp gây chiến, sau này bên ngoài sẽ không an toàn nữa. Ngươi lại thích bay ra ngoài chơi, nếu thực lực không đủ sẽ rất nguy hiểm..." Ôn Thê Ngô nói được nửa chừng, bỗng cảm thấy ý thức của mình đang trở nên mơ màng.
Con chim quay lưng lại với nàng bỗng phát hiện phía sau mình không còn tiếngđộng nữa. Nó lập tức quay người lại, trong đôi mắt đen láy phản chiếu hình ảnhÔn Thê Ngô đang gục xuống bàn.
"Chíu!" Thanh Đoàn lập tức nhảy đến bên lồng gần Ôn Thê Ngô nhất.
Két...
Cửa phòng nàng bỗng mở ra, một bóng người đi ngược sáng bước vào.
Thanh Đoàn dang rộng đôi cánh, đôi mắt đen láy toát ra ánh sáng nguy hiểm. Phù văn do chính tay Vân Hành khắc trên lồng chim lại sinh ra dao động.
Mãi cho đến khi bóng người đó đến gần, con chim nhìn thấy khuôn mặt của đối phương mới thu lại đôi cánh, dao động trên lồng chim cũng trở lại bình thường.
Lúc Ôn Thê Ngô tỉnh lại, trời đã tối rồi. Nàng không nằm gục trên bàn mà là nằm trên giường. Cùng với bệnh tình ngày càng nghiêm trọng, nàng đã quen với việc thỉnh thoảng sẽ không kiểm soát được mà ngủ thiếp đi, nhưng tình hình hôm nay hình như có chút kỳ lạ.
Trong dạ dày nàng cuộn lên cảm giác buồn nôn, trong đầu cũng cảm thấy choáng váng.
"Không thoải mái sao?" Ánh nến bên giường mờ ảo, chiếu ra bóng dáng của Vân Hành. Lúc nàng về, sư muội đã ngủ rồi, nhưng hôm nay còn có việc phải làm, nếu A Tước còn không tỉnh thì nàng cũng phải gọi người dậy.
"Sư tỷ?" Ôn Thê Ngô mở đôi mắt mơ màng nhìn người bên cạnh. Vì cơ thể không khỏe, nên cả người nàng trông yếu ớt hơn.
Vân Hành nhẹ nhàng vuốt trán nàng, một luồng sức mạnh mát lạnh làm dịu đi cơn choáng váng.
"Chắc là ngủ hơi lâu, đầu có chút choáng." Ôn Thê Ngô cọ cọ vào tay sư tỷ.
Vân Hành cảm nhận được hơi ấm trong lòng bàn tay, sự phiền não trong lòng vì những chuyện phiền phức kia dường như đã tan biến hết.
"Thê Ngô, hôm nay là ngày ngâm thuốc, muội còn tự mình đi được không? Có cần sư tỷ bế muội qua không?"
"Ta tự mình đi được." Sau khi lớn lên, nàng chưa bao giờ chủ động để sư tỷ bế, Ôn Thê Ngô da mặt mỏng lập tức ngồi dậy, chỉ là lúc xuống giường cơ thể lảo đảo một cái, khiến người ta có chút lo lắng.
Vân Hành nhận ra sư muội đang cố chấp, thế là trực tiếp bế người lên.
Cơ thể bỗng dưng lơ lửng, Ôn Thê Ngô mở to mắt, bất giác ôm lấy cổ sư tỷ.
Động tác này có chút mờ ám, Ôn Thê Ngô hơi đỏ mặt.
"Sư, sư tỷ, ta có thể tự mình đi." Giọng nàng nhỏ như muỗi kêu.
"Đi không vững mà còn muốn cố chấp?" Giọng điệu của sư tỷ toát ra chút cứng rắn không cho từ chối, Ôn Thê Ngô vùi mặt vào lòng nàng. Tuy ngoài miệng thì ngại ngùng, nhưng trong lòng Ôn A Tước lại vô cùng vui sướng.
Vân Hành đã xây cho Ôn Thê Ngô một hồ tắm rất lớn. Y Tiên đã đổ các loại linh dược được phối chế tỉ mỉ vào nước, chuyên dùng để rèn luyện cơ thể cho Ôn Thê Ngô.
Ôn Thê Ngô được sư tỷ bế đến bên hồ tắm, hơi nóng trong hồ phả vào mặt, khuôn mặt nàng vốn đã không hạ nhiệt giờ lại càng nóng hơn.
"Ta ở ngay ngoài cửa, nếu có chuyện gì nhớ gọi ta." Vân Hành trước khi ra ngoài đã dặn đi dặn lại. Trạng thái cơ thể hôm nay của sư muội thật sự khiến người ta có chút lo lắng.
Đôi khi sư tỷ lại quá cẩn thận rồi, mình là tu sĩ Luyện Hư chứ đâu phải đứa trẻ 3 tuổi. Khóe miệng Ôn Thê Ngô nở nụ cười, cởi áo ngoài, chỉ còn lại một lớp áo trong.
Nhưng Ôn Thê Ngô không ngờ sau khi mất đi tiên lực của sư tỷ, cảm giác choáng váng lại ập đến. Nàng hình như đã giẫm phải vũng nước, rồi chân trượt ngã vào trong hồ tắm.
Mắt thấy đầu nàng sắp đập vào thành hồ, ngay lúc quan trọng này, một luồng sức mạnh đã kéo Ôn Thê Ngô sang một bên.
Ùm! Nước trong hồ bắn tung tóe.
Ôn Thê Ngô chật vật chống người dậy, nàng đã hoàn toàn ướt sũng, lớp áo trong mỏng manh dính vào người, phác họa ra vóc dáng thon thả yểu điệu của nàng.
Nước trong hồ vẫn luôn được đun nóng, hơi nước bốc lên nghi ngút, khiến tầm nhìn trở nên mờ ảo.
Nhưng hơi nước mờ ảo không thể cản trở tầm nhìn của tiên nhân. Vị tiên nhân giữ lễ nghi đã âm thầm dời tầm mắt của mình đi.
Và khi Ôn Thê Ngô mở mắt ra, nhìn thấy sư tỷ dưới thân mình, vẻ mặt nànghơi sững sờ, nhất thời quên cả việc đứng dậy.
Sư tỷ cũng bị nàng liên lụy mà ướt sũng. Y phục ôm sát vào làn da trắng như ngọc, cùng với động tác ngồi dậy của sư tỷ, những giọt nước thuận theo cổ nàng trượt xuống sâu trong cổ áo.
Vị Tiên nhân như ánh trăng rơi vào trong nước, nước trần gian dường như đã làm phai đi chút tiên khí phiêu diêu của nàng, ngược lại khơi gợi lên một nét quyến rũ không nói nên lời.
Vân Hành khẽ thở dốc, lồng ngực theo đó phập phồng, đôi môi phủ một lớp nước trông càng thêm hồng nhuận. Ánh mắt của Ôn Thê Ngô không kiểm soát được mà run rẩy, một loại khao khát cùng với những ý nghĩ đen tối nào đó từ đáy lòng bén rễ nảy mầm, phá đất mà ra.
Nàng muốn hôn sư tỷ, nàng muốn giam cầm sư tỷ bên cạnh mình, không cho bất kỳ ai nhìn thấy.
Khi lý trí của Ôn Thê Ngô quay trở lại, nàng phát hiện mình vậy mà đã sắp dán sát vào người sư tỷ!
Nàng sợ đến mức ngửa người ra sau, động tác đó quá mạnh, Ôn Thê Ngô suýt nữa lại ngã trong hồ tắm. Vân Hành nhanh tay lẹ mắt kéo người lại, thế là lần này Ôn Thê Ngô trực tiếp đâm vào lòng sư tỷ.
Nàng không bị đụng đau, vì chỗ nàng vùi vào rất mềm.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store