[BHTT] [EDIT] SAU KHI BỊ BẮT Ở RỂ TÔI LÊN NHƯ DIỀU GẶP GIÓ - LỤC TIỂU CẢNH
Chương 52
Edit: phuong_bchii_________________Hạ Y Ninh kết thúc cuộc gọi với Diệp Thần Thần mới nhìn thấy tin nhắn của Tần Ích San, nghĩ đến gần đây công việc cũng không có tình huống gì đặc biệt, nhưng nàng vẫn trả lời tin nhắn. Nhưng mà qua một hồi Tần Ích San lại trả lời nàng: Không có việc gì.
Nàng có chút khó hiểu, nhưng cũng không nghĩ nhiều, xem ra không phải vô cùng khẩn cấp, ngày mai đến công ty gặp mặt rồi nói sau cũng vậy. Nhớ tới vừa rồi Khương Nghiêm còn loay hoay ở trong bếp, Hạ Y Ninh do dự, cầm lấy cái ly trong tay đứng dậy.Nhà bếp đã không còn ai, phòng khách vẫn còn đèn ngủ. Hạ Y Ninh ở trong bếp dạo qua một vòng, không phát hiện chỗ gì đặc biệt, đã sớm được Khương Nghiêm dọn dẹp sạch sẽ.Nàng rót ly nước, tựa vào bàn nấu ăn, cách chỗ Khương Nghiêm vừa dừng lại không xa. Cho dù chỉ là bóng lưng, nàng cũng có thể tưởng tượng ra bộ dáng chăm chú của Khương Nghiêm.Hạ Y Ninh than nhẹ, có lẽ sở thích của Khương Nghiêm là ở phòng bếp, dù sao dáng vẻ tập trung của cô khi xuống bếp quả thật có một sức hấp dẫn không nói nên lời.Nàng nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, chuẩn bị tiếp tục công việc chưa hoàn thành.Khương Nghiêm bị cuộc gọi của ông chủ Tiền cắt ngang, muộn thế này lại vội vã tìm cô như vậy, nhất định là gặp phải chuyện khó giải quyết. Quả nhiên, ông chủ Tiền nói cho cô biết, lượng tiêu thụ bán thành phẩm rất tốt, nhưng sản lượng theo không kịp, sau khi bán hết quá nhanh có rất nhiều khách không mua được.Mấy ngày gần đây lại còn xuất hiện hoàng ngưu (bọn đầu cơ) mua hộ, khiến cho khách hàng oán giận càng nặng."Vậy có thể thương lượng với nhà máy để tăng sản lượng sản xuất không?""Đã hỏi rồi, muốn tăng sản lượng cũng phải đợi. Bởi vì ban đầu đã nói sẽ sản xuất thử một lượng nhỏ, cho nên dây chuyền sản xuất còn chưa sửa chữa xong đã bắt đầu khởi công."Khương Nghiêm yên lặng tính toán ngày tháng, nhu cầu tăng sản lượng quả thật tới quá nhanh, nhà xưởng không kịp điều chỉnh cũng có thể hiểu được."Được, việc này cháu sẽ nghĩ biện pháp khác."Ông chủ Tiền nghe ra sự nóng lòng của cô, an ủi nói: "Muộn thế này tìm cháu cũng không phải giao vấn đề cho cháu, chỉ là muốn kịp thời nói với cháu một tiếng, dù sao bây giờ cháu cũng là một trong những ông chủ."Khương Nghiêm cho tới bây giờ cũng không quen mình biến thành một thành viên trong đoàn ông chủ, nhưng lòng tốt của các ông chủ khác khó từ chối, cô cũng không muốn quá mức già mồm. Chuyện sản xuất, cô quả thật để ý, chỉ là ngại thân phận không thể trực tiếp ra mặt.
Cô cách cửa nhìn về phía đối diện, nghĩ thầm Hạ Y Ninh lúc này chắc đã ngủ, không muốn làm phiền nàng.Ông chủ Tiền trước khi cúp điện thoại lại nói một chuyện: "Gần đây không biết đã xảy ra chuyện gì, có một bộ phận khách hàng phản hồi nói bán thành phẩm của chúng ta sau khi mua về làm không chín, ăn vào vị kỳ lạ, hơn nữa bụng cũng không thoải mái.""Nghiêm trọng vậy sao?""Là Tiểu Lai nhìn thấy trên mạng, có người đăng lên Weibo réo tên cửa hàng cũ."Việc này so với chuyện tăng sản lượng càng làm cho người ta lo lắng, Khương Nghiêm an ủi vài câu rồi lên mạng xem bình luận.Làm đồ ăn đơn giản chính là khẩu vị, vệ sinh và giá cả mấy yếu tố quan trọng, phương diện nào rớt dây xích cũng không được.**Lê Tử Ân đưa một ít ảnh chụp màn hình trên mạng cho Lê Vạn Niên xem: "Ba, lần trước con bắt gặp ông chủ Tiền quả nhiên không phải trùng hợp, ông ấy chính là đi làm thủ tục nhãn hiệu."Còn chưa chính thức quảng bá, trên mạng lại liên tục có khách tự phát đẩy mạnh tiêu thụ cho bọn họ, nhãn hiệu "Lão Tắc Kính" này cũng dần dần được người ta chú ý.
"Lần trước đệ trình đơn xin nhãn hiệu toàn bộ đều bị trả lại, nói chúng ta dùng tên loại thực phẩm đại chúng đăng ký dễ dẫn tới nghĩa khác, ông chủ Tiền như vậy mà lại được?""Ba, hiện tại trên mạng đang có cảm tình, thịnh hành đến cửa hàng cũ tìm khẩu vị cũ. Con nghe nói, lãnh đạo thành phố cũng đang chú ý, cố ý quy hoạch khu vực cửa hàng cũ đến phố ẩm thực."Lê Vạn Niên suy nghĩ một chút, cười lạnh: "Cái này cũng không hẳn tất cả đều là chuyện xấu. Chúng ta thu mua mấy cửa hàng kia không phải cũng ở cùng khu vực sao, nếu thật sự thành còn có thể đi nhờ xe, tiết kiệm phí quảng bá. Chuyện nhãn hiệu tạm thời cứ để đấy, con cứ theo dõi sát sao nhãn hiệu mới này, cửa hàng làm ăn mình ngăn không được, bán thành phẩm này quyết không thể để cho nó bước ra khỏi phạm vi cửa hàng cũ."Làm ngành ăn uống đều rõ, một khi có sản phẩm có thể thoát ra cửa hàng thực thể tiêu thụ bên ngoài, doanh thu kia sẽ không thể hạn chế hơn nữa còn có thể tiết kiệm chi phí cực lớn, cũng không cần bị hạn chế trong thời gian cửa hàng mở cửa.Khương Nghiêm chú ý đủ loại bình luận trên mạng, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng luôn thường xuyên xuất hiện, hơn nữa đều tập trung vào mấy app mà người trẻ tuổi thường dùng. Nhìn không ra rốt cuộc là cố ý đánh giá kém hay là sản phẩm thật sự có vấn đề, dù sao người ta thật sự dùng tiền mua đồ về, cũng chụp ảnh hiện vật.Ông chủ Tiền đã liên lạc với một bộ phận khách hàng như vậy, người ta một mực từ chối yêu cầu trao đổi, nói không quan tâm bồi thường, chỉ là muốn phát biểu một chút kinh nghiệm chân thật của mình.Trong lúc nhất thời, rất nhiều áp lực đánh úp lại, quả thật làm người ta có chút phiền não.Từ Chỉ Huệ nấu một nồi canh sườn củ từ, đang chờ Khương Nghiêm tới. Trong khoảng thời gian này mỗi tuần họ đều gặp mặt, có lúc Khương Nghiêm không ăn cơm, nhưng cũng sẽ uống hai chén canh.
Bà đặc biệt hầm thêm một chút, đã chuẩn bị xong, đến lúc đó để Khương Nghiêm mang về cho Hạ Y Ninh. Đến bây giờ vị thiên kim nhà họ Hạ này còn chưa chính thức tới thăm bà, nhưng ở trong điện thoại ngược lại cám ơn lòng tốt của bà mấy lần.Ấn tượng trong lòng mẹ Khương đối với Hạ Y Ninh cũng tốt hơn không ít so với hôm hôn lễ, quan tâm Khương Nghiêm đồng thời cũng chú ý đến Hạ Y Ninh."Nghiêm Nghiêm, hôm nay đi làm mệt lắm sao?"Khương Nghiêm chỉ uống hơn nửa chén thì không động nữa, tâm sự rất nặng nề, điều này làm cho mẹ Khương hơi lo lắng."Không phải chuyện công việc, là cửa hàng cũ gặp chút vấn đề, tạm thời không có cách giải quyết tốt.""Vấn đề nghiêm trọng sao?"Thấy ánh mắt ân cần của bà, Khương Nghiêm cười trấn an bà: "Chỉ là hơi đột ngột, không quá nghiêm trọng."Khương Nghiêm điều chỉnh cảm xúc, tạm thời không nghĩ tới chuyện cửa hàng cũ, lại cùng Từ Chỉ Huệ hàn huyên chút chuyện hằng ngày. Đợi sau khi ăn xong bắt đầu thu dọn bát đũa, Khương Nghiêm mới phát hiện mu bàn tay bà có một mảng bầm tím lớn."Đây là xảy ra chuyện gì?"Mẹ Khương rút tay về, cảm giác đau còn chưa hoàn toàn tiêu trừ, bà nhịn không được nhíu mày: "Mẹ không cẩn thận đụng trúng."Khương Nghiêm thấy ánh mắt bà có chút né tránh, không quá tin tưởng. Lại nhẹ nhàng cầm tay bà nhìn kỹ, phát hiện chỗ cổ tay cũng có, hơn nữa còn có dấu tay."Đây cũng không phải là chính mẹ cầm lấy chính mình làm bị thương chứ?"Giọng Khương Nghiêm lạnh xuống, mơ hồ còn mang theo tức giận. Từ Chỉ Huệ giương mắt nhìn cô, về sau nhẹ nhàng lắc đầu: "Đừng lo lắng cho mẹ."
Hai người im lặng giằng co một hồi, Khương Nghiêm mở miệng, tuy là suy đoán nhưng dĩ nhiên là giọng điệu chắc chắn: "Có phải ba con lại tới làm phiền mẹ không?"Lần trước tới tìm bà mượn tài khoản không thành công, chẳng lẽ lần này lại tới đưa ra yêu cầu càng vô lý?"Ông ấy nói thiếu nợ quá nhiều, không có năng lực giúp Đạt Minh, muốn mẹ bán...... nhà.""Sau đó thì sao?""Sau đó làm tiền vốn cho Đạt Minh, làm ăn lại lần nữa."Khương Nghiêm không ngờ Khương Triều Hãn vẫn chưa từ bỏ ý định, không chỉ chưa từ bỏ ý định, còn muốn mượn danh nghĩa con trai Đông Sơn tái khởi.Nhưng Khương Đạt Minh dù sao cũng là do mẹ Khương sinh ra, cô cũng không tiện nói thẳng cái gì. Nhưng rõ ràng là muốn lừa gạt tiền của bà, không có căn nhà này, bà phải an thân ở nơi nào?"Vậy mẹ không đồng ý, đúng không?"Nếu như đồng ý, vết thương trên tay cũng sẽ không xuất hiện.Từ Chỉ Huệ thấy cô cau mày lại có chút thăm dò không dám hỏi quá trực tiếp, nhịn không được đưa tay xoa dịu: "Đứa trẻ ngốc, thật coi mẹ nói sau khi ly hôn muốn bắt đầu lại cuộc sống chỉ là nói xuông thôi à. Mẹ thật sự đau lòng cho Đạt Minh, nhưng lúc trước mẹ và con cái gì cũng không cần, ông ấy lại tự mình gánh hết nợ nần, mẹ không tin thật sự một chút cũng không để lại cho Đạt Minh."Khương Nghiêm thở phào nhẹ nhõm, may mà không giấu giếm.Bà Khương thở dài: "Con trai và con gái mẹ đều thương, mẹ đều quan tâm. Nhưng con cái lớn rồi, mẹ cũng không thể làm mọi chuyện, chỉ có thể làm những gì trong khả năng cho phép."Nói xong, bà vẫn nhìn Khương Nghiêm: "Mẹ hy vọng con có thể rút ra bài học thất bại từ mẹ, lúc sống với Y Ninh không nên giẫm vào vết xe đổ đó. Hai vợ chồng phải đi cả đời, nếu ở chung không được hoặc không đúng người, cái giá phải trả quá đau khổ."Hôn nhân đồng tính đã được thông qua và dự luật sinh con đồng tính sẽ sớm được thông qua. Nếu sau này hai người quyết định cùng nhau dưỡng dục một sinh mệnh, vậy càng phải hiểu được làm thế nào để duy trì hôn nhân."Bọn con sẽ sống tốt."
Mẹ Khương lại đưa Khương Nghiêm đến phòng vẽ tranh, đặt cho cô một giá vẽ trống.Khương Nghiêm bất đắc dĩ, chẳng lẽ con mèo mập lần trước còn không đủ để bà biến mất lòng tin sao?"Không phải để con trở thành họa sĩ lớn, nhưng vẽ tranh có thể giải quyết phiền não, ổn định cảm xúc."Khương Nghiêm biết nhất định là bộ dạng mặt ủ mày chau vừa rồi dọa bà, đành phải nhận lấy bút vẽ, lại bắt đầu tùy ý vẽ lên.Lần này cô không vẽ động vật, ngược lại vẽ một đĩa thức ăn."Rất đẹp, làm cho người ta thèm ăn."Khương Nghiêm không thể tưởng tượng nổi quay đầu nhìn bà: "Mẹ, lời bình này của mẹ hơi thái quá rồi, con cảm thấy đĩa thức ăn này cũng không đồng ý."Từ Chỉ Huệ cười không nói lời nào, đi qua một bên không biết đang tìm cái gì. Khương Nghiêm nghĩ là muốn tìm sách hướng dẫn vẽ tranh gì đó, ai ngờ chờ bà trở về mới nhìn thấy đúng là con mèo lần trước cô vẽ.Mẹ Khương gấp giấy vẽ vài cái, cũng chỉ còn lại có phần mèo mập, dán ở bên cạnh đĩa đồ ăn Khương Nghiêm vừa vẽ. Sau đó bà lại ở trên món ăn thêm vài nét hơi thở mơ hồ, toàn bộ hình ảnh nhất thời liền không giống nhau.Mèo thèm, Khương Nghiêm nhìn, hình như cũng có chút thèm.Từ Chỉ Huệ cười nói với cô: "Thế nào? Bây giờ cảm thấy lời vừa rồi của mẹ không sai rồi ha."
Khương Nghiêm vẫn không biết xấu hổ: "Đó cũng là do mẹ ghép vừa đúng, còn có nét vẽ rồng điểm mắt cuối cùng.""Vẽ không thực sự giống hơn so với bắt chước, thực sự nhìn vào sự tương đồng, tốt hơn là nhìn vào một bức tranh. Giá trị thực sự của một bức tranh nằm ở linh hồn bên trong, đó là những gì con phải truyền đạt cho khán giả."Cách mẹ Khương giới thiệu rất hay, khi Khương Nghiêm về đến nhà cảm thấy phiền não liền dùng bút chì tiện tay vẽ loạn, cũng không nhất định phải biểu hiện ra ý cảnh cao lớn, nhưng quả thật có thể làm cho nội tâm của cô bình tĩnh lại.Chuyện nhà xưởng gia tăng sản lượng, Diệp Thần Thần đã đi trao đổi, nhưng vẫn cần một khoảng thời gian mới có thể thật sự đạt tiêu chuẩn. Về công kích của cửa hàng cũ, ngoại trừ bình luận kém trên mạng, có lúc ở trong cửa hàng cũng sẽ gặp phải.Mặc dù biết có thể là có người giở trò nhưng lại không có chứng cớ.Khương Nghiêm rầu rĩ, sau khi ăn xong cũng không có tâm tư ở phòng bếp mày mò, ngược lại là ngồi ở chỗ sô pha không biết đang tô tô vẽ vẽ cái gì. Hạ Y Ninh hôm nay tạm thời tăng ca trở về muộn, một mình ngồi ở chỗ đó uống canh. Thỉnh thoảng cảm giác Khương Nghiêm đang nhìn nàng, nhưng khi nàng quay đầu, lại chỉ thấy Khương Nghiêm vẫn cúi đầu.Chờ nàng uống canh xong, phát hiện Khương Nghiêm không biết đang suy nghĩ gì, dáng vẻ rất xuất thần. Gần đây cô thường xuyên như vậy, so với quá khứ dường có chút tâm sự. Hạ Y Ninh muốn hỏi, lại sợ lộ ra quá mức nhiều chuyện.Huống hồ nàng còn nhớ rõ Diệp Thần Thần nói lúc trước, hình như gần đây có chút "quá quan tâm" Khương Nghiêm.Nhưng không nói một tiếng mà trở về phòng không quá lịch sự, Hạ Y Ninh đợi một hồi thấy Khương Nghiêm còn đang thất thần, đành phải ho nhẹ một tiếng: "Tôi ăn xong rồi."
Khương Nghiêm bỗng nhiên thu hồi suy nghĩ, nghe nàng nói xong, theo bản năng đi tới lấy bát đũa vào phòng bếp. Hạ Y Ninh cũng không phải ý này, lại không kịp ngăn cản, chỉ có thể làm bộ ở phòng khách tiếp tục tiêu hóa, đi loanh quanh vài cái.Chờ nàng đi tới chỗ Khương Nghiêm vừa ngồi, nhìn thấy trên sô pha có một tờ giấy trắng và một cây bút chì. Hạ Y Ninh không muốn nhìn trộm cô viết cái gì, nhưng hình ảnh kia thật sự khiến nàng không thể bỏ qua.Trên giấy trắng không phải ai khác, chính là bộ dáng vừa rồi nàng cúi đầu uống canh, ngay cả kẹp tóc kẹp trên tóc mái cũng không bỏ sót.
Nàng có chút khó hiểu, nhưng cũng không nghĩ nhiều, xem ra không phải vô cùng khẩn cấp, ngày mai đến công ty gặp mặt rồi nói sau cũng vậy. Nhớ tới vừa rồi Khương Nghiêm còn loay hoay ở trong bếp, Hạ Y Ninh do dự, cầm lấy cái ly trong tay đứng dậy.Nhà bếp đã không còn ai, phòng khách vẫn còn đèn ngủ. Hạ Y Ninh ở trong bếp dạo qua một vòng, không phát hiện chỗ gì đặc biệt, đã sớm được Khương Nghiêm dọn dẹp sạch sẽ.Nàng rót ly nước, tựa vào bàn nấu ăn, cách chỗ Khương Nghiêm vừa dừng lại không xa. Cho dù chỉ là bóng lưng, nàng cũng có thể tưởng tượng ra bộ dáng chăm chú của Khương Nghiêm.Hạ Y Ninh than nhẹ, có lẽ sở thích của Khương Nghiêm là ở phòng bếp, dù sao dáng vẻ tập trung của cô khi xuống bếp quả thật có một sức hấp dẫn không nói nên lời.Nàng nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, chuẩn bị tiếp tục công việc chưa hoàn thành.Khương Nghiêm bị cuộc gọi của ông chủ Tiền cắt ngang, muộn thế này lại vội vã tìm cô như vậy, nhất định là gặp phải chuyện khó giải quyết. Quả nhiên, ông chủ Tiền nói cho cô biết, lượng tiêu thụ bán thành phẩm rất tốt, nhưng sản lượng theo không kịp, sau khi bán hết quá nhanh có rất nhiều khách không mua được.Mấy ngày gần đây lại còn xuất hiện hoàng ngưu (bọn đầu cơ) mua hộ, khiến cho khách hàng oán giận càng nặng."Vậy có thể thương lượng với nhà máy để tăng sản lượng sản xuất không?""Đã hỏi rồi, muốn tăng sản lượng cũng phải đợi. Bởi vì ban đầu đã nói sẽ sản xuất thử một lượng nhỏ, cho nên dây chuyền sản xuất còn chưa sửa chữa xong đã bắt đầu khởi công."Khương Nghiêm yên lặng tính toán ngày tháng, nhu cầu tăng sản lượng quả thật tới quá nhanh, nhà xưởng không kịp điều chỉnh cũng có thể hiểu được."Được, việc này cháu sẽ nghĩ biện pháp khác."Ông chủ Tiền nghe ra sự nóng lòng của cô, an ủi nói: "Muộn thế này tìm cháu cũng không phải giao vấn đề cho cháu, chỉ là muốn kịp thời nói với cháu một tiếng, dù sao bây giờ cháu cũng là một trong những ông chủ."Khương Nghiêm cho tới bây giờ cũng không quen mình biến thành một thành viên trong đoàn ông chủ, nhưng lòng tốt của các ông chủ khác khó từ chối, cô cũng không muốn quá mức già mồm. Chuyện sản xuất, cô quả thật để ý, chỉ là ngại thân phận không thể trực tiếp ra mặt.
Cô cách cửa nhìn về phía đối diện, nghĩ thầm Hạ Y Ninh lúc này chắc đã ngủ, không muốn làm phiền nàng.Ông chủ Tiền trước khi cúp điện thoại lại nói một chuyện: "Gần đây không biết đã xảy ra chuyện gì, có một bộ phận khách hàng phản hồi nói bán thành phẩm của chúng ta sau khi mua về làm không chín, ăn vào vị kỳ lạ, hơn nữa bụng cũng không thoải mái.""Nghiêm trọng vậy sao?""Là Tiểu Lai nhìn thấy trên mạng, có người đăng lên Weibo réo tên cửa hàng cũ."Việc này so với chuyện tăng sản lượng càng làm cho người ta lo lắng, Khương Nghiêm an ủi vài câu rồi lên mạng xem bình luận.Làm đồ ăn đơn giản chính là khẩu vị, vệ sinh và giá cả mấy yếu tố quan trọng, phương diện nào rớt dây xích cũng không được.**Lê Tử Ân đưa một ít ảnh chụp màn hình trên mạng cho Lê Vạn Niên xem: "Ba, lần trước con bắt gặp ông chủ Tiền quả nhiên không phải trùng hợp, ông ấy chính là đi làm thủ tục nhãn hiệu."Còn chưa chính thức quảng bá, trên mạng lại liên tục có khách tự phát đẩy mạnh tiêu thụ cho bọn họ, nhãn hiệu "Lão Tắc Kính" này cũng dần dần được người ta chú ý.
"Lần trước đệ trình đơn xin nhãn hiệu toàn bộ đều bị trả lại, nói chúng ta dùng tên loại thực phẩm đại chúng đăng ký dễ dẫn tới nghĩa khác, ông chủ Tiền như vậy mà lại được?""Ba, hiện tại trên mạng đang có cảm tình, thịnh hành đến cửa hàng cũ tìm khẩu vị cũ. Con nghe nói, lãnh đạo thành phố cũng đang chú ý, cố ý quy hoạch khu vực cửa hàng cũ đến phố ẩm thực."Lê Vạn Niên suy nghĩ một chút, cười lạnh: "Cái này cũng không hẳn tất cả đều là chuyện xấu. Chúng ta thu mua mấy cửa hàng kia không phải cũng ở cùng khu vực sao, nếu thật sự thành còn có thể đi nhờ xe, tiết kiệm phí quảng bá. Chuyện nhãn hiệu tạm thời cứ để đấy, con cứ theo dõi sát sao nhãn hiệu mới này, cửa hàng làm ăn mình ngăn không được, bán thành phẩm này quyết không thể để cho nó bước ra khỏi phạm vi cửa hàng cũ."Làm ngành ăn uống đều rõ, một khi có sản phẩm có thể thoát ra cửa hàng thực thể tiêu thụ bên ngoài, doanh thu kia sẽ không thể hạn chế hơn nữa còn có thể tiết kiệm chi phí cực lớn, cũng không cần bị hạn chế trong thời gian cửa hàng mở cửa.Khương Nghiêm chú ý đủ loại bình luận trên mạng, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng luôn thường xuyên xuất hiện, hơn nữa đều tập trung vào mấy app mà người trẻ tuổi thường dùng. Nhìn không ra rốt cuộc là cố ý đánh giá kém hay là sản phẩm thật sự có vấn đề, dù sao người ta thật sự dùng tiền mua đồ về, cũng chụp ảnh hiện vật.Ông chủ Tiền đã liên lạc với một bộ phận khách hàng như vậy, người ta một mực từ chối yêu cầu trao đổi, nói không quan tâm bồi thường, chỉ là muốn phát biểu một chút kinh nghiệm chân thật của mình.Trong lúc nhất thời, rất nhiều áp lực đánh úp lại, quả thật làm người ta có chút phiền não.Từ Chỉ Huệ nấu một nồi canh sườn củ từ, đang chờ Khương Nghiêm tới. Trong khoảng thời gian này mỗi tuần họ đều gặp mặt, có lúc Khương Nghiêm không ăn cơm, nhưng cũng sẽ uống hai chén canh.
Bà đặc biệt hầm thêm một chút, đã chuẩn bị xong, đến lúc đó để Khương Nghiêm mang về cho Hạ Y Ninh. Đến bây giờ vị thiên kim nhà họ Hạ này còn chưa chính thức tới thăm bà, nhưng ở trong điện thoại ngược lại cám ơn lòng tốt của bà mấy lần.Ấn tượng trong lòng mẹ Khương đối với Hạ Y Ninh cũng tốt hơn không ít so với hôm hôn lễ, quan tâm Khương Nghiêm đồng thời cũng chú ý đến Hạ Y Ninh."Nghiêm Nghiêm, hôm nay đi làm mệt lắm sao?"Khương Nghiêm chỉ uống hơn nửa chén thì không động nữa, tâm sự rất nặng nề, điều này làm cho mẹ Khương hơi lo lắng."Không phải chuyện công việc, là cửa hàng cũ gặp chút vấn đề, tạm thời không có cách giải quyết tốt.""Vấn đề nghiêm trọng sao?"Thấy ánh mắt ân cần của bà, Khương Nghiêm cười trấn an bà: "Chỉ là hơi đột ngột, không quá nghiêm trọng."Khương Nghiêm điều chỉnh cảm xúc, tạm thời không nghĩ tới chuyện cửa hàng cũ, lại cùng Từ Chỉ Huệ hàn huyên chút chuyện hằng ngày. Đợi sau khi ăn xong bắt đầu thu dọn bát đũa, Khương Nghiêm mới phát hiện mu bàn tay bà có một mảng bầm tím lớn."Đây là xảy ra chuyện gì?"Mẹ Khương rút tay về, cảm giác đau còn chưa hoàn toàn tiêu trừ, bà nhịn không được nhíu mày: "Mẹ không cẩn thận đụng trúng."Khương Nghiêm thấy ánh mắt bà có chút né tránh, không quá tin tưởng. Lại nhẹ nhàng cầm tay bà nhìn kỹ, phát hiện chỗ cổ tay cũng có, hơn nữa còn có dấu tay."Đây cũng không phải là chính mẹ cầm lấy chính mình làm bị thương chứ?"Giọng Khương Nghiêm lạnh xuống, mơ hồ còn mang theo tức giận. Từ Chỉ Huệ giương mắt nhìn cô, về sau nhẹ nhàng lắc đầu: "Đừng lo lắng cho mẹ."
Hai người im lặng giằng co một hồi, Khương Nghiêm mở miệng, tuy là suy đoán nhưng dĩ nhiên là giọng điệu chắc chắn: "Có phải ba con lại tới làm phiền mẹ không?"Lần trước tới tìm bà mượn tài khoản không thành công, chẳng lẽ lần này lại tới đưa ra yêu cầu càng vô lý?"Ông ấy nói thiếu nợ quá nhiều, không có năng lực giúp Đạt Minh, muốn mẹ bán...... nhà.""Sau đó thì sao?""Sau đó làm tiền vốn cho Đạt Minh, làm ăn lại lần nữa."Khương Nghiêm không ngờ Khương Triều Hãn vẫn chưa từ bỏ ý định, không chỉ chưa từ bỏ ý định, còn muốn mượn danh nghĩa con trai Đông Sơn tái khởi.Nhưng Khương Đạt Minh dù sao cũng là do mẹ Khương sinh ra, cô cũng không tiện nói thẳng cái gì. Nhưng rõ ràng là muốn lừa gạt tiền của bà, không có căn nhà này, bà phải an thân ở nơi nào?"Vậy mẹ không đồng ý, đúng không?"Nếu như đồng ý, vết thương trên tay cũng sẽ không xuất hiện.Từ Chỉ Huệ thấy cô cau mày lại có chút thăm dò không dám hỏi quá trực tiếp, nhịn không được đưa tay xoa dịu: "Đứa trẻ ngốc, thật coi mẹ nói sau khi ly hôn muốn bắt đầu lại cuộc sống chỉ là nói xuông thôi à. Mẹ thật sự đau lòng cho Đạt Minh, nhưng lúc trước mẹ và con cái gì cũng không cần, ông ấy lại tự mình gánh hết nợ nần, mẹ không tin thật sự một chút cũng không để lại cho Đạt Minh."Khương Nghiêm thở phào nhẹ nhõm, may mà không giấu giếm.Bà Khương thở dài: "Con trai và con gái mẹ đều thương, mẹ đều quan tâm. Nhưng con cái lớn rồi, mẹ cũng không thể làm mọi chuyện, chỉ có thể làm những gì trong khả năng cho phép."Nói xong, bà vẫn nhìn Khương Nghiêm: "Mẹ hy vọng con có thể rút ra bài học thất bại từ mẹ, lúc sống với Y Ninh không nên giẫm vào vết xe đổ đó. Hai vợ chồng phải đi cả đời, nếu ở chung không được hoặc không đúng người, cái giá phải trả quá đau khổ."Hôn nhân đồng tính đã được thông qua và dự luật sinh con đồng tính sẽ sớm được thông qua. Nếu sau này hai người quyết định cùng nhau dưỡng dục một sinh mệnh, vậy càng phải hiểu được làm thế nào để duy trì hôn nhân."Bọn con sẽ sống tốt."
Mẹ Khương lại đưa Khương Nghiêm đến phòng vẽ tranh, đặt cho cô một giá vẽ trống.Khương Nghiêm bất đắc dĩ, chẳng lẽ con mèo mập lần trước còn không đủ để bà biến mất lòng tin sao?"Không phải để con trở thành họa sĩ lớn, nhưng vẽ tranh có thể giải quyết phiền não, ổn định cảm xúc."Khương Nghiêm biết nhất định là bộ dạng mặt ủ mày chau vừa rồi dọa bà, đành phải nhận lấy bút vẽ, lại bắt đầu tùy ý vẽ lên.Lần này cô không vẽ động vật, ngược lại vẽ một đĩa thức ăn."Rất đẹp, làm cho người ta thèm ăn."Khương Nghiêm không thể tưởng tượng nổi quay đầu nhìn bà: "Mẹ, lời bình này của mẹ hơi thái quá rồi, con cảm thấy đĩa thức ăn này cũng không đồng ý."Từ Chỉ Huệ cười không nói lời nào, đi qua một bên không biết đang tìm cái gì. Khương Nghiêm nghĩ là muốn tìm sách hướng dẫn vẽ tranh gì đó, ai ngờ chờ bà trở về mới nhìn thấy đúng là con mèo lần trước cô vẽ.Mẹ Khương gấp giấy vẽ vài cái, cũng chỉ còn lại có phần mèo mập, dán ở bên cạnh đĩa đồ ăn Khương Nghiêm vừa vẽ. Sau đó bà lại ở trên món ăn thêm vài nét hơi thở mơ hồ, toàn bộ hình ảnh nhất thời liền không giống nhau.Mèo thèm, Khương Nghiêm nhìn, hình như cũng có chút thèm.Từ Chỉ Huệ cười nói với cô: "Thế nào? Bây giờ cảm thấy lời vừa rồi của mẹ không sai rồi ha."
Khương Nghiêm vẫn không biết xấu hổ: "Đó cũng là do mẹ ghép vừa đúng, còn có nét vẽ rồng điểm mắt cuối cùng.""Vẽ không thực sự giống hơn so với bắt chước, thực sự nhìn vào sự tương đồng, tốt hơn là nhìn vào một bức tranh. Giá trị thực sự của một bức tranh nằm ở linh hồn bên trong, đó là những gì con phải truyền đạt cho khán giả."Cách mẹ Khương giới thiệu rất hay, khi Khương Nghiêm về đến nhà cảm thấy phiền não liền dùng bút chì tiện tay vẽ loạn, cũng không nhất định phải biểu hiện ra ý cảnh cao lớn, nhưng quả thật có thể làm cho nội tâm của cô bình tĩnh lại.Chuyện nhà xưởng gia tăng sản lượng, Diệp Thần Thần đã đi trao đổi, nhưng vẫn cần một khoảng thời gian mới có thể thật sự đạt tiêu chuẩn. Về công kích của cửa hàng cũ, ngoại trừ bình luận kém trên mạng, có lúc ở trong cửa hàng cũng sẽ gặp phải.Mặc dù biết có thể là có người giở trò nhưng lại không có chứng cớ.Khương Nghiêm rầu rĩ, sau khi ăn xong cũng không có tâm tư ở phòng bếp mày mò, ngược lại là ngồi ở chỗ sô pha không biết đang tô tô vẽ vẽ cái gì. Hạ Y Ninh hôm nay tạm thời tăng ca trở về muộn, một mình ngồi ở chỗ đó uống canh. Thỉnh thoảng cảm giác Khương Nghiêm đang nhìn nàng, nhưng khi nàng quay đầu, lại chỉ thấy Khương Nghiêm vẫn cúi đầu.Chờ nàng uống canh xong, phát hiện Khương Nghiêm không biết đang suy nghĩ gì, dáng vẻ rất xuất thần. Gần đây cô thường xuyên như vậy, so với quá khứ dường có chút tâm sự. Hạ Y Ninh muốn hỏi, lại sợ lộ ra quá mức nhiều chuyện.Huống hồ nàng còn nhớ rõ Diệp Thần Thần nói lúc trước, hình như gần đây có chút "quá quan tâm" Khương Nghiêm.Nhưng không nói một tiếng mà trở về phòng không quá lịch sự, Hạ Y Ninh đợi một hồi thấy Khương Nghiêm còn đang thất thần, đành phải ho nhẹ một tiếng: "Tôi ăn xong rồi."
Khương Nghiêm bỗng nhiên thu hồi suy nghĩ, nghe nàng nói xong, theo bản năng đi tới lấy bát đũa vào phòng bếp. Hạ Y Ninh cũng không phải ý này, lại không kịp ngăn cản, chỉ có thể làm bộ ở phòng khách tiếp tục tiêu hóa, đi loanh quanh vài cái.Chờ nàng đi tới chỗ Khương Nghiêm vừa ngồi, nhìn thấy trên sô pha có một tờ giấy trắng và một cây bút chì. Hạ Y Ninh không muốn nhìn trộm cô viết cái gì, nhưng hình ảnh kia thật sự khiến nàng không thể bỏ qua.Trên giấy trắng không phải ai khác, chính là bộ dáng vừa rồi nàng cúi đầu uống canh, ngay cả kẹp tóc kẹp trên tóc mái cũng không bỏ sót.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store