Bhtt Edit Sau Khi Bi Bat O Re Toi Len Nhu Dieu Gap Gio Luc Tieu Canh
Edit: phuong_bchii_________________Tuy rằng nền tảng giao hàng cho nàng 30%, nhưng Khương Nghiêm cũng không trực tiếp dùng tên của mình nắm giữ. Trước khi Khương thị phá sản, một loạt hành động của Khương Triều Hãn đã gợi ý cho cô, cũng cảnh báo cô, hơn nữa hiện tại quan hệ giữa cô và nhà họ Hạ cũng tương đối đặc biệt, cho nên đặc biệt đăng ký hai công ty, sau khi từng tầng từng tầng mới gián tiếp nắm giữ.
Nhà xưởng là nhà Diệp Thần Thần, Khương Nghiêm đương nhiên không tiện trực tiếp ra mặt. Nếu không việc này rất nhanh sẽ truyền tới tai Úc Uyển Oánh, như vậy khoảng cách bị người nhà họ Hạ biết được sẽ không xa.Khương Nghiêm đưa phương thức liên lạc của nhà xưởng cho ông chủ Tiền, để bọn họ tự mình nói chuyện với bên nhà xưởng, nếu có vấn đề không giải quyết được thì tìm cô. Mọi người cũng biết Khương Nghiêm không muốn xen vào chuyện làm ăn bên ngoài, đoán chừng là sợ khó ăn nói ở bên nhà họ Hạ.Nhưng sau khi Khương thị phá sản, bọn họ đều đau lòng cho Khương Nghiêm. Nghĩ có thể để cho cô kiếm nhiều một chút thì kiếm nhiều một chút, trong lúc vô tri vô giác đã coi cô như con cái trong nhà. Lần này sau khi bắt đầu bán bán thành phẩm, bọn họ cũng dự định dựa theo 30% định mức cho Khương Nghiêm.Lúc này ngay cả lý do cũng đầy đủ hơn lần trước, Khương Nghiêm không chỉ tham dự cải tiến công thức, còn giải quyết vấn đề sản xuất nan giải, lấy đi 30% lợi nhuận hoàn toàn không thành vấn đề.Chờ sau khi năm loại bán thành phẩm ban đầu bắt đầu bán trong cửa hàng, tuần đầu tiên lượng tiêu thụ bình thường, cơ bản đều là hàng xóm và khách quen mua ủng hộ. Một tuần sau danh tiếng bắt đầu lên men, khách mua lại thẳng thắn nói, con cái trong nhà tan ca trở về ăn xong mọi người đều thích cười.Ẩm thực chân chính không chỉ có thể làm cho người ta no bụng, còn có thể làm cho tinh thần người ta vui vẻ, cảm nhận được niềm vui.
Hôm nay Khương Nghiêm cũng mang theo mấy phần mì xào và cơm rang bán thành phẩm đi thăm mẹ Khương, Từ Chỉ Huệ biết gần đây công việc của cô bận rộn, nên không tìm cô.Mỗi lần Khương Nghiêm nói muốn tới, bà đều nhịn không được muốn nấu thêm món ăn, ai ngờ Khương Nghiêm lại nói đêm nay do cô chuẩn bị.Cuối cùng đợi được Khương Nghiêm vào nhà, Từ Chỉ Huệ thấy cô xách túi nhựa, mơ hồ thấy không rõ lắm, nhưng khẳng định không phải nguyên liệu nấu ăn."Không phải nói con tới chuẩn bị sao, không mua thức ăn à?"Khương Nghiêm giơ cái túi trong tay lên, lắc lư trước mặt mẹ Khương: "Tối nay chúng ta ăn cái này."Từ Chỉ Huệ nhận lấy túi, mở ra nhìn, còn mang theo chút hơi lạnh: "Con tới nhà ăn cơm còn mua loại bán thành phẩm này làm gì, muốn ăn gì thì nói với mẹ chứ.""Đừng coi thường nha, thử xem rồi hẵng nói."Mẹ Khương vốn cho rằng Khương Nghiêm cũng lười đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn như những người trẻ tuổi khác, nhưng thấy giọng điệu này của cô, trong nháy mắt cũng có mong đợi.Bà đang chuẩn bị mở bao bì bên ngoài, mở bếp, đồ đã được Khương Nghiêm lấy qua: "Không cần phiền phức như vậy, ngâm nước ấm ba phút, sau đó lò vi sóng đun nóng là có thể ăn."Cách làm này vừa nghe chính là thực phẩm ăn liền, ngẫm lại là biết hương vị hoặc dinh dưỡng đều bình thường. Nhưng nhìn dáng vẻ Khương Nghiêm rất hăng hái, Từ Chỉ Huệ cũng không đành lòng làm mất hứng.Dù sao bà để ý cùng con gái ăn cơm ấm áp hơn, về phần mùi vị cơm, kém một chút cũng không sao.Khương Nghiêm bảo bà chờ ở bên ngoài là được, cô ở trong phòng bếp cũng không dừng lại quá lâu, rất nhanh hai phần mì xào đã được mang lên bàn.So sánh với mì xào vừa rồi ở trong bao bì nửa lạnh, hiện tại hơi nóng và mùi thơm cùng tồn tại trong bát bất kể là màu sắc hay mùi vị, đều cùng bây giờ làm khác biệt không lớn.
"Nếm thử đi ạ."Mẹ Khương và Khương Nghiêm đồng thời cầm đũa lên, cẩn thận thưởng thức. Sau khi ăn vài miếng, quả nhiên ngon hơn dự đoán rất nhiều, lại nghe Khương Nghiêm nói là đặc biệt của cửa hàng cũ, nhịn không được cảm khái."Mẹ đã rất nhiều năm không ăn những thứ này rồi, cũng không thể tưởng tượng được rằng tất cả các sản phẩm bán thành phẩm đều có thể đạt được tiêu chuẩn đó.""Cũng không phải tất cả sản phẩm đều đỉnh như vậy, con mua thêm mấy phần, để trong tủ lạnh.""Được, vậy mẹ lại có thể tiết kiệm mấy bữa phiền toái rồi."Khương Nghiêm sợ bà không muốn ăn, nhắc nhở: "Hạn sử dụng chỉ có nửa tháng, đừng quên."Mẹ Khương thấy cô cẩn thận, nụ cười trên mặt càng sâu. Bây giờ mối quan hệ giữa bà và con gái đang dần được hàn gắn, điều này khiến bà lấy lại cảm hứng.Bà chủ động nói với Khương Nghiêm về những bức tranh gần đây, còn bảo Khương Nghiêm sau khi ăn xong ở lại phòng làm việc của bà xem một chút. Nói là phòng làm việc, thật ra chính là một phòng độc lập khác, bình thường phần lớn đều khóa, Khương Nghiêm không hỏi, bà cũng không nói nhiều."Mỗi ngày mẹ tốn bao nhiêu giờ để vẽ?" Khương Nghiêm đi vào, nhìn mặt đất và trên giá đều bày đầy tác phẩm, nghĩ thầm đây chỉ sợ là mỗi ngày mỗi đêm đều sáng tác.Không ngờ mẹ Khương lại thẳng thắn nói: "Cũng không bao lâu, có cảm hứng mấy tiếng là có thể vẽ xong."Khương Nghiêm kinh ngạc, chuyển tầm mắt từ giá vẽ nhìn bà. Nhớ rõ trước kia mẹ Khương ngâm mình trong phòng vẽ tranh hơn nửa ngày, thậm chí còn lâu hơn."Trước kia mẹ có chút ý muốn mượn chuyện này trốn tránh, cho nên buồn bực ở trong phòng vẽ tranh cho dù không có cảm hứng cũng không muốn ra ngoài, không muốn đối mặt với cuộc sống hiện thực rườm rà." Mẹ Khương hiện tại đối với trạng thái quá khứ cũng không kiêng dè, nhưng bà sẽ không giống như trước kia tiêu cực như vậy."Nhưng bây giờ mẹ cảm thấy lại có sức sống, mẹ có thể cảm nhận được cái tốt và cái xấu trong cuộc sống, có thể cảm nhận được sự thay đổi và khác biệt của mặt trăng và các vì sao, có thể tìm lại được xúc giác nhạy bén trước đây đối với cuộc sống."Nhìn dáng vẻ càng ngày càng tươi mới của bà, Khương Nghiêm cũng mừng cho bà. Cho dù họ có thật sự là mẹ con hay không, cô cũng vui mừng vì bà có thể tìm được cách sống mới sau cuộc hôn nhân thất bại.
"Nghiêm Nghiêm, con có muốn thử không?"Khương Nghiêm nhìn cây cọ mẹ đưa tới, theo bản năng lắc đầu: "Con không biết.""Không sao, thử một chút cũng được." Mẹ Khương mở hộp hồi ức ra, nói về chuyện khi còn bé, "Thật ra khi còn bé con rất có năng khiếu nghệ thuật, thích kể chuyện cũng thích tô tô vẽ tranh. Có đôi khi câu chuyện mẹ kể cho con đêm trước, ngày hôm sau con đã vẽ lên tường."Nghiêm túc vẽ ra là không thể nào, nhưng Khương Nghiêm nhỏ dựa vào tưởng tượng và cách hiểu của mình miêu tả thế giới trong câu chuyện, quả thật khiến mẹ Khương cảm thấy vui vẻ. Bất đắc dĩ Khương Triều Hãn lại không cảm thấy đây là chuyện tốt, một hai bắt Khương Nghiêm đi tiếp nhận giáo dục thục nữ, lại càng không cho cô tùy tiện ở nhà vẽ loạn khắp nơi.Khương Nghiêm tự nhận mình không có thiên phú về phương diện này, nhận bút vẽ cũng không biết bắt đầu từ đâu.Mẹ Khương chỉ vào chỗ trống trên giá vẽ: "Vẽ gì cũng được, muốn vẽ cái gì thì vẽ cái đó."Khương Nghiêm thấy sắc mặt bà dịu dàng, lại tràn đầy chờ mong, lại không tạo thành áp lực cho cô. Khương Nghiêm nghĩ thầm cứ tùy tiện vẽ vài nét là được, chờ sau khi nhìn thấy công phu vẽ của cô ngay cả vạch tiêu chuẩn cũng không tới, chắc sẽ tự động từ bỏ.
Vì thế cô nghĩ nghĩ, vẽ lên giấy một con mèo, rất béo rất béo.Vài nét phác thảo, chỉ có đường nét thô nhất cũng không có bao nhiêu chi tiết. Không ngờ tới mẹ Khương lại nhẹ nhàng vỗ tay: "Rất tốt!"Khương Nghiêm cười trả lại cọ vẽ cho bà: "Bộ lọc này của mẹ có phải hơi dày một chút không, con vẽ rất qua loa mà."Từ Chỉ Huệ lại chăm chú nhìn con mèo kia vài lần, rất chắc nịch."Con cũng không phải mô phỏng, không lấy độ tương tự để luận ưu khuyết. Con vẽ mèo rất có linh tính, lập tức có thể hấp dẫn người, đây chính là chỗ đặc biệt."Khương Nghiêm cảm thấy bà vẫn có chút thiên vị "Nhìn con gái mình, cái gì cũng tốt nhất", nhưng lại không tiện nói thêm, vì thế liền chuyển sang đề tài khác.Chờ hai người ra khỏi phòng vẽ tranh, mẹ Khương đột nhiên đưa cho cô một cái thẻ."Lần trước nói chuyện mua nhà, con bảo mẹ đừng bận tâm, vậy mẹ cũng không thúc giục con. Số tiền này con giữ lấy, có thể dùng được thì dùng."Khương Nghiêm nhìn bộ dạng này của bà, đành phải nhận lấy. Nhà cô đã sớm mua xong, tiền này không biết có bao nhiêu, nhưng thấy bản thân mẹ Khương ở cũng không phải là biệt thự xa hoa cao cấp, đoán được phỏng chừng là từ trong tiền riêng của bản thân lấy ra cho cô.Lần trước tiền Hạ Y Ninh cho cô cũng không động qua, lần này mẹ Khương lại cho, Khương Nghiêm nhất thời cũng không nghĩ ra nên đầu tư như thế nào, đơn giản đều tạm thời mua quản lý tài sản.
**
Hai ngày nay Giản Quân không đích thân tới, công việc của tổ dự án đều tiến hành theo kế hoạch đã định, thần kinh mọi người cũng không căng thẳng như trước. Tần Ích San tới tìm Hạ Y Ninh ra ngoài ăn cơm, hiện tại cô ấy không muốn đến căn tin lắm, sợ lại gặp Khương Nghiêm, sau đó bị ép ăn cơm chó.
"Hôm nay thời tiết không tệ, thật sự không định ra ngoài phơi nắng sao?""Không được, mọi người ra ngoài đi, mình có mang theo đồ ăn."Tần Ích San mở to hai mắt: "Cậu chưa bao giờ mang cơm theo, sẽ không phải là... chủ nhiệm Khương làm bữa cơm tình yêu cho cậu chứ?"Hạ Y Ninh lấy cơm rang bán thành phẩm từ tủ lạnh trong phòng làm việc ra: "Là mua."Tần Ích San thò đầu nhìn, mặt trên in chữ "Lão Tắc Kính", suy nghĩ nửa ngày cũng không có ấn tượng."Thương hiệu này mới ra sao? Trước đây mình chưa từng thấy qua.""Xem như vậy đi."Tần Ích San không nhịn được quan sát thêm vài lần, hỏi: "Đây là sản phẩm mới của khách sạn năm sao nào à?"Dựa theo thói quen của Hạ Y Ninh, trong cửa hàng tiện lợi mười mấy tệ một phần cơm hộp nàng sẽ không mua."Cửa hàng của bạn mới ra, còn chưa chính thức quảng bá."Thật ra đây là Khương Nghiêm mang về từ tối hôm qua, hôm nay hai người đều tự mang theo một phần.Tần Ích San thấy nàng quả nhiên là mang cơm theo, trong nháy mắt cũng không có hứng thú đi ra ngoài ăn, nghĩ thầm dứt khoát đến căn tin đóng gói trở về cùng nhau ăn cơm trong phòng làm việc. Cô ấy vừa định mở miệng, chợt nghe điện thoại trên bàn làm việc của Hạ Y Ninh vang lên."Ừ, tôi tan ca rồi, lát nữa gặp."Cúp điện thoại, Hạ Y Ninh thu dọn xong đồ đạc chuẩn bị rời đi, thấy Tần Ích San còn đứng ở đằng kia: "Cậu không sợ đợi lát nữa thang máy chờ quá lâu à?"Tần Ích San đại khái biết Hạ Y Ninh mang cơm đi gặp ai, cô ấy cũng không muốn đi hỏi đáp án rõ ràng tăng thêm đau lòng cho mình.
"Mình đi ngay đây, bye bye."Ở nhà ăn tùy tiện mua một cái sandwich, Tần Ích San cô đơn đến khu nghỉ ngơi. Ai ngờ mới vừa đi hai bước đã nhìn thấy trên sân thượng cách đó không xa, Khương Nghiêm và Hạ Y Ninh đang cùng nhau ăn cơm.Khoảng cách có hơi xa, không nghe được hai người đang nói cái gì. Cô ấy muốn tránh lại nhịn không được dừng lại nhìn thêm vài lần, chỉ thấy Khương Nghiêm đưa lưng về phía cô ấy, biểu cảm của Hạ Y Ninh cô ấy ngược lại có thể thấy rõ vài phần.Mặc dù không phải mặt mày hớn hở, nhưng vẻ mặt tuyệt đối là thoải mái tự tại. Trong khoảng thời gian này Tần Ích San thật ra cũng phát hiện Hạ Y Ninh thay đổi, chính là khi nhắc tới Khương Nghiêm, cảm giác kháng cự cùng mâu thuẫn trong đáy mắt nàng đã không thấy nữa.Tần Ích San nhìn không nổi, nắm chặt sandwich đã nguội trong tay, bước nhanh rời đi. Đi tới đi lui gặp được không ít đồng nghiệp, cô ấy đành phải miễn cưỡng mỉm cười, nhưng hình ảnh vừa rồi khiến cô ấy từng trận khó chịu.Đột nhiên có người ở phía sau gọi cô ấy lại: "Giám đốc Tần, không quấy rầy cô ăn cơm chứ?"Tần Ích San xoay người vừa thấy, là Hạ Thần Vĩnh."Hạ tổng, sao anh lại ở đây?"
"Mới từ bên ngoài trở về, định qua đây mua một ly cà phê rồi quay về văn phòng."Tần Ích San đờ đẫn gật đầu, quan hệ giữa cô ấy và anh em nhà họ Hạ không xa không gần, về công về tư đều như thế.Hạ Thần Vĩnh không vội vã đi, nhìn cô ấy một hồi: "Không biết giám đốc Tần có rảnh không, cùng uống ly cà phê được chứ?"Khương Nghiêm và Hạ Y Ninh hoàn toàn không thấy Tần Ích San đi qua, nhưng bên cạnh thỉnh thoảng có đồng nghiệp khác đi qua, tất cả mọi người rất ăn ý cười cúi đầu đi ngang qua cũng không quấy rầy.Hạ Y Ninh ăn xong hết cơm, uống nước chanh: "Đánh giá cuối năm của bộ phận, em định báo cho ai?"Khương Nghiêm suy nghĩ một chút, nói vài cái tên."Sao em không tự báo cho mình?"
Nhà xưởng là nhà Diệp Thần Thần, Khương Nghiêm đương nhiên không tiện trực tiếp ra mặt. Nếu không việc này rất nhanh sẽ truyền tới tai Úc Uyển Oánh, như vậy khoảng cách bị người nhà họ Hạ biết được sẽ không xa.Khương Nghiêm đưa phương thức liên lạc của nhà xưởng cho ông chủ Tiền, để bọn họ tự mình nói chuyện với bên nhà xưởng, nếu có vấn đề không giải quyết được thì tìm cô. Mọi người cũng biết Khương Nghiêm không muốn xen vào chuyện làm ăn bên ngoài, đoán chừng là sợ khó ăn nói ở bên nhà họ Hạ.Nhưng sau khi Khương thị phá sản, bọn họ đều đau lòng cho Khương Nghiêm. Nghĩ có thể để cho cô kiếm nhiều một chút thì kiếm nhiều một chút, trong lúc vô tri vô giác đã coi cô như con cái trong nhà. Lần này sau khi bắt đầu bán bán thành phẩm, bọn họ cũng dự định dựa theo 30% định mức cho Khương Nghiêm.Lúc này ngay cả lý do cũng đầy đủ hơn lần trước, Khương Nghiêm không chỉ tham dự cải tiến công thức, còn giải quyết vấn đề sản xuất nan giải, lấy đi 30% lợi nhuận hoàn toàn không thành vấn đề.Chờ sau khi năm loại bán thành phẩm ban đầu bắt đầu bán trong cửa hàng, tuần đầu tiên lượng tiêu thụ bình thường, cơ bản đều là hàng xóm và khách quen mua ủng hộ. Một tuần sau danh tiếng bắt đầu lên men, khách mua lại thẳng thắn nói, con cái trong nhà tan ca trở về ăn xong mọi người đều thích cười.Ẩm thực chân chính không chỉ có thể làm cho người ta no bụng, còn có thể làm cho tinh thần người ta vui vẻ, cảm nhận được niềm vui.
Hôm nay Khương Nghiêm cũng mang theo mấy phần mì xào và cơm rang bán thành phẩm đi thăm mẹ Khương, Từ Chỉ Huệ biết gần đây công việc của cô bận rộn, nên không tìm cô.Mỗi lần Khương Nghiêm nói muốn tới, bà đều nhịn không được muốn nấu thêm món ăn, ai ngờ Khương Nghiêm lại nói đêm nay do cô chuẩn bị.Cuối cùng đợi được Khương Nghiêm vào nhà, Từ Chỉ Huệ thấy cô xách túi nhựa, mơ hồ thấy không rõ lắm, nhưng khẳng định không phải nguyên liệu nấu ăn."Không phải nói con tới chuẩn bị sao, không mua thức ăn à?"Khương Nghiêm giơ cái túi trong tay lên, lắc lư trước mặt mẹ Khương: "Tối nay chúng ta ăn cái này."Từ Chỉ Huệ nhận lấy túi, mở ra nhìn, còn mang theo chút hơi lạnh: "Con tới nhà ăn cơm còn mua loại bán thành phẩm này làm gì, muốn ăn gì thì nói với mẹ chứ.""Đừng coi thường nha, thử xem rồi hẵng nói."Mẹ Khương vốn cho rằng Khương Nghiêm cũng lười đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn như những người trẻ tuổi khác, nhưng thấy giọng điệu này của cô, trong nháy mắt cũng có mong đợi.Bà đang chuẩn bị mở bao bì bên ngoài, mở bếp, đồ đã được Khương Nghiêm lấy qua: "Không cần phiền phức như vậy, ngâm nước ấm ba phút, sau đó lò vi sóng đun nóng là có thể ăn."Cách làm này vừa nghe chính là thực phẩm ăn liền, ngẫm lại là biết hương vị hoặc dinh dưỡng đều bình thường. Nhưng nhìn dáng vẻ Khương Nghiêm rất hăng hái, Từ Chỉ Huệ cũng không đành lòng làm mất hứng.Dù sao bà để ý cùng con gái ăn cơm ấm áp hơn, về phần mùi vị cơm, kém một chút cũng không sao.Khương Nghiêm bảo bà chờ ở bên ngoài là được, cô ở trong phòng bếp cũng không dừng lại quá lâu, rất nhanh hai phần mì xào đã được mang lên bàn.So sánh với mì xào vừa rồi ở trong bao bì nửa lạnh, hiện tại hơi nóng và mùi thơm cùng tồn tại trong bát bất kể là màu sắc hay mùi vị, đều cùng bây giờ làm khác biệt không lớn.
"Nếm thử đi ạ."Mẹ Khương và Khương Nghiêm đồng thời cầm đũa lên, cẩn thận thưởng thức. Sau khi ăn vài miếng, quả nhiên ngon hơn dự đoán rất nhiều, lại nghe Khương Nghiêm nói là đặc biệt của cửa hàng cũ, nhịn không được cảm khái."Mẹ đã rất nhiều năm không ăn những thứ này rồi, cũng không thể tưởng tượng được rằng tất cả các sản phẩm bán thành phẩm đều có thể đạt được tiêu chuẩn đó.""Cũng không phải tất cả sản phẩm đều đỉnh như vậy, con mua thêm mấy phần, để trong tủ lạnh.""Được, vậy mẹ lại có thể tiết kiệm mấy bữa phiền toái rồi."Khương Nghiêm sợ bà không muốn ăn, nhắc nhở: "Hạn sử dụng chỉ có nửa tháng, đừng quên."Mẹ Khương thấy cô cẩn thận, nụ cười trên mặt càng sâu. Bây giờ mối quan hệ giữa bà và con gái đang dần được hàn gắn, điều này khiến bà lấy lại cảm hứng.Bà chủ động nói với Khương Nghiêm về những bức tranh gần đây, còn bảo Khương Nghiêm sau khi ăn xong ở lại phòng làm việc của bà xem một chút. Nói là phòng làm việc, thật ra chính là một phòng độc lập khác, bình thường phần lớn đều khóa, Khương Nghiêm không hỏi, bà cũng không nói nhiều."Mỗi ngày mẹ tốn bao nhiêu giờ để vẽ?" Khương Nghiêm đi vào, nhìn mặt đất và trên giá đều bày đầy tác phẩm, nghĩ thầm đây chỉ sợ là mỗi ngày mỗi đêm đều sáng tác.Không ngờ mẹ Khương lại thẳng thắn nói: "Cũng không bao lâu, có cảm hứng mấy tiếng là có thể vẽ xong."Khương Nghiêm kinh ngạc, chuyển tầm mắt từ giá vẽ nhìn bà. Nhớ rõ trước kia mẹ Khương ngâm mình trong phòng vẽ tranh hơn nửa ngày, thậm chí còn lâu hơn."Trước kia mẹ có chút ý muốn mượn chuyện này trốn tránh, cho nên buồn bực ở trong phòng vẽ tranh cho dù không có cảm hứng cũng không muốn ra ngoài, không muốn đối mặt với cuộc sống hiện thực rườm rà." Mẹ Khương hiện tại đối với trạng thái quá khứ cũng không kiêng dè, nhưng bà sẽ không giống như trước kia tiêu cực như vậy."Nhưng bây giờ mẹ cảm thấy lại có sức sống, mẹ có thể cảm nhận được cái tốt và cái xấu trong cuộc sống, có thể cảm nhận được sự thay đổi và khác biệt của mặt trăng và các vì sao, có thể tìm lại được xúc giác nhạy bén trước đây đối với cuộc sống."Nhìn dáng vẻ càng ngày càng tươi mới của bà, Khương Nghiêm cũng mừng cho bà. Cho dù họ có thật sự là mẹ con hay không, cô cũng vui mừng vì bà có thể tìm được cách sống mới sau cuộc hôn nhân thất bại.
"Nghiêm Nghiêm, con có muốn thử không?"Khương Nghiêm nhìn cây cọ mẹ đưa tới, theo bản năng lắc đầu: "Con không biết.""Không sao, thử một chút cũng được." Mẹ Khương mở hộp hồi ức ra, nói về chuyện khi còn bé, "Thật ra khi còn bé con rất có năng khiếu nghệ thuật, thích kể chuyện cũng thích tô tô vẽ tranh. Có đôi khi câu chuyện mẹ kể cho con đêm trước, ngày hôm sau con đã vẽ lên tường."Nghiêm túc vẽ ra là không thể nào, nhưng Khương Nghiêm nhỏ dựa vào tưởng tượng và cách hiểu của mình miêu tả thế giới trong câu chuyện, quả thật khiến mẹ Khương cảm thấy vui vẻ. Bất đắc dĩ Khương Triều Hãn lại không cảm thấy đây là chuyện tốt, một hai bắt Khương Nghiêm đi tiếp nhận giáo dục thục nữ, lại càng không cho cô tùy tiện ở nhà vẽ loạn khắp nơi.Khương Nghiêm tự nhận mình không có thiên phú về phương diện này, nhận bút vẽ cũng không biết bắt đầu từ đâu.Mẹ Khương chỉ vào chỗ trống trên giá vẽ: "Vẽ gì cũng được, muốn vẽ cái gì thì vẽ cái đó."Khương Nghiêm thấy sắc mặt bà dịu dàng, lại tràn đầy chờ mong, lại không tạo thành áp lực cho cô. Khương Nghiêm nghĩ thầm cứ tùy tiện vẽ vài nét là được, chờ sau khi nhìn thấy công phu vẽ của cô ngay cả vạch tiêu chuẩn cũng không tới, chắc sẽ tự động từ bỏ.
Vì thế cô nghĩ nghĩ, vẽ lên giấy một con mèo, rất béo rất béo.Vài nét phác thảo, chỉ có đường nét thô nhất cũng không có bao nhiêu chi tiết. Không ngờ tới mẹ Khương lại nhẹ nhàng vỗ tay: "Rất tốt!"Khương Nghiêm cười trả lại cọ vẽ cho bà: "Bộ lọc này của mẹ có phải hơi dày một chút không, con vẽ rất qua loa mà."Từ Chỉ Huệ lại chăm chú nhìn con mèo kia vài lần, rất chắc nịch."Con cũng không phải mô phỏng, không lấy độ tương tự để luận ưu khuyết. Con vẽ mèo rất có linh tính, lập tức có thể hấp dẫn người, đây chính là chỗ đặc biệt."Khương Nghiêm cảm thấy bà vẫn có chút thiên vị "Nhìn con gái mình, cái gì cũng tốt nhất", nhưng lại không tiện nói thêm, vì thế liền chuyển sang đề tài khác.Chờ hai người ra khỏi phòng vẽ tranh, mẹ Khương đột nhiên đưa cho cô một cái thẻ."Lần trước nói chuyện mua nhà, con bảo mẹ đừng bận tâm, vậy mẹ cũng không thúc giục con. Số tiền này con giữ lấy, có thể dùng được thì dùng."Khương Nghiêm nhìn bộ dạng này của bà, đành phải nhận lấy. Nhà cô đã sớm mua xong, tiền này không biết có bao nhiêu, nhưng thấy bản thân mẹ Khương ở cũng không phải là biệt thự xa hoa cao cấp, đoán được phỏng chừng là từ trong tiền riêng của bản thân lấy ra cho cô.Lần trước tiền Hạ Y Ninh cho cô cũng không động qua, lần này mẹ Khương lại cho, Khương Nghiêm nhất thời cũng không nghĩ ra nên đầu tư như thế nào, đơn giản đều tạm thời mua quản lý tài sản.
**
Hai ngày nay Giản Quân không đích thân tới, công việc của tổ dự án đều tiến hành theo kế hoạch đã định, thần kinh mọi người cũng không căng thẳng như trước. Tần Ích San tới tìm Hạ Y Ninh ra ngoài ăn cơm, hiện tại cô ấy không muốn đến căn tin lắm, sợ lại gặp Khương Nghiêm, sau đó bị ép ăn cơm chó.
"Hôm nay thời tiết không tệ, thật sự không định ra ngoài phơi nắng sao?""Không được, mọi người ra ngoài đi, mình có mang theo đồ ăn."Tần Ích San mở to hai mắt: "Cậu chưa bao giờ mang cơm theo, sẽ không phải là... chủ nhiệm Khương làm bữa cơm tình yêu cho cậu chứ?"Hạ Y Ninh lấy cơm rang bán thành phẩm từ tủ lạnh trong phòng làm việc ra: "Là mua."Tần Ích San thò đầu nhìn, mặt trên in chữ "Lão Tắc Kính", suy nghĩ nửa ngày cũng không có ấn tượng."Thương hiệu này mới ra sao? Trước đây mình chưa từng thấy qua.""Xem như vậy đi."Tần Ích San không nhịn được quan sát thêm vài lần, hỏi: "Đây là sản phẩm mới của khách sạn năm sao nào à?"Dựa theo thói quen của Hạ Y Ninh, trong cửa hàng tiện lợi mười mấy tệ một phần cơm hộp nàng sẽ không mua."Cửa hàng của bạn mới ra, còn chưa chính thức quảng bá."Thật ra đây là Khương Nghiêm mang về từ tối hôm qua, hôm nay hai người đều tự mang theo một phần.Tần Ích San thấy nàng quả nhiên là mang cơm theo, trong nháy mắt cũng không có hứng thú đi ra ngoài ăn, nghĩ thầm dứt khoát đến căn tin đóng gói trở về cùng nhau ăn cơm trong phòng làm việc. Cô ấy vừa định mở miệng, chợt nghe điện thoại trên bàn làm việc của Hạ Y Ninh vang lên."Ừ, tôi tan ca rồi, lát nữa gặp."Cúp điện thoại, Hạ Y Ninh thu dọn xong đồ đạc chuẩn bị rời đi, thấy Tần Ích San còn đứng ở đằng kia: "Cậu không sợ đợi lát nữa thang máy chờ quá lâu à?"Tần Ích San đại khái biết Hạ Y Ninh mang cơm đi gặp ai, cô ấy cũng không muốn đi hỏi đáp án rõ ràng tăng thêm đau lòng cho mình.
"Mình đi ngay đây, bye bye."Ở nhà ăn tùy tiện mua một cái sandwich, Tần Ích San cô đơn đến khu nghỉ ngơi. Ai ngờ mới vừa đi hai bước đã nhìn thấy trên sân thượng cách đó không xa, Khương Nghiêm và Hạ Y Ninh đang cùng nhau ăn cơm.Khoảng cách có hơi xa, không nghe được hai người đang nói cái gì. Cô ấy muốn tránh lại nhịn không được dừng lại nhìn thêm vài lần, chỉ thấy Khương Nghiêm đưa lưng về phía cô ấy, biểu cảm của Hạ Y Ninh cô ấy ngược lại có thể thấy rõ vài phần.Mặc dù không phải mặt mày hớn hở, nhưng vẻ mặt tuyệt đối là thoải mái tự tại. Trong khoảng thời gian này Tần Ích San thật ra cũng phát hiện Hạ Y Ninh thay đổi, chính là khi nhắc tới Khương Nghiêm, cảm giác kháng cự cùng mâu thuẫn trong đáy mắt nàng đã không thấy nữa.Tần Ích San nhìn không nổi, nắm chặt sandwich đã nguội trong tay, bước nhanh rời đi. Đi tới đi lui gặp được không ít đồng nghiệp, cô ấy đành phải miễn cưỡng mỉm cười, nhưng hình ảnh vừa rồi khiến cô ấy từng trận khó chịu.Đột nhiên có người ở phía sau gọi cô ấy lại: "Giám đốc Tần, không quấy rầy cô ăn cơm chứ?"Tần Ích San xoay người vừa thấy, là Hạ Thần Vĩnh."Hạ tổng, sao anh lại ở đây?"
"Mới từ bên ngoài trở về, định qua đây mua một ly cà phê rồi quay về văn phòng."Tần Ích San đờ đẫn gật đầu, quan hệ giữa cô ấy và anh em nhà họ Hạ không xa không gần, về công về tư đều như thế.Hạ Thần Vĩnh không vội vã đi, nhìn cô ấy một hồi: "Không biết giám đốc Tần có rảnh không, cùng uống ly cà phê được chứ?"Khương Nghiêm và Hạ Y Ninh hoàn toàn không thấy Tần Ích San đi qua, nhưng bên cạnh thỉnh thoảng có đồng nghiệp khác đi qua, tất cả mọi người rất ăn ý cười cúi đầu đi ngang qua cũng không quấy rầy.Hạ Y Ninh ăn xong hết cơm, uống nước chanh: "Đánh giá cuối năm của bộ phận, em định báo cho ai?"Khương Nghiêm suy nghĩ một chút, nói vài cái tên."Sao em không tự báo cho mình?"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store