Bhtt Edit Phung Xuan Huu Mao Nhi
Mấy chữ này vừa thoát ra khỏi môi, chính Sầm Khê cũng trố mắt ngỡ ngàng, động tác đang giãy giụa bỗng dừng lại.Lúc nãy cô vẫn luôn đẩy tay An Đông ra, An Đông tuy vẫn muốn níu giữ cô, nhưng khi nghe thấy bốn chữ ấy, lực đạo trên tay An Đông lập tức buông lỏng. Cô ấy kinh ngạc mà khổ sở nhìn vào sườn mặt lạnh lùng của Sầm Khê, im lặng một hai giây, rồi môi run run nói: "Sầm Khê... Sao cậu lại có thể..."Đúng vậy, cô ấy biết mình trong mắt Sầm Khê vẫn luôn thật nhỏ bé, bình phàm, nhưng cô ấy không nghĩ tới Sầm Khê lại dùng từ ngữ như vậy để hình dung cô ấy, dùng ánh mắt khinh ghét như thế để nhìn cô ấy.Khổ sở, xấu hổ, hoảng sợ cùng ủy khuất thay phiên nhau xé toạc trái tim cô ấy. Đại não như thiếu oxy, lời nói lúng túng lộn xộn, đau lòng đến nỗi không thể nói thành một câu hoàn chỉnh.Nhìn thấy nét mặt rõ ràng hoảng sợ tổn thương của An Đông, đôi mắt đỏ hoe, hốc mắt đẫm nước mắt, trong lòng Sầm Khê hiện lên một tia khoái cảm vì trả được thù, nhưng theo sau đó chính là càng nhiều hối hận và đau đớn.Câu nói của cô quá nặng nề.Nhưng... Cô tuyệt đối sẽ không xin lỗi.Cô quay đầu, ném tay An Đông ra, An Đông liền để mặc cô ném tay mình, nhìn cô bước nhanh xuống lầu.Cánh tay bị Sầm Khê ném ra vô số lần đến mức đau nhức, An Đông như mất hết dũng khí và sức lực để đuổi theo cô."Sầm Khê..." Cô ấy thả lỏng cánh tay, chậm rãi đi xuống vài bước, giọng nói run rẩy: "Sầm Khê!"Sầm Khê dừng chân ở bậc thang cuối cùng, những ngón tay thon dài siết chặt tay vịn cầu thang.Cô không biết mình tại sao còn chưa đi, cô ghét bản thân hiện tại quá chật vật, quá buồn cười đi.Nhưng khi nghe An Đông dùng giọng điệu không giống bình thường ấy gọi cô, đôi chân cô như được rót chì, không cách nào di chuyển được."Cậu nói như vậy... mình đau lòng lắm." An Đông đi xuống thêm vài bước, nhìn bóng dáng thờ ơ của Sầm Khê, cuối cùng không thể chịu nổi sự đau nhức trong mắt, nước mắt rơi xuống: "Mình... mình...""Bây giờ mới đau lòng." Nghe thấy cô ấy nói, trái tim Sầm Khê vừa mềm lại một chút liền cứng trở lại. Cô nhìn bức tường phía trước, giọng nói âm lãnh như sương giá: "Lúc xem mắt với người ta có đau lòng không? Ở bên người đàn ông kia có đau lòng không? Tôi thấy cậu rất vui vẻ mà, không phải sao?"Lời nói sắc bén của cô đâm thẳng vào ngực An Đông, đầu óc cô ấy cũng có chút không quay nổi, ngớ ngẩn lau nước mắt: "Sầm Khê... Cậu không phải nói chúng ta chỉ làm bạn thôi sao? Mình... mình cũng vẫn không dám đi quấy rầy cậu... Mình làm vậy là sai sao?"An Đông thống khổ rồi lại hỗn loạn nói xong, hai người im lặng mười mấy giây cũng không nói chuyện, đèn cảm ứng chợt tắt, hành lang chìm vào bóng tối.Phản ứng đầu tiên của Sầm Khê lại là nghĩ An Đông sợ tối, cô định nói điều gì đó để làm đèn sáng lên.Nhưng những gì thoát ra lại đều là mỉa mai trào phúng: "Cậu đương nhiên không có làm sai. Sao, cậu còn muốn tôi chúc cậu hạnh phúc?"Khu nhà tương đối mới này, đèn cảm ứng cũng nhạy bén, cho dù chỉ là một câu nhẹ nhàng mỉa mai như vậy, cũng có thể làm toàn bộ hành lang sáng lên, cũng đủ để An Đông nhìn rõ biểu cảm của Sầm Khê.Cô quay đầu nhìn về phía An Đông, đôi mắt đỏ hoe, khóe môi nâng lên một nụ cười châm biếm: "Vậy chúc cậu hạnh phúc." Cô tạm dừng một chút, rồi bổ sung một câu: "Khi cưới đừng gọi tôi, tôi không có hứng thú tham gia hoạt động nhàm chán như vậy.""Sầm Khê... Cậu có thể đừng nói nữa được không..." An Đông đứng phía sau cô khóc không thành tiếng: "Mình thật sự rất đau lòng... Mình không phải..."Sầm Khê cũng thấy rõ nước mắt và sự tuyệt vọng trên mặt cô ấy, trái tim như bị một bàn tay vô hình to lớn nắm chặt, đau đến mức cô sắp kêu lên thành tiếng.Cô không muốn nhìn, cũng không muốn nghe, quay người bước nhanh xuống lầu, chỉ để lại cho An Đông một bóng lưng quyết tuyệt.An Đông dùng mu bàn tay lau đi hàng nước mắt, cố nén cơn nghẹn đắng cuộn trào trong lòng. Cô ấy bước lên phía trước, định đuổi theo Sầm Khê — dù sao thì, đêm đã quá muộn, mà Sầm Khê lại đang trong trạng thái như vậy, thật sự không an toàn. Ít nhất, cô ấy phải đưa Sầm Khê về nhà.Nhưng đúng lúc này, cô ấy mơ hồ nghe thấy tiếng mở cửa nhà. Hà Trọng Minh tựa như đang thò đầu ra ngoài gọi cô ấy, nói mẹ cô ấy tỉnh rồi, hỏi cô ấy đi đâu.An Đông vội vàng xoa xoa khóe mắt, hít sâu một hơi, rồi quay người bước nhanh lên cầu thang, trở lại căn hộ. An Tú Anh dựa vào sofa chậm chãi di chuyển ra đây, vừa di chuyển vừa mắng: "Cả ngày chẳng thấy bóng dáng đâu, chết ở xó xỉnh nào rồi không biết!"Hà Trọng Minh vội vàng bước lên đỡ An Tú Anh, nhẹ nhàng an ủi: "Dì đừng trách Tiểu An, dì xem cô ấy không phải đã về rồi sao? Lúc nãy, cô ấy có bạn đến tìm, hai người họ...""Hiệu trưởng Hà." An Đông cắt ngang lời anh ta, cố gắng lịch sự và hòa hoãn: "Thật ngại quá, tôi tạm thời có chút việc cần ra ngoài... Hôm nay đi tìm bác sĩ Chương, làm mất một ngày của anh, cơm trong nhà cũng đơn giản nên chưa kịp mời anh ra ngoài ăn một bữa, đợi thêm hai ngày nữa tôi sẽ mời anh, được không?"Không đợi Hà Trọng Minh trả lời, An Tú Anh bất mãn nói: "Người ta từ xa đến, mới ăn xong đã muốn đi liền, còn chưa tiếp đãi một lát, cô không thể cùng người ta ngồi một chút, trò chuyện sao? Có chuyện gì mà cấp bách vậy?"Bà vừa nói, vừa nghi ngờ nhìn đôi mắt sưng đỏ của An Đông."Con... con..." An Đông gượng cười: "Con muốn đưa người bạn kia về nhà."An Tú Anh còn muốn nói gì nữa, Hà Trọng Minh nhanh chóng nói: "Dì, không sao, con vừa lúc cũng xuống xem, cùng lắm con cùng Tiểu An chở cô bạn kia về nhà."An Tú Anh nét mặt hơi dịu lại, quay đầu nhìn Hà Trọng Minh: "Thôi được, vẫn là con hiểu chuyện. Từ khi uống thuốc của bác sĩ Chương, dì thật sự khỏe nhiều, thấy hiệu quả nhanh hơn mấy ngàn khối thuốc kia, may mà có con."Hà Trọng Minh vội vàng nói: "Dì quá khách sáo, chuyện của Tiểu An chính là chuyện của con! Hôm nay con chưa kịp trò chuyện với dì, giờ con cùng Tiểu An xuống trước, hôm khác trò chuyện với dì nhiều hơn, dì nghỉ ngơi tốt nhé!"Mãi mới trấn an được An Tú Anh, để dì Từ ở bên cạnh bà, lúc này An Đông mới cùng Hà Trọng Minh ra cửa."Tiểu An, cô bạn gái kia... là bạn của em à?" An Đông vừa đóng cửa lại, Hà Trọng Minh liền nghi hoặc nói: "Hai người cãi nhau sao?"An Đông trong lòng trầm trọng bất kham, mệt mỏi nói: "Hiệu trưởng Hà, thật ngại quá, anh về nhà nghỉ ngơi trước đi, tôi sẽ cảm ơn anh vào ngày khác."Ý tứ của An Đông rất rõ ràng, chính là không cho Hà Trọng Minh đi theo, Hà Trọng Minh trong lòng có chút thất vọng.Nhưng hai người vẫn phải cùng nhau đi thang máy xuống lầu. Nhìn cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Hà Trọng Minh chỉ hận nhà An Đông không đủ cao, xuống tầng một cũng chỉ mất khoảng hai mười giây, vắt óc tìm cách nói vài câu nhàn thoại; còn An Đông tuy miệng đáp lời, nhưng mắt vẫn liếc nhìn chỉ số tầng, giống như đây là hai mười giây dài nhất trong cuộc đời cô ấy.Cô ấy không biết Sầm Khê thế nào.Cô ấy tuy đau khổ đến tê liệt, nhưng vẫn lo lắng cho Sầm Khê.Cô ấy không biết tại sao Sầm Khê đột nhiên tìm đến mình, cũng không biết Sầm Khê đã đợi gần nhà cô ấy bao lâu, càng không nghĩ tới Sầm Khê lại vì chuyện này mà ghét bỏ cô ấy như vậy.Câu "Cậu thật rẻ tiền" ấy vang vọng bên tai cô ấy, làm đau những dây thần kinh vốn đã trì độn của cô ấy.Lòng tự trọng của cô ấy bị Sầm Khê xé toạc, đập vỡ tan tành.Mọi hy vọng trong lòng cô ấy đều tan biến — trước kia, cô ấy vẫn thầm mong, dẫu chỉ là một đoạn tình cảm chưa từng được xác lập, cũng không mang quá nhiều hồi ức ngọt ngào, thì ít nhất cũng có thể âm thầm ấp ủ, thỉnh thoảng tự dỗ dành cô ấy bằng một chút ngọt ngào hão huyền trong quãng đời còn lại của cô ấy. Nhưng Sầm Khê... lại là người tự tay đánh nát mảnh hy vọng mong manh duy nhất đó.Ngôi sao cuối cùng trong bầu trời ở Tô Luân cũng tắt lịm, để lại trong lòng cô ấy chỉ còn một màn đêm u tối kéo dài vô tận, mà cô ấy đã không còn hy vọng xa vời có thể một lần nữa có được bầu trời sao ấy.Hà Trọng Minh vẫn đang nói gì đó, nhưng cô ấy chẳng nghe lọt tai một chữ nào."Tiểu An? Tiểu An?" Hà Trọng Minh đưa tay vẫy trước mặt cô ấy: "Bạn em ở đâu? Em ngồi xe anh, chúng ta cùng đi đưa nhé?"An Đông lắc đầu, miễn cưỡng cười: "Không cần. Anh mau về nhà đi." Sau đó kéo cửa xe của mình, nhanh chóng khởi động, nhanh hơn Hà Trọng Minh một bước rời khỏi khu nhà.Thị trấn nhỏ sinh hoạt ban đêm thật nghèo nàn, thời gian này, đoạn đường này, xe taxi và xe dịch vụ đều đã rất ít.Cô ấy lái xe theo hướng về nhà Sầm Khê, đi một đoạn khá dài, nhưng vẫn không hề thấy bóng dáng quen thuộc kia.Hoặc là cô may mắn bắt được xe, hoặc là cô không về nhà. Sầm Khê chắc chắn sẽ không muốn cho người nhà thấy bộ dạng khổ sở của mình.An Đông hít hít mũi, quay đầu xe chạy về hướng khác, đi về phía khách sạn Thái An.Quả nhiên, từ xa cô ấy đã thấy được bóng dáng mảnh khảnh ấy.Cô ấy thả chậm lại tốc độ, từ từ lái đến gần.Cô ấy nhìn thấy Sầm Khê đi bên lề đường, trong gió đêm hơi lạnh phương bắc ôm chặt cánh tay, bước chân loạng choạng, cả người lung lay như sắp đổ.An Đông lập tức dừng xe, bước nhanh chạy tới: "Sầm Khê!"Nghe thấy giọng cô ấy, đầu mũi Sầm Khê cay xót, nhưng nghĩ đến lúc cô rời đi, người đàn ông kia gọi "Tiểu An" hết lần này đến lần khác, An Đông vậy mà quay trở lại, trong lòng cô càng dâng lên nhiều hận ý, cũng không trả lời, chỉ nhanh bước về phía trước."Sầm Khê, lên xe." An Đông nhanh vài bước vòng ra trước mặt cô, chặn đường đi của cô, cố gắng bình tĩnh nói: "Mình đưa cậu đến khách sạn."So với lúc trước nói năng lộn xộn, lúc này cô ấy giống An Đông ngày thường hơn - chết lặng, trì độn, tư duy nông cạn, không quá chú ý đến bất cứ điều gì.Sầm Khê nhìn cô ấy một cái, tránh sang một bên, lại bị cô ấy kéo lấy cánh tay, lực đạo lớn đến mức Sầm Khê không nhịn được rên lên."Sầm Khê, mình đưa cậu đến khách sạn." An Đông kéo cô, nhét cô vào ghế phụ, động tác không thể gọi là thô lỗ, nhưng cũng hoàn toàn không thấy một chút dịu dàng.Sầm Khê vốn dĩ không phải người có sức lực lớn, hơn nữa một ngày không ăn cơm, cả người mềm như bông, căn bản không có sức lực phản kháng, chỉ tức giận đến mức ngực phập phồng dữ dội: "Ai muốn cậu đưa? Tôi tự đi được."An Đông khóa cửa xe, ngồi vào ghế lái khởi động xe, mắt nhìn thẳng phía trước bình tĩnh nói: "Mình sợ cậu té xỉu trên đường."Sầm Khê cười lạnh một tiếng: "Chuyện này không liên quan gì đến cậu."Nói xong, hốc mắt liền nóng ran.An Đông muốn cái gì đây?Sợ cô xảy ra chuyện rồi phải chịu trách nhiệm? Hay là nói, với cô còn có một chút tình cũ?Nghĩ đến đây, cô lại lập tức khắc chế những giọt nước mắt, mặt vô cảm nhìn ra ngoài cửa sổ.Tình cũ? Tình cũ giống như thức ăn thừa, cô Sầm Khê dựa vào gì để hy vọng An Đông nhớ tình cũ.Khoảng cách không xa, mất chỉ bảy tám phút lái xe, xe dừng trước cửa khách sạn Thái An, An Đông quay đầu nhìn Sầm Khê, Sầm Khê thậm chí không liếc nhìn cô ấy một cái, đẩy cửa xe xuống, trong một trận trời đất quay cuồng đi đến quầy lễ tân.Sau đó cô nghe thấy An Đông ở quầy lễ tân trò chuyện, gọi đối phương "Tiểu Như", cô căn bản một câu cũng không chen vào được.An Đông cầm thẻ phòng, mua từ chỗ Tiểu Như một ít đồ ăn vặt, kẹo, đồ uống, nước, một tay cầm túi nilon, một tay đỡ Sầm Khê chậm rãi đi lên phòng ở tầng hai.Sầm Khê thậm chí không còn sức giãy giụa. Trong cơn choáng váng, cô vẫn có thể phân biệt được hơi thở thuộc về An Đông.Giống như cái đêm cô say rượu hôm đó... Đầu óc không đủ tỉnh táo tạm thời dỡ xuống phòng bị, để mặc bản thân bị hấp dẫn bởi hơi thở của người phụ nữ, Sầm Khê được An Đông đỡ nằm xuống giường, cảm giác choáng váng dần dần rút đi cô cảm thấy thoải mái hơn, sau đó cô khẽ kéo lấy cổ tay An Đông.Cô mơ màng nhìn An Đông đứng cạnh giường đang vặn nắp chai, đôi môi dính máu khẽ mở, lẩm bẩm: "An Đông... Cậu không có gì muốn giải thích với tôi sao?"An Đông đang đặt chai nước và đồ uống lên đầu giường thì khựng lại, cô ấy nhìn xuống Sầm Khê, trong mắt hiện lên một tia giãy giụa đau đớn, rồi khàn khàn nói: "...Không có."Cô ấy nói xong nhẹ nhàng rút tay khỏi tay Sầm Khê: "Cậu nghỉ ngơi đi, mình đi đây."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store