ZingTruyen.Store

[BHTT][EDIT] Phùng Xuân - Hữu Mao Nhi

Chương 17. Áo lông

ChanKatie___

Buổi chiều định lái xe, An Đông mặc áo lông trắng, khoác thêm áo khoác cao bồi, đi giày thể thao cùng quần jeans.

Trong việc lựa chọn áo lông, cô ấy vẫn còn đắn đo một chút. Thay vì mặc chiếc áo lông màu xanh đen cũ kỹ như thường ngày, cô ấy quyết định mặc chiếc áo lông trắng mới mua, kết hợp với quần màu xám nhạt, khiến cô ấy trông tươi sáng hơn vài phần so với bình thường.

Đến cửa hiệu sách và dừng xe ổn định, An Đông không thể không liếc nhìn một cái.

Sầm Khê mặc chiếc áo len thu ôm eo màu trắng, tóc dài xõa, đeo kính, dáng vẻ thanh tú đang ôm tay chỉ đạo Tiểu Gia dán băng keo gia cố thùng sách.

An Đông đóng cửa xe, chỉnh lại quần áo, bước tới chào Sầm Khê, tiện thể ngồi xổm xuống giúp Tiểu Gia dán thêm một lớp băng keo nữa.

Sầm Khê dùng đốt ngón tay nhẹ nhàng đẩy xuống cặp kính, từ trên cao nhìn xuống An Đông đang ngồi xổm.

Trong tầm mắt thoáng qua chiếc áo lông trắng, có vẻ quen quen.

"Không cần dán kỹ đến thế." Trần Tuệ từ trong cửa hàng bước ra, nhìn thấy Tiểu Gia dán nhiều lớp băng keo như vậy, không khỏi nói, "Sợ đến nơi còn phải cắt bỏ đi."

Tiểu Gia ngẩng đầu nhìn về phía dì hai, vẻ mặt mơ hồ: "Con nên nghe ai đây?"

Sầm Khê vừa định nói chuyện thì bị Trần Tuệ cướp lời: "A? Con chính là An Đông phải không?"

An Đông lập tức đứng lên, cong mắt cười, hơi ngượng ngùng mà nói: "Chào dì ạ."

Sầm Khê ánh mắt dừng lại trên chiếc áo lông trắng của An Đông, khẽ nhíu mày - thật sự quen mắt.

Trần Tuệ tiến gần vài bước, đưa một chai nước vào tay An Đông, thân thiện nói: "Tiểu An à, lần này phiền con rồi, quay về nhớ đến nhà dì ăn cơm nha."

An Đông cười nói: "Dì khách sáo quá, con cũng chỉ là thuận tiện thôi."

Không nghĩ tới cô ấy "nữ sinh không học đại học" này trông còn rất ngoan, sẽ nói chuyện lịch sự chứ không hề láu cá, Trần Tuệ thấy liền rất ưng: "Thuận tiện gì. Về nhất định phải đến ăn cơm nhé!"

Lợi dụng lúc Trần Tuệ và An Đông trò chuyện, Sầm Khê ra hiệu cho Tiểu Gia - dán thêm một lớp nữa.

Cố tình Tiểu Gia làm như không hiểu: "Chị, không dán nữa à?"

Bẽn lẽn.

Sầm Khê ngồi xổm xuống, lấy băng keo từ tay cô ấy, "rẹt" một tiếng xé mở, lại dán thêm một lớp ở mặt bên của thùng.

Chưa biết bên kia tình hình thế nào, đương nhiên dán kín mít một chút sẽ tốt hơn.

An Đông nghe thấy tiếng động, cúi đầu thấy Sầm Khê nghiêng người, thần thái nghiêm túc, tóc dài từ một bên rủ xuống, trông uyển chuyển mà lại có chút... cố sức.

Mặc tây trang làm việc như vậy thật sự không thuận tiện.

An Đông lập tức cúi người lại gần: "Để mình làm đi."

Sầm Khê quay đầu liếc nhìn cô ấy một cái, cũng hoàn toàn không khách sáo, trực tiếp đưa băng keo và kéo cho An Đông, đứng dậy lại nhắc nhở Tiểu Gia: "Em lấy túi chưa? Đừng quên mang theo."

"Dạ dạ." Tiểu Gia như vừa tỉnh khỏi giấc mộng, lập tức chạy vào trong tiệm, lấy túi của mình ra, đặt lên một thùng sách.

Trần Tuệ đẩy hành lý của Sầm Khê ra.

Sầm Khê lại về tư thế ôm tay xem người khác làm việc.

An Đông vùi đầu dán thùng, vài giây là dán xong một cái, thật nhanh liền gia cố thêm một lớp.

Trần Tuệ nhìn An Đông, mặt lộ vẻ thưởng thức: "Cô bé này thật khéo tay..."

Gia cố xong, An Đông vẫy tay về phía cửa hàng tạp hóa đối diện, một người đàn ông khoảng 30 tuổi liền từ trong bước ra, chỉ vào những thùng trên mặt đất: "Chị An, chỉ những cái này thôi đúng không?"

"Đúng vậy." An Đông gật đầu, mở thùng xe, leo lên, anh ta ở dưới đưa, cô ấy ở trên tiếp, trong chớp mắt đã sắp xếp hơn chục thùng sách ngăn nắp.

Lúc Tiểu Gia muốn giúp đỡ thì bị Sầm Khê ngăn lại: "Không cần, hôm qua đã nói rồi."

An Đông hôm qua khăng khăng muốn bao việc khuân vác.

Hơn nữa, những thùng nặng như vậy, Tiểu Gia cũng chẳng giúp được gì.

Trần Tuệ vẫn luôn ở bên tai cô nhắc mãi: "Cô bé này thật không tệ, mẹ có người quen là con trai nhà Tống lão sư còn độc thân, thật ra rất xứng đôi với cô ấy... Hay là mẹ giới thiệu?"

"Được rồi, mẹ." Sầm Khê cắt ngang lời mẹ, "Mẹ đừng học những người khác, khắp nơi làm mai cho người ta. Nếu thành mà sau này hôn nhân không hạnh phúc, mẹ xem như tích đức hay tạo nghiệp?"

"Con nhỏ này! Nói cái gì vậy?" Đối mặt với lời nói chua cay sắc bén của con gái, Trần Tuệ tức giận nói.

Trần Tuệ tức giận, Sầm Khê lại cười, nghiêng đầu nói khẽ với mẹ: "Thế nên, mẹ cũng đừng bận tâm nữa." Cô tạm dừng, "Biết đâu, người ta đã có người yêu rồi."

"Hừ." Trần Tuệ vẫn còn hơi bất bình: "Con lại biết sao? Đợi cô ấy về, mẹ hỏi thử."

Sầm Khê không quan tâm đến mẹ, cầm lấy hành lý và túi nhỏ của mình: "Con đi rồi. Về mang gà nướng Thẩm Thành cho mẹ nhé."

An Đông trong xe xếp các thùng sát nhau, lau lau mồ hôi trên trán, cởi áo khoác cao bồi để ở cánh tay, chống tay nhảy xuống, ngẩng đầu liền thấy Sầm Khê cầm hành lý thong thả đứng ở đó, ngỡ ngàng.

Một chuyến đi... cần mang nhiều đồ đến thế sao?

Cô ấy chỉ đeo một cái ba lô, đã tính là mang quần áo tương đối nhiều, trước kia tùy tiện nhét hai bộ đồ tắm gội, một túi đồ dùng cá nhân là đủ rồi.

An Đông lấy lại bình tĩnh, duỗi tay tiếp hành lý của Sầm Khê: "Để mình giúp cậu."

Sầm Khê "Ừm" một tiếng, đẩy hành lý về phía trước mặt cô ấy, buông tay: "Cảm ơn."

"Không có gì." An Đông một tay nhấc hành lý lên, động tác rất cẩn thận đặt sang bên, đóng thùng xe, khóa lại.

Nhìn bóng dáng An Đông, Sầm Khê có chút tỉnh ngộ - chiếc áo lông trắng trên người An Đông, có vẻ giống với chiếc áo lông màu trắng gạo mà cô ấy mặc mấy ngày trước, có điểm tương đồng, dù là màu sắc hay kiểu dáng.

Nhưng mà, loại áo lông cổ cao này vốn dĩ đều tương tự nhau.

Có lẽ là cô nghĩ nhiều.

Không lẽ vì cô mặc áo lông trắng mà không cho người khác mặc?

Chiếc xe tải này phía trước là ghế lái và ghế phụ, phía sau ghế còn có một khoảng không gian khá rộng, dựa theo thùng hàng có thể làm thành chỗ nằm. Có thể thấy An Đông còn khá yêu sạch sẽ, khắp nơi đều sắp xếp ngăn nắp.

Tiểu Gia thấy mới lạ, hào hứng chiếm lĩnh chỗ nằm phía sau: "Em có thể ngủ ở đây! Chơi game!"

Sầm Khê cũng là lần đầu ngồi xe tải, dè dặt từ từ bước lên bậc, dù đã cố gắng giữ thăng bằng, vẫn hơi loạng choạng.

An Đông luôn đứng phía sau quan sát cô, thấy thế vội vàng duỗi tay đỡ eo: "Cẩn thận."

Áo len rất mỏng, hơi ấm từ lòng bàn tay An Đông truyền sang, Sầm Khê như bị giật mình, duỗi tay nắm lưng ghế, nhanh chóng ngồi xuống.

Nhanh đến mức An Đông chưa kịp rút tay, bàn tay treo lơ lửng trong không trung ngượng ngùng nửa giây.

Nhưng An Đông không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy Sầm Khê chưa quen ngồi loại xe lớn này, lên ghế lái, đóng cửa, còn chu đáo nhắc nhở: "Sầm Khê, lên xuống xe nhớ ngàn vạn lần phải cẩn thận, đừng ngã."

"... Ừm. Biết rồi." Sầm Khê thắt dây an toàn, lên tiếng, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

An Đông cười cười, khởi động xe, còn lợi dụng lúc đèn đỏ, quay đầu nói: "Tiểu Gia, dưới chỗ nằm có đồ ăn vặt và nước uống."

Tiểu Gia vui vẻ đến điên rồi: "Được được được ạ!"

Đèn xanh sáng, xe chậm rãi đi qua phố đông, cảnh vật thành thị đủ loại ở trước mắt lướt qua, sau đó các tòa nhà biến thành núi non trùng điệp xa xa, đàn bò đàn cừu trên sườn núi chậm chạp di chuyển, quốc lộ trải dài về phía chân trời, như thể vĩnh viễn không có hồi kết.

Sầm Khê vẫn luôn không quay đầu lại, An Đông cũng có chút buồn bã, liếc nhìn đối phương vài lần.

Mỹ nữ nghiêng mặt cũng là mỹ nữ, chỉ là... sao lỗ tai lại có chút đỏ?

"Sầm Khê," An Đông nắm tay lái, mắt nhìn phía trước, nghi hoặc nói, "Cậu nóng à? Nóng thì mình bật điều hòa."

"Không nóng." Sầm Khê vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, đáp.

"Ừm." An Đông lại nhìn cô một cái, lên tiếng, khóe miệng không khỏi hiện ra nụ cười.

Không biết vì sao, tâm trạng thật tốt.

Thực ra nếu cô ấy muốn, lần này cũng có thể chạy các chuyến khác kiếm lời. Nhưng cô ấy không muốn.

Trong kinh doanh, cô ấy rất ít tùy hứng, nhưng lần này cô ấy chính là không muốn chạy chuyến khác.

Tiền lần sau có thể kiếm, Sầm Khê lần sau chưa chắc đã nhờ cô ấy giúp đỡ.

Cô ấy thật sự thích cảm giác được Sầm Khê nhờ cậy, thích giúp đỡ Sầm Khê, không biết có phải vì cảm giác ưu việt kia, hay là muốn chứng minh điều gì.

Cô ấy thật sự rất thích được tiếp cận Sầm Khê vô hạn.

Im lặng lái xe hơn mười phút, bên tai ngoài tiếng xe chạy, chính là tiếng Tiểu Gia chơi game.

An Đông bật radio, chỉnh đến kênh nhạc hay nghe, những bài tình ca cũ nhẹ nhàng phát ra.

Sầm Khê thật sự cảm thấy cổ cứng đến không được, lúc này mới quay đầu lại, nhưng thần sắc vẫn căng thẳng.

Dù cabin một chút cũng không chật, nhưng ở cùng không gian với An Đông gần gũi như vậy, cô rất không tự nhiên.

Cô không hiểu vì sao An Đông khăng khăng muốn giúp mình, cũng không hiểu vì sao An Đông lại mặc chiếc áo lông trắng tương tự như của cô.

Cô cảm thấy là mình nghĩ nhiều, nhưng điều này càng khiến cô bực bội.

Nếu cô thật muốn tìm bạn gái, loại nào tìm không ra, cần gì phải nhìn chằm chằm một gái thẳng mà suy nghĩ bậy bạ?

Đúng là giữa các cô đã xảy ra chút việc vượt rào, nhưng thế thì sao, gái thẳng chính là gái thẳng.

Hơn nữa, kiểu như An Đông, cô căn bản không thể nào cân nhắc, hoàn toàn không nằm trong phạm vi tìm bạn đời của cô.

Cùng với sự xấu hổ bực bội không thể tả, Sầm Khê ngủ thiếp đi.

Chiếc xe lao nhanh về hướng đông bắc, mặt trời dần lặn về phía tây, nhiệt độ cũng càng ngày càng thấp.

Sầm Khê tỉnh lại thì cô phát hiện xe đã dừng, trên người mình có chiếc chăn cũ, Tiểu Gia ở phía sau ngủ như con heo con, An Đông ngồi ở ghế lái nhắm mắt, dường như đang nghỉ ngơi.

Nhìn thời gian, đã gần 6 giờ, bên ngoài trời cũng đã dần tối, có thể thấy ánh đèn của khu dịch vụ cửa hàng tiện lợi, nhiều người ở trong nghỉ ngơi, ăn cơm.

Sầm Khê muốn ngồi dậy, liền phát hiện nửa thân dưới của mình đã tê cứng, hoàn toàn không thể cử động. Cô cắn chặt môi, phát ra một tiếng rên rỉ ngắn ngủi.

An Đông lập tức mở to mắt, nghiêng đầu nhìn cô: "Sầm Khê, làm sao vậy?"

Sầm Khê cau mày: "Không sao cả... Chân tê rần."

"Ngồi lâu quá." An Đông nhìn cô, nói một câu, sau đó cúi người lại, duỗi tay ấn lên sườn chân cô, "Để mình giúp cậu."

Hơi ấm và mùi hương của người khác bao phủ lại, thân thể Sầm Khê tức thì căng cứng, lạnh giọng mà vội vàng nói: "Cậu đừng chạm vào tôi."

An Đông động tác dừng lại, nhưng cô ấy không thể hiểu được ý nghĩa thật sự của câu nói này, còn tưởng Sầm Khê sợ đau, ngẩng đầu nhìn Sầm Khê, giọng dịu dàng nói: "Một lát là khỏi, không đau đâu."

Nói xong, một tay nâng đùi Sầm Khê, tay kia luồn vào khe, ở dưới mông Sầm Khê dùng lực ấn vài cái.

Cảm giác đau nhè nhẹ xen lẫn với sự dễ chịu lan tỏa dần từ chỗ bị ấn ra khắp cơ thể.

"Đỡ khó chịu hơn chưa?" An Đông nhìn cô, cong mày cười nói.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store