Bhtt Edit Phai Long Co Ay Sau Khi Ket Hon
Đây là lần thứ hai Văn Khê nói câu này.Lần đầu tiên, khi họ chuẩn bị đến khách sạn.Lần thứ hai, là họ vẫn sẽ đến khách sạn.Khi rời khỏi nhà, thắt dây an toàn trên xe, khuỷu tay Trì Du chống vào tay nắm trong xe, cô cảm thấy mình nên nói gì đó , vì thế : “Tối nay ở đâu, chị có kế hoạch chưa?”Văn Khê lái xe rời chỗ đậu, khi qua cổng thu phí, cô từ từ tăng tốc, “Ở bên đường Tống Hòa có một căn hộ, ngày thường có người dọn dẹp , ở một đêm chắc không sao.”Trì Du giật mình, tất cả lý do chuẩn bị đều đổ bể, cô nhìn Văn Khê: Chị còn có nhà khác sao?”Văn Khê đáp: “Trước đây ở.”Trì Du: “Ồ.”Văn Khê quay đầu nhìn cô một cái, “Em muốn ở đâu?”“Em?” Bị hỏi bất ngờ, Trì Du sửng sốt, tay cô nhẹ nhàng vuốt chiếc mặt dây chuyền nàng tiên cá, nhìn nó quay đều nhẹ nhàng nói: “Em đều được.”“Chỉ là lúc nãy tưởng tối nay không có chỗ nào để đi, nên mới đặt khách sạn.”Văn Khê: “Khách sạn?”Trì Du gật đầu: “Không sao, em hủy rồi.”Dù sao địa điểm cũng không quan trọng.Ngoài cửa kính gió thổi mạnh, Trì Du ngồi thẳng lưng, vai dựa vào ghế, trước tiên mắt dừng trên người Văn Khê một lúc, sau đó nhìn điện thoại, “Sớm vậy.”Bây giờ là 8 giờ rưỡi tối.Khi Văn Khê ừ một tiếng, Trì Du chống cằm, cảm thấy hơi căng thẳng, để giảm bớt căng thẳng cô đề nghị xem phim cùng Văn Khê.Buổi chiếu tối không đông người, trong phòng chiếu chỉ có hai người họ.Trì Du chọn một bộ phim thanh xuân đau thương, tên nữ chính có phần quen thuộc, sau khi nhạc mở đầu vang lên, Trì Du nhìn màn hình, đột nhiên quay sang Văn Khê thì thầm: “Trình Sương Giáng, trước đây là ca sĩ, em từng xem concert của cô ấy.”Văn Khê: “ Hả?”Trì Du không rời mắt khỏi màn hình, ánh mắt sáng lên, “Ở Lâm Giang tổ chức, ừm… cũng gần mười năm rồi.”Văn Khê như đang nhớ lại: “Ngày 27 tháng 8?”Được chị ấy nhắc nhở Trì Du cũng nhớ ra ngày cụ thể, gật đầu: “Đúng, ngày 27 tháng 8.” Cô hơi nghiêng về phía Văn Khê, " chị cũng xem rồi à?”Văn Khê nhẹ giọng: “Chưa.”Trì Du ồ, không nói thêm, tập trung xem phim.Phim kết thúc gần 11 giờ, từ trung tâm thương mại đi mất khoảng nửa tiếng mới đến đường Tống Hòa .Có lẽ vì xem phim mà tâm trạng dịu lại, Trì Du khá bình tĩnh, theo Văn Khê xuống xe rồi lên lầu, lúc Văn Khê nhập mật khẩu, cô lấy điện thoại trả lời tin nhắn của Phó Nhuế Tình.Dường như Văn Khê nói gì đó bên tai.Chờ tin nhắn gửi xong Trì Du dẹp điện thoại , ngẩng đầu nhìn Văn Khê đứng ở cửa nhướng mày “Nhớ chưa?”Trì Du không hiểu: “ Nhớ gì?”Văn Khê mở cửa, trong nhà tối om, “Mật khẩu.”Trì Du theo sau cô: “Không có .”“610015.”Đèn phòng khách bật sáng, Trì Du thay giày Văn Khê lấy ra, ngồi thẳng lưng, nói: “ Chị nhớ là được rồi.”Văn Khê cười: “Làm sao chủ nhà không nhớ mật khẩu được chứ?”Trì Du không hiểu sao bị những lời này chọc cười, cô vui vẻ nhắc lại mật khẩu: “Trí nhớ còn tốt hen?”Văn Khê: “Rất tốt.”Nhà sạch sẽ gọn gàng, rõ ràng có người dọn dẹp định kỳ, Văn Khê vào phòng ngủ, Trì Du ngồi trên ghế sofa, tin nhắn của Phó Nhuế Tình liên tục hiện lên.Trì Du xem đến khiếp sợ.Theo như lời Phó Nhuế Tình nói, có lẽ cô ấy gần đây đang gặp vận xui.Đào hoa mới của cô ấy chỉ toàn là đào hoa nát vô nghĩa.Phó Nhuế Tình: Trời ơi, tui đã tạo nghiệp gì chứ Phó Nhuế Tình: Tưởng là chân thành cùng chân thành va nhau, ha ha, cuối cùng lại vướng phải hải vương. Phó Nhuế Tình: Mệt mỏi không yêu nữa.jpg
“Á? Không phải chứ, Em vậy mà… Xin lỗi xin lỗi, vậy tối qua hai chị ngủ ở đâu?”Văn Khê: “Bên đường Tụng Hòa.”Lương Tư Tư nghe có vẻ rất áy náy:
“Xin lỗi nhé, làm phiền hai chị nhiều quá. Vậy để em thu dọn chút, lát nữa mời hai chị ăn một bữa nhé. À đúng rồi, chị dâu tỉnh chưa?”Nghe nhắc đến mình, Trì Du từ giữa vai cổ Văn Khê ngẩng đầu lên, Văn Khê nhẹ nhàng vuốt tóc cô, giọng khàn khàn: “Không cần đâu, em cứ ăn đi.”Lương Tư Tư kêu lên một tiếng:
“Không sao không sao, hai chị như vậy em áy náy lắm . Mai em cũng phải đi công tác rồi.”Văn Khê: “Bọn chị ăn rồi.”Lương Tư Tư: “Ăn gì thế?”Khi đang nói, Trì Du vòng tay ôm cổ Văn Khê.Văn Khê: “Cá.”
“Á? Không phải chứ, Em vậy mà… Xin lỗi xin lỗi, vậy tối qua hai chị ngủ ở đâu?”Văn Khê: “Bên đường Tụng Hòa.”Lương Tư Tư nghe có vẻ rất áy náy:
“Xin lỗi nhé, làm phiền hai chị nhiều quá. Vậy để em thu dọn chút, lát nữa mời hai chị ăn một bữa nhé. À đúng rồi, chị dâu tỉnh chưa?”Nghe nhắc đến mình, Trì Du từ giữa vai cổ Văn Khê ngẩng đầu lên, Văn Khê nhẹ nhàng vuốt tóc cô, giọng khàn khàn: “Không cần đâu, em cứ ăn đi.”Lương Tư Tư kêu lên một tiếng:
“Không sao không sao, hai chị như vậy em áy náy lắm . Mai em cũng phải đi công tác rồi.”Văn Khê: “Bọn chị ăn rồi.”Lương Tư Tư: “Ăn gì thế?”Khi đang nói, Trì Du vòng tay ôm cổ Văn Khê.Văn Khê: “Cá.”
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store