ZingTruyen.Store

[BHTT][EDIT] Ôn Nhu Đồng Thoại- Cô Hải Thốn Quang

22. Đậu khấu

YinPungg

Đầu thu, trời trong mây tạnh, gió thổi vi vút.

Hứa Tiểu Nghiên ngồi trên bãi cỏ sân thể dục, cô bé có chút bực bội, dùng đầu ngón tay quấn quanh cọng cỏ:

"Thật sự không hiểu nổi cô Tần đang nghĩ gì nữa! Tại sao lại đổi chỗ ngồi? Cái tên Lương Tri Hành kia vừa nhìn đã biết là không phải thứ gì tốt rồi!"

Nắng đầu thu vẫn còn có chút gay gắt, trong gió thoảng hương hoa, bên tai là tiếng la hét ầm ĩ của đám con trai đang chơi bóng ở phía xa xa.

Cô bé ngồi bên cạnh mỉm cười bất đắc dĩ, ánh nắng chiếu lên đôi gò má trắng nõn của nàng. Nàng mặc bộ đồng phục trắng xanh tinh tươm, giọng nói trong trẻo hoạt bát:

"Tiểu Nghiên, cô Tần nói tại vì cậu ngồi cạnh mình thì hay phân tâm, cứ muốn nói chuyện với mình mãi nên mới đổi chỗ cho cậu. Cậu đừng giận nữa mà."

Hứa Tiểu Nghiên 'hừ' một tiếng:

"Khó chịu thật đấy!"

Tuy vậy, nét mặt cô bé rõ là đã dịu lại. Dù vừa mới vào văn phòng cô Tần và hỏi cho ra lẽ, dù trong lòng vẫn chưa cam tâm, nhưng mà Tiểu Nghiên cũng không thể không thừa nhận... cô Tần nói có lý. Bạn cùng bàn mới hiện giờ lại là một tên đầu gỗ, cô đâu có muốn nói chuyện với hắn.

— Đúng là những lúc ở cạnh Úc Miên, mình luôn muốn rủ cậu ấy giỡn hớt. Bản thân lơ là học tập thì không sao, nhưng tuyệt đối không thể làm ảnh hưởng tới bạn tốt của mình được.

Sau khi nghĩ thông suốt, Tiểu Nghiên bật dậy, phủi cỏ xanh dính trên quần rồi vươn tay kéo Úc Miên đứng lên.

"Thôi, sắp vào học rồi. Chúng ta trở về đi."

Úc Miên mỉm cười gật đầu, cùng bạn thân quay lại lớp học.

Sau khi về lớp, Hứa Tiểu Nghiên bĩu môi dọn dẹp sách vở, Úc Miên an ủi vài câu, rồi lại hứa hẹn rằng cuối tuần sẽ đi xem phim chung mới khiến cô bạn mình rốt cuộc rạng rỡ trở lại.

Bạn cùng bàn mới...

Úc Miên ngồi vào chỗ của mình, liếc sang bên cạnh thì vừa vặn chạm phải ánh mắt của bạn nam kia. Nàng mỉm cười, nhưng đối phương chỉ lạnh nhạt liếc nàng một cái. Chuông vào học vừa reo lên, hắn đã gối đầu lên cánh tay nằm sấp xuống bàn, đi gặp Chu công.

Úc Miên có chút bất ngờ, nhưng không nói gì, chỉ lẳng lặng lấy sách giáo khoa ra bắt đầu học bài.

Tiết cuối cùng, giáo viên xin nghỉ không có tới, nàng bèn đọc sách một tí. Đến gần giờ tan học, trong lớp khá là ồn ào, nàng cũng không muốn làm bài tập nữa nên lấy sổ phác hoạ ra, bắt đầu vẽ tháp đồng hồ của trường.

Chuông tan học reo lên, nàng còn chưa vẽ xong nên ngồi lại thêm một lúc. Không ngờ có người đột nhiên ở đằng sau giật mũ của nàng xuống rồi nhanh chóng kéo bím tóc nàng.

Úc Miên buông bút, ngoái đầu lại nhìn thì thấy bạn học trong cùng tổ đang đứng ở phía sau. Nàng vuốt đuôi tóc.

"Chu Dương, cậu làm gì vậy?"

Chu Dương có chút béo, mỗi lần cười lên đều trông có vẻ thật thà và hiền hậu, nhưng thật ra tính tình lại tinh quái. Hắn cười ranh mãnh với nàng một cái rồi chạy đi thực mau.

Úc Miên ngồi xuống, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu vì bị gián đoạn:

"Đúng là kỳ quái."

Nàng cầm bút lên muốn vẽ nốt phần cuối. Nào ngờ rằng chưa được bao lâu, bím tóc lại bị giật mạnh lần nữa. Nàng quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp vẻ mặt cợt nhả của Chu Dương thì không khỏi có chút nổi giận.

Đôi mắt trong trẻo, sạch sẽ của cô bé ánh lên một tia bực dọc, nhưng giọng điệu khi nói chuyện vẫn lễ phép và lịch sự.

"Bạn học Chu Dương, xin hỏi cậu có việc gì sao?"

Chu Dương thấy nàng nhíu mày thì dường như có hơi luống cuống, lắp bắp nói gì đó rồi nhanh chóng chạy đi.

Úc Miên lắc đầu.

Nàng nhớ tới một tin tức mà mình đã xem trên TV gần đây, nhắc về vấn đề bạo lực học đường. Gần đây trong lớp hình như cũng bắt đầu xuất hiện xu hướng đó, có vài bạn nam rất ưa chọc phá các bạn nữ: hất mũ, giật tóc, cố tình phá rối khi họ nhảy dây... Đúng là một đám quỷ đáng ghét!

Nàng không còn tâm trạng để tiếp tục vẽ tranh nên cất sổ phác họa, bài tập và sách vở vào cặp. Đồng hồ lớn trong sân trường điểm năm tiếng, Úc Miên bỗng khựng lại và chợt nhớ ra: dì Bùi nói sẽ tới đón nàng lúc 5 giờ! Vậy mà suýt nữa nàng đã quên mất!

Sự phiền muộn trước đó tan biến ngay lập tức. Khóe môi nàng không nhịn được khẽ cong lên. Vào lúc đeo cặp chuẩn bị rời đi, cô bé mới phát hiện bạn cùng bàn vẫn chưa về, còn đang gục đầu ngủ trên bàn.

Nàng hạ thấp giọng, có chút chần chờ gọi:

"Lương... Lương Tri Hành, mình muốn đi ra ngoài. Cậu có thể đứng lên một chút không?"

Bạn nam kia ngẩng đầu dậy, mặt mày còn ngái ngủ, lạnh nhạt nhìn nàng một cái rồi mới đứng dậy, không nói một lời. Hắn tuỳ ý vắt áo khoác đồng phục lên vai và xách cặp sách đi thẳng ra ngoài.

Úc Miên không để tâm tới tính khí quái gở của bạn cùng bàn mới. Nàng đeo cặp, vội chạy một mạch ra cổng trường. Từ xa, nàng đã nhìn thấy được bóng dáng cao gầy, duyên dáng kia. Nàng bật cười ra tiếng và hô:

"Dì Bùi!"

Người phụ nữ đứng dưới ánh hoàng hôn mặc chiếc áo sơ mi định chế, cổ tay áo hơi xắn lên, mái tóc dài đen nhánh được buộc sau tai. Mặt mày cô tựa như phủ một lớp sương thu mỏng manh, thanh tao và điềm tĩnh. Nhưng tới khi trông thấy nàng, ánh mắt cô mềm mại hơn rất nhiều, làn sương vây quanh thân cũng tan biến hết. Cô mỉm cười nhìn Úc Miên.

Thời gian trôi thật nhanh, thoắt cái đã qua sáu năm.

Lần đầu đến trường, Miên Miên vẫn còn là một cục bột sữa nhỏ xíu, nói năng lí nhí, tay cứ nắm chặt lấy tay cô không rời. Vậy mà giờ đây, nàng đã trở thành một thiếu nữ yêu kiều đáng yêu, nụ cười trong sáng, hồn nhiên và rạng rỡ.

Úc Miên thở hổn hển chạy đến trước mặt cô. Bởi vì lớn rồi, nàng không tiện ôm chầm cô ở bên ngoài mãi được, nên chỉ có thể kéo vạt áo cô rồi hơi hơi ngẩng đầu:

"Dì đợi con lâu chưa?"

"Không lâu."

Bùi Tùng Khê lắc đầu, tiếp nhận cặp sách của nàng rồi ôm vai nàng đi về phía trước.

Xe đậu cách đó không xa, cô bấm chìa khoá hai lần, cửa vừa mở thì Úc Miên đã cực kỳ háo hức ngồi vào trên ghế lái phụ. Bùi Tùng Khê gọi nàng:

"Miên Miên?"

Úc Miên nhanh chóng thắt chặt dây an toàn, giọng điệu vui sướng.

"Hiện tại tuổi mụ[1] của con là mười ba, tuổi thực[1] là mười hai, người tuổi này ở trong thơ Đường luật được gọi là đậu khấu niên hoa[2]! Dì Bùi, con đã có thể ngồi ghế phụ được rồi!"

[1]: tuổi mụ là tuổi âm hay còn được gọi là tuổi Ta, tuổi thực là tuổi dương/ tuổi Tây theo cách gọi bên mình.

[2]: người Trung Quốc thường so sánh xử nữ với cây đậu khấu, từ đó "đậu khấu niên hoa" để chỉ những thiếu nữ ở độ tuổi 13-14.

Bùi Tùng Khê trước nay luôn không cho nàng ngồi ghế phụ. Mãi cho đến cách đây không lâu, Úc Miên tròn mười hai tuổi, cô mới chịu thua trước sự nài nỉ dai dẳng của nàng và gật đầu đồng ý.

Cô cong khoé môi, khởi động xe và cất giọng, dịu dàng hỏi:

"Tâm trạng tốt như vậy sao? Hôm nay ở trường có chuyện gì vui à?"

Úc Miên lắc đầu rồi giơ hai ngón tay lên:

"Có hai chuyện không vui lắm đâu. Còn tâm trạng tốt á, là vì dì tới đón con đấy."

"Ồ? Vì sao không vui thế?"

"Đầu tiên là về Tiểu Nghiên. Hai đứa con làm bạn cùng bàn suốt sáu năm rồi, chỉ là giờ cô giáo lại tách bọn con ra. Thật ra con vẫn ổn, nhưng Tiểu Nghiên buồn lắm, cứ ủ rũ mãi. Còn chuyện thứ hai thì... khó chịu lắm!"

Nói đến đây, nàng siết chặt nắm tay nhỏ, dáng vẻ bất mãn hệt như một con mèo nhỏ đang xù lông.

Bùi Tùng Khê tranh thủ lúc đèn đỏ nhìn sang, nhịn không được bật cười.

"Chuyện thứ hai là gì?"

"Là... có một bạn, giật tóc con lúc tan học, đau lắm nha..."

"Nam hay nữ?"

"Nam ạ!"

"Trước đây hai đứa có mâu thuẫn gì không?"

"Không đâu. Bạn đó còn ngồi cùng tổ với con. Trước đây con còn từng giảng bài Olympic Toán cho cậu ấy nữa nên... con thấy rất kỳ quặc, không hiểu nổi luôn."

Bùi Tùng Khê giật mình, sực bừng tỉnh cười nói:

"Cậu bé đó..."

Cô mới nói được nửa câu đã đột ngột dừng lại. Thiếu nữ ở ngồi bên cạnh tò mò nghiêng đầu nhìn cô:

"Cậu ấy làm sao cơ ạ?"

"Cậu bé đó... Nếu lần sau cậu ấy còn bắt nạt con thì con nhớ nói cho dì biết."

Úc Miên lắc đầu:

"Cũng không hẳn là bắt nạt đâu. Nhìn không giống kiểu bạo lực học đường như chiếu trên TV, chắc là chỉ đùa giỡn thôi. Dì Bùi, dì yên tâm đi."

Bùi Tùng Khê nhàn nhạt gật đầu. Cô đã đoán ra phần nào câu chuyện, nhưng trong lòng lại nửa muốn nửa không muốn nói rõ với nàng. Có lẽ là bởi... Miên Miên vẫn còn quá nhỏ.

Khúc nhạc đệm nho nhỏ ấy nhanh chóng bị Úc Miên ném ra phía sau đầu. Vừa về đến nhà, cô bé đã ném cặp xuống và chạy ngay đến bên bàn ăn,

"Oaaaa! Hôm nay có tôm chiên dầu cùng cánh gà chiên Coca! Toàn là món con thích nha!"

Bùi Tùng Khê rất thích nhìn dáng vẻ Úc Miên ăn cơm ngon lành, cô gắp đồ ăn cho nàng.

"Miên Miên, gần đây hình như lượng cơm của con đã tăng lên rồi."

Tay Úc Miên đang kẹp miếng cánh gà khựng lại giữa không trung, giọng nàng có chút uỷ khuất:

"Con cũng không có béo mà..."

Bùi Tùng Khê bật cười rồi gắp thêm một miếng gà bỏ vào chén của nàng:

"Dì không có nói con béo. Dì biết hiện tại là tuổi ăn tuổi lớn của con."

Úc Miên gật đầu:

"Đúng vậy, cơ thể con đang phát triển..."

Đang nói dở, nàng bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, khuôn mặt liền đỏ lên một chút.

Buổi tối, Bùi Tùng Khê vừa tắm rửa xong, đang tựa vào đầu giường đọc sách thì nghe tiếng gõ cửa. Cửa phòng cô vốn không khóa, chỉ cần đẩy nhẹ là mở.

Úc Miên bưng một ly sữa bò đi vào, nhẹ nhàng đặt lên tủ đầu giường.

"Miên Miên, có việc gì sao?"

"...Không có gì đâu ạ. Con làm bài tập xong rồi, chỉ muốn nói chuyện với dì một chút thôi."

Nàng cũng vừa mới tắm rửa xong, trên người mặc bộ đồ ngủ cotton. Úc Miên ngồi bên mép giường, đá dép lê xuống, đôi chân trắng nõn lắc lư giữa không trung.

Cô bé ngồi quay lưng lại với cô, một lúc lâu vẫn chưa mở lời.

Bùi Tùng Khê nhận thấy có gì đó không thích hợp, bèn ngồi dậy và tới gần nàng. Cô vén mấy sợi tóc nằm rơi rụng trên chiếc cổ thon thả của nàng xuống.

"Làm sao vậy? Có chuyện gì khiến con phiền lòng mà không thể nói với dì à?"

Vành tai Úc Miên lặng lẽ đỏ lên, nàng hít sâu rồi lí nhí đáp:

"Ừm... chỉ là... chỉ là con... hình như lớn hơn một chút rồi ạ."

Bùi Tùng Khê khó hiểu:

"Con lớn hơn rồi thì sao nào?"

Úc Miên không có quay đầu lại nhìn cô, nàng bẩm sinh đã dễ thẹn thùng, giờ phút này càng là thế. Nàng cúi đầu, ngón tay vẽ loanh quanh ở trên khăn trải giường.

"Là... là nơi đó, hình như... hình như cũng lớn lên theo."

Từ năm lớp 4, lớp 5, nhiều bạn nữ cùng lớp đã bắt đầu mặc áo lót. Trong đám con trai có mấy tên ranh ma thậm chí còn bàn tán về dấu vết dây áo lót của các bạn nữ.

Mỗi lần tới giờ học thể dục, Hứa Tiểu Nghiên lại lôi kéo nàng thảo luận về chuyện này. Nào là ai đang mặc áo hai dây trơn, ai đang xài áo lót thể thao, ai đã đổi sang loại áo có nút cài giống người lớn... Tính Tiểu Nghiên vốn dĩ vô tư, đôi khi còn muốn đòi nhìn thử của người khác. Úc Miên da mặt mỏng, lần nào cũng chỉ biết bụm mặt và kéo Tiểu Nghiên đi chỗ khác.

Nàng vẫn còn dùng loại hai dây trơn, nhưng hình như không ổn nữa... Khi chạy bộ, dù mặc thêm áo khoác đồng phục, nàng vẫn cảm thấy đôi 'thỏ con' trong lòng cứ nhảy tưng tưng, có cố che giấu thế nào cũng không được.

Bùi Tùng Khê nhận ra sự sơ suất của mình, khuôn mặt vốn luôn lạnh lùng nay thoáng đỏ ửng lên.

Mùa hè năm nay cô mải bận rộn đi công tác, khoảng thời gian này, cơ thể của cô bé đã âm thầm thay đổi, từ từ nở nang mà cô lại không kịp để ý. Cô cảm thấy áy náy, khẽ vòng tay ôm vai Úc Miên, giọng nói trong trẻo thường ngày giờ đây có chút nghẹn lại nơi cổ họng:

"... Thật xin lỗi, Miên Miên... Là dì đã không chú ý. Cuối tuần này, chúng ta cùng bàn lại xem nên đổi sang loại nào, được không?"

Sau khi trút được bầu tâm sự, Úc Miên thầm cười nhạo bản thân vì lúc nãy đã căng thẳng một cách ngớ ngẩn. Nàng rốt cuộc cũng quay đầu lại, nghiêm túc gật đầu:

"Được ạ. Không sao đâu... Dì không cần phải xin lỗi nha."

Bùi Tùng Khê hơi nhíu mày:

"Xin lỗi, Miên Miên. Sau này nếu gặp chuyện tương tự... con không cần ngại, cứ nói thẳng với dì."

Úc Miên mím môi một chút rồi mỉm cười:

"Được ạ! Con nói rồi mà, không có gì đâu!"

Ánh mắt nàng vô tình dừng lại trên người cô, rồi chợt loé lên một tia nghi hoặc.

"Dì Bùi... dì dùng loại nào vậy?"

Bùi Tùng Khê sững sờ:

"Loại nào?"

Cô mất một lúc mới hiểu được câu hỏi của nàng, lựa lời đáp:

"Là loại mà người lớn sẽ dùng... con có biết không?"

Úc Miên hơi mê man gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi người cô:

"Ai rồi cũng sẽ lớn như vậy ư... Con cũng thế sao?"

Dù tiết sinh lý đã cung cấp một số kiến thức cơ bản, nhưng mà giáo viên không giảng kĩ. Hơn nữa, bọn con trai trong lớp cứ ồn ào khiến cho nàng nghe chẳng rõ cái gì. Thật ra, có rất nhiều điều nàng vẫn còn chưa hiểu.

Bùi Tùng Khê bị nàng hỏi đến đơ người, giọng nói trở nên có chút lúng túng:

"Đúng vậy... sẽ từ từ, từ từ, lớn lên từng chút một."

Úc Miên gật đầu, nàng luôn là một học sinh chăm chỉ lại ham học hỏi.

"Vậy ư, con hiểu rồi!"

Bùi Tùng Khê trầm mặc vài giây rồi ngửa đầu uống hết ly sữa bò.

"Miên Miên, dì muốn ngủ rồi. Con cũng trở về phòng ngủ đi."

— Thật sự sợ con bé lại hỏi về một số vấn đề mà mình chẳng biết phải trả lời như thế nào. Quả cam nhỏ của cô... đã lớn lên thành hạt đậu khấu rồi.

Úc Miên hơi thắc mắc vì sao cô lại ngủ sớm như vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu:

"Vâng ạ."

......

Một khổ thơ Đường luật có nhắc đến đậu khấu.

Tặng biệt kỳ 1
Phinh phinh niểu niểu thập tam dư,
Đậu khấu tiêu đầu nhị nguyệt sơ.
Xuân phong thập lý Dương Châu lộ,
Quyển thượng châu liêm tổng bất như.

— Đỗ Mục.

Dịch nghĩa
Mảnh mai yểu điệu tuổi mười ba
Đậu khấu giêng hai mới nảy mầm
Mười dặm Dương Châu xuân gởi gió
Cuốn rèm ai sánh nét mày nàng.

......

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store