ZingTruyen.Store

Bhtt Edit Om Lay Dui

Edit: EvNguyen

Beta: Hàn Mạc Thiên aka TT31KK

Cái người gọi Ôn Xa tóc bạch kim dễ nhìn đem xe chạy vào một tiểu khu xa hoa, sau đó dừng lại trước một căn biệt thự đơn, tắt xe, nhìn tổng giám đốc nịnh nọt nói "Ôn Ngôn, tỷ, tỷ tỷ tốt, xem  phân nhượng ngày hôm nay em cả cơm cũng không ăn liền chạy tới đón chị, nghìn vạn lần đừng nói cho tiểu Ngũ chỗ ở hiện tại của em, hắn thật sự rất dính người!! Tỷ, cầu chị, tỷ."

Tổng giám đốc hơi hơi thiêu mi, một chút cũng không cảm động lời cầu xin của tiểu dễ nhìn, chỉ nhàn nhạt bỏ lại một câu "nhìn biểu hiện của em" sau đó liền lôi kéo tôi xuống xe.

Tôi thế mới biết, hóa ra tóc bạch kim dễ nhìn là đệ đệ của tổng giám đốc. Thảo nào lúc vừa mới lên xe thấy hai người ách... có vài phầntương tự nói không nên lời, chỉ là trên phương diện khí chất, tổng giám đốc thần thái hầu như không biến hóa khỏi hai chữ "mặt than" cùng Ôn Xa rất không đứng đắn cách biệt rất lớn.

Tôi bị kéo xuống xe, bởi vì thời gian dài thần kinh căng thẳng lúc ngồi trên đôi chân dài của tổng giám đốc, làm cho tôi nhất thời không thích ứng cảm giác hai chân chạm đất, xuống xe liền thất tha thất thiểu vài bước. Ôn Xa thấy trạng thái tôi lúc này còn cợt nhã trêu ghẹo hai câu, thẳng đến tổng giám đốc xụ mặt xuống, mới vui vẻ lái xe rời đi.

Tôi cười gượng hai tiếng, có điểm xấu hổ nhìn tổng giám đốc.

Tổng giám đốc buông tay đang kéo tôi, đứng trước cánh cửa phong cách châu âu bấm vào một chuỗi mật mã, "kẽo kẹt" một tiếng, cửa sắt tự động mở.

Tổng giám đốc trước vào, lại dừng lại, xoay người liếc mắt nhìn vẻ mặt như chưa hề thấy thế giới như tôi, ngoéo... tay, thản nhiên nói "Vào đi."

Tôi nga một tiếng lập tức theo vào, vừa đi vừa nhược nhược hỏi "này, đây là đâu?"

"Nhà của tôi."

Tôi xem vài lần trong sân, so với căn phòng lỗi thời của tôi thì cái hồ bơi ở đây cũng đều phải lớn hơn mười lần, trong lòng có một tia oán giận từ giai cấp vô sản nói lên, ngoài miệng cũng có chút chua "Em biết đây là nhà chị a."

"Ân" cước bộ tổng giám đốc dừng lại, xoay người có thâm ý hỏi "Em biết"

Tôi bĩu môi, lời vô ích, nếu không phải nhà chị chị thế nào sẽ biết mật mã cửa đây, nhưng tôi vẫn như trước có chút ê ẩm nói "Chị ở một mình?"

"Ân"

Tôi tiếc nuối a một tiếng, tiếp tục ghen "Sẽ không có những người nghề nghiệp đặc thù tới chỗ của chị kiếm thêm khoản thu nhập phụ đi?" tôi vốn nghĩ chỉ là nói trộm, lời vừa ra khỏi miệng mới cảm giác có chỗ nào hình như không thích hợp. Vì vậy kinh hoảng nhìn qua tổng giám đốc, rất sợ nàng vì một câu nói vô tâm của tôi nhìn ra nội tâm hèn mọn của mình.

Cước bộ tổng giám đốc triệt để ngừng lại, xoay người cúi thấp đầu nhìn tôi, đáy mắt toát lên tia nghiền ngẫm "Người bình thường tới tôi đương nhiên không cho kiếm." Thanh âm của nàng lại thấp một chút "Nhưng em có thể tới kiếm."

"A?" tôi bỗng nhiên ngẩng đầu.

Ánh mắt tôi cùng ánh mắt thâm thúy của nàng nhìn nhau, tôi tung hoành ngang dọc nhiều năm trên tiểu thuyết như vậy, da mặt lại ngay điểm mấu chốt lúc này cư nhiên lại thẹn đỏ mặt, tôi có chút lớn tiếng ho khan để che giấu, ô mặt "Tổng giám đốc, cái kia, em là nói giỡn."

"Ân" nàng gật đầu xoay người,mở cửa, ngữ khí có chút nhẹ nhàng "Tôi cũng là nói giỡn."

"..."

Phòng ở của tổng giám đốc rất lớn, thật sự rất lớn. trong gian phòng thiết kế chỉnh tề sạch sẽ, trong nhà dùng màu sơn chủ đạo là màu trắng cùng xám trắng. Cực giống phong cách ăn mặc của tổng giám đốc. Trong phòng khách đồ đạc cũng rất ít, ngoại trừ tất yếu phải có bộ sô pha cùng bàn trà, TV cũng không có, đảo quanh một vòng, bài trí trong phòng khách chỉ giống như là ứng đối với khách nhân.

Tôi thay đổi dép, cất kỹ áo khoác, cẩn cẩn dực dực ngồi lên ghế sô pha mềm mại mà tôi hận không thể cởi hết lăn qua một vòng. Tổng giám đốc cầm hai ly thủy tinh, vô ý thức giơ tay chạm vào ngăn tủ chứa rượu đỏ, nhưng đột nhiên lại nhớ tới cái gì, quay đầu lại nhìn tôi, thu hồi cánh tay, đổi thành hai ly nước chanh.

"Em ngồi đi" nàng buông ly nước, xoay người bước lên bậc cầu thang xoắn ốc cổ điển lên lầu "Tôi đi cất đồ đạc"

Tôi gật đầu, quy củ ngồi trên ghế sô pha.

Sô pha rộng rãi thoải mái, từ trên xuống dưới tìm không ra một tia nếp gấp, trên bàn trà ngoại trừ để mấy bản tạp chí W&X mới xuất bản cũng không có gì.

Tôi cầm ly nước uống hai ngụm nước chanh. Đột nhiên nhớ tới, này, đây là cơ hội đặc biệt khó có được vào nhà đại boss a!!! loại khu nhà cấp cao này tôi sợ cả đời cũng không vào được lần thứ hai a! còn lo nghĩ gì nữa nhanh lên chụp vài tấm ảnh phát cho bằng hữu quyển* a!!!!

[*= reader trên tiểu thuyết]

Tôi lập tức lấy ra điện thoại di động, cấp tốc chụp hình chuẩn bị đăng lên, thế nhưng có chút sợ tổng giám đốc không thích bị người khác công bố sinh hoạt cá nhân, vạn nhất nếu bị tổng giám đốc phát hiện sẽ như thế nào... sau khi suy nghĩ, vẫn là không tình nguyện đem hình chuẩn bị đăng hủy bỏ.

Thế nhưng loại tâm tình huyền diệu này thật rất muốn chia sẽ a!!!!

Tôi quét một vòng thông tin trong điện thoại, quả quyết gửi tin nhắn cho W

Tôi: !!!! Cậu cũng không thể tin được đi!!!!! Tớ hiện tại nhưng là ở nhà cấp cao của tổng giám đốc a!!!! ngọa tào, chính là tổng giám đốc bá đạo trong kịch trường, nhà cao cấp a!!! cho cậu xem ảnh chụp [hình ảnh] [hình ảnh]

Suy nghĩ một chút, tôi ở phía sau viết thêm một PS: chỉ là không có TV , đại khái tổng giám đốc chính là người không có nhu cầu tiêu khiển tinh thần đi.

Sau khi đánh xong, nghe được trên lầu truyền xuống tiếng bước chân, vì vậy lập tức ấn gửi đi, cấp tốc đưa điện thoại di động bỏ vào túi.

Lúc này tổng giám đốc cầm một hộp trắng nhỏ từ trên lầu đi xuống, chỉ nghe trong túi của nàng truyền tới một tiếng cực đại "Ong Inh" vang lên.

Tổng giám đốc rõ ràng bị tiếng điện thoại bất thình lình vang lên làm hoảng sợ, hai chân thon dài dừng lại trên bậc thang, lúc lâu mới chậm rãi bước xuống.

Nàng cách quần áo sờ sờ điện thoại di động, thần sắc có chút phức tạp "Em"

"Ân, làm sao vậy?" tôi ngồi nghiêm chỉnh, mờ mịt nhìn nàng.

"Không có gì." Tổng giám đốc giống như thở phào nhẹ nhõm, đem hộp đặt trên bàn trà, mở ra, thong dong từ bên trong lấy ra một cái ống tiêm.

Chờ

Gì?

Một cái ống tiêm.

Kim? ống?

Mặt tôi ngay lập tức trắng, trong nháy mắt liên tưởng đến các loại sát nhân biến thái hành hạ người đến chết trên TV. Tôi tỉnh ngộ, thảo nào tổng giám đốc lại cho tôi vào nhà nàng, tôi nói một trợ lý cái gì cũng không biết có tài đức gì có thể để tổng giám đốc mời đến khu nhà cao cấp của mình, nguyên lai là ở chỗ này chờ tôi a. Đã sớm nghĩ tổng giám đốc suốt ngày lạnh nghiêm mặt không là cái gì thiện tra, hóa ra nhìn bề ngoài mỹ lệ lại có trái tim hiểm ác đáng sợ như vậy. Tôi đã biết, khu nhà ở cao cấp này chỉ là một ngụy trang, kỳ thực ở đây còn có phòng tối, phòng tra tấn, xiềng xích, dụng cụ cắt gọt, roi da, ngọn nến, khiêu đạm*.... phi phi, Hướng Thiển Thiển ngươi là đang suy nghĩ bậy bạ cái gì?!!

[* khiêu đạm chậc tôi không biết nói sao, mong các ái phi nhìn tranh đoán nghĩa nhá.]

"Xoắn tay áo" tổng giám đốc thản nhiên nói.

Tôi run lên, bất động thanh sắc, lặng lẽ lui về sau một chút.

"Xoắn tay áo" tổng giám đốc nhìn tôi bất động, lại kiên trì nói một lần.

Tôi có chút miếu máo, rất ủy khuất, viền mắt nóng lên, quật cường lắc đầu.

Tổng giám đốc nhìn vẻ mặt nghẹn khuất của tôi, nghi hoặc nhìn tôi liếc mắt, buông ống tiêm, ưu nhã ngồi xuống bên cạnh tôi, giơ lên cánh tay không bị thương của tôi, đem ống tay áo xoắn lên một chút.

Tay nàng rất lạnh, tựa hồ là lần đầu tiên làm loại chuyện này, có thể thấy được có chút khẩn trương, nàng đem ống tay áo xoắn lên, lại chuẩn bị lấy ống tiêm.

"Tổng giám đốc!" tôi hét lớn một tiếng, phịch một tiếng quỳ xuống dưới thảm, bi thống vô cùng "Van cầu ngài, cầu ngài đại nhân đại lượng buông tha cho tiểu nhân tôi! Tiểu nhân phía
trên còn có lão mẫu 80 tuổi đã chết đói, phía dưới còn có căn phòng 30 năm chờ tôi trả nợ thế chấp. Tiểu nhân không thể chết được a!!"

Tổng giám đốc bị tư thế bất thình lình của tôi hù đến, con mắt xinh đẹp hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng sau đó thì trở thành hiểu biết rõ ràng.

Nhẹ nhàng cong... khóe môi, thản nhiên nói "Nếu như tôi không buông tha cho em thì sao..."

Lòng tôi nước mắt rơi như mưa, nét mặt lập tức cứng rắn cầu xin "Chỉ cần ngài không giết tôi, ngài bảo tôi làm cái gì tôi liền làm cái đó!"

Tổng giám đốc làm như sẽ thật tha cho tôi "Thật sự? Cho em làm cái gì thì em làm cái đó?"

Tôi điên cuồng gật đầu "Kêu em làm cái gì em liền làm cái đó!!"

"Ân!" nàng gật đầu, trầm ngâm "Tôi đã biết."

Sau đó cầm lấy ống tiêm "Hảo, tôi không giết em, tới, đưa cánh tay đây, chích ngừa uốn ván."

Tôi ngẩn ra, một lát cũng không phản ứng ý tứ của lời này.

Tổng giám đốc thừa dịp thời gian lúc tôi ngây người đem thuốc chích vào người tôi, động tác của nàng rất nhanh, trong lúc tôi chưa kịp cảm nhận được đau đớn thì đã xong. Sau đó nàng rút ống tiêm, đem bông y tế đặt trên cánh tay tôi.

Toàn bộ quá trình, đều rất nhanh chóng, nhàn nhã.

Đột nhiên tôi nghĩ chỉ số thông minh của bản thân bị sỉ nhục.

Sỉ nhục trắng trợn.

Tổng giám đốc xoa bóp cánh tay của tôi một hồi, xác thực đã không còn chảy máu sau đó đem bông y tế lấy ra, đem đồ đạc thu dọn lại.

"Chích thuốc xong không thể ăn đồ nóng uống trà đậm, vết thương trên tay cũng không nên đụng nước."

"Ác"

"Quản gia buổi trưa có để lại cháo, ở nhà bếp, đi ăn chút đi."

"ác"

"Đi lên lầu chọn một gian phòng em thích, nghỉ ngơi sớm một chút, 9h ngày mai đi làm."

"Ác...?!"

Tôi trừng to mắt, gằng từng chữ một "Em! Đêm! Nay! ở! Đây?"

Tổng giám đốc bình tĩnh uống một ngụm nước chanh "Có vấn đề gì sao?"

"Đương nhiên là có vấn đề! Đây đều không phải nhà của em, em thế nào có thể ở trong đây ngủ?"

"Tài xế hôm nay xin nghỉ, không ai đưa em về"'

"Không sao em đón xe quay về a."

"Em bị thương" tổng giám đốc nhìn thoáng qua cái tay băng bó thành bánh chưng của tôi.

Tôi nâng trán "Cũng không phải chân tàn, em có thể đi."

"Buổi sáng quản gia không đến, không ai làm bữa sáng cho tôi."

"Cho nên là để cho em làm?" tôi bất khả tư nghị "Đầu năm nay làm trợ lý cũng thật khó khăn, cái gì cũng phải làm?"

"Trợ lý khác không cần. Nhưng em phải làm."

"Dựa vào cái gì?" tôi bị nói có chút đau đầu, trong lúc nhất thời cũng không dám phản kháng trở lại.

Tổng giám đốc bình tĩnh buông ly nước, bình tĩnh móc điện thọi di động ra. Giơ lên trước mặt tra, sau đó bấm một cái.

Đến, tôi lớn tiếng không gì sánh được từ trong điện thoại di dộng truyền ra

------ ngài bảo tôi làm cái gì tôi làm cái đó!

------ ngài bảo tôi làm cái gì tôi làm cái đó!

------ ngài bảo tôi làm cái gì tôi làm cái đó!

Mặt tôi tối sầm

凸!!!!!!!!!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store