Bhtt Edit Off Scene Yoonyul
Tuyết không ngừng rơi, cái lạnh buốt giá khiến cho mọi người đều muốn nhanh chóng quay vào trong phòng có hệ thống sưởi.Duẫn Nhi ăn mặc đơn bạc, đứng ở bên cạnh đường; một nữ nhân đứng ở trước mặt nàng, vung tay tát thật lực.Có thể bởi vì thời tiết quá lạnh, cơ thể đã cứng ngắc, Duẫn Nhi không kịp tránh, vậy là cái tát thanh thúy kia liền đánh lên má trái trắng nõn của nàng, một trận tê dại.Nàng ngã sang một bên, ngồi bệt dưới đất, mà kẻ ra tay đánh nàng chỉ cười lạnh một tiếng, nói một tràng những điều cay nghiệt, rồi hất mặt xoay người rời đi.Duẫn Nhi ngồi trên mặt đất, chậm chạp không đứng dậy nổi, cố nén nước mắt, nhìn mặt đất; người đến người đi, chẳng ai để ý đến nàng."Cắt! Rất tốt, cảnh này ok rồi. Hôm nay đến đây thôi nhé!" Đạo diễn hô lên, tiến tới thân thiết hỏi han nữ diễn viên vừa đánh người kia.Đêm trước Giáng Sinh mà bọn họ vẫn phải ra ngoài quay, cũng khó trách đạo diễn vừa nói công việc kết thúc, nhân viên công tác liền vội vội vàng vàng tập trung thu dọn, muốn dành thời gian đi dạo phố ăn uống, đương nhiên sẽ không rảnh quan tâm tới tình hình các diễn viên.Duẫn Nhi tự mình đứng lên, phủi phủi tuyết bám trên người, đi tới một bên tìm áo khoác của mình, không thể hiện ra bất kỳ tâm tình gì.Gương mặt có chút chết lặng, không biết là bởi vì mới vừa rồi bị đánh, hay là bởi vì gió lạnh thấu xương."Có ổn không?" Một giọng nói tương đối trầm thấp ôn hòa ở sau lưng vang lên.Duẫn Nhi nhìn lại, một cô gái mặc áo khoác da màu đen, tóc dài thắt đuôi ngựa đi tới, đưa cho nàng một cái cốc giấy nhỏ, bên trong đựng cà phê nóng. "Cho cô này. Uống một chút đi, cho ấm người."Là đệ nhị khí suất nhiếp ảnh gia, Quyền Du Lợi."Cảm ơn." Duẫn Nhi tiếp nhận cà phê, cố ý nghiêng đầu đi một chút để cho đối phương không thấy bên má trái của mình.Kỳ thực trong lòng Duẫn Nhi là có chút cao hứng, nhưng cũng có chút lo lắng. Nếu như nơi vừa rồi bị đánh mà sưng đỏ lên, lúc này nhìn mình chắc hẳn rất khó coi. Nàng không muốn để cho người khác thấy tình trạng lúc này, đặc biệt là ——Nàng hơi có hảo cảm đối với vị nhiếp ảnh gia bề ngoài tuấn tú, trong ánh mắt có nét u buồn, và đối với mọi người lại cực kỳ hài hước này. Duẫn Nhi cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, dùng động tác này che đậy sự căng thẳng và ngượng ngùng của bản thân, nhưng Quyền Du Lợi lại vẫn đứng đó không rời đi."Cô ổn không?""Cái gì... ?""Mặt của cô." Du Lợi nghiêng đầu quan sát mặt của Duẫn Nhi, nhưng Duẫn Nhi theo bản năng né tránh đi."Không có việc gì..."Du Lợi gật đầu, lui một bước, quay qua xem tình hình dọn dẹp các dụng cụ quay phim."Vất vả rồi, cô diễn rất khá. Sớm một chút về nghỉ ngơi đi." Du Lợi nói xong, chào tạm biệt nàng rồi quay người rời đi, bước tới chỉ huy trợ lý quay phim.Duẫn Nhi nhìn bóng lưng thẳng tắp tiêu sái kia, thật lâu không nói gì.Thân làm người mới, người đại diện lại đúng lúc bị gọi về công ty họp, không có ai để ý tới nàng, nàng cũng ngại đi về trước; muốn qua hỗ trợ thu dọn, mà thân phận lại không hợp, mà cũng sợ bản thân không hiểu biết gì, làm hư mấy thứ khí tài đạo cụ. Không thể làm gì khác hơn là đứng ở một bên chờ, đứng tới mãi sau đó mới cùng nhân viên đoàn phim rời đi.Trở lại khách sạn đã là hơn sáu giờ tối, chuyện đầu tiên phải làm chính là đi vào trong phòng tắm soi gương. Duẫn Nhi tỉ mỉ nhìn mặt mình trong gương tới nửa ngày, có hơi sưng, có điều cũng không rõ ràng, ngày mai hẳn là sẽ biến mất. Vị nữ diễn viên nổi danh kia có tiếng là khó tính, lăn lộn trong giới đã lâu, đối với những diễn viên mới trẻ trung xinh đẹp đặc biệt đố kỵ; ngày hôm nay rõ ràng là tâm trình cô ta không tốt, liên tiếp NG, nhưng lại bịa lí do cảnh tát tai kia hơi thiếu chân thật, muốn đánh thật thử xem, còn giả lả hỏi qua ý kiến Duẫn Nhi. Người mới liệu có quyền nói không? Duẫn Nhi tự nhiên là nhận lời rồi, kết quả chính là dưới màn mưa tuyết bị đánh tới ba bốn lần mới kết thúc màn hành hạ này.Nàng sờ sờ mặt, làn da đã khôi phục cảm giác; chợt nhớ tới vừa rồi, vị nhiếp ảnh gia kia nghiêng đầu chăm chú nhìn gương mặt của nàng.Nếu như lúc đó Quyền Du Lợi nhìn thấy vết sưng trên mặt, cô ấy... hẳn sẽ không vì vậy mà đau lòng chứ?Duẫn Nhi xoay người đi ra phòng tắm, tự nói với mình chớ suy nghĩ lung tung.Đạo diễn mời các diễn viên có tên tuổi đi ăn tiệc mừng Giáng Sinh, các nhân viên công tác khác quen biết nhau trước đó rồi thì cũng hẹn nhau lên phố vui chơi. Chỉ còn một mình Duẫn Nhi ở lại khách sạn, tìm mì ăn liền với bánh người đại diện để lại, tính ăn xong trước khi đi tắm rồi đi ngủ. Ngay khi nàng chuẩn bị bóc cốc mì ăn liền, đinh —— đông, tiếng chuông cửa vang lên.Tới gần lỗ mắt mèo gắn trên cửa, nàng nhìn thấy Quyền Du Lợi đứng ở bên ngoài, vẫn mặc bộ đồ khi nãy, chỉ là tóc dài đã xổ tung ra, rất ôn nhu.Duẫn Nhi tranh thủ vuốt vuốt lại tóc, lúc này mới bình tĩnh mở rộng cửa, thế nhưng quên mất trên tay vẫn còn cầm cốc mì chưa kịp mở"Quyền nhiếp ảnh?"Du Lợi thấy Duẫn Nhi mở cửa ra, liền nở nụ cười với nàng."Biết là cô ở đây mà.""Có chuyện gì không?"Du Lợi nhún nhún vai, tầm mắt lướt qua má trái của Duẫn Nhi, cùng cốc mì trong tay nàng. "Chỉ là tới hỏi cô có muốn cùng đi ăn hay không thôi."Duẫn Nhi lúc này mới phát hiện chính mình vẫn còn đang cầm cốc mì, nàng có chút ngượng ngùng cười cười."Tôi ăn cái này cũng được rồi..."Du Lợi lắc đầu. "Thật hiếm khi mới đến đây, ở phố mua sắm gần đây có một nhà hàng khá đặc sắc, không cần xếp hàng, cùng đi chứ?""Này...""Bằng không, cô gọi điện thoại hỏi người đại diện của mình đi." Du Lợi khí định thần nhàn, khá tự tin nói.Nói đến như thế, Duẫn Nhi cảm thấy nếu còn cố gắng từ chối nữa thì thật là quá không biết điều. Cô hướng Du Lợi nói lời cảm tạ, trở về phòng đặt cốc mì lên bàn, cầm áo khoác cùng túi xách rồi rời phòng.Khu phố mua sắm cách khách sạn không xa, đi khoảng chừng 10 phút là tới. Tuyết mịn bay bay, phong cảnh trên đoạn đường này tựa hồ so với nơi các nàng đi qua ban sáng càng thêm mỹ lệ.Bữa ăn này, trải qua vô cùng vui vẻ. Mặc dù không phải đại tiệc chính thống đêm Giáng Sinh, thế nhưng cũng khá phong phú, khiến Duẫn Nhi một lần không để ý hình tượng bắt đầu ăn ngồm ngoàm, may mà đúng lúc thu liễm lại; trái lại, Du Lợi thỉnh thoảng ân cần hỏi han nàng ăn có ngon miệng không, có ăn no không, tiện thể tán thưởng tướng ăn phóng khoáng của nàng rất đẹp. Sau khi bữa ăn kết thúc, bên ngoài tuyết vẫn đang rơi, so với lúc trước bữa tối càng lớn hơn, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc đi lại, thế là các nàng lên đường dạo chơi. Đêm Giáng Sinh, rất náo nhiệt, các nàng cũng gặp vài đồng sự trong đoàn phim, chào hỏi lẫn nhau rồi mỗi người đi một ngả.Các cửa hiệu đóng cửa hết, các nàng lại ra công viên cạnh khách sạn tản bộ, cười cười nói nói. Trên mặt đất trơn ướt, Duẫn Nhi không cẩn thận trượt chân, Du Lợi haha cười, đi qua muốn dìu nàng, kết quả chính mình cũng trượt chân. Hai người ngồi dưới đất cùng nhau cười, cứ cười mãi một lúc lâu mới kéo nhau đứng lên.Đêm càng muộn, tâm trạng cảm xúc rất dễ biến hóa; các nàng vừa đi, Du Lợi vừa kể từ trước đây khi làm nhiếp ảnh gia cho toà soạn báo, cô đã từng trải qua rất nhiều chuyện xảy ra trong xã hội, Duẫn Nhi thì kể quá trình của chính mình từ khi còn làm thực tập sinh cho đến khi xuất đạo. Gia cảnh Duẫn Nhi không được tốt lắm, khi còn bé cha mẹ ly dị, cha một mình gánh chuyện sinh kế của gia đình, nàng và chị gái từ nhỏ đã độc lập tự chăm sóc bản thân. Khi làm thực tập sinh thì đều là nàng tự chạy xe tới trường học, công ty, về nhà, lại vội vàng chạy xe, vội vàng luyện tập, lại vẫn phải lo chuyện thi cử học hành, bởi vậy không có thời gian cùng bạn bè qua lại; bạn bè nàng không nhiều lắm, mọi chuyện đều phải dựa vào chính mình tìm kiếm cơ hội, tranh thủ nỗ lực.Sau khi xuất đạo so với trước kia càng không dễ dàng, chính là bước vào một thế giới phức tạp hơn. Lục đục lẫn nhau, ngươi tranh ta đoạt, ngay cả một trang phục biểu diễn cũng có thể khiến cho sóng to gió lớn. Duẫn Nhi vẻ ngoài xinh đẹp, lễ phép, các nhân viên đều thích nàng, thế nhưng đối với diễn viên là đối thủ cạnh tranh lại không thể cứ thế nhân từ; truyền thông cũng vậy, động một chút lại thích nói ngươi là bình hoa, chỉ có khuôn mặt vóc người, diễn xuất kém, nói không chừng chính là dựa vào mối quan hệ ngầm mới nhận được vai.Du Lợi lẳng lặng lắng nghe, lắc đầu."Người chính là như vậy, cô chớ để ở trong lòng. Tôi cảm thấy diễn xuất của cô rất tốt.""Thật không?" Duẫn Nhi mỉm cười."Thật sự."Câu trả lời này rất nghiêm túc, Duẫn Nhi cảm thấy có điểm xấu hổ, không có nói nữa, Du Lợi cũng chỉ là mỉm cười yên lặng đi tiếp.Chậm rãi về tới khách sạn, đã nửa đêm. Trong đại sảnh sáng sủa yên tĩnh, chỉ có nhân viên phục vụ trực ca đang ngẩn người.Các nàng ở hai phòng khác nhau, Du Lợi đưa Duẫn Nhi đi tới chỗ thang máy hơi tối; trong khi chờ thang máy, Du Lợi lấy từ trong túi xách một lọ thuốc mỡ đưa cho nàng."Đây là... ?""Tiêu sưng." Du Lợi chỉ chỉ má trái của nàng. "Mặc dù không rõ, nhưng vẫn là nên bôi lên đi."Duẫn Nhi theo bản năng sờ sờ gò má."Cảm ơn...""Chuyện ngày hôm nay, không cần quá để tâm. Nữ nhân kia chính là muốn cố tình gây sự mà.""Nàng dù sao cũng là đại minh tinh."Du Lợi lắc đầu. "Trong mắt tôi, cô có thể diễn tốt hơn cô ta nhiều.""Nào có..." Duẫn Nhi quay mặt chỗ khác, làm bộ nhìn bảng điều khiển xem thang máy đã lên đến đâu.Lúc này thang máy cũng nhanh đến, Duẫn Nhi hướng Du Lợi cúi người chào, cảm ơn cô hôm nay chiêu đãi, hai người cũng chúc ngủ ngon lẫn nhau.Cửa thang máy mở ra, bên trong ngọn đèn chiếu sáng khuôn mặt của các nàng . Khi Duẫn Nhi xoay người chuẩn bị đi vào, Du Lợi gọi nàng."Duẫn Nhi.""Vâng?" Duẫn Nhi quay đầu lại, có chút hiếu kỳ, cũng có chút mong đợi."Cô —— có thể kí tên cho tôi được không?""Kí tên?""Ừ, kí tên.""... Tại sao?""Sau này nếu muốn, có khi sẽ phải xếp hàng."Cửa thang máy chỉ một chút nữa sẽ đóng lại, ánh sáng theo trên người hai người chậm rãi rút dần, Duẫn Nhi vậy nhưng vẫn thấy nụ cười của Du Lợi rất rõ ràng.Duẫn Nhi nhận lấy bút Du Lợi đưa tới, lại thấy cô rút trong túi ra cuốn sổ."...""Thỉnh ký đi, Lâm diễn viên." Du Lợi đưa cuốn sổ cho nàng."Thật sự... tin tưởng tôi đến thế sao?""Thật sự." Du Lợi nhìn nàng, gật đầu. "Cô sẽ rất nổi tiếng đấy, nhất định là thế."Duẫn Nhi cầm giấy và bút, nói không ra lời.Nàng cúi đầu, nhờ vào ánh sáng yếu ớt, tinh tế viết xuống tên của mình, thêm cả ngày tháng, cuối cùng còn viết thêm một đoạn:Giáng Sinh vui vẻ. Cám ơn chị, Du Lợi unnie.
Một năm sau đó, tại lễ trao giải thưởng diễn xuất...-- The End --
Một năm sau đó, tại lễ trao giải thưởng diễn xuất...-- The End --
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store