Bhtt Edit Nu The Tu Vu Hoan
CHƯƠNG 66 : ĐA TÌNH KHÔNG BẰNG BẠC TÌNH
Gió mát thổi qua bộ trường bào thân ảnh đứng dưới mái hiên "Yến vương phủ lòng son dạ sắt, chắc chắn không làm việc phản chủ, mà trong lòng ta cũng đã có người, Vương đô đốc ngài làm thế chẳng phải là hại một đời lệnh ái sao?""Chuyện đã đến nước này, còn có ai có thể cứu lấy Vương phủ chúng ta đây." Vương Chấn cúi đầu ủ rũ, hắn lui vài bước buông xuống hai tay khẽ run nói "Vương thị ta cả đời trung liệt, hôm nay vì sao lại rơi vào kết quả như thế này.""Dựa vào lòng nghi ngờ của bệ hạ, hôm nay nếu ta đáp ứng ngài, trong mắt bệ hạ sẽ là kết phe phái làm phản" Triệu Hi Ngôn nghiêng đầu nói: "Vương đô đốc ngài là trung thần, đi tới bước này cũng thật làm người ta đau lòng không thôi, nhưng ta nhận thánh ân lưu lại kinh thành này, lại là chất tử của bệ hạ, việc của ngài ta thật sự không thể ra sức."Thế cuộc trong triều bất ổn, phiên vương cùng hoàng đế giương cung bạt kiếm, việc này Triệu Hi Ngôn biết rõ, nhưng phiên vương cũng không dám dễ dàng làm phản triều đình, tái bắc người Hồ đều căm giận Yến vương đến tận xương tủy, bọn chúng đã nghỉ ngơi lấy sức nhiều năm nếu như hiện giờ dẫn binh về đây chỉ sợ rằng hai phía đều là thù địch. Nàng làm yến vương Thế tử, vào kinh này cũng chỉ là vì ổn định thế cuộc, nếu buộc tội cấu kết làm phản, sợ rằng tình cảnh của mình càng thêm gian nan.Triệu Hi Ngôn thở dài liên tục lắc đầu nói: 'Vương đô đốc nếu như muốn bảo toàn, liền tự mình từ quan, thỉnh tội với thánh thượng, giao hết quyền lực trong tay ra, quy ẩn núi rừng."Vương Chấn nghe xong chậm rãi ngẩng đầu hai mắt ửng đỏ nhìn Triệu Hi Ngôn đang xoay người khuyên bảo, hắn không cam tâm, đem áo choàng mở ra, sau đó xé y phục lộ ra vết thương đầy người , trên tay đầy vết đao chém, chỉ vào vết đao trước ngực nói: "Lão phu chinh chiến nửa đời trên chiến trường, nhiều lần vào sinh ra tử, không phụ tổ tông, mới đổi lấy ngày hôm nay cho gia tộc, mà hôm nay lại vô tội nhận lấy nỗi oan ức này, hai nhi tử của ta đã vào quân doanh, ta thực sự không muốn hủy đi tiền đồ của chúng, ta thật không cam tâm.""Minh chương." Triệu Hi Ngôn kêu.Chúc quan rõ ràng ý tứ, cực nhanh tìm áo khoác đến "Thế tử"Triệu Hi Ngôn nhận lấy muốn thay Vương Chấn mặc vào "Ta cũng đáng tiếc thay cho ngài , huống hồ Vương cô nương còn có ân cứu mạng ta, chỉ là ta....không thể lấy Yến quốc cùng toàn bộ xã tắc Đại Minh ra đặt cược được. Tái Bắc người Hồ còn đang nhìn chằm chằm ,,,"Vương Chấn giơ tay ngăn cản Triệu Hi Ngôn khoác áo bào, tùy ý mặc lại y phục của mình thu hồi tâm tình bi thương bước ra khỏi phòng.Triệu Hi Ngôn trên tay vẫn cầm áo choàng đứng cương tại chỗ, thấy Vương Chấn rời đi, ngẩng đầu nhắc nhở hắn: "Những lời ta nói, mong vương đô đốc cân nhắc."Vương Chấn dừng chân trên nên gạch, quay đầu lại nói: "Thế tử sinh ra đã mang huyết mạch hoàng gia, cơm ngon áo đẹp từ nhỏ, sẽ không hiểu được nỗi khổ của những người trong quân doanh chém giết như chúng ta."Ngoài trời khô nóng, tiếng ve râm tan, Vương Chấn rời đi biến mất ở cổng vòm.Chúc quan từ phía sau tiến tới sau Triệu Hi Ngôn tiếp nhận lấy áo choàng, rồi lui ra.Triệu Hi Ngôn chắp tay đứng yên ở đó, Dương Thư Dao từ bên ngoài đi vào nói "Thế tử trong lòng khổ sở sao?""Dù sao, Vương thị cũng từng có ân với ta." Triệu Hi Ngôn cúi đầu nói."Thế cụv hiện nay, Thế tử không cách nào cứu được. Nếu để Vương thị trở thành Thế tử phi, tình cảnh của ngài cùng Vương đại nhân cũng vẫn rất gian nan." Dương Thư Dao nói "Vương Chấn vừa cố chấp , lại không cam lòng.""Vương gia mấy đời đều dùng tính mạng để đổi lấy ngày hôm nay, hắn làm sao có thể cam tâm buông bỏ hết thảy." Triệu Hi Ngôn lại nói"Tái Bắc nhìn yên bình nhưng không phải yên bình, từ lần đại hội triều làn trước, quận chúa Thát đát sau khi bị thương trở về nước, Thát đát vương đem hết thảy lỗi lầm đổ cho Đại minh, còn thiết yến mời các bộ lạc rục rịch chờ thời cơ tiến đánh.Yến quốc cùng triều đình không hòa thuận, nói cho cùng, lòng người chung quy lại là ích kỷ, ta cũng không ngoại lệ.""Thế tử cũng có lúc..." Dương Thư Dao ngừng lại nói: "Rất mạnh mẽ dứt khoát.""Thật sao?" Triệu Hi Ngôn nghiêng đầu hỏi ngược lại.Dương Thư Dao chưa khẳng định lại nói tiếp: "Đa tình không bằng bạc tình, phong lưu đa tình, hại người hại mình. Bạc tình...""Bạc tình thì làm sao" Triệu Hi Ngôn truy hỏi."Người bạc tình bạc nghĩa nếu như động tâm, có thể nói là thâm tình. Thế nhân thật buồn cười người đa tình lại cho rằng là tình thâm mà không biết rằng kẻ đa tình là người vô tình nhất.Sống cả đời khi cần quyết đoán thì sẽ quyết đoán, nếu thế, Thế gian này đâu có nhiều việc không buông xuống được như thế, không có một người liền không thể sống được sao?" Dương Thư Dao nói.Triệu Hi Ngôn ngốc lăng nhìn nàng, cũng bất ngờ rằng nàng cũng có thể nói ra những lời này "Tỷ tỷ cũng thật là, đối với bản thân nhất định quật cường như thế, chỉ là.....""Chỉ là làm sao?" Dương Thư Dao hỏi."Ngươi cùng với Tôn cô nương thật giống nhau, đều quá mức lý trí hơn tình cảm, thật không giống một nữ tử yếu đuối." Triệu Hi Ngôn đảo mắt nói: "Còn có một nữ tử, so với các ngươi còn muốn lý trí hơn."*Lý trí: một việc dùng lý trí nhiều hơn tình cảm"Thế tử là đang nói đến Tấn Dương công chúa sao." Dương Thư Dao thẳng thắn nói|: "Nghe Ngô y quan nói. Lúc Thế tử ngất đi, công chúa so với người khác căng thẳng rất nhiều, trong lòng nhớ mãi không quên tất nhiên là có rung động, điều này rất làm thỏa mãn ý tứ của Thế tử đi, mong muốn đã được đền bù thỏa mãn."Nghe Dương Thư Dao nói về Tấn Dương vẻ mặt vừa thả lỏng của Triệu Hi Ngôn trong nháy mắt đọng lại "Ta lần này vào kinh là có hai mục đích, ngoại trừ đảm bảo an bình của biên cảnh, còn muốn biết tộc Trương thị của mẫu thân năm đó chính xác là đã xảy ra chuyện gì, ta không nói với cô nương sự thật , kỳ thực là...Mỗi khi ta hỏi mẫu thân nàng liền biến sắc không đáp, mà phụ thân có trả lời cũng không quá nhiều, trên dưới Yến vương phủ ai cũng không đề cập tới chuyện này, toàn bộ Yến vương không người nào giám nghị luận. Khi ta còn bé cũng không để ý những chuyện này, mãi đến năm ra vào kinh thành, nguyên lai mới biết ta còn có một di mẫu, là đích thê của Hoàng thượng.Ta thật sự muốn biết vì sao Bệ hạ lại diệt cả nhà Trương thị, hại mẫu phi ta suốt ngày sầu não uất ức.""Nô đã nói, Thế tử muốn biết chân tướng, có thể tìm Tấn Dương công chúa, nếu không có yêu cầu quá đáng, nô nghĩ hẳn là công chúa sẽ không từ chối ngài." Dương Thư Dao ngẩng đầu nhìn chằm chằm Triệu Hi Ngôn nói: "Bất kỳ chuyện gì."-Vệ vương phủ-----------Có Tông nhân cùng với Lễ bộ giúp đỡ, trên dưới Vệ vương phủ được giăng đèn kết hoa, Vệ vương cũng tự mình đốc thúc người trang trí tân phòng, cùng trong phủ."Điện hạ."Vệ vương mặc một thân cổn long bào màu đỏ đi ở trong hậu viện, nghe được nội thị đem chiếc lồng sắt nhốt đôi chim nhạn tới.Vệ vương kiểm tra danh mục hết thảy sau đó phân phó nói: "Vệ vương phi của ta là đích thê, là đại nương tử trong phủ, sáu lễ không thể thiếu, cũng không thể để có chút sơ xuất nào.""Vâng.""Điện hạ." Một lão thái giám đi tới bên người Vệ vương, nhỏ giọng thì thầm nói: "Vương đô đốc mặc thường phục đi tới Yến vương Thế tử."Vệ vương nghe xong mặt mũi tối sầm , lão thái giám cũng khom người cúi xuống.Vệ vương nghiêng đầu nhíu mày nói: "Vương Chấn đi Thế tử phủ?""Lão nô tận mắt nhìn thấy." Thái giám đápVệ Vương nhíu chặt mày nói: "Vương chấn hắn không muốn nữ nhi oan uổng làm thiếp của Tề vương, mặt dày đi cầu Yến vương Thế tử sao.""Điện hạ." Lão thái giám lại nói: "Hành động này của bệ hạ, không thể nghi ngờ là muốn sửa đổi việc lập Trữ, bệ hạ muốn lập Tề vương làm Thái tử, đầu tiền là thay Tề vương kết nối với Lâm thị, giờ lại tới con gái của Vương đô dốc, nếu hai nhà này giúp đỡ Tề vương, Tề vương liền có thể chống lại Đông cung, lại thêm bệ hạ không ngừng tạo áp lực cho ngoại thích, thiên vị Tề vương, Thái Tử điện hạ liền nguy rồi."Vệ vương chắp hai tay sau lưng nói: "Bệ hạ đã lập Trữ quân, Đông cung lại có quần thần che chở, ta không muốn tranh giành địa vị này, làm sao bệ hạ lại lộng quyền như thế, Ta với Tề vương xưa nay bất hòa, nếu như hắn làm Thái tử , sau này đăng cơ, chỉ sợ chức thân vương của ta cũng không làm được, huống hồ quốc gia.""Bệ hạ chưa có ban chiếu chỉ, nếu như Tề vương cùng Vương Chấn thành thông gia, lại như hổ mọc thêm cánh, điện hạ ngài nên sớm có tính toán." Lão thái giám nhắc nhở nói.--------Ngày hôm sau-----Trên đường phố kinh thành tấp nập đông đúc, người bán hàng rong gồng gánh trên đường phố , bên đường có một quán ăn, tiểu nhị đang lau chùi bàn ghế sáng loáng, cực kỳ sạch sẽ bắt mắt, lại có người ra ngoài đầu đường lên tiếng thét to: "Vịt muối đặc sản kinh thành, hôm nay có trân phẩm , cá mập gân."Đinh đương, từng trận tiếng chuông vang lên, xa giá vững càng đứng ở cửa tiệm, tiểu nhị nhìn người xuống y phục bất phàm, thêm nữa cái chuông vàng treo lơ lửng trên kia, tựa như thần tài gia đến tiệm, cực kỳ nhiệt tình tiến tới tiếp đón."Mời ngài vào tiệm chúng ta ăn vịt, tiệm chúng ta đã mở trăm năm, nổi danh kinh thành nhất món vịt muối....""Có vây cá không?" chủ nhân xa giá vén rèm hỏi."Có có có, ngài nói là cá mập sí?" tiểu nhị hỏi"Đúng, ta muốn mua, đi trong vòng một canh giờ mùi vị có mất đi không""Món ăn tiệm của chúng ta, không chỉ hương vị đầy đủ, còn đưa tận nơi đến cửa, bởi vậy xin ngài hãy yên tâm." Tiểu nhị híp mắt cười nói.Chủ nhân xe từ trong xe đi ra, đem rèm thả xuống, một thân bạch y, cực kỳ nho nhã, khiến người ta không liên tưởng tới công tử ăn chơi ngày trước."Cần đợi một chút, các vị xin mời vào điếm ngồi chờ.""Không cần quan tâm, ngươi vào nói với đầu bếp làm món, mỹ vị tốt, tất nhiên cần nhiều thời gian, nếu làm tốt ta khắc trọng thưởng." Triệu Hi Ngôn lên tiếng nóiChúc quan lấy từ trong tay áo ra một thỏi vàng đặt lên bàn.Tiểu nhi thấy vàng mắt dáng long lanh nói: "Xin hãy đợi, tiểu nhân lập tức đi ngay."Sau nửa canh giờ, xe ngựa đến phủ Trưởng công chúa, dừng trước cửa.Thị vệ nghe tiếng lục lang vang, vội vã chạy ra nghênh đón, Triệu Hi Ngôn từ trên xe bước xuống , nhận lấy hộp trong tay chúc quan nói: "Các ngươi không cần theo vào.""Vâng."Lần này thị vệ của phủ công chúa cũng không dám cản nữa, nghe âm thanh lục lạc liền có người đi thông báo.'Công chúa ở hà trì trong hậu viện ngắm hoa, Thế tử xin mời qua đó.' Thái giám cười híp mắt nói.Triệu Hi Ngôn nhìn hoạn quan trước mắt này, lại nhớ tới việc Tấn Dương quá thân thiết với hắn, tuổi cũng không lớn, môi hồng răng trắng, có vài phần giống mình, nhưng dung mạo kém xa.Sau một hồi đánh giá, nàng ngựa quen đường cũ đi tới hậu viện.Đình xây ở giữa ao, bởi vì là tháng sáu cho nên hoa sen trong hồ nở nộ toàn bộ.Tiếng bước chân đều đặn vang lên, hai bên cung nữ thấy người tới đều phúc thân nói: "Thế tử vạn phúc."Người tới gần bước chân cũng chậm lại sau đó ổn định, gió thổi qua hà trì qua người thiếu nữ, mang hương thơm của sen cùng mùi vị trên người nữ tử, nữ tử lười biếng dựa vào lan can chậm rãi nói: "Cơn gió nào lại đem Thế tử thổi tới chỗ của ta."Triệu Hi Ngôn bước vào trong đình đem hộp đặt trên bàn tròn khom người nói: "Mặt trời chói chang, thời tiết nóng bức ta tới thăm Công chúa."Tấn Dương tựa vào lan can ngắm nhìn hồ sen, nghe thấy chống tay quay đầu lại, nhìn thấy y phục hôm nay của Triệu Hi Ngôn sáng mắt lên hỏi: "Thế tử hôm nay đúng là ôn văn nhĩ nhã, đây là muốn đổi tính nết sao?""Đổi, đương nhiên là đổi." Triệu Hi Ngôn tiến lên một bước, nói: "Ngôn nguyện vì công chúa mà đổi."Tấn Dương nhíu mày: "Lại đang nói lung tung.""Công chúa nếm thử cái này đi." Triệu Hi Ngôn đem hộp mở ra, lấy bát canh từ trong lọ sứ, dùng muôi khuấy nhẹ đưa tới trước mặt Tấn Dương.Tấn Dương chăm chú nhìn: "Vây cá?""Hoàng Hậu điện hạ là người Nam, ta cũng chỉ nghe qua món này, nghe nói vật này trên biển vô cùng quý hiếm, cũng rất khó tìm, giá lại cực cao, có thể so với *rồng nước ngọt." Tấn Dương nói*Mấy con cá nước ngọt có vảy vàng óng ánh, bạn nào kb seach gg nhaTriệu Hi Ngôn cười nói: "Đúng vậy, trong sách cũng từng nói: ở đông nam có một loài cá to lớn ở biển, vây cá to lớn người nam nói loài đó rất quý hiếm.""Đây là tốn không ít bạc a." Tấn Dương chuẩn bị đi qua thì Triệu Hi Ngôn híp mắt cười nói.Tấn Dương công chúa thả thìa xuống nói; "Nói đi, Thế tử mang theo canh ngon quý giá, là muốn như thế nào?"Tác giả có lời muốn nói: Không có buôn bán, không có sát hại động vật nha, các ngươi đừng có tráchBạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store