ZingTruyen.Store

[BHTT - edit ] NỮ THẾ TỬ - Vu Hoan

CHƯƠNG 35 : MẶT MŨI CỦA TRƯỞNG CÔNG CHÚA

doanduongdieu92


CHƯƠNG 35 : MẶT MŨI CỦA TRƯỞNG CÔNG CHÚA

----------- Leng keng------------

Âm thanh từ chuông vàng truyền vào hẻm, trước cửa phủ của Thế tử một thái giám đang đứng đó chờ.

Trường sử đem xa giá kéo dừng lại.

Triệu Hi Ngôn từ trong xe gập người bước ra, ngẩng đầu đã thấy hắn đứng đó híp mắt cười, làm nàng giật mình sợ hết hồn.

"Thế tử gia." Thái giám con người hành lễ.

"Công chúa lại có chuyện gì? "Triệu Hi Ngôn hỏi.

"Công chúa mời ngài vào phủ một chuyến." Thái giám trả lời.

"Ta không muốn đi..." Triệu Hi Ngôn nhíu mày.

"Thế tử nói cái gì?" Thái giám vờ như là chưa nghe rõ hỏi lại

"Không có gì." Triệu Hi Ngôn vội lắc đầu nói: "Công chúa gọi ta tới là có chuyện gì?"

Tên thái giám cũng lắc đầu nói: "Việc này nô tài không biết, chỉ biết công chúa phân phó nô tài tới mời Thế tử một mình tiến vào phủ Trưởng công chúa."

"Một mình ta?" Triệu Hi Ngôn ngốc lăng nói.

Trần Bình đứng bên cạnh nghe thấy vậy trong lòng cảnh giác nói: "Công chúa là muốn làm gì a? Mà cần tới Thế tử một mình đi tới. Tấn Dương công chúa là khuê nữ chưa xuất giá, lén lút đơn độc gặp riêng nam tử e rằng không ổn, mặc dù cùng Thế tử là tông thân (cùng dòng máu)."

"Đây là ý tứ của công chúa, Trường sử nếu có nghi vấn gì, liền trực tiếp đi hỏi công chúa, nô tài cũng chỉ phụng mệnh của công chúa tới truyền tin, cũng không biết dụng ý của chủ tử."

"Huống hồ như mọi người đều biết Trưởng công chúa đối đãi với Thế tử như đệ đệ, tỉ mỉ chu đáo. Thế tử vào phủ Trưởng công chúa có gì mà không thích hợp ,lẽ nào còn sợ công chúa có thể ăn thịt người hay sao?"

"Ta không phải có ý này, chỉ là Thế tử.."

"Trần trưởng sử." Triệu Hi Ngôn lên tiếng nói: "Chuẩn bị ngựa cho ta, không cần lo lắng."

"Nhưng Thế tử..." việc ngày trước hiện lên trong đầu Trần Bình, hắn lo lắng không thôi.

"Không ngại." Triệu Hi Ngôn lần nữa đánh gãy nói: "Đi thôi."

"Vâng."

Cũng không mất nhiều thời gian, Trần Bình đem một con ngựa màu trắng từ hậu viện đi ra nói: "Thế tử."

Triệu Hi Ngôn nắm chặt dây cương đem thân ngựa điều chỉnh nói: "Đừng lo lắng, ta sẽ không sao."

"Giá! " Triệu Hi Ngôn một thân cưỡi ngựa rời đi.

Trần Bình không yên lòng , hắn cũng lên ngựa đuổi theo sau đứng ở bên ngoài phủ Trưởng công chúa.

Thị vệ coi phủ thấy Triệu Hi Ngôn tới vội vã tới dắt ngựa, cung kính nói: "Thế tử xin mời vào."

Triệu Hi Ngôn đem mũ dực thiện quan chỉnh lại ngay ngắn, sau đó bước vào trong phủ.

"Thế tử mời đi bên này." Thái giám dẫn đường cho nàng, hắn cảm thấy vị Thế tử này nhìn thật đẹp mắt , hắn cũng chưa gặp người nào đẹp như thế, khách khí nói: "Công chúa ở bên trong thư phòng chờ ngài."

Triệu Hi Ngôn quan sát bốn phía, không khỏi cảm khái nói: "Tòa đệ phủ này so với phủ của Yến vương ở Bắc Bình còn lớn hơn."

Thái giám nghe thế trong lòng khinh thường nói: "Tòa phủ này là Thành Đức năm thứ bảy, dựng lên khi tử cấm thành mới lập không bao lâu, tiêu tốn mấy vạn kim, quy chế ngang ngửa với phủ của Thái tử.

bên trong có hơn một nghìn gian gian phòng lớn nhỏ, các đình đài đều là do công bộ một tay thiết kế."

Triệu Hi Ngôn nhìn những cột dựng được trạm trổ tinh xảo, mái ngói lưu ly đỏ thắm , hung thú trấn trạch có khắp mọi nơi, mọi thứ đều là xa xỉ.

"Thành Đức năm thứ bảy..." Triệu Hi Ngôn cau mày, nhìn tòa đệ phủ tinh xảo này nghĩ , năm đó phương Bắc gặp trận tuyết lớn, dòng sông đông lại, trên đất không có lấy một ngọn cỏ, vậy mà triều đình cũng chỉ chi mấy vạn ngân lượng giúp thiên tai, miệng luôn nói không có quốc khố không còn nhiều.

"Thế tử?" Thái giám phát hiện Triệu Hi Ngôn đứng ngốc đó, xoay người kêu.

"Bệ hạ quả nhiên là độc sủng Công chúa." Triệu Hi Ngôn đáp.

"Không phải sao. Bệ hạ cũng chỉ có một đích nữ là công chúa. Thủa nhỏ đã nâng trong bàn tay. Đến giờ công chúa cũng chưa chiêu phò mã, ngoại trừ là công chúa không muốn, còn một nguyên nhân lớn chính là bệ hạ không muốn." Thái giám vì chủ tử mà đắc ý nói.

Triệu Hi Ngôn nghe xong cũng không nói thêm gì, Thái giám sau đó đưa nàng vào thư phòng.

Thái giám vỗ tay áo đi tới cửa cúi người xuống nói: "Công chúa, Yến vương Thế tử đã tới."

"Để cho nàng vào đi."

Âm thanh truyền ra vô cùng lạnh lẽo, Triệu Hi Ngôn nghe xong cả lưng mát lạnh , rón rén đẩy cửa đi vào.

Nàng bước trước một chân vào, hai tay bấu lấy cạnh cửa, đầu thò vào nhìn khắp phòng.

Gió mát từ khe cửa lọt vào bên trong, trên án có lư hương đang đốt, gió thổi làm khói bay khắp phòng, bên trong phòng ngoài cửa ra vào ra, đều có dựng lên bình phong, trên xà nhà treo lơ lửng những tấm lụa trắng, làm cho Triệu Hi Ngôn cảm thấy thật giống như tiến vào trong tẩm cung của Hoàng đế vậy.

"Công chúa?" Triệu Hi Ngôn cẩn thận từng chút một hô lên. "Công chúa?"

Thấy không có ai đáp lại, Triệu Hi Ngôn đem cả thân thể bước vào, nàng đi mấy bước, liền giơ tay sờ sau gáy, một mảnh lụa trắng đung đưa trước mặt, đưa tay đụng vào than thở nói: "Làm sao mà cha con nhà này lại giống nhau như đúc vậy, đều yêu thích cố tỏ ra bí ẩn."

"Triệu Hi Ngôn!" Bên trong truyền ra âm thanh lạnh lẽo, hình như là có chút thiếu kiên nhẫn.

Triệu Hi Ngôn nghe xong chấn động nói: "Ôi! Ta đến rồi, đến rồi a." Nàng vội vã chạy về phía trước, cũng không dám chậm trễ.

Xuyên qua mấy giá sách rốt cuộc nhìn thấy Tấn Dương, Triệu Hi Ngôn dừng lại tốc độ, đi tới trước mặt Tấn Dương, nhìn thấy người nọ hôm nay dung nhan tinh xảo, xinh đẹp động lòng đang ngồi trên ghế, mắt phượng lạnh lùng. nàng bỗng ngẩn người.

Triệu Hi Ngôn thu tay về tay áo cung kính nói: "Công chúa."

Tấn Dương nhìn người kia đầu tóc ngổn ngang, mũ dực thiện nghiêng, nhẹ nhíu mày nói: "Ngươi nhìn lại ngươi xem, còn giống một Thế tử không?"

Triệu Hi Ngôn đến vội vàng, nên cũng không chỉnh qua dung nhan, nàng đem mũ dực thiện quan xuống, sau đó vuốt lại tóc.

Không thể không nói, khuôn mặt này của Triệu Hi Ngôn , cùng với y phục chỉnh tề với hiện tại giống như hai người khác nhau, câu nệ cùng phóng khoáng. Nhưng đều trông thật đẹp mắt.

Triệu Hi Ngôn đơn giản thu thập, sau đó thoáng nhìn vẻ mặt của Tấn Dương, liền giải thích nói: "Công chúa, ta cưỡi ngựa tới a, công chúa lại gọi ta gấp như thế, nào giám chậm trễ mà dừng lại chỉnh dung nhan."

"Biết mình sai rồi sao?" Tấn Dương đem tầm mắt di chuyển tới chỗ khác không nhìn Triệu Hi Ngôn nữa nói.

"Sai??" Triệu Hi Ngôn không rõ hỏi: "Công chúa để Hi Ngôn đi tới cống viện, Hi Ngôn cũng đi rồi, ta là Thế tử của Yến vương phủ, cũng không thể trắng trợn mà đứng giữa bàn dân lôi kéo sĩ tử triều đình a.

Bằng không sau này phiên quốc lại bị triều đình kết tội cùng triều thần mưu phản. Chuyện mất đầu này cũng không thể làm a."

Nói xong Triệu Hi Ngôn nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của nữ tử ngồi kia nói tiếp: "Công chúa để ta lấy thân phận Thế tử đi tới cống viện , là muốn bệ hạ đối với phủ yến vương càng thêm nghi ngờ sao? Vẫn là dùng phương thức thăm dò dồn Triệu Hi Ngôn ta vào chỗ chết sao?"

"Ta cũng không cần dùng loại phương thức này." Tấn Dương đứng dậy đi tới trước mặt Triệu Hi Ngôn trừng mắt nói: "Làm sao ta biết được Vương Thế tử có tuyệt đối trung thành hay không?"

"Xem ra công chúa vẫn là không tin Hi Ngôn." Triệu Hi Ngôn vẻ mặt bất đắc dĩ nói.

"Ngươi nói xem bây giờ ngươi đang làm trò gì? Đáng để ta tín nhiệm sao?" Tấn Dương hỏi, tựa hồ lời nói của nàng đang ám chỉ gì đó.

"Ta đã nói ngươi phải nghe theo ta, ngươi đã nghe chưa." Mặc dù nàng nắm nhược điểm của Triệu Hi Ngôn, nhưng có vẻ nàng ấy chưa từng nghe lời nàng.

Triệu Hi Ngôn lại hỏi ngược lại: "Lấy sự nghi ngờ của Hoàng đế mà đánh đổi, công chúa có lợi gì đâu? Công chúa muốn đem ta ra để cược, lúc trước là ta sợ chết, vốn dĩ thỏa hiệp với công chúa cũng là vậy, hiện tại cũng vậy. Hi Ngôn đã làm sai chỗ nào?"

"Việc ngươi ở trên kinh báo, ngươi giải thích thế nào?" Tấn Dương xoay người đi tới trước bàn đọc sách, đem một sấp kinh báo ném xuống nói.

Triệu Hi Ngôn khom người nhặt lên một tờ, đưa tay ra phủi bụi lật qua đọc, sau đó hướng Tấn Dương nói: "Không có gì."

"Không có gì?" Tấn Dương nghi hoặc nói: "Thế tử là muốn nói, vài nữ tử chỉ là dùng để Thế tử che đậy chính mình sao?"

Triệu Hi Ngôn nghe xong nhíu mày nói: "Lẽ nào công chúa không biết, Yến vương Thế tử Triệu Hi Ngôn yêu thích nữ tử sao, ở trong mắt ta chưa bao giờ đem bất luận người nào thành vật phẩm hay công cụ, cũng không tùy ý đối xử với bất kì một vị nữ tử nào, huống hồ ta muốn thành thân với ai, là sự tự do của ta."

--------Rầm---

Tấn Dương nghe xong những lời Triệu Hi Ngôn nói, trên mặt lộ vẻ tức giận, tay đập xuống bàn nói: "Ngươi quên ngươi có thân phận gì sao, há có thể tùy hứng làm bậy, đem nhược điểm của mình giao cho người khác."

"Ta đem hết thảy thân phận của mình cho ngươi cũng không phải hoàn toàn vì sợ chết, muốn mạng sống." Triệu Hi Ngôn lạnh lẽo nói "La ta không muốn đem ảo tưởng của chính mình phá tan đến triệt để, tự tin ngây thơ cho rằng ngươi sẽ nhớ tới một chút tình cũ."

Tấn Dương quay đầu qua nói: "Ngươi và ta lập trường không giống nhau, nhưng ta....." lời nói thật nàng nghẹn trong cổ, cũng không nói ra được.

Triệu Hi Ngôn đưa tay vào trong áo. Ánh mắt cứng cỏi nói: " Ta muốn cưới Tôn thị, là xuất phát từ tâm, không phải trò đùa."

"Còn hoa khôi yến xuân các đối với ta có ân, sở dĩ tới gần nàng cũng có hai mục đích, ngụy làm hoàn khố cùng với báo ân." Triệu Hi Ngôn lại nói: "Nếu không có thân phận này, không mặc lên người áo bào cùng mũ miện, người ta muốn thành thân chính là hoa khôi."

----Chát-----

Một bàn tay in trên má Triệu Hi Ngôn, Tấn Dương tức giận quát: "Còn nhớ những lời mà ngươi đã nói?"

"Vẫn nhớ." Triệu Hi Ngôn đáp.

"Việc ngươi làm, ngươi muốn ta làm sao có thể tin tưởng ngươi?" Tấn Dương cười khẩy nói: "Mưu thần ư?"

"Việc này cũng không làm trở ngại cái gì?" Triệu Hi Ngôn đáp: "Nếu ta có thể cùng với đại thần có thế lực kết thành thông gia, ngược lại sẽ có một phần trợ lực, nhưng ta càng muốn thê tử tương lai cùng ta đồng tâm."

"Đồng tâm..." Tấn Dương thất thần, chậm rãi ngồi xuống nói: "Ngươi đi đi.."

Triệu Hi Ngôn thoáng nhìn ánh mắt thất thần của Tấn Dương bưng một bên má nóng đứng tại chỗ, sau đó chắp tay nói: "Ta cùng với chỉ huy sứ của phủ đều đang ở trong tay công chúa, vì lẽ đó việc ta đã đáp ứng công chúa ta sẽ không quên, kính xin công chúa yên tâm."

"Ngươi tự biết chừng mực là được, việc tư của ngươi, sau này ta không can thiệp nữa." Tấn Dương trở lại vẻ mặt như thường nói.

Triệu Hi Ngôn luống cuống muốn nói lại thôi, trong lòng mất mát lần nữa chắp tay nói: "Ngôn cáo lui trước."

Tiếng bước chân dần đi xa, thân ảnh màu hồng biến mất ở trong thư phòng, chỉ còn những tấm lụa trắng đang lay động, cùng với mùi hương thoang thoảng.

Từ đêm ở lâu đó, nàng không còn nghe thấy Triệu Hi Ngôn gọi nàng là a tỷ nữa, nàng cúi đầu nhìn lòng bàn tay có chút đỏ của mình, khẽ run nói: "Ngươi cũng biết, đêm đó ám sát ngươi có ba thế lực, mà ta chưa bao giờ muốn giết ngươi, mọi mệnh lệnh của ta, đều là muốn thấy ngươi còn sống, người chân chính muốn ngươi vào chỗ chết, không phải ta."


Tác giả có lời muốn nói:

Triệu Hi Ngôn : "Phu nhân, ngươi dĩ nhiên đánh ta."

Tấn Dương: "Ta đánh ngươi thì làm sao?"

Triệu Hi Ngôn: "Thì ta khóc cho ngươi xem a."

Có cái gì đó ám muội đã mở ra, vụ ám sát cũng chưa chân chính mở ra suy đoán của Triệu Hi Ngôn là công chúa cũng không có trả lời thật lòng, không phủ nhận không có nghĩa là thật sự làm. Dù sao công chúa cũng rất kiêu ngạo

Editor:

Triệu Hi Ngôn kiểu: Ta muốn cưới Tử Đồng, cũng muốn Thư Dao.

Tấn Dương: "Ngươi là muốn chết !"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store