ZingTruyen.Store

Bhtt Edit Nu The Tu Vu Hoan


CHƯƠNG 113: LÒNG MƠ ƯỚC

Tấn Dương đem người lôi ra khỏi điện, sau đó kéo người lên xe hướng trường an nhai mà chạy.

"Không nên giận." Tấn Dương động viên nói

"Ngươi ở yến tiệc nói những lời đó, nghe vào tai, chắc hẳn bệ hạ đã biết ngươi đối với thế cục rõ như lòng bàn tay, sẽ khiến bệ hạ càng khả nghi.

Một mình người ở chốn kinh thành này, những lời ấy thực sự không có lợi, ngược lại đem chính mình rơi vào trong nguy hiểm."

Triệu Hi Ngôn ngồi trong xe ngựa, nghiêng đầu nói

"Ta vốn không muốn vào cung, nhưng nghe được tin yến tiệc có vương tôn của phương tây được triệu vào dự tiệc, liền suy đoán bệ hạ có thể hay không đem việc hoà bình đàm phán, mà người phương tây cùng Mông cổ từ xưa đều lấy việc hoà thân mà kí kết.

Hắn nếu không coi trọng ngươi, ngươi lại đến tuổi gả đi, chẳng phải là không ổn sao.

Ta thực sự không yên lòng, nghĩ tới nghĩ lui sau đó chạy vào cung, dĩ nhiên tên vô liêm sỉ kia lại đề cập tới hoà thân."

"Nếu như ta không tới, công chúa phải ứng phó một mình thế nào?"

Triệu Hi Ngôn lại hỏi: "Chỉ có Bắc bình phủ mới có sức lực để có thể nói ra những lời đó."

Tấn Dương nghe xong rơi vào trầm mặc, sau đó ngẩng đầu hỏi Triệu Hi Ngôn

"Thiếp Mộc Nhi quả thực chỉ có Bắc bình phủ mới có thể trấn áp, nhưng những lời hôm nay ngươi nói chọc giận Tự Quân của Thiếp Mộc Nhi không chỉ là vì ta, e rằng còn có nguyên nhân khác?"

Triệu Hi Ngôn sửng sốt nhìn nữ tử ngồi cạnh, Tấn Dương lại nói

"Bằng không vì sao Thế tử lại biết được hôm nay Thiếp Mộc Nhi vào cung dự tiệc. đây là gia yến chỉ hướng về sứ giả phương tây triệu kiến.

Thiếp Mộc Nhi phát động binh, mở rộng lãnh thổ bây giờ trở thành nước mạnh nhất phương tây, Thế tử làm như thế lấy danh nghĩa của Bắc bình nghiễm nhiên công khai khiêu khích Thiếp Mộc Nhi quốc.

Khiến Tự Quân bọn hắn căm hận, như thế, bệ hạ cũng không giám động thủ với ngươi."

Đối mặt với những lời chất vấn của Tấn Dương, Triệu Hi Ngôn cũng không thể phủ nhận nói: "Tỷ tỷ quả nhiên thông tuệ."

"Ngươi không sợ, bệ hạ cho dù không động tới ngươi, nhưng ngày sau nổi lên chiến loạn, triều đình sẽ vì hoà bình, vì bách tính mà đem ngươi tặng cho địch quốc, mượn tay địch quốc diệt trừ ngươi sao?"

Triệu Hi Ngôn đang muốn mở miệng giải thích, xe ngựa đang chạy bỗng dừng lại đột ngột, chấn động mạnh làm hai người trong xe không kịp ứng phó, Tấn Dương bị lay động làm cho người bay ra khỏi chỗ ngồi, Triệu Hi Ngôn vội vã đưa tay đem người kéo vào lòng.

Tấn Dương nằm trong ngực Triệu Hi Ngôn, hai người đều sửng sốt, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, Tấn Dương giật mình bừng tỉnh, vội vã đứng lên nghiêm chỉnh ngồi xuống.

Triệu Hi Ngôn cũng đỏ mặt, yết hầu nàng chuyển động, cẩn thận hỏi: "Công chúa có sao không?"

"Không ngại." Tấn Dương đáp, lai hướng ra bên ngoài hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Công chúa có người chặn đầu xe." Phu xe đáp.

Tấn Dương từ trong xe đi ra, thấy người trên điện Vương tôn của Thiếp Mộc Nhi đang cưỡi ngựa chặn đầu xe của nàng. Nàng nhíu mày hỏi: "Vương tôn đây là làm sao?"

Dịch quan tuỳ tùng của Mã Trát Hắc hướng về hắn giải thích, Mã trát Hắc nghe xong nắm dây cương lạnh lùng nói:

"Yến vương Thế tử ở trong xe phải không, ta tới tìm hắn."

Lời lẽ vô tình của hắn thốt ra, Tấn Dương nghe cũng không hiểu, mà Hồng Lư tự dịch quan sau yến tiệc cũng đã rời đi.

Dịch quan tuỳ tùng của Mã Trát Hắc vừa muốn dùng tiếng trung nguyên dịch lại thì Triệu Hi Ngôn từ trong xe bước ra, dùng tiếng Mông cổ đáp

"Vương tôn không trở về sứ quán nghỉ ngơi, ban đêm mây đen gió lớn, chẳng nhẽ muốn giết người phóng hoả sao?"

Lời Triệu Hi Ngôn nói ra không chỉ làm Tấn Dương kinh ngạc mà ngay cả Mã Trát Hắc cũng sửng sốt nói: "Ngươi hiểu tiếng Mông cổ?"

"Có gì kì quái sao?" Triệu Hi Ngôn đáp

"Đại minh ta thống nhất cửu chây, biên cảnh vô số phiên ang, Hoàng đế cũng phái người biên soạn <Hoa di dịch ngữ> (Kiểu như từ điển vậy)

Ta cũng đã từng độc, cùng người Mông cổ các ngươi thường xuyên giao tiếp, sao lại không biết/"

Mã Trát Hắc kéo dây cương, mặt phẫn nộ trừng Triệu Hi Ngôn nói

"Ta vốn muốn lấy việc hoà thân để hai nước giao hảo, ngươi lại ngang ngược ngăn cản, còn ở trên yến tiệc làm nhục ra, ngươi không sợ quân của Thiếp Mộc Nhi đánh tới, đoạt đất trung nguyên của các ngươi sao?"

Triệu Hi Ngôn chắp tay đứng ở trên xe ngựa, liếc mắt nhìn Mã Trát Hắc, nhếch miệng nói: "Ta phi!!!!"

Thấy Triệu Hi Ngôn làm ra hành động như thế Mã Trát Hắc nhíu mày giận giữ chỉ thẳng mặt nàng nói: "Ngươi..."

"Ngươi thật sự có thành ý tốt, lại mang việc hoà thân đến để nói sao. Đại Minh ta lấy bách tính làm trọng, không đối với các ngươi nổi lên chiến tranh cướp bóc giết người, các ngươi được đà lấn tới, ngươi thấy sắc nổi lòng tham lại nói thành muốn giao hảo hai nước, trên ngự yến nói tới đường hoàng như thế, không sợ làm nhục tổ phụ hai đời anh minh của ngươi sao." Triệu Hi Ngôn lạnh lẽo nói.

Mã Trát Hắc bị làm cho tức giận nói: "Ngươi chờ đó, ngày sau nếu như hai nước giao chiến, chính là ngươi châm ngòi mà gây nên."

Triệu Hi Ngôn ngẩng đầu nói: "Ngày đó nếu đến, Vương tôn có muốn đích thân tới không."

Mã Trát Hắc phất tay áo, không cam lòng tay không mà về, hắn xưa nay chưa từng chịu thiệt như thế, hắn nói

"Nếu ngươi là nhi tử của chiến thần Yến vương, đại hội ngày mai có dám cùng ta tỷ thí một phen?"

"Tỷ thí?" Triệu Hi Ngôn nghi hoặc hỏi

"So săn bắn." Mã Trát Hắc nói.

"Ta có thể so với ngươi, nhưng đặt cược là cái gì đây?" Triệu Hi Ngôn hỏi

Mã Trát Hắc nhìn về phía Tấn Dương, Triệu Hi Ngôn vội vã đem người che chở phía sau mình nói: "Cái này không thể được."

Thế tử lẽ nào sợ sao?" Mã Trát Hắc khích tướng nói

Triệu Hi Ngôn cũng không để ý tới hắn mà nói

"Sợ? ta cùng người khác cược chưa bao giờ thua, nhưng không được chính là không được.

Ngươi nghĩ ta ngốc như ngươi sao?"

"Ngươi!" Mã Trát Hắc đánh một roi vào mã, con ngựa ăn đau đi tới đi lui.

"Ngày mai đại hội triều, Vương tôn còn muốn lấy danh sứ giả của Thiếp Mộc Nhi bái phỏng bệ hạ, không bằng sớm chút trở về nghỉ ngơi đi." Triệu Hi Ngôn híp mắt nói: "Đỡ phải ở chỗ này làm đau mắt của ta."

"Ngươi sợ thua, lại mượn nhiều cớ như thế, nam tử người trung nguyên các ngươi ngoại trừ Yến vương ra, đều không có nghĩa khí." Mã Trát Hắc mắng.

Triệu Hi Ngôn nhíu mày, đoạt roi của phu xe nhấc chân, thả người nhảy tới trên lưng ngựa của Mã Trát Hắc, dùng roi gìm yết hầu của hắn.

Mã trát Hắc kinh hãi, nhưng bởi đang bị ghìm hắn không dám nhúc nhích, hộ vệ bên cạnh cũng bị làm cho khiếp sợ, dồn dập vây lên nói: "Lớn mật!!"

Triệu Hi Ngôn cúi đầu đến bên tai hắn mạnh mẽ mắng: "Ngươi đồ túng bao này, còn chưa xứng cùng ta giao thủ."

"Nhị lang." Tấn Dương vội vã hô: "Nơi này là Trường an nhai, dưới chân thiên tử."

Triệu Hi Ngôn buông tay, Mã Trát Hắc tựa hồ không cam lòng hắn muốn động thủ, lại bị nàng phát hiện, đem hắn một cước đạp xuống đất.

Triệu Hi Ngôn nhảy xuống ngựa dùng chân đạp lên người hắn nói: "Chỉ bằng ngươi cũng muốn cùng ta so chiêu?"

Mã Trát Hắc làm Tự Quân của đế quốc, được vạn người kính ngưỡng hôm nay lại bị người khác đạp dưới chân, hắn vô cùng nhục nhã nói

"Ta là Tự Quân của đế quốc ngươi dám đối với ta như thế?"

"Yêu~" Triệu Hi Ngôn tăng chút lực ở chân nói: "

Thiếp Mộc Nhi Tự Quân a? đáng tiếc đây là Đại Minh, còn chưa tới phiên bang nhung địch ngươi càn rỡ ở đây."

Mã Trát Hắc nắm chặt tay hướng hộ vệ cả giận nói: "Mấy người các ngươi còn đơ ra đó làm gì?"

"Ai dám!" Triệu Hi Ngôn nói

"Các ngươi nếu dám tới gần một bước, ta liền đem đầu chủ tử các ngươi vặn xuống!"

Bọn hộ vệ dồn dập do dự, Triệu Hi Ngôn khom người túm chặt xiêm y đem người nhấc lên ném về phía bọn hộ vệ nói

'Mã Trát Hắc, thân thủ của ngươi còn chưa sánh kịp hộ vệ Yến vương phủ ta, hạ ngươi quả thực dễ như ăn cháo!"

Mã Trát Hắc che ngực chống đỡ, chỉ tay về phía Triệu Hi Ngôn nói: "Ngươi chờ đó!"

Triệu Hi Ngôn chống nạnh tay, cười nói: "Được, được, ta chờ!"

Một trận vó ngựa rời đi, không còn bóng dáng kẻ chặn đường, Triệu Hi Ngôn vỗ nhẹ tay sải bước tới bên xa giá cùng Tấn Dương trở vào trong xe.

Tấn Dương chằm chằm nhìn Triệu Hi Ngôn vẻ mặt nặng nề không nói.

"Tỷ tỷ nhìn ta như thế làm cái gì?" Triệu Hi Ngôn vuốt gáy hỏi

"Ta cũng không biết, ngươi còn có thể hiểu được tiếng Mông cổ." Tấn Dương nói

"Chẳng trách vừa nãy ở trong cung, hồng lư tự quan còn chưa thuật lại, ngươi đã mở miệng phản bác."

Triệu Hi Ngôn lần nữa sờ đầu, ngây ngô cười nói

"Là phụ vương, tìm lão sư, bắt ta học tiếng đột quyết cùng tiếng Mông cổ, hắn nói ngày sau sẽ hữu dụng, ta thủa ban đầu còn không chịu học a."

"Yến vương có tầm nhìn xa, cũng không phải là có mỗi sức mạnh lớn, cùng võ công giỏi."

"Lời ấy của tỷ tỷ là đang chỉ trích ta lúc nãy làm ra hành vi không lễ nghĩa sao?" Triệu Hi Ngôn nói

"Kinh thành nhiều tai mắt, Mã Trát Hắc tốt xấu gì cũng là Tự Quân của một nước, ngươi làm nhục hắn như thế, Thiếp Mộc Nhi há có thể dễ dàng bỏ qua?" Tấn Dương nói.

Triệu Hi Ngôn lắc đầu: "Thiếp mộc Nhi quanh năm chiến loạn, tự lo thân mình không xong, nội bộ lục đục, Thiếp Mộc Nhi tuy là anh kiệt đáng tiếc Tự Quân này không có khí chất vương giả, miễn là Khả hãn của Thiếp Mộc nhi chết đi, quốc gia đó ắt sẽ loạn, cần gì phải sợ hắn."

Tấn Dương lắc đầu nói: "Vẫn nên cẩn thận sẽ chắc hơn."

Triệu Hi Ngôn gật đầu nói: "Kinh thành khắp nơi đều có tai mắt của bệ hạ, ta nháo như thế, sao có thể qua mắt cấm vệ đây, nhưng bọn hắn không có ra ngăn cản, chẳng phải rất lạ sao."

-------Càn thanh cung-

Hoàng đế ngồi trên long ỷ, bưng trà không nhanh không chậm mà thưởng thức.

Hồ Văn Kiệt đem chuyện phát sinh tối nay trên đường của Triệu Hi Ngôn hết thảy đều thuật lại.

Hoàng đế nghe xong đặt chén trà xuống, ho khan vài tiếng, Hồ văn Kiệt thấy thế lo lắng nói: "Bệ hạ....."

Hoàng đế giơ tay nói: "Không ngại." sau đó vuốt râu nói

"Tính tình của hài tử này nóng tính, nhưng cũng không giống lão nhị, lão nhị vũ dũng, cũng không phải mãng phu, tâm tư sâu, còn hài tử này.... Hắn còn trẻ tính tình nóng vội, vương tôn chửi bới đại minh ra, hôm nay bị hắn giáo huấn chịu nhục, cũng xứng đáng."

"Mã Trát Hắc dù sao cũng là Tự Quân một nước, Thế tử đem hắn làm nhục như thế, nếu hắn trở về nước xúi dục khả hãn của Thiếp Mộc Nhi xuất binh, Đại minh chẳng phải hai mặt đều là thù địch sao?" Hồ Văn Kiệt lo lắng nói

Hoàng đế vuốt râu nói: "Nếu thật sự đi tới bước kia, ai gây ra hoạ, người đó tự giải quyết, triều đình chẳng lẽ bởi vì một phiên vương Thế tử mà làm lớn chuyện nhấc lên chiến tranh, không để ý tới bách tính sao?"

Hồ văn Kiệt sửng sốt, lời ấy của bệ hạ rõ ràng là muốn bỏ qua sống chết của Thế tử, hoặc là mượn tay của ngoại quốc diệt trừ người kế nhiệm của Yến vương.

"Hắn nháo ra sự tình này, không phải là sợ trẫm động thủ với hắn sao, nếu là như thế, liền để hắn gánh vác sứ mệnh của tôn thất con cháu đi." Sau đó Hoàng đế chợt hỏi: "Bọn hắn là đi đâu?"

"Thế tử cùng công chúa, đi tới phủ công chúa." Hồ văn kiệt đáp.

Hoàng đế suy nghĩ một chút, vuốt nhẹ bàn tay, trầm ngâm nói: "Hai người bọn hắn..."

"Trong triều gần đây có lời đồn, nói Yến vương Thế tử đối với đường tỷ của mình.... Có lòng mơ ước." Hồ Văn Kiệt đáp

"Bởi vậy sau khi cập quan cũng chậm chạp chưa nạp phi, Lý thị ngày trước cũng là qua loa cho xong, cũng không phải xuất phát từ chân tâm của Thế tử."

"hoang đường!!!" Hoàng đế tức giận đập bàn nói

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store