Bhtt Edit Nu Ngo Tac Thinh Quan Mac Tieu
Trên mặt Ngô Úy nở rộ nụ cười, không phát ra tiếng động nào. Cô cảm giác như có một con gà trắng béo mập, giương lên đôi cánh nhỏ xinh, nhẹ nhàng nhưng lại trêu đùa chính mình một chút, thật là hết sức đáng yêu.Đáng tiếc, lúc này bên ngoài quá tối, không thể nhìn rõ được biểu tình của Tú Nương.Ngô Úy nắm hai tay Tú Nương, đem hai cánh tay cùng lắc lư qua lại, nói: "Tú Nương~""Ân!" Tú Nương trong mắt đầy chờ mong, ngay lập tức Ngô Úy tiếp tục: "Được, chúng ta về nhà.""Tú Nương vì sợ ta bị bắt nạt sao ?" Ngô Úy hỏi.Tú Nương gật đầu, lại lo lắng vì bên ngoài quá tối mà Ngô Úy không thể nhìn thấy, liền nhỏ giọng nói: "Nhị tỷ đều nói, người kia không phải người tốt... Ta đã thấy rất nhiều lần, hắn luôn nhìn chằm chằm ngươi, ta muốn về nhà, không muốn ở lại nơi này." Tú Nương thổn thức khó nén, khuôn mặt rối rắm.Ngô Úy sau một lúc trầm ngâm, ôn nhu nói: "Tú Nương~ cảm ơn ngươi nha.""Từ, từ sao lại cảm ơn?""Cảm ơn ngươi đã quan tâm và yêu quý ta.""Không, ta chỉ là......""Kia Tú Nương, ngươi có muốn nghe ta chia sẻ một chút không?""Hảo.""Tú Nương, đôi mắt và miệng của ngươi với những người khác rất khác biệt, ngươi không thể để người khác biết gì về mình. Người sống hậu thế phải cầu thị, không thẹn với lương tâm, chỉ cần chúng ta tâm định hành động đúng đắn, không có ý nghĩ dơ bẩn, không làm việc cẩu thả, không cần ai khác can thiệp. Ta biết ngươi thật sự che chở ta, nhưng chúng ta cần tự hỏi liệu có khả năng nào... Bởi vì ta nói những việc đó đều là đúng đắn đã làm hắn coi trọng, hắn nhìn chằm chằm ta cũng chỉ vì tự hỏi ta làm vậy có hợp tình hợp lý hay không.""Thật vậy chăng?" Tú Nương hỏi."Ta không phải là kẻ xấu, ta làm sao biết được? Chúng ta cần bảo vệ chính mình mới là tốt nhất, dùng lòng thiện ý đối đãi mọi người xung quanh, như vậy mới không làm mình mệt mỏi. Chúng ta nỗ lực kiếm tiền, cuộc sống ngày càng tốt đẹp nhưng cũng sẽ mệt mỏi, ta không thể làm được nếu không có Trương Thành, chỉ dựa vào một người thôi... tiền kiếm được cũng không nhiều lắm.""Chúng ta có thể......" Tú Nương định nói rằng chúng ta có thể tích góp dần, nhưng ngay khi muốn nói, bên trong lại tự hỏi mình: Mình đâu có khả năng kiếm tiền nhiều như vậy? Trong nhà chỉ tích trữ được 35 văn, mỗi văn tiền đều là Ngô Úy vất vả kiếm được. Nhớ tới Ngô Úy hằng ngày đều vác sọt tre, còn phải đi đường nhiều nên giày dép bị hư hỏng, Tú Nương không biết nói gì thêm. Hơn nữa, Ngô Úy lên kinh thành còn cần rất nhiều lộ phí, chỉ dựa vào các nàng gánh củi đi chợ bán cũng không đủ, bán đến khi nào mới đủ?"Tú Nương~ ta muốn cho ngươi một tòa nhà mới, không phải nhà tranh, mà là nhà gỗ chắc chắn, rộng rãi phòng ở, mái nhà dựng lên tinh xảo, đắp gạch làm tường rào. Trong viện còn phải có một kho lúa nhỏ, đào một cái hầm, sau đó nuôi một ít gà con, và một con chó săn để giữ nhà! Nhà ngươi hiện tại quá đơn sơ... Mùa đông lạnh giá thì có thể chịu đựng, nhưng đến mùa hè nhiều mưa gió, ta sợ nó đột ngột sụp đổ. Hơn nữa, nơi đó quá xa xôi, nếu chẳng may không ai ngờ đến ngươi có lúc sẽ gặp rắc rối, ngươi sẽ phải tìm chỗ để cầu cứu mà không có ai giúp đỡ. Nếu chỉ nghĩ dựa vào việc gánh củi bán thì không được, chúng ta cũng cần nhiều đồ đạc hơn... Ở đó, chỗ hẻo lánh không có cơ hội thực hiện hết, ngươi biết không? Hôm nay Nhị tỷ phu kiếm được một lượng bạc, dựa theo tỷ lệ chúng ta có thể chia được hai trăm văn tiền! Tú Nương~."Ngô Úy kể về kế hoạch làm Tú Nương như đang mơ một giấc mộng, nàng muốn hỏi một chút nhưng nhận ra đây đều là tình toán vì nàng, còn sự tình của Ngô Úy thì sao? Lộ phí lên kinh kiếm sao bây giờ?Tú Nương không biết kinh thành ở đâu, càng không biết kinh thành xa đến đâu, nhưng nàng không dám hỏi ra vì trong lòng sợ ràng, biết đâu như vậy Ngô Úy sẽ rời đi và đi thật xa."Ân, ta nghe ngươi." Tú Nương thấp giọng nói."Chúng ta trở vào đi, đợi lâu rồi Nhị tỷ phu và Nhị tỷ phu đã nghĩ nhiều.""Hảo.""Đúng rồi, Nhị tỷ phu mời chúng ta ở lại ăn Tết, ngươi cảm thấy thế nào?""Ta cũng muốn cùng Nhị tỷ ăn Tết, từ khi Nhị tỷ xuất giá chúng ta đã nhiều năm không tụ tập bên nhau. Nhưng lão phu nhân bên kia, có thể hay không...?""Yên tâm, giao cho ta."...Hai người trở lại trong phòng, Trương Thủy Sinh cùng Trương Thành đã đem một bồn nhỏ cơm tẻ ăn hết, thức ăn buổi tối còn dư lại bánh bột ngô.Ngô Úy chủ động nói: "Nhị tỷ, Nhị tỷ phu, vừa rồi Tú Nương cùng ta nói nếu có thể ở bên này ăn Tết thì rất vui, chỉ là có chút lo lắng về đồ ăn trong nhà, trong nhà cũng không có hầm, đặt đồ ăn ở nhà sợ bị hỏng rồi. Nếu không, ta ngày mai trở về sẽ kiểm tra xem trong nhà trữ thịt, cá, còn có một sọt trứng gà mang sang bên này đi."Liễu nhị nương tử nói: "Mau nghỉ ngơi đi, vài thứ kia để lại cho ngươi tự ăn, các ngươi hai người cũng không dư dả gì.""Nhị tỷ, phía trước Lí Chính cho một khối thịt tươi to ta sợ hỏng mất, nên cắt thành khối treo trong viện, cá cũng để ngoài không khí phơi. Sợ rằng, khi chúng ta trở về thì bọn chuột đã ăn sạch.""Ai da, vậy thì khó rồi. Ngày mai ta và ngươi cùng đi, chờ năm sau đầu xuân ta sẽ đào cái hầm cho các ngươi.""Nhị tỷ, để ta cùng Úy Úy trở về đi." Tú Nương nói.Ngô Úy trong lòng vừa động, thầm nghĩ: Đây đúng là cơ hội tốt để tìm tòi nghiên cứu, vì vậy nói: "Hay để ta với Nhị tỷ cùng về, những ngày này trời lạnh hơn, áo bông trên người ngươi đơn bạc, đừng để lạnh sinh bệnh.""Được rồi, tỷ đã sớm nói, chờ thêm mấy ngày đi họp chợ mua chút bông lót thêm vào bên trong, chính muội vá lại, như vậy áo bông mới đủ ấm, chứ một lớp sao được?"Trương Thủy Sinh nói: "Trong nhà không còn giấy đỏ, ngày mai ta phải dậy sớm đi họp chợ. Ta đã nghe nói con gái nhà Tam nương có kỹ năng thêu thùa rất tốt, ngày mai ta mời nàng tới tây phòng để muội có thể dạy dỗ nàng."Nghe Trương Thủy Sinh nói như vậy, Tú Nương mới miễn cưỡng gật đầu đồng ý. Ngô Úy suy nghĩ thêm và hiểu rằng Tú Nương thực sự rất quan tâm đến việc góp sức vào gia đình.......Một đêm không nói chuyện gì, sáng sớm hôm sau, sau khi ăn sáng, ba người cùng nhau xuất phát. Từ cửa thôn, Ngô Úy cùng Liễu nhị nương tử mỗi người mang theo một sọt tre, hướng về phía căn nhà cũ của Tú Nương. Ngô Úy mặc áo khoác da dê, là mượn của cha chồng Nhị tỷ. Thân hình nhỏ gầy, mặc áo khoác da dê dù hơi cồng kềnh nhưng đủ để chống gió lạnh. Hai người đều đội khăn trùm đầu, vào mùa đông gió núi lạnh thấu xương. Nếu không giữ ấm, vào mùa xuân da mặt chắc chắn sẽ đỏ thẫm.Có Liễu nhị nương tử dẫn đường, gần đây họ đã tiết kiệm được nhiều thời gian. Khi đến căn nhà cũ của Tú Nương, Liễu nhị nương tử chỉ vào một góc sân và nói: "Vốn dĩ bên kia có phòng chứa củi, chúng ta thường dùng để làm nơi tắm rửa. Khi Tú Nương còn nhỏ, ta đã thường cho nàng tắm rửa. Sau đó, chúng ta đã đổi phòng chất củi sang phòng khác."Liễu nhị nương tử như mở máy hát, nói đủ chuyện trước kia, Ngô Úy ôm một bó củi lửa và nói: "Nhị tỷ, vào nhà cho ấm áp, ăn cơm rồi trở về, còn sớm.""Hảo a, hôm nay trời thật lạnh, hai chân ta đều lạnh lẽo cả lên."Vào nhà trước, Liễu nhị nương tử thu gom thịt treo ở mái hiên, đặt chung với cá trong rổ, cười nói: "Không có gì đâu, mùa đông khắc nghiệt bọn chuột cũng chỉ tránh đông, không ra ngoài ăn vụng."Vào nhà nhóm lửa, sau nửa canh giờ phòng mới dần ấm lại. Liễu nhị nương tử và Ngô Úy đội khăn trùm đầu ngồi trên đầu giường đất khô ráo. Ngô Úy nấu nước ấm, múc hai chén bưng tiến vào.Hai người ngồi cách bàn không xa, Liễu nhị nương tử nhìn một vòng nhà cũ, gợi lên nhiều ký ức trong nàng.Một chén nước ấm vào bụng, cơ thể cũng cảm thấy ấm lên. Ngô Úy chủ động kêu lên: "Nhị tỷ.""Sao?" Liễu nhị nương hỏi."Lòng ta luôn có một nghi vấn, nhưng khó mà hỏi trực tiếp, chỉ có chúng ta hai, ta hy vọng nhị tỷ có thể giải đáp cho ta." Ngô Úy giao tay lên bàn, nhìn chăm chú vào Liễu nhị nương tử.Liễu nhị nương tử cảm thấy hồi hộp, nhanh chóng đáp: "Ngươi hỏi đi.""Ta muốn biết, ở Liễu gia, người tốt với Tú Nương chỉ có nhị tỷ thôi sao?"Nghe câu hỏi của Ngô Úy, Liễu nhị nương tử thở dài đáp: "Đương nhiên không chỉ có ta. Cha cùng nương đều rất thương Tam nương. Nếu không, chúng ta cũng sẽ không giữ trong nhà nuôi nhiều năm như vậy, không thể buông tay được."Ngô Úy nghe câu trả lời vẫn chưa hoàn toàn tin, nhưng cũng khó mà nói gì thêm. Qua những ngày qua, thông qua Tú Nương thỉnh thoảng mô tả, Ngô Úy cảm thấy rằng trong nhà họ Liễu, trưởng nữ đối với Tú Nương có nhiều ý định xấu. Hơn nữa, Tú Nương đã phân gia lâu như vậy, thế mà Liễu lão phu nhân cũng chưa tới một chuyến! Nếu không phải do Liễu nhị nương tử chăm lo hết lòng, Ngô Úy thậm chí nghi ngờ Tú Nương không phải là con gái ruột của họ!Loại tình huống này không thể xét nghiệm ADN được, nhưng người ngoài lại chịu ảnh hưởng lớn bởi hoàn cảnh và chất lượng sinh hoạt, đặc biệt là trong thời đại hiện nay. Liễu nhị nương tử nhìn lớn hơn Tú Nương ít nhất hai mươi tuổi, không giống chị em ruột.Ngô Úy cảm thấy điều này không bình thường, càng sống cùng Tú Nương lâu, Ngô Úy càng lo lắng. Tưởng tượng rằng Tú Nương một mình đối mặt với rất nhiều sự việc, Ngô Úy cảm thấy không yên tâm.Tú Nương tính tình quá đơn thuần, lại thiện lương và dịu dàng. Khi cãi vã, nàng luôn trả lời một cách nhẹ nhàng, không gây mâu thuẫn.Thông qua việc Liễu gia không chịu trả sính lễ tới nói, Ngô Úy cảm thấy Liễu gia chưa chắc chịu buông tha Tú Nương, tỷ như: Lại mấy năm trôi qua, bọn họ ở lật mặt đem Tú Nương tiếp trở về thì sao? Hoặc là thu sính lễ kết xù đem Tú Nương gả cho một kẻ có khuyết tật hoặc là phẩm đức tồi thì sao? Đến lúc đó ai tới bảo hộ nàng? Ai có thể thay nàng nói câu lời công đạo?Dẫu có thế, khi đó Liễu gia chỉ tuyên rằng "Việc nhà" để có thể lờ đi vấn đề.Ngô Úy suy nghĩ lại, quyết định tìm hiểu kỹ về nhà họ Liễu trước khi rời đi, xem liệu nàng có thể làm gì để bảo vệ Tú Nương hay không.Ngô Úy trầm tư nhìn Liễu nhị nương tử, trong mắt nàng ấy thấy tầng nghĩa sâu lắng. Liễu nhị nương tử run rẩy một chút, thở dài: "Tam nương ơi... Muội ấy chỉ bị chút ủy khuất. Gia đình chúng ta đều đang gặp khó khăn về tiền bạc... Cũng chẳng có cách nào để giải quyết tình trạng này...""Cha mẹ ta không có nhi tử, từ khi bọn họ qua 40, tin đồn nhảm nhí liền nhiều, thân thích chờ ăn tuyệt hậu cũng không phải không có, cha mẹ ta đều là người thành thật, bị người ta khi dễ cả đời, sớm đều bị khi dễ sợ. Tam nương là bị chút ủy khuất, nhưng ngày tháng khổ cực nhất thật ra là đại tỷ...... Nàng một người có thể làm đủ mọi việc nặng nhọc, so rào tre cao một chút liền xuống đất làm việc, tổng thấy có người khi dễ cha ta, đại tỷ tính tình cũng càng thêm đanh đá, là túm lên đòn gánh liền dám đánh người. Sau lại trong nhà ba cái tỷ muội đều lớn chút, ta cũng có thể xuống đất làm việc, kia mấy năm chúng ta tỷ muội ba cái vẫn là thực muốn tốt, thẳng đến sau lại..."Tác giả có lời muốn nói:Hôm nay đổi mới đã tới rồi, cảm tạ đại gia đã đọc, khom lưng.Tú Nương: Chỉ cần ta không đề cập tới, Úy Úy liền sẽ không đi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store