ZingTruyen.Store

Bhtt Edit Nu Ngo Tac Thinh Quan Mac Tieu

Một trận tiếng đập cửa đánh thức Ngô Úy và Tú Nương. Tú Nương mở to đôi mắt, trong mắt lộ ra một tia sợ hãi, hiển nhiên là bị chuyện buổi sáng làm cho kinh hãi.

"Tới đây!" Ngô Úy xoa mắt, ngồi dậy, chải lại đầu tóc rối thành một cái đuôi ngựa, xỏ giày đi mở cửa, Tú Nương theo sát sau.

Trước cửa có hai nam tử và vài bà tử. Nhìn thấy Ngô Úy, họ cùng mỉm cười. Bà tử đi đầu nói: "Cô nương, mùa đông khắc nghiệt, không dễ sống qua được. Cô nương mới đến nơi đây, chắc là thiếu thốn mọi thứ. Đây là đồ lí chính đại nhân bảo chúng ta mang đến cho cô."

Ngô Úy nhìn đồ vật trên mặt đất, rồi tránh ra: "Xin mời vào."

"Ai!" Bà tử cười gật đầu, dẫn theo người đem đồ vào nhà.

Tú Nương cố gắng đứng xa những người này một chút, nhưng căn nhà nhỏ này thực sự không đủ rộng để nhiều người cùng tiến vào, nên nàng chỉ có thể trốn sau lưng Ngô Úy.

Nhà chính trên mặt đất nhanh chóng chất đầy đồ đạc, Tú Nương trợn tròn mắt: Thật sự có người đem lương thực đến cho họ, lại còn là do lí chính sai người đến!

Chẳng lẽ mình đang nằm mơ? Tú Nương lén véo tay mình một cái.

"Cô nương, đây là tấm lòng của lí chính đại nhân và một số người trong tộc. Chúng ta nơi này cách kinh thành rất xa, những thứ này dùng làm lộ phí sau này, mong cô nương không chê ít. Chúng ta nơi đây không thể so được với những nơi giàu có và đông đúc."

Ngô Úy nhìn thấy bà tử cầm hai xâu tiền đồng, khoảng một quán, tương đương với một lượng bạc. Đổi thành tiền đồng để sử dụng cho tiện lợi, xem ra lí chính đã hoàn toàn tin vào câu chuyện do mình bịa đặt.

Ngô Úy không thay đổi sắc mặt, chỉ hướng về phía bà tử và mọi người cúi đầu chào, nhàn nhạt nói: "Đồ vật thì ta xin nhận, nhưng tiền thì tiểu nữ thật không dám nhận. Ta đã đi qua nhiều nơi, được nhiều người giúp đỡ, nhưng chưa bao giờ nhận tiền bạc. Phiền thím nhắn lại với lí chính: Gia quy của chúng ta là như vậy, xin đừng trách."

Ngô Úy cố tình nói một cách văn vẻ, khiến ánh mắt mọi người nhìn nàng đều khác biệt.

Nếu không nhìn ra những điều ẩn giấu bên trong, thì những năm học đại học, khi xem trộm các bộ phim cung đấu, trạch đấu chắc hẳn đã vô ích.

Đối với Ngô Úy, người bất cứ lúc nào cũng có thể trở về, những đồng tiền này chẳng khác nào vô dụng. Dù cho chúng có ích, vì Tú Nương, nàng cũng không muốn nhận.

Không lấy tiền tất nhiên có lợi. Những lợi ích vô hình này là tích góp cho Tú Nương, sau này khi nàng rời đi, lí chính dù có nghĩ đến một chút nhân tố của nàng, ngày tháng của Tú Nương cũng sẽ tốt hơn nhiều.

Những người nông hộ này chưa từng gặp ai giống như Ngô Úy. Họ còn không biết phải đáp lại sự khách sáo của nàng ra sao, chỉ đành theo lời nàng, mang tiền trở về, mỉm cười rời đi.

"Úy Úy!" Tú Nương phấn khích chạy đến bên Ngô Úy, ôm lấy cánh tay nàng. Những ngày qua, nàng lo lắng về lương thực để qua mùa đông, giờ thì mọi vấn đề đã được giải quyết.

Ngô Úy nhanh tay bịt miệng Tú Nương lại, ghé sát tai nàng, nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe: "Đợi một lát nữa mới vui mừng."

Tú Nương gật đầu, Ngô Úy cười rồi thả tay ra. Hai người gần như dựa vào nhau, như hai đứa trẻ đang chơi trốn tìm.

Đợi đến khi bên ngoài không còn tiếng động, Ngô Úy đẩy cửa thăm dò. Mọi người đã đi hết.

"Họ đi rồi."

Tú Nương như chú chim nhỏ vui vẻ, chạy khắp nhà chính, kiểm tra đồ vật lí chính đưa tới.

Một đấu gạo trắng, một đấu bột mì, cùng một số lương thực phụ, tổng cộng khoảng một thạch, hai sọt bắp cải, một sọt củ cải, một sọt khoai tây, một rổ trứng gà, một túi đậu nành, và một khối thịt heo mỡ nhiều nạc ít. Ở thời đại kỹ thuật lạc hậu, mỡ có thể lọc lấy dầu nên rất quý, giá còn cao hơn thịt nạc gấp đôi. Lí chính cho những thứ này thật là có lòng.

Tú Nương mở một bọc riêng, vui mừng nói: "Úy Úy! Ngươi xem, lí chính đại nhân còn tặng chúng ta một cây vải, có thể dùng để làm hai bộ y phục cho ngươi."

"Tốt quá, ta cũng muốn xem thử tay nghề của Tú Nương." Ngô Úy cười đáp.

Tú Nương ôm cây vải, quay đầu lại nhìn Ngô Úy, trong ánh mắt lóe lên sự ôn nhu và niềm vui. Đây là lần đầu tiên Ngô Úy thấy Tú Nương có biểu tình như vậy, giống như người thủy thủ vừa tìm lại được con thuyền, người nhạc sĩ nghèo khổ tìm lại được cây đàn đã mất.

Tú Nương vuốt ve vải trong tay, nhẹ giọng nói: "Đã lâu không làm việc may vá, tay nghề cũng mai một."

"Sẽ không đâu, ngươi làm y phục nhất định rất đẹp."

Vấn đề lương thực đã được giải quyết, hai người vui vẻ dọn dẹp lại nhà.

Nhà chính và bếp của Tú Nương là một. Toàn bộ diện tích nhà chính không đến mười mét vuông. Ngoài cái lu gạo, lu nước và bếp, không gian rất hẹp.

Hai người cùng nhau đổ lương thực vào lu gạo, lương thực quý đựng trong túi, buộc chặt miệng đặt lên kệ trên cùng, dùng sọt tre để phòng chuột. Bắp cải sắp xếp phía dưới cùng, cẩn thận đặt những bắp còn tốt ở dưới, những bắp hơi kém hơn để phía trên, phải dùng nhanh.

Sau khi dọn dẹp xong, căn nhà nhỏ gần như đầy kín đồ đạc. Ngô Úy chống tay lên hông, nhìn kệ gỗ đầy lương thực và bắp cải, lòng cô rất vững vàng. Đây là một loại hạnh phúc giản dị nhưng chân thực. Lúc này, ngay cả nếu trên giá có bày đầy vàng bạc châu báu, cũng không bằng lương thực và bắp cải này đem lại cảm giác vững vàng.

Tú Nương ôm bó vải vào nhà, màu xanh đậm phù hợp cho cả nam lẫn nữ, già trẻ đều có thể dùng. Tú Nương lấy ra một cái bọc từ trong tủ không có cửa, lấy ra kéo nhỏ, kim chỉ và một cây thước dây.

"Úy Úy, ta làm một bộ y phục cho ngươi được không?"

"Số vải này làm được bao nhiêu bộ y phục?"

"Y phục mùa đông cần nhiều vải hơn y phục mùa xuân, số vải này có thể làm hai bộ."

"Vậy vừa vặn, hai chúng ta mỗi người một bộ."

"Ta thì không cần, qua năm sau ta vẫn còn y phục để mặc." Tú Nương rõ ràng tiếc không muốn làm cho mình.

"Vậy thì ta cũng không cần."

Tú Nương ôn nhu khuyên: "Làm một bộ đi, y phục này của ngươi quý giá, cởi ra giữ làm kỷ niệm. Trước hết làm một bộ mùa đông, đến đầu xuân lại làm thêm bộ áo đơn, vừa đủ."

Ngô Úy chớp chớp mắt, hóa ra câu chuyện bịa của mình Tú Nương đã tin. Cũng tốt, nếu muốn lừa được địch nhân, trước hết phải lừa được người nhà. Chuyện của mình Tú Nương biết càng ít càng tốt, để tránh sau này nàng ấy gặp phiền toái. Việc xuyên không huyền diệu khó giải thích, Ngô Úy không có ý định nói cho Tú Nương.

"Mùa đông mới bắt đầu, còn lâu mới đến đầu xuân. Biết đâu trước đó chúng ta đã có tiền mua vải. Ta rất kiên quyết, hoặc là hai chúng ta mỗi người một bộ, hoặc là không ai làm cả, cứ để bó vải này cho chuột và sâu mọt cắn nát."

Tú Nương nhìn Ngô Úy, lại cúi đầu nhìn bó vải trong tay, rồi gật đầu: "Được rồi, để ta đo kích thước cho ngươi, được không?"

"Ừ, được."

Sau khi đo xong, Tú Nương bắt đầu cắt vải. Ngô Úy tò mò ngồi bên, thấy Tú Nương dùng ngón tay vẽ trên vải, kéo cắt xuống không lệch chút nào, rất nhanh đã cắt xong phần cần dùng.

"Tú Nương ~." Ngô Úy cười kêu.

"Ừ?"

"Ngươi có thể thêu thêm hoa văn gì lên y phục cho ta không?"

"Được, ngươi muốn thêu cái gì?" Nhắc đến sở trường và hứng thú của mình, cả người Tú Nương bừng sáng, đôi mắt như cắt thu, lộ ra ánh sáng rực rỡ.

"Ừm... Nếu không, ngươi thêu cho ta một con chim én?" Chim én về rừng, Ngô Úy cảm thấy biểu tượng này rất hợp với mình.

"Được."

Tú Nương đồng ý ngay, lấy ra hai vòng trúc, một lớn một nhỏ, từ trong tủ. Ngô Úy còn thêm: "Nhưng thêu trên lưng nhé."

"Làm gì có ai thêu trên lưng?"

"Ngươi cứ thêu cho ta."

"Còn nếu ra ngoài bị người chê cười thì sao?"

"Ta không quan tâm."

"Được thôi."

Tú Nương cầm lấy phần vải dệt phần lưng, dùng hai vòng trúc lớn nhỏ để kẹp vải lại, kéo căng vải sao cho đường kinh tuyến và vĩ tuyến rõ ràng. Ngô Úy lúc này mới tỉnh ngộ... Cô nhớ lại trong các bộ phim cổ trang, những người xưa khi thêu khăn tay đều cố định khăn tay vào một vòng tròn như thế để dễ thêu.

Xe chỉ luồn kim liền mạch lưu loát, Ngô Úy nhìn chăm chú không chớp mắt vào khối vải căng tròn. Tú Nương dùng tay trái cầm vòng trúc, ngón cái và ngón trỏ của tay phải nhéo lấy kim thêu, ba ngón tay còn lại mân mê trên mặt vải, một mũi kim xuống nhanh gọn, bàn tay vòng xuống dưới mặt vải rồi kéo kim lên từ phía dưới. Cứ như thế lặp lại, khi Ngô Úy nheo mắt nhìn kỹ, thì trên vải đã xuất hiện một nửa vòng tròn màu đen...

Tú Nương biểu tình nghiêm túc cực kỳ, cây kim nhỏ nhắn trong tay nàng như nhảy múa trên nền vải xanh đen, chỉ một chút thời gian bằng một chén trà nhỏ, hình thêu đã hiện ra dường như áo bành tô. Tú Nương lại lấy thêm một cây kim khác, lần này nàng dùng chỉ màu trắng...

Dưới mắt nhìn của Ngô Úy, một chú chim én nhỏ với lông cánh đen, bụng trắng, móng và mõm màu nâu, ngay cả những sợi lông tơ màu nâu trên ngực cũng được Tú Nương thêu lại rõ nét.

Ngô Úy kinh ngạc đến không nói nên lời, nhưng Tú Nương không dừng lại. Nàng xoay tròn vòng trúc thêm 90 độ, lại tiếp tục thêu với ba loại chỉ như cũ. Lần này thời gian có hơi dài hơn một chút. Khi thành phẩm hoàn thành, Ngô Úy sững sờ nhìn chú chim én dang cánh bay trên nền vải xanh đen, không khỏi hoài nghi Tú Nương có phải nắm giữ kỹ thuật 3D nào đó không.

Chim én mỗi cọng lông vũ, đôi mắt sáng, móng vuốt và hoa văn trên đó, ngay cả hai lỗ mũi nhỏ trên mõm cũng được Tú Nương khắc họa tỉ mỉ. Điều kỳ diệu nhất là toàn bộ hình thêu mang một cảm giác sống động chân thực!

Nếu đổi sang bối cảnh khác phù hợp, nhìn từ xa, có lẽ người ta sẽ tưởng thật sự có một chú chim én đang bay giữa không trung.

"Trời ơi! Tú Nương..."

Ngô Úy đang chuẩn bị thốt lời khen ngợi, nhưng nghe Tú Nương thở dài tiếc nuối: "Mới chỉ thêu thử, đường may chưa thật sự tốt."

"Không không không, ngươi đừng khiêm tốn, thật tuyệt vời, ta rất thích!" Ngô Úy vội đáp.

"Thật sao?"

"Ừ! Tú Nương, ngươi thật sự rất giỏi, vừa nhanh lại vừa đẹp!"

"Ngươi muốn thêu đơn giản, chỉ dùng ba loại chỉ nên tự nhiên là nhanh."

"Tú Nương, trước kia ngươi đã từng thêu qua hình khó nhất là gì?"

"Ừm... Năm ta 17 tuổi, có một nhà thiên kim tiểu thư sinh đúng ngày sinh nhật của Bách Hoa Nương Nương, phu nhân nhà đó muốn làm một chiếc chăn lụa 'Hoa đoàn cẩm thốc' thêu hình. Thêu đó dùng đến sợi tơ bảy màu, tổng cộng cần thêu 108 đóa hoa khác nhau cả hai mặt của chăn."

"Vậy ngươi đã thêu xong sao?"

"Ừ, sợi tơ quá mềm, kinh tuyến vĩ tuyến trên mặt lụa rất dày, mỗi mũi kim không được sai, nếu không trên mặt lụa sẽ để lại dấu kim. Ta thêu suốt hai tháng mới xong."

"Vậy... họ trả cho ngươi bao nhiêu tiền công?"

Tú Nương trên mặt nở ra nụ cười tươi, đáp: "Nương nói lần đó trả khá nhiều, khoảng hai trăm văn tiền."

Ngô Úy trong lòng không khỏi muốn trợn trắng mắt. Đây là loại mẹ gì chứ? Đúng là "hổ dữ không ăn thịt con" thật sao? Hai trăm văn ư? Đối với một gia đình có khả năng chuẩn bị một chiếc chăn lụa cho tiểu thư mới sinh, lẽ nào chỉ trả hai trăm văn tiền công sao?

"Tú Nương thật sự rất lợi hại."

Tú Nương thu kim chỉ lại, cảm thán: "Đáng tiếc hiện tại ta chỉ còn có năm cuộn chỉ màu, những màu khác đều không còn."

"Ngươi tuyệt đối không nên để tay nghề này mai một. Ngươi yên tâm, sau này có cơ hội ta nhất định sẽ giúp ngươi mua đầy đủ các loại chỉ thêu." Ngô Úy nghĩ thầm: Biết đâu mấy trăm năm sau, tay nghề của Tú Nương sẽ trở thành một trong những di sản văn hóa phi vật thể.

"Không cần phiền đâu, hiện tại ta làm ra mấy thứ này... cũng chỉ có Úy Úy ngươi không chê mà thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store