[BHTT][EDIT] Những kẻ nhát gan - YoonYul
Những kẻ nhát gan
Trước khi Duẫn Nhi kịp theo vào phòng , Hựu Ly liền sập cửa thật mạnh, cho dù ngốc như Thái Nghiên hay Mỹ Anh cũng biết là Hựu Ly đang tức giận, hơn nữa còn là phi thường tức giận.
"Uy uy? Hựu Ly sao vậy?" Tú Anh ở trên sofa nhấm nháp món bánh sandwich kẹp có dưa chuột mà Tú Nghiên dù cho tiền cũng không thèm lại gần, ngẩng đầu hỏi Duẫn Nhi người đi sau Hựu Ly, đang đứng tần ngần trước cánh cửa vừa đóng lại ngay trước mặt mình.
Bị mọi người nhìn chằm chằm như vậy Duẫn Nhi không có trả lời, chỉ lắc đầu nhìn xuống, cởi giày rồi nhảy lên sofa ngồi ngăn giữa Thái Nghiên và Tú Nghiên.
"Chị Tú Nghiên. . ."
"Ừ?" Tú Nghiên đang tập trung gặm cà rốt ứng một tiếng, hiện giờ đang là khoảng hai giờ chiều, và đối với Tú Nghiên vừa mới thức dậy mà nói, cà rốt chính là bữa sáng đồng thời là bữa trưa luôn.
Duẫn Nhi ỉu xìu đẩy đẩy Tú Nghiên, giật lấy củ cà rốt "Hựu Ly chị ấy tức giận..."
Bị dồn đến góc chiếc sofa, Thái Nghiên cuối cùng cũng nhịn không được mà lên tiếng, cũng là mở lời đỡ cho Tú Nghiên bị giựt mất cà rốt lại không nói được gì. "Phải xem do ai mới được chứ."
Không thèm ngó tới Thái Nghiên, Duẫn Nhi nói tiếp "Cho nên chị phải chịu trách nhiệm đi."
Ngừng lại một chút, không thấy ai tính nói gì với Duẫn Nhi, Tú Nghiên mới sững sờ lên tiếng "Chị á?"
"Đúng vậy."
"Từ từ. . . Liên quan gì tới chị chứ?" Tú Nghiên bức xúc nhìn Duẫn Nhi.
"Bởi vì vừa nãy khi ra ngoài, vốn chị Hựu Ly muốn đi mua kính râm, em mới hỏi nguyên nhân, chị ấy nói bởi vì gần đây chị Thái Nghiên cùng với chị Tú Nghiên hai người ra ngoài thân cận nhau quá, có chút chói mắt, cho nên mới phải đeo kính để bảo vệ mắt."
Tú Nghiên cùng Thái Nghiên liếc mắt lẫn nhau một cái, tiếp theo hai người ăn ý ngầm đi đến một cái đồng thuận, Tú Nghiên vỗ vỗ Duẫn Nhi "Rồi em đã nói gì?"
Duẫn Nhi không trả lời, chính là vùi mặt vào hai bàn tay, phát ra tiếng rên rỉ của động vật bị thương, qua một hồi mới chậm rãi nói "Nếu biến thành Duẫn - Tú chắc sẽ không phải lo lắng rồi..."
Trong phòng khách ngoại trừ Duẫn Nhi, cùng Thuận Khuê và Tú Anh đang hai tay giữ tay cầm điều khiển chơi trên máy game, tiếng nhạc từ trong máy phát ra, còn lại tất cả những người ngồi xung quanh Duẫn Nhi đều rơi vào im lặng.
Thái Nghiên nhìn Duẫn Nhi vẫn còn chôn mặt trong hai bàn tay, tiếp theo ngẩng đầu, nhìn Tú Nghiên ngồi bên cạnh Duẫn Nhi.
Đáp lại ánh mắt Thái Nghiên đang nhìn mình, trong ánh mắt trừ bỏ khó hiểu còn có chút ngây ngốc vô tội kia, Tú Nghiên mặc dù đối với chuyện của Duẫn Nhi cảm thấy bất lực, nhưng nhìn biểu hiện của người đối diện kia thật dễ thương, cô liền hướng Thái Nghiên vẫy vẫy tay, lướt qua lưng Duẫn Nhi, giữa ánh mắt vô tội của Thái Nghiên liền ở bên tai cô ấy thì thầm 「사랑해,taenggu。」 "Tớ yêu cậu, Thái Nghiên."
"Phốc." Thái Nghiên quay qua đáp trả lời yêu của ái nhân nhà mình, chính là phốc một tiếng bật cười.
Không phải là vì thấy đối phương làm lố hay buồn cười nên mới cười, mà là quá dễ thương, mặt này của Tú Nghiên, ngay cả fan cũng chưa từng thấy qua, chỉ có ở trước mặt mình mới lộ ra, nghĩ đến đây, Thái Nghiên không khỏi cười càng lớn.
Thương thay khi Thái Nghiên đang mải đi vọng tưởng xa xôi, liền không thấy đối phương đang nhìn mình chằm chằm.
"Kim Thái Nghiên. . . . . ."
Nghe thanh âm lạnh như băng gọi mình,Thái Nghiên mới giật mình mà run rẩy, quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Tú Nghiên lạnh lùng nhìn mình. "Xin lỗi. . ."
Chủ động nghiêng mình về phía trước, Thái Nghiên cười làm lành "Tú Nghiên thật đáng yêu , phải làm sao bây giờ?"
"Cái gì chứ!!!" Vốn tính toán muốn nạt cho Thái Nghiên một trận, chính là việc Thái Nghiên xin lỗi lại ngoài dự kiến của Tú Nghiên, khiến cô trở tay không kịp, nhưng cũng vì vậy mà bầu không khí thâm tình nhanh chóng bị phá vỡ, Duẫn Nhi đang ngồi giữa hai người liền đứng dậy "Chị! Em thật sự đang rất cần giúp đỡ, giờ không phải chính là lúc để mấy người liên thủ tìm giải pháp cho em gái đáng yêu này sao?!"
Tú Nghiên nhướn mày "Em gái đáng yêu?"
"Chẳng lẽ lại không?" Duẫn Nhi liếc Tú Nghiên.
Lần thứ hai bị bỏ rơi ở một bên, đội trưởng của SNSD ho nhẹ, rồi kéo lấy vai Duẫn Nhi để em ấy đối mặt với mình "Lúc này không phải lúc để thảo luận vấn đề đáng yêu hay không đi? Nếu em đã biết lí do Hựu Ly tức giận, sao còn không nhanh đi mà giải thích!?"
"Em đã xin lỗi rồi mà. . ."
"Còn nữa, em có biết mình mắc lỗi ở đâu không?" Thuận Khuê đang cao hứng cùng Tú Anh đấu game, đột nhiên chen lời, mặc dù trên tay vẫn không buông tay cầm chơi game.
Không lời hồi đáp, Duẫn Nhi chỉ biết im lặng nhìn phía Thuận Khuê, người vừa đưa ra câu hỏi đó.
"Có lẽ em căn bản là không biết đi?" Tú Anh bồi cú tiếp theo, cũng vẫn như người nọ quyết không buông bỏ tay cầm chơi game để gia nhập hội kia.
Sau đó, Duẫn Nhi ngồi lặng cả nửa ngày không nói lời nào, Thái Nghiên cùng Tú Nghiên nằm dựa vào nhau trên sofa, mà Tú Anh và Thuận Khuê thì tiếp tục ván game.
"Em không hiểu chính mình đã gây ra lỗi lầm gì. . . . . ." Trong phòng, Duẫn Nhi thì thào tự vấn.
Cuộc nói chuyện diễn ra ở phòng khách bởi vì Từ Huyền cùng Hiếu Uyên đi đâu đó trở về mà chấm dứt, mặc dù sau lần trầm mặc đó không ai nhắc lại việc kia, nhưng Duẫn Nhi vẫn tự mình suy nghĩ rất nhiều.
Nhớ lại lúc trước, có một khoảng thời gian Tú Nghiên cùng Thái Nghiên quan hệ khá ái muội, khi ấy Tú Nghiên thật sự rất dễ khóc, mặc dù ở trước mặt fan vẫn bảo trì dáng vẻ công chúa băng giá, nhưng quả thực chị ấy đang rất khó chịu, cực dễ khóc, đặc biệt khiến người ta đau lòng.
Trong lúc này, vì để xoa dịu Tú Nghiên, Thái Nghiên thường xuyên ngồi bên giường bầu bạn với Tú Nghiên, cho đến khi cô ấy ngủ rồi mới thôi; ngay cả khi Thái Nghiên cùng Mỹ Anh đứng chung một chỗ, vẫn không quên nắm chặt tay Tú Nghiên để cô không cảm thấy cô đơn.
Thường thì chuyện như vậy sẽ cho thấy điều gì đây?
" Chị Thái Nghiên là đồ nhát gan."
Có lẽ, chính mình mới là người nhát gan không dám đối diện với xúc cảm từ sâu trong tâm tưởng của bản thân đi.
Dụi dụi hai mắt, Duẫn Nhi cảm nhận nước mắt đảo quanh hốc mắt mình, không được khóc, nàng tự nói với bản thân.
Bởi vì căn phòng bình thường luôn tràn ngập tiếng cười nay lại trở nên quá sức tĩnh lặng, Duẫn Nhi chợt hoài nghi đây có phải phòng của chính mình không nữa.
Bị sự tĩnh lặng làm cho bức bối, Duẫn Nhi đem mặt vùi vào trong gối, thì thào:
"Hựu Ly tỷ tỷ. . . . . ."
Xin lỗi.
"Hựu Ly tỷ tỷ. . . . . ."
Xin lỗi.
"Hựu Ly tỷ tỷ. . . . . ."
Xin lỗi.
Em từng hỏi qua: Nếu chọc chị tức giận, liệu rằng em phải nói xin lỗi mấy lần, mới có thể được tha thứ đây?
Chị cười nói: Thật chân thành nói ra, vậy chỉ cần một lần là được rồi.
Vậy thì rốt cuộc phải gọi chị mấy lần, chị mới chịu đến bên cạnh em?
"Hựu Ly... Chị không còn quan tâm tới em nữa rồi..." Tiếng khóc hòa cùng tiếng than thở, Duẫn Nhi cảm giác được những giọt nước mắt nóng hổi tích lạc trên gối, nhưng cũng không buồn lau đi.
"Chị nào có không quan tâm tới em?" Thanh âm của Hựu Ly vang lên bên tai.
Duẫn Nhi rất nhanh ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy Hựu Ly đang đứng ngay trước mặt mình, nghi hoặc mà nhướn một bên lông mi.
"Chị!" Ở thời điểm thương tâm nhất lại nhìn thấy người mình muốn gặp nhất, nước mắt Duẫn Nhi không khống chế được mà tuôn rơi, nàng vụng về lấy tay gạt đi, nhưng vẫn không ngừng được.
"Nha! Sao lại khóc a?" Hựu Ly vội vàng bò lên giường, bối rối rút ra khăn giấy giúp Duẫn Nhi lau nước mắt.
Nhìn thấy Hựu Ly so với chính mình còn hốt hoảng hơn, Duẫn Nhi bật cười, nước mắt vẫn cứ rơi.
"Em nhìn em xem, vừa khóc vừa cười, đừng như vậy, nhìn giống thần kinh không bình thường lắm đấy." Hựu Ly hết cách, cuối cùng dứt khoát kéo Duẫn Nhi vào trong lòng.
Cảm thụ nhiệt độ cơ thể của đối phương, còn được đối phương ôn nhu ôm vào lòng, thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng có thể buông lỏng, nàng tựa đầu vào vai Hựu Ly, thoải mái cọ cọ một chút.
Hựu Ly không ép hỏi Duẫn Nhi, cô nhẹ nhàng vuốt tóc Duẫn Nhi, động tác dịu dàng như đối đãi với bảo vật, Hựu Ly biết rõ rằng, Lâm Duẫn Nhi chính là bảo bảo trân quý của cô, cho dù... tâm của bảo bảo đã thuộc về một người khác...
Lâm Duẫn Nhi, thích Tú Nghiên. . . . . . Tôi, thích Duẫn Nhi.
Một sự thật vô cùng đơn giản và dễ hiểu, mặc dù đã sớm biết, nhưng lại như kẻ ngốc, cho rằng đem che mắt lại, là có thể coi như không nhìn thấy hai người bọn họ đứng chung một chỗ; cho rằng bịt lỗ tai lại, là có thể vờ như không nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ của bọn họ; vẫn cứ một mực giữ cái 『 cho rằng. . . . . . 』đó mà sống qua ngày....
Sáng nay nghe Duẫn Nhi nói "Nếu biến thành Duẫn - Tú thì không phải lo lắng rồi....", những lời này, khiến tinh thần thật sự... Hoàn toàn sụp đổ, khi đó làm thế nào về được tới nhà, chính bản thân cũng không rõ.
Một giọt lệ rơi trên tay Duẫn Nhi trước khi Hựu Ly kịp che giấu.
"Chị Hựu Ly?" Duẫn Nhi mắt mở lớn, có chút kinh ngạc nhìn giọt lệ ngân trên cánh tay mình, nàng nghĩ muốn kéo ra khoảng cách giữa hai người, nhưng lại bị Hựu Ly ôm chặt lấy.
Nhưng là lần này, Hựu Ly đem mặt gắt gao chôn ở vai Duẫn Nhi, Hựu Ly không nói gì, chính là phát ra thanh âm buồn bực.
"Hựu Ly, chị khóc đấy à?" Duẫn Nhi vỗ vỗ lưng Hựu Ly, an ủi hỏi han.
So với tình huống chính mình khóc vừa rồi nữa, đối mặt với một Hựu Ly đang khóc, nàng càng thêm tỏ ra lo lắng.
Hựu Ly lắc lắc đầu, muốn cường ngạnh nói mình không có khóc, chính là lại không cách nào ngăn được nước mắt cứ chực rơi, cô không dám buông Duẫn Nhi, một khi rời ra, ngay lập tức sẽ bị Duẫn Nhi nhìn đến dáng vẻ chật vật của bản thân lúc này, tuyệt đối không được.
"Chị vẫn còn giận em hả?" Mười phút sau, Duẫn Nhi nhẹ giọng hỏi, trong mười phút này, Hựu Ly không hề di chuyển, thậm chí còn không phát ra thanh âm nào, nếu không phải bởi vì vẫn còn cảm nhận được Hữu Ly vì hít thở mà bộ ngực phập phồng, có khi Duẫn Nhi đã lo lắng đến chết rồi.
Có thể là Hữu Ly đã ngủ rồi đi, nên Duẫn Nhi không chờ đối phương đáp lại, liền quyết định tự nói ra "Chị đã nói, dùng chân thành đi xin lỗi, thì chỉ cần một lần là được . . . . . . Cho nên em quyết định coi như chị đã tha thứ cho em rồi."
Không hề lên tiếng, thực ra nãy giờ Hựu Ly vốn không có ngủ, lúc này đối với cô em gái đây cảm thấy vừa bực mình lại vừa buồn cười.
"Chị, em. . ." Duẫn Nhi lời nói như mắc lại trong cổ họng, tiếp đó, tựa như là thăm dò liền hỏi một vấn đề không hề liên quan ". . . . . . Chị tỉnh rồi sao?"
Thấy đối phương không trả lời, Duẫn Nhi lại bắt đầu lẩm bẩm nói "À... "
Cũng không phải cố ý không để ý đến Duẫn Nhi, chính là Hựu Ly muốn biết Duẫn Nhi đến cùng muốn nói cái gì, hay có lẽ là. . . . . Bởi vì trong lòng còn có một tia chờ mong a.
"Em. . . . . ." Hựu Ly có thể cảm giác được Duẫn Nhi quay cổ qua lại, có vẻ như là muốn quan sát bốn phía xem còn ai nữa có thể nghe thấy không.
Thật lâu sau, bốn phía đáp lại chỉ là một trận trầm mặc, Hựu Ly có chút thất vọng muốn rời khỏi cái ôm của Duẫn Nhi, lúc này cô nghe được người nọ hít một hơi thật sâu cố lấy dũng khí nói ra những lời kia.
"Em thích chị. . . Lâm Duẫn Nhi, thật sự thích Quyền Hựu Ly . . ."
Hựu Ly sửng sốt một hồi, không biết thời gian đã qua bao lâu, có lẽ chính là trong nháy mắt, Hựu Ly mới bình tĩnh trở lại, cô muốn cười, muốn khóc, nghĩ muốn mắng Lâm Duẫn Nhi là đồ ngốc, nghĩ muốn hảo hảo hôn em ấy, nhưng là cô đều không có làm gì cả, bình tĩnh buông Duẫn Nhi ra.
Mà Duẫn Nhi cũng bởi vì vừa tỏ tình mà có chút khẩn trương, lại giả vờ như không có chuyện gì, nàng nhìn Hựu Ly "Chị không sao chứ?"
Hựu Ly nhẹ nhàng nở nụ cười "Không có gì, gần đây xảy ra nhiều việc quá, áp lực có chút lớn, cho nên mới khóc lên như vậy."
Duẫn Nhi gật gật đầu "Không sao là tốt rồi, kia. . . . . . Vừa rồi chị có nghe thấy em nói gì không?"
Hựu Ly vỗ vỗ mặt, bước xuống khỏi giường "Không có, nói lại thử coi?"
Hựu Ly thừa nhận, lúc này chính mình là cố ý, so với Duẫn Nhi lén lén lút lút mà tỏ tình, cô càng hy vọng Duẫn Nhi có thể đối mặt với chính mình, nhìn thẳng vào mắt mình mà nói ra tâm ý.
"Không. . . Không có, em cái gì cũng không có nói. . . . . ."
Quả nhiên, câu trả lời như vậy không ngoài dự kiến của Hựu Ly.
Nhưng là trong lòng vẫn ẩn ẩn co rút đau đớn một chút, cô tự hỏi chính mình, nếu đã biết tâm ý của Duẫn Nhi rồi, tại sao không đem tâm ý của chính mình nói ra đi?
". . . Thật sao?"
─ ─ vì cái gì chứ?
". . . Vâng."
─ ─ rốt cuộc, là vì cái gì?
Nhún vai, Hựu Ly vỗ vỗ mặt mình "Được rồi, chị không có giận em, cho nên mọi chuyện đã qua liền để gió thổi đi, chúng ta đi ra ngoài nhé?"
Nhìn Hựu Ly mỉm cười, Duẫn Nhi trầm mặc một hồi, mới ngẩng đầu lên, nở nụ cười "Vừa nãy Từ Huyền có mua đồ ăn về đó."
Hựu Ly mở cửa. "Thật à? Chắc lại không phải là một đống khoai lang đó chứ?"
"Vậy không tốt sao?" Nhại giọng nói của Mỹ Anh, Duẫn Nhi cười cười đẩy Hựu Ly đi ra khỏi phòng.
Đến cuối cùng chúng ta đều mỉm cười ,
Vì cái gì lại vẫn cảm thấy cay đắng như vậy?
─ ─ bởi vì chúng ta đều là đồ nhát gan.
Sợ hãi, lo lắng, hoảng hốt, hoang mang, bởi vì những thứ này mà không dám tiến tới, đối với đoạn tình cảm không biết phía trước đang đợi chờ mình là gì mà cảm thấy sợ hãi, tình nguyện duy trì mối quan hệ hiện tại, lại không ngừng si tâm vọng tưởng.
Kia tình yêu tốt đẹp như vậy, đợi chị lấy đủ dũng khí để có thể đứng trước mặt em tỏ bày, em sẽ nguyện ý chờ chị chứ?
HOÀN.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store