[BHTT] [EDIT] Nhất Kiếm Lăng Hàn
Chương 6
Chương 6
Uống rượu trò chuyện, bất giác mặt trời đã lặn về Tây Sơn.
Quân Linh gương mặt ửng hồng như đào, nửa người dựa vào Lộ Dật, trong tay còn giơ chén rượu:
"Uống đi, sư huynh, chúng ta uống nữa!"
Ánh mắt Hành Thu cũng hơi mê ly, ngồi ngốc ngốc nhìn chằm chằm chén rượu xuất thần.
Đúng lúc Sở Lăng Hàm định khen một câu tửu lượng sư đệ tăng lên, Hành Thu đột nhiên đứng dậy. Trong tay không biết từ lúc nào đã xuất hiện một thanh trường kiếm, mũi chân chạm đất, thân hình bay lên, múa một bộ Hạc Vũ Kiếm Pháp.
Múa kiếm xong, nàng chạy đến trước mặt Sở Lăng Hàm, vẻ mặt mong đợi lại ngượng ngùng:
"Sư huynh, sư huynh, ngươi xem bộ kiếm pháp này của ta luyện thế nào? Giờ ta đã không bị ngã nữa rồi."
Nhìn tiểu sư đệ với bộ dạng cầu khen đáng yêu, Sở Lăng Hàm nâng tay vỗ nhẹ lên vai nàng, nói:
"Không tệ."
Được khen, Hành Thu lập tức cười rạng rỡ, sau đó mỹ mãn ngã xuống đất, trực tiếp ngủ say.
Sở Lăng Hàm: Không ngờ nhiều năm không gặp, tửu lượng của Hành Thu sư đệ vẫn kém như vậy.
Lộ Dật nhìn Hành Thu nằm trên đất, lại nhìn Quân Linh đang được mình đỡ, đau đầu nói:
"Đây chính là lý do ta không muốn cho Tiểu Linh nhi uống rượu. Con nha đầu này say vào là quá ầm ĩ."
"Xem ra bọn họ đều đã say. Cứ để họ ở lại chỗ sư huynh một đêm đi."
"Cũng được. Dù sao phòng cho khách cũng không có. Thế còn sư đệ ngươi?"
Lộ Dật nhìn nàng, suy nghĩ rồi nói:
"Nếu sư đệ cũng ở lại, e là phải chen chúc một chút."
"Không cần, ta có thể tự mình trở về."
Sở Lăng Hàm đứng dậy.
Hôm nay nàng cũng uống không ít, nhưng tửu lượng không tệ, vẫn chưa đến mức say đến không đi được.
Lộ Dật gật đầu:
"Vậy được, sư huynh ta không tiễn ngươi."
Sở Lăng Hàm cũng lười ngự kiếm. Khư Hải Long tộc vốn có năng lực ngự không phi hành. Nàng chào sư huynh xong, trực tiếp tại chỗ hóa thành một con ngân long, bay về phía mây tía đầy trời.
Cảm giác cưỡi gió thật tuyệt, nàng nghĩ mình đã mấy trăm năm rồi chưa từng hóa nguyên hình bay lượn.
Men say mỏng manh lập tức bị gió thổi tan, đầu óc Sở Lăng Hàm trở nên tỉnh táo. Nàng không bay quá nhanh, chỉ cúi đầu chậm rãi thưởng ngoạn cảnh sắc.
Ngọn núi Lộ Dật cư trú cách Vọng Trần Phong nơi nàng ở khá xa. Thực ra vốn không xa đến vậy, chỉ là năm xưa Sở Lăng Hàm muốn yên tĩnh nên chọn chỗ hẻo lánh.
Linh điền xanh biếc trải dài mấy trăm dặm, những thửa ruộng bậc thang trên núi lại mang theo phong tình riêng.
......
Lưu Ly vừa thay xong y phục của tạp dịch đệ tử, xách một xô nước đi về tiểu viện.
Khi nàng đi đến con đường núi cách linh điền không xa, vừa ngẩng đầu đã thấy một con long cực kỳ xinh đẹp bay xa trong ánh chiều tà.
"Thật đẹp..."
Nàng sững người, ngây ngốc nói.
Cảnh tượng ngân long bay qua bầu trời bị rất nhiều đệ tử nhìn thấy. Khác với tân đệ tử vừa nhập môn còn chưa hiểu chuyện, những đệ tử đã nhập môn vài năm đều biết rõ — con ngân long vừa bay qua kia là ai.
Sơn Hải Hỗn Nguyên giới trung, Long tộc vốn là một chủng tộc khổng lồ. Trong Long tộc lại phân ra rất nhiều chi nhánh khác nhau, mà Ngân Long chính là tồn tại đứng đầu trong Long tộc. Bởi vì chỉ có Khư Hải Long tộc hoàng tộc, dòng chính thống ngự toàn bộ Long tộc, mới có thể sinh ra Ngân Long – huyết mạch tiếp cận nhất với Quá Hư Cổ Long.
Chớ nói người thường, cho dù là tu sĩ, cả đời này e rằng cũng khó có cơ hội tận mắt nhìn thấy Long tộc một lần, huống chi là Long tộc hoàng tộc.
Việc này hoàn toàn chính là phúc phận của đệ tử chưởng giáo Lăng Khư Quân.
Lưu Ly mang theo một thùng nước cao gần bằng nửa thân người nàng trở về sân viện. Nơi tạp dịch đệ tử cư trú không có giếng nước, muốn múc nước bắt buộc phải đi xuống dòng suối nhỏ dưới chân núi.
Thấy nàng trở về, một nữ nhân trạc hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi cau mày, thái độ có phần gay gắt nói:
"Vì sao đi lâu như vậy mới về?"
Lưu Ly đặt thùng nước xuống, đáp:
"Thùng nước có chút nặng."
Không, kỳ thực là trên đường nàng nhìn thấy con long kia, ngẩn người hồi lâu nên mới trở về muộn. Nhưng Lưu Ly không muốn nói chuyện đó, hơn nữa thùng nước quả thật rất nặng, nàng cũng không nói dối.
"Ngươi không phải là nửa yêu sao? Chút nước ấy cũng thấy nặng?"
"Còn thiếu bảy thùng, khi nào xách xong thì mới được vào cửa."
"Nghe rõ chưa?"
"Đã biết, ta đi xách tiếp." Lưu Ly không phản bác, đổ nước vào lu xong liền quay đầu xuống núi.
Tiểu Lâm ca từng nói, đến nơi này rồi thì ít chuyện còn hơn nhiều chuyện, bản thân không thể nổi giận.
Huyền Dương kiếm phái chỉ riêng tạp dịch đệ tử đã có hơn vạn người, nơi nào có người thì nơi đó có tranh chấp, tạp dịch đệ tử tự nhiên cũng không ngoại lệ. Tuy cùng là tạp dịch, nhưng vẫn phân trước sau cao thấp.
"Chu tỷ tỷ, chúng ta làm vậy có phải không ổn lắm không, dù sao nàng ấy cũng chỉ là một đứa nhỏ..."
"Một nửa yêu thôi, luận tuổi thì nàng ta còn lớn hơn ngươi."
Tiếng trò chuyện theo gió tản đi, bị gió đưa tới tai Lưu Ly. Nàng xách thùng gỗ, bàn tay siết chặt đến run lên. Thứ nàng ghét nhất chính là bị người khác gọi là nửa yêu, đổi lại trước kia, nàng đã sớm xông lên đánh người.
Nhưng nơi này là tu tiên môn phái, nàng thật vất vả mới có thể tiến vào, nếu vì gây chuyện mà bị đuổi đi... Vậy không biết còn có thể tìm được môn phái tu tiên nào nguyện ý thu nhận nàng – một Yêu tộc – nữa hay không.
Đi ròng rã ba năm mới đến được đây, không thể vì vài lời miệng lưỡi mà công sức ba năm đổ sông đổ biển.
"Nửa yêu" – cách xưng hô này, cho dù trong Yêu tộc cũng là từ mang ý nhục nhã. Dù trong lòng Lưu Ly không muốn thừa nhận, nhưng trên thực tế nàng biết... bọn họ nói không sai.
"Nửa yêu" dùng để chỉ những hài tử do Yêu tộc và Nhân tộc kết hợp sinh ra. Tuy có hình người, nhưng lực lượng yếu kém, không thể thu liễm phần đặc thù thuộc về yêu trên thân, cũng không thể hóa thành nguyên hình của Yêu tộc.
Từ bề ngoài nhìn, Lưu Ly chỉ là một tiểu nữ hài bình thường. Nhưng nàng tự mình biết rõ, từ cánh tay kéo dài đến bả vai rồi lan ra sau lưng dọc theo xương sống, đều mọc đầy những sợi lông chim nhỏ mịn. Trong lớp lông tơ trắng lại xen lẫn vài sợi lông đỏ.
Lưu Ly ngồi xổm bên dòng suối nhỏ, vén tay áo, thả thùng nước xuống múc nước. Nhìn lông chim trên cánh tay mình, nàng bĩu môi, thầm nghĩ nếu bản thân cũng có thể biến thành nguyên hình, không biết sẽ là loài chim tạp mao gì.
Màu sắc kỳ quái, lông chim cũng chẳng đẹp đẽ gì.
Từ lúc sinh ra, Lưu Ly đã là một yêu sống trong núi rừng. Ngoại trừ vỏ trứng vỡ vụn, nàng chẳng có gì cả. Sở dĩ có thể sống sót, toàn nhờ thân thể nửa yêu mạnh mẽ hơn Nhân tộc sơ sinh một chút. Ăn xong vỏ trứng, nàng liền biết đi, bản năng mách bảo phải tìm thức ăn.
Ban đầu nàng cho rằng như vậy là bình thường, mãi đến khi nhìn thấy chim non được chim mẹ nuôi nấng, nai con sinh ra có nai mẹ dẫn dắt, nàng mới cảm thấy bản thân mình có điều không ổn.
Sau đó đi ra khỏi núi rừng, đến thôn xóm thì bị người gọi là yêu quái, thậm chí còn bị một vài tán tu bắt đi.
Lưu Ly chịu không ít khổ sở mới trốn thoát được. Từ tên tán tu đó, nàng biết rõ thân phận của mình – một nửa yêu.
Hơn nữa còn là loại phế yêu, ngay cả lột da rút gân luyện đan cũng không thành. Sau đó nàng lại nghe nói Yêu tộc sinh con nối dõi không dễ, rất ít Yêu tộc sẽ vứt bỏ hài tử của mình.
Như vậy việc nàng bị mẫu thân bỏ rơi, e rằng là vì nàng quá vô dụng. Nhân tộc chán ghét, Yêu tộc khinh thường, không có trưởng bối che chở, nửa yêu ở đâu cũng khó sinh tồn.
Lưu Ly xách thùng nước quay về. Ban đầu nàng sống trong thành trì phàm nhân, chỉ cần che giấu những đặc điểm thuộc về yêu trên người, người thường căn bản không phát hiện ra nàng là yêu.
Nàng từng nghĩ cứ coi mình là Nhân tộc như vậy cũng tốt.
Chỉ là về sau mới phát hiện, thân phận nửa yêu khó che giấu hơn nàng tưởng. Nhân tộc thọ mệnh ngắn ngủi, mỗi năm đều trưởng thành, còn Lưu Ly thì mãi mãi là dáng vẻ của một đứa trẻ.
Giữ nguyên dung mạo hiện tại, nàng đã trải qua mấy chục năm.
Vì thế, nàng quyết định tu luyện.
Sau khi hạ quyết tâm tu luyện, nàng bắt đầu chú ý đến những chuyện trong Tu Tiên giới. Rất nhiều chuyện liên quan đến Yêu tộc, cũng là sau khi có tâm lưu ý nàng mới biết.
Mười mấy năm trước, nàng tình cờ nghe nói Huyền Dương kiếm phái là một trong số ít môn phái nguyện ý thu nhận Yêu tộc, liền nảy sinh ý định đến thử vận may.
Bởi vì khoảng cách quá xa, cho dù là nàng, cũng phải đi nhiều năm trời mới tới được nơi Huyền Dương kiếm phái tọa lạc.
Lưu Ly có một chuyện chưa từng nói với bất kỳ ai, đó là nàng cũng muốn tìm cha mẹ của mình. Chỉ khi trở thành tu sĩ, trở nên cường đại, nàng mới có khả năng tìm được bọn họ – nếu như bọn họ còn tồn tại.
Nàng hoàn toàn không có ký ức gì về song thân, chỉ có thể dựa vào lời đồn mà phỏng đoán. Nếu nàng là nửa yêu, vậy thì bất luận phụ thân hay mẫu thân là phàm nhân hay tu sĩ, song thân tất có một người là Yêu tộc.
Mà Yêu tộc thọ mệnh dài lâu, mấy chục năm đối với Nhân tộc là cả đời, nhưng đối với Yêu tộc chỉ như một giấc ngủ.
Lưu Ly cũng không biết mình có thể tìm được hay không, nhưng nàng vẫn ôm một chút niệm tưởng, hướng tới mục tiêu ấy mà đi. Còn sau khi thật sự tìm được rồi thì phải làm gì...
Có lẽ... chỉ là muốn hỏi một câu, vì sao lại vứt bỏ nàng. Nếu đã không thích nàng, thậm chí không muốn nhìn nàng chào đời, vậy vì sao không trực tiếp bóp chết nàng trước khi nàng phá xác.
Như vậy, còn tốt hơn để nàng sinh ra mà không biết cha mẹ mình là ai.
Tân sinh Yêu tộc sẽ được song thân ban cho tên, Lưu Ly thì không. Cái tên Lưu Ly là nàng lén nghe được khi ở phàm nhân tư thục rồi tự đặt cho mình. Lang bạt phiêu bạt, chẳng phải chính là nàng sao.
Bởi vì không thể lớn lên, nàng không thể ở mãi một chỗ. Nhiều nhất một năm, nàng lại phải rời đi.
Lưu Ly xách xong nước thì trời đã tối. Nàng nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, đi đến góc duy nhất còn trống, ôm gối ngồi xuống.
Những tân nhân được phân cùng nàng vốn cũng là đối tượng bị bắt nạt, chỉ là để bản thân không bị ức hiếp, bọn họ liền hợp lại đi ức hiếp nàng.
Lưu Ly đã sớm quen rồi. Nửa yêu trong Nhân tộc vốn dĩ là đối tượng bị chèn ép, từ nhỏ đến lớn nàng đâu chỉ bị bắt nạt một hai lần vì chuyện này.
Ngày hôm sau.
Huyền Dương kiếm phái cử hành lễ mừng lập phái hai mươi vạn năm. Vì là ngày vui, các trưởng lão trong môn đều mở một mắt nhắm một mắt, chỉ cần không quá phận thì mặc cho đệ tử trong môn náo nhiệt.
Sau khi kính bái Tổ sư gia khai phái, trên các ngọn sơn phong của Huyền Dương kiếm phái bắn lên mấy chục đạo kiếm quang, xé rách bầu trời. Kiếm quang tung hoành giữa không trung, lại còn dùng thuật pháp tạo hiệu ứng quang ảnh, đẹp hơn cả pháo hoa phàm nhân.
Trên mái hiên đại điện, Lộ Dật không nhịn được cười nói:
"Đám người kia cũng không sợ bị tư pháp trưởng lão thu sổ sách về sau."
"Sư huynh ngươi cũng gan thật, dám kéo bọn ta tới đây." Quân Linh trợn trắng mắt.
"Ơ, kia chẳng phải là Sở sư huynh sao? Hắn định làm gì vậy?"
Lộ Dật nhìn sang, chỉ thấy một con Ngân Long bơi lội trên cao không trung. Còn chưa kịp mở miệng, một trận mưa đã từ trên đầu trút xuống.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Bổn văn thị giác đan xen tiến hành, nhãi con thô tuyến lạp. Truyện này còn có tên khác là 《Số Khổ Nhãi Con Tìm Thân Ký》. Muốn biết cụ thể thế nào, các vị xem quan cứ tiếp tục xem về sau nhé ~(~ ̄▽ ̄)~
【Khụ khụ, đúng rồi, muốn xem tân văn 《Chiếm Đoạt Thần Minh GL》 nhớ cất chứa và chú ý tác giả nha~】
Cảm tạ tiểu thiên sứ đầu ra địa lôi: Lưu Manh Hùng 1 cái;
Cảm tạ tiểu thiên sứ tưới dinh dưỡng dịch: Mẫn 10 bình;
Phi thường cảm tạ mọi người đã ủng hộ, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store