[BHTT] [EDIT] Nhất Kiếm Lăng Hàn
Chương 17
Chương 17
Sở Lăng Hàm nghe Hồng Du xưng hô mình là "Lăng công tử", không khỏi giữa mày nhảy dựng, thầm nghĩ giả thân phận này xem như bị trước mặt mọi người vạch trần. Cũng không biết Diệp Vô Ưu nghe xong sẽ là phản ứng thế nào.
Bất quá, dù nghĩ vậy, trong lòng Sở Lăng Hàm cũng không quá để ý. Để Diệp Vô Ưu biết cũng chẳng có gì, lại không phải việc gì không thể gặp người.
Quay lại chính sự, chuyện Hồng Du cầu nàng hỗ trợ, nói ra lại cùng nàng cư nhiên còn có vài phần quan hệ.
Hơn một tháng trước, nàng bị Lê Thanh kéo đến Linh Lung Các. Ở đấu giá hội, nàng chụp được phượng huyết ngọc trâm rồi tùy tay tặng cho Hồng Du. Ai ngờ cây ngọc trâm thoạt nhìn phổ phổ thông thông, phẩm tướng bình thường ấy, thế nhưng lại dẫn tới nguy hiểm.
Sở Lăng Hàm nhìn Hồng Du tháo ngọc trâm trên phát gian, đẩy tới trước mặt mình, nàng nói: "Nói như vậy, còn trách ta tặng cây ngọc trâm kia cho ngươi."
Đạm hồng ngọc trâm khắc hình phượng hoàng vũ phi, lúc này có thể rõ ràng thấy trên thân trâm có vết rạn. Vết rạn đã phá hủy cấm chế hoa văn phía trên, không thể tiếp tục dùng làm pháp khí.
Hồng Du vội vàng giải thích, sợ hắn hiểu lầm: "Không, chuyện này không liên quan đến Lăng công tử ngươi. Khi đó ngài tặng cho ta, cũng không biết sẽ phát sinh chuyện như vậy."
Sau khi được ngọc trâm khoảng nửa tháng, có người vì phượng huyết ngọc trâm tìm đến Hồng Du, rồi sau đó còn bắt đi người Chu gia luyện chế cây phượng huyết ngọc trâm này.
Hồng Du nói, những kẻ bắt người Chu gia đi, tựa hồ muốn moi ra chút gì từ Chu gia, nên luôn đối bọn họ nghiêm hình tra tấn. Còn Hồng Du vì sao biết Chu gia xảy ra chuyện? Vậy phải bắt đầu từ chuyện nàng và Chu gia con trai độc nhất.
Nửa năm trước, có một ngày, Chu đại sư con trai độc nhất ở nơi phong nguyệt vừa gặp hoa lâu nữ tử liền đem lòng say mê. Hắn mấy phen dây dưa, si tâm bày tỏ, vì nữ tử kia mà cùng gia đình náo loạn.
Không chỉ vậy, tên gia hỏa như địa chủ gia ngốc nhi tử ấy còn lén luyện chế một vật đính ước trong câu chuyện tình yêu lưu truyền rộng nhất Hải Dương thành, rồi đem tới Linh Lung Các.
Chỉ là trăm triệu không ngờ, vật đó bị coi là tác phẩm của Chu đại sư, bị đưa lên đấu giá hội. Cuối cùng ngọc trâm bị chụp, rồi lại trời xui đất khiến, vẫn đưa đến tay người nên nhận.
Về sau, giữa Hồng Du và vị Chu gia con trai độc nhất ấy còn phát sinh không ít chuyện. Tóm lại, cuối cùng Chu gia thiếu gia cũng ôm được mỹ nhân về.
......
Khi Sở Lăng Hàm và Hồng Du đang nói chuyện, Diệp Văn Khanh bị bỏ qua bên cạnh lại càng thấy quái dị, nhất là lúc nàng nhìn thấy ngọc trâm trên bàn.
Diệp Văn Khanh ánh mắt tối sầm. Nàng không ngờ lại gặp nó ở đây —— dù đây chỉ là một món mô phỏng vụng về.
Ánh mắt nàng vẫn dừng trên ngọc trâm, không hề rời đi. Thứ này giống hệt cây lúc trước người nọ tặng cho nàng. Hải Dương thành...... mấy trăm năm trôi qua, nàng lại đứng tại nơi này, chỉ là cảnh còn người mất.
Nàng nghĩ, quá khứ của nàng cùng người nọ, đều đã bị lưu lại trong buổi hoàng hôn của mấy trăm năm trước.
Diệp Văn Khanh không phải người thích hoài niệm. Từ khi bước vào Hải Dương thành, trong lòng nàng không gợn sóng, đủ để nhìn ra điều đó. Nếu không phải thấy phượng huyết ngọc trâm, có lẽ đến lúc rời đi, nàng cũng sẽ không nhớ lại quá vãng năm trăm năm trước, nhớ tới...... người kia.
Sở Lăng Hàm không phát hiện Diệp Vô Ưu có gì khác thường. Khi nghe xong lời Hồng Du, nàng liền hiểu chuyện này tuyệt đối không phải chỉ vì một cây ngọc trâm.
Một cây ngọc trâm xinh đẹp hơn chút mà thôi, có thể giấu bí mật gì khiến Chu gia bị bắt đi, còn bị nghiêm hình tra tấn? Nếu có, vậy nhất định không phải chuyện đơn giản.
Chỉ là hiểu thì hiểu, Sở Lăng Hàm lại cảm thấy mình không có nghĩa vụ phải xen vào.
Nàng trầm ngâm một lát, từ nhẫn trữ vật lấy ra một lọ chữa thương thánh dược thượng hạng.
Loại dược này, uống xong cứu một mạng không thành vấn đề. Sở Lăng Hàm đặt lọ dược lên bàn, trong lúc vô tình thoáng liếc thấy thần sắc Diệp Vô Ưu, trong lòng hơi chấn lăng.
Diệp Vô Ưu đang nghĩ gì vậy? Thần sắc tựa hồ có chút không hợp. Nàng liền thu hồi tầm mắt. Chuyện của người khác không liên quan đến mình, vẫn là đừng quản nhiều.
"Cầm đi cứu người."
Sở Lăng Hàm vừa dứt lời, liền nghe hệ thống đột nhiên vang lên. Nàng cũng không nổi giận, chỉ cảm thấy kỳ quái trong lòng.
【 Chúc mừng ký chủ kích phát tân nhiệm vụ: Phượng huyết ngọc trâm chi mê. 】
【 Nhiệm vụ thuyết minh: Nhu nhược đáng thương nữ tử thỉnh cầu ngài cứu vớt nàng, thường thường vô kỳ ngọc trâm rốt cuộc ẩn chứa cái gì bí mật? Cởi bỏ sau đạt được hệ thống sở cần năng lượng X100. 】
Nhiệm vụ của hệ thống rất tùy cơ, không thể biết trước. Nhưng cơ bản không phải liên quan đến nàng, thì cũng liên quan đến thế giới này.
—— Sở Lăng Hàm xuyên qua đến Sơn Hải Hỗn Nguyên Giới, những việc nàng làm không thể tránh khỏi sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh của thế giới này. Mà những ảnh hưởng ấy, đối nàng và đối thế giới đều có tốt có xấu. Nhiệm vụ phần lớn là để xoay chuyển những tương lai không tốt.
【 Ký chủ, ngươi nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ này, bằng không trong tương lai ngài khả năng sẽ cảm thấy hối hận. 】 Hệ thống mịt mờ nhắc nhở nàng, nhưng vì kiêng kỵ một sự tồn tại nào đó, không thể nói quá rõ ràng.
Vốn dĩ Sở Lăng Hàm còn thấy kỳ quái: Hồng Du sao lại tìm đến mình, nàng với Hồng Du cũng chẳng thân. Giờ nghĩ lại, e rằng là vận mệnh chú định có một cỗ lực lượng, khiến Hồng Du lựa chọn đến cầu trợ nơi nàng.
Hệ thống nói nhiệm vụ do nàng kích phát, nhưng trên thực tế, những nhiệm vụ này đều đến từ chính Sơn Hải Hỗn Nguyên Giới bản thân.
Đó là một loại lực lượng nói không rõ ràng. Nếu nhất định phải cấp lực lượng ấy một cái định nghĩa, ước chừng có thể xưng là —— Thiên Đạo.
Làm dị thế giới lai khách Sở Lăng Hàm, ở thế giới này liền như một kẻ "không hộ khẩu", miễn cưỡng nhờ hệ thống mà có được một tờ ở tạm chứng. Nhưng nếu nàng không an phận thủ mình, liền sẽ bị Thiên Đạo nhằm vào; còn nếu giúp Thiên Đạo duy trì cân bằng thế giới, thì tương đương với xoát hảo cảm độ của Thiên Đạo.
Hảo cảm độ cao, Thiên Đạo đối với sự tồn tại của nàng cũng liền mắt nhắm mắt mở.
Nghĩ đến việc hệ thống nói nàng sẽ cảm thấy hối hận sao? Sở Lăng Hàm bỗng có chút hứng thú. Vốn dĩ nàng cũng không tính cự tuyệt nhiệm vụ này, liền trực tiếp tiếp nhận.
Hệ thống nói chuyện chưa bao giờ bắn tên không đích. Nếu nó nói nàng có khả năng sẽ hối hận, hơn phân nửa là đã tính ra nàng nhất định sẽ hối hận.
Sở Lăng Hàm liếc nhìn Hồng Du. Đối phương từ vừa rồi đến giờ vẫn trầm mặc, một lời không nói. Nàng nên biểu đạt thế nào để Hồng Du hiểu rằng mình hiện tại đã nguyện ý giúp, cũng là một vấn đề.
Hành vi vừa rồi, Hồng Du hẳn đã hiểu đó là ý tứ cự tuyệt.
Một hồi lâu sau, Sở Lăng Hàm thấy Hồng Du cầm lấy dược nàng đưa, rồi đối nàng nói: "Đa tạ Lăng công tử, ân tình của ngài, Hồng Du sẽ vẫn luôn ghi tạc trong lòng."
Sở Lăng Hàm nhìn bộ dáng Hồng Du miễn cưỡng cười vui, nghĩ đối phương lúc này ước chừng đã tuyệt vọng —— thật vất vả mới tìm được người có thể giúp mình, vậy mà lại bị nàng cự tuyệt.
Một bên.
Diệp Văn Khanh nhìn cảnh trước mắt, trong lòng cười nhạo. Cùng là đưa phượng huyết ngọc trâm ra, Sở Lăng Hàn trước mắt rõ ràng kém xa người nọ.
Chuyện giữa Sở Lăng Hàn và Hồng Du nàng không thèm để ý; Hồng Du với Chu gia có gì, nàng cũng chẳng muốn biết. Thứ Diệp Văn Khanh để ý, là tin tức Hồng Du vừa vô tình lộ ra.
Có người đang tra "Chuyện xưa" phượng huyết ngọc trâm. Bọn họ đang tìm kiếm chuyện đã xảy ra mấy trăm năm trước ở Hải Dương thành, mà những kẻ ấy rốt cuộc hướng về phía ai, tựa hồ đã rất rõ ràng. Còn vị "Lão tổ" của Chu gia — người nắm bản vẽ phượng huyết ngọc trâm — lại khiến Diệp Văn Khanh nghĩ đến một người trong ký ức.
Diệp Văn Khanh biết thái độ vừa rồi của Sở Lăng Hàn tương đương với cự tuyệt thỉnh cầu của Hồng Du. Như vậy xem ra, Hồng Du ở trong lòng Sở Lăng Hàn cũng chẳng có bao nhiêu phân lượng.
Bằng không, hắn cũng sẽ không cự tuyệt dứt khoát như vậy.
Diệp Văn Khanh trong lòng suy tư, liền thấy Sở Lăng Hàn vẻ mặt khí định thần nhàn, hoàn toàn không để ý. Nàng khẽ nhướng mắt phượng: không thể cứ để Hồng Du đi như vậy được. Quan hệ giữa Hồng Du và Chu gia khiến nàng trở thành nhân vật then chốt trước mắt.
Hồng Du nói lời cảm tạ xong, đứng dậy liền muốn rời đi: "...... Không quấy rầy Lăng công tử dùng bữa."
Đúng lúc Sở Lăng Hàm muốn cắn răng gọi Hồng Du dừng lại, nàng lại nghe được một thanh âm ngoài dự đoán.
"Vị này Hồng Du cô nương nhìn qua đáng thương như vậy, ngươi thật nhẫn tâm không giúp sao." Diệp Văn Khanh nghiêng đầu nhìn Hồng Du đang muốn đi, lại nói: "Cô nương không ngại lưu lại ngồi thêm một chút."
Sở Lăng Hàm nghe Diệp Vô Ưu nói, không khỏi ngẩn người. Đợi chút... ý tứ lời này, là ý tứ nàng nghĩ sao?
"Ngươi muốn giúp nàng?" Sở Lăng Hàm hỏi.
"Có chút tò mò thôi." Diệp Văn Khanh bình thản ung dung, như thể không nghe ra trong giọng nói của hắn có ý dò xét.
Hồng Du đã đi ra ngoài hai bước xa, trong mắt lập tức hiện lên kinh hỉ. Nàng xoay người nhìn về phía bàn bên cạnh, nơi một nam một nữ đang trò chuyện, kích động nói: "Ngài ý tứ là......"
Sở Lăng Hàm nhìn về phía Diệp Vô Ưu, hơi gật đầu: "Nếu ngươi tò mò, ta đây liền quản quản đi."
Vốn dĩ vì nhiệm vụ của hệ thống, nàng đã có chút hối hận chuyện vừa rồi cự tuyệt quá thống khoái. Nay nghe Diệp Vô Ưu mở miệng, quả thực là bậc thang có sẵn.
Sở Lăng Hàm quyết định thu hồi lời mình từng nói về việc Diệp Vô Ưu thái độ không tốt. Người này, kỳ thật vẫn không tồi.
Diệp Văn Khanh thấy Sở Lăng Hàn bày ra dáng vẻ như hoàn toàn chỉ vì nàng tò mò mà mới quản, bàn tay bỗng cảm thấy ngứa. Nàng quen hắn chưa lâu, vậy mà người này chỉ cần nói bừa một câu cũng đủ chọc nàng nổi giận.
Thôi, trước mắt không phải lúc so đo. Diệp Văn Khanh trong lòng nghĩ, nhẫn xuống tâm không vui.
"Ta có phải nên cảm ơn Lăng công tử ngươi, vì ta tò mò mà quản chuyện này." Diệp Văn Khanh rốt cuộc cũng không phải loại người giỏi lá mặt lá trái, cố ý cắn nặng ba chữ "Lăng công tử".
Diệp Vô Ưu khi không còn vẻ ôn hòa lúc trước, ngược lại hiện ra vài phần lăng nhiên. Sở Lăng Hàm thấy vậy, trong lòng không nhịn được mà ung dung cười.
Đương nhiên, nàng không biểu lộ trên mặt.
Sở Lăng Hàm mạc danh có một loại dự cảm: nếu nàng thật sự cười ra trước mặt Diệp Vô Ưu, người này hơn phân nửa sẽ nổi giận. Vì thế nàng không tiếp lời, mà nhìn sang Hồng Du nói:
"Ngươi muốn tạ thì tạ vị này Diệp cô nương đi."
"Đa tạ Diệp cô nương." Hồng Du có chút nhìn không rõ cách hai người ở chung, nhưng nghe Lăng công tử nói, nàng liền không nói hai lời mà cảm tạ thẳng.
Diệp Văn Khanh: "...... Không cần, ta vốn cũng không là hảo ý giúp ngươi."
"Mặc kệ thế nào, vẫn là muốn cảm ơn Lăng công tử cùng Diệp cô nương. Tương lai nếu có chỗ cần Hồng Du, chỉ cần hai vị một câu, muôn lần chết không chối từ."
Ước chừng vì đã thấy hy vọng, Hồng Du trông tinh thần khá hơn rất nhiều, không còn bộ dáng mất hồn mất vía như trước.
Hồng Du lại ngồi xuống.
Dẫu Sở Lăng Hàm không biết vì sao Diệp Vô Ưu lại mở miệng xen vào chuyện này, nhưng ai cũng có bí mật. Có những lúc không cần hỏi quá rõ. Nàng coi như Diệp Vô Ưu nhàm chán, muốn xen vào việc người khác thôi.
Nếu đã muốn quản, vậy có vài chuyện nên hỏi cho rõ.
Sở Lăng Hàn nhìn Hồng Du, không chút để ý nói: "Trước khi nói chuyện này, ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi."
Hồng Du sững một chút. Nàng là nữ tử thông minh, biết lúc này mình nên biết gì nói hết, không nửa lời giấu diếm.
Vì thế nàng nói: "Ngài muốn biết gì? Chỉ cần là ta biết, nhất định đều nói cho ngài."
"Có phải có người từng nhắc qua ta." Sở Lăng Hàm nhớ lại biểu tình biến hóa của Hồng Du khi vừa thấy nàng. Nếu không biết chút gì, sao có thể trực tiếp tới cầu nàng giúp.
Nàng cũng không cho rằng mình có gương mặt kiểu chỉ cần mở miệng là sẽ giúp người.
Diệp Văn Khanh tuy muốn biết chuyện liên quan tới phượng huyết ngọc trâm và Chu gia, nhưng cũng không cắt ngang lời Sở Lăng Hàn. Làm vậy sẽ khiến nàng trông quá vội vàng, không tốt.
Hồng Du do dự một lát, vẫn nói thật: "Lê công tử hắn thường tới Linh Lung Các, chúng ta đều biết thân phận hắn không đơn giản. Ngài là biểu đệ của hắn, khí độ cũng phi người tu sĩ tầm thường có thể so sánh, cho nên ta mới có thể......"
Diệp Văn Khanh ngồi một bên nghe. "Lê công tử" này hẳn là Long Đế cháu ngoại trai Lê Thanh. Còn Linh Lung Các thì nàng không có ấn tượng, hẳn là mấy trăm năm gần đây mới xuất hiện ở Hải Dương thành.
Nguyên lai là vì Lê Thanh, vậy thì không lạ.
Nàng gật đầu một cái, tỏ ý đã nghe, rồi nói: "Chuyện Chu gia cùng phượng huyết ngọc trâm, nói thẳng cũng không sao."
Sở Lăng Hàm cũng không sợ có người nghe lén. Với tu vi hợp thể cảnh của nàng, nếu có kẻ có thể giấu được thần thức của nàng, vậy cho dù bày cách âm trận pháp cũng chỉ là làm điều thừa.
Lúc trước Hồng Du chỉ kể quá trình phát sinh sự tình, rất nhiều chỗ đều chỉ nhắc qua.
Hồng Du nghĩ nghĩ, có chút thình lình nói: "Ta biết được, đều là một ít thứ chỉ cần hơi hỏi thăm là có thể biết."
Thấy hắn không nói, Hồng Du tiếp tục: "Chu gia tính là tu sĩ gia tộc khá nổi danh ở Hải Dương thành, nhưng người trong gia tộc rất ít. Tu vi cao nhất là Chu gia lão tổ, hắn là Kim Đan tu sĩ, cũng là ngũ phẩm luyện khí sư."
"Tử Dương là tôn tử của Chu lão tổ. Hắn từng nói với ta, bản vẽ phượng huyết ngọc trâm là lấy từ gia gia hắn. Hắn còn nói gia gia hắn luyện khí thủ pháp là do bạch y tu sĩ trong 'Chuyện xưa' truyền thụ......" Hồng Du vừa hồi ức vừa nói.
Diệp Văn Khanh ở một bên sắc mặt không đổi, trong lòng đã xác định suy đoán của mình là thật. Chu gia lão tổ kia, hẳn chính là hài tử năm đó bị người nọ nhặt về.
Sở Lăng Hàm không đem lời Hồng Du quá để trong lòng. Ngũ phẩm luyện khí sư, Kim Đan tu sĩ, trong mắt nàng đều không tính là gì, chẳng đáng để ý.
Ngược lại, khi nàng vô tình nghiêng đầu, thấy Diệp Vô Ưu rũ mắt trầm tư, trong lòng khẽ động, không khỏi sinh ra vài phần kinh ngạc. Diệp Vô Ưu bộ dáng này... chẳng lẽ cùng Chu gia có quan hệ đặc thù nào đó?
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Ngày mai nhập V, nhập V vạn càng √ còn thỉnh đại gia nhiều hơn duy trì chính bản đặt mua, moah moah.
Vì đáp tạ đại gia duy trì, nhập v sau sẽ ngày vạn năm ngày ~~~ nếu là nhập V sau thành tích không tồi nói sẽ suy xét tháng sau ngày 6000-9000 đát ~~~
30jjb giao dịch chờ ngươi tới làm, tâm động không bằng hành động, hết thảy đều có khả năng (⊙v⊙) ân
————————
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: 42564620, chính 2 bình;
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store